CÂY ĐÀN & KỶ NIỆM VỚI ANH NGUYÊN HẢI

Tác giả Bài
THƠ NGÃ DU TỬ
  • Số bài : 1039
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.01.2009
CÂY ĐÀN & KỶ NIỆM VỚI ANH NGUYÊN HẢI - 25.03.2022 09:01:24
"DZÔ MÁNH"
 
Lọ mọ đâu, Ngọc Dũ đem dìa "chú" Guitar modern bị bể bụng, kêu Nguyên Hải sửa. Hi hi....
Nếu chỉ khâu bụng cho lành, mà để thanh quản hư, giọng "chú" bị câm, vóc dáng trầy trụa, thì tội nghiệp "chú" quá.
Thôi thì "chú' đã có duyên gặp Nguyên Hải, lẽ nào Nguyên Hải không "đại tu" cho chú ấy xinh trai, giọng ấm, và thêm chút duyên dáng để "chú" tự tin đến với anh chị em Ngâm sĩ, Ca Sĩ, Ca lẻ, các "nghệ sĩ nhân dân xóm ấp xã phường, hội này hội nọ.... nhằm góp vui cho thiên hạ...thôi mà...
Lâu ni nhàn cư vi... quen thói rồi... bữa ni làm mới có 6 tiếng liên tục mà cũng thấy mệt. Dzậy mà cũng chỉ mới xong công đoạn môt, là mới khâu xong cái bụng, khám tổng quát, tẩy sát trùng toàn thân... hehe
Mai lại phải thăm khám , điều trị tiếp cho "Chú" bệnh nhân Guitar ni...
Mần xong chắc cũng được chủ nhân của chú "bo" cho chút đỉnh...rồi ngồi lại cùng nhau lai rai hò “hét” cho zui cửa nhà.
Rứa là "dzô mánh" rồi....
 
Nguyên Hải
Kỷ niệm sửa cây Guitar cho Ngọc Dũ
 
CÂY ĐÀN & KỶ NIỆM VỚI ANH NGUYÊN HẢI
 
Cây đàn Mỹ của tôi có duyên với anh, nó thủng cả đáy tiếng đàn lạch tạch như thuở còn thơ chơi ống thụt đạn bời lời, dự tính xuống Nguyễn Thiện Thuật – nơi làm đàn chuyên nghiệp sửa lại cho âm thanh hay lên, bất chợt anh ghé café với tôi.
Mỗi đời sống có duyên nghiệp thì cây đàn cũng có duyên phận của nó, có lẽ anh cũng đã mắc nợ nó chăng? bây giờ anh phải trả nợ?
Tôi lấy cây đàn chơi, vốn chơi chẳng hay, gặp cây đàn tệ nó thảm hại chi đâu. Uống ly café đá anh bảo:
-          Đàn địch gì mà tiếng như xoong bể. Để tôi đem về sửa thử có cải thiện được gì không?
-          Thiệt vậy hả anh?
-          Thiệt chứ, tôi ngày ấy biết làm sơn mài, nên ráp lại mặt sau khó khăn gì?
-          Ok anh, Nếu có vấn đề gì, đem xuống Nguyễn Thiện Thuật là xong chứ có chi mô. Tôi khẳng định chắc nịch. Vậy là anh tự tin mang cây đàn về nhà.
Chiều hôm sau nữa, thấy trên faecbook anh chụp cây đàn có mặt sau với các sợi dây thun ràng buộc chằng chịt, thì ra anh đã vá lại. Tôi comment trên trang anh:
-          “Bác sĩ” Nguyên Hải đang giải phẩu bụng em, Ráng chịu tí, vài bửa lành sẽ không có gì lo lắng em nhé. Rồi đây tiếng em sẽ thanh thoát như thuở đôi mươi.
Chiều sau tôi alo, chạy lên nhà anh.
Bước vào nhà dưới bàn ăn đã có mồi nhậu, chai Red Label đỏ mới cứng. Anh hí hững:
-          Bước đầu đã thành công ăn mừng thành quả, cả hai ngày vừa cắt, sửa, dán, ràng, mệt quá mình phải thưởng mình… anh em cưa đứt chai nầy nhé, mới lấy từ siêu thị về.
-          Chưa trả công cho thợ sửa đàn lại có đại tiệc, đúng là tuyệt thật.
Nhìn cây đàn tôi thấy phục anh, một bửa tiệc thịnh soạn nào thịt heo, rau sống, bánh tráng nướng và cả chả lụa, đúng là người nghệ sĩ khi vui sướng với thành quả là cứ chơi tự nhiên như nhiên, chẳng suy nghĩ toan tính gì. Tính anh vậy, khi hẹn trước thường có mồi nhậu chu đáo.
Ngày anh còn ở dưới Gò Vấp, gần nhà tôi bạn bè tứ phương từ Huế, Sài Gòn, Hà Nội, miền Tây Nam bộ lẫn cả Tây nguyên xuống ai ghé thăm tôi cũng qua đó giới thiệu với anh và nhậu lai rai, đầy đủ mọi sự, thoải mái, đặc biệt anh tự tay nấu nướng, anh nấu ngon vô cùng, vì vậy khi đi làm về tôi thường qua ấy tụ họp bởi anh có mỗi một mình. Hôm nào khá khá, rủng rỉnh kiếm gì nhậu là tôi qua ở nhà, mở máy tính lướt web, anh ra chợ nhanh gọn lẹ, về nhà đã có vài ba người nữa, rậm mâm vui. Hát hò, đàm đạo văn chương, từ ấy anh cũng viết nhiều hơn và lập trang weblog Vonga 1, anh quản trị, anh biết công nghệ máy tính rành hơn tôi nên anh đảm nhận việc ấy. Bài vở thì lấy từ anh em, chủ lực vẫn là 2 anh em tôi. Lượt người xem lúc ấy cũng số ngàn, rồi anh “comeback to my home”, thỉnh thoảng tôi vẫn lên.
Hôm nay, thì quá tuyệt vời, chỉ tôi và anh, chị Hào vợ anh đã cùng đi với ban hộ niệm từ chiều, nên chỉ có tôi và anh, nói chuyện về cây đàn.
-          Thôi bắt đầu đi, anh mời tôi ngồi vào bàn.
-          Nào, anh mở rượu chứ, gia chủ không mở làm sao bắt đầu, anh cũng có thói quen uống rượu nào ly nấy, rượu ngoại lấy ly cơi có đế. Rất chuẩn mực.  
Rượu trong ly sóng sánh, thơm lựng nghe hương vị cũng sướng rồi. Uống rượu ngoại ngụm lại, giữ trong miệng tí, cảm giác sướng lắm sau đó nuốt. Đầu lưỡi còn dư vị, đã vô cùng.
-          Anh thấy rượu uống được không? Anh hỏi tôi
-          Đã đời Vân Tiên luôn, ngon quá chừng quá đổi.
-          Cuốn đi nhé, bánh tráng Quảng Nam nướng cuốn với thịt ba chỉ là nhất nghe, hương vị quê nhà.
-          Tôi thích vô cùng. Người Quảng Nam, Quảng Ngãi thích cuốn như thế này, ở nhà tôi thỉnh thoảng con cháu về đông đủ cũng có món ngon quê nhà.
-          Tôi biết Ngọc Dũ thích món này nên khi chiều alo là tôi làm liền. Bạn bè hiểu ý mà.
-          Cảm ơn anh.
Nốc cạn 3 ly rượu với 2 cuốn rau, thấy đã đời làm sao. Bắt đầu cuộc phiếm luận:
-          Cây đàn của Mỹ lớn bản hơn cần đàn Việt Nam là 5mm. Tôi đo thử rồi, có lẽ đúng là đàn của Mỹ Ngọc Dũ ơi. Thùng đàn cũng rộng hơn. Sau này thay bộ trục, bộ giây chắc tiếng đàn sẽ hay.
-          Người ta nói Mỹ tôi hay vậy, chứ tem dán bên trong chẳng còn thấy được gì. Cứ tin vậy thôi. Trăm sự là do anh, dù hay, dỡ cũng có kỷ niệm với anh. Tôi sẽ giữ nó để làm kỷ niệm sau này.
-          Tôi cố gắng vừa làm vừa học, biết đâu từ cây đàn của Ngọc Dũ tôi sẽ thành thục sửa đàn. Biết đâu…
-          Cứ làm, ra sao rồi hãy hay, tương lai chưa biết, quá khứ đã qua, chỉ có hiện tại thôi, niết bàn trước mặt cứ tận hưởng, rượu ngon, mồi xịn hà cớ gì không nhậu cho sướng cuộc đời.
“Mấy thằng uống rượu là con Ngọc Hoàng” (Tản Đà) chúng ta đang là con Ngọc Hoàng đây anh à.  
-          Có lý nhe, zô đi. Ngày mai ra sao rồi hãy hay
Bỗng có tiếng xe dừng trước nhà, Ô, thì ra nhạc sĩ Trần Huệ Hiền lên, anh ra mở chốt của ngõ, Hiền chạy thẳng vào nhà.
-          Chào 2 anh, Các anh ngồi lâu chưa? Hiền chào.
-          Cũng được 4 ly rồi, rất vui có thêm nhạc sĩ. Tôi lên tiếng
-          Lúc chiều anh Nam có gọi, nhưng lu bu quá việc bán mua cho bà xã, khách cũng thưa nên giờ em chạy lên chơi, nghe nói chiều nay có đại tiệc.
-          Thì trên bàn đã bày biện, không phải đại tiệc là gì? Em ngồi đi. Tôi khôi hài vậy.
Có nhạc sĩ lên, anh Nam chạy lên lầu lững lấy cây đàn dây ni lông xuống, Huệ Hiền cầm cây đàn múa mấy đường, chợt thốt lên :
-          Đàn hay quá anh Nam, chơi sướng quá.
Lát nữa chơi, bây giờ có Huệ Hiền, mời nghe. Anh Nam nói.
Cả ba cùng cụng ly lốp bốp:
-          Chúc mừng hội ngộ, bất ngờ mà vui.
Huệ Hiền khen rượu ngon, mồi ngon.
Nguyên Hải làm mồi không ngon mới lạ, chứ ngon là thường tình. Phải thừa nhận ngay cả rau sống cũng tuyệt, bánh tráng nướng cuốn với rau sống thịt ba chỉ, chấm với mắm ngon, thú vị làm sao. Hình như dân miền trung nhất là Quảng Nam, Quảng Ngãi ai cũng khoái món dân dã này nghen.
Có Huệ Hiền không khí trở nên sôi nổi, rồi hát hò, rồi ngâm thơ, rồi đàm luận.
Tôi và anh Nguyên Hải là uống chủ lực, Huệ Hiền làm vài ly là xin phép được ngồi nói chuyện và hát hò, rượu thì …xin thôi.
Uống rượu khi cảm xúc thăng hoa, tâm hồn hưng chấn, sảng khoái hình như không biết say, Chai rượu cũng vơi đi 2/3. Để lại hôm sau có cớ lên chơi nghe anh Nam.
-          Anh à, anh cho bình trà, vậy là đủ rồi, cũng đã 21 giờ. Tôi nói với anh.
-          Em uống vài ly trà, rồi xin phép về trước nghen, Huệ Hiền nói
-          Ok, Hiền đến sau mà, từ từ về chứ có gì vội đâu, bây giờ uống trà, anh Nguyên Hải nói với Hiền.
-          Không được. Em phải về, 2 anh ngồi chơi. Anh Dũ thoải mái mà.
-          Anh Dũ thì khi nào về cũng chẳng sao, bà xã nhà tôi từ ngày đặc cách lên bà huyện là miễn sao, trước 11 giờ đêm có mặt ở nhà là được, bèn không, hổng có chỗ ngủ.
Còn lại tôi và anh Nguyên Hải cao hứng tôi và anh đàn hát cũng tưng bừng.
Cuộc chơi nào nào rồi cũng chia tay, hơn 10 giờ khuya tôi tạm biệt anh, trước khi ra về còn nói thêm :
-          Cố gắng hoàn thành sứ mệnh lịch sử cùng em guitar xinh đẹp nầy, biết đâu mai mốt anh sẽ nổi tiếng với cây đàn này, Zậy hỉ.
-          Ừ thì lỡ nhận phải tròn trách nhiệm chứ sao giờ. Nhớ trả công hậu hỉ nghen,
-          Chuyện nhỏ, cái lớn là làm cho em đẹp ra và giọng tốt là ok.
Tôi ra về lòng rất vui, có lẽ em guitar sẽ gắn bó với tôi và anh trong cõi đời này.
Chai Red Label còn phần ba, chừa lại để hôm sau còn có cớ ngồi lại với anh nhé.
Ngoài đường xe cộ bắt đầu thưa thớt, tôi cũng là ngà, hình như đường phố Sài Gòn rộng hơn mỗi khi bình thường, tội nghiệp những con đường lúc nào cũng chịu áp bức, có lẽ tiếng  thở than của nó chưa bao giờ chấm dứt.
Tối nay tôi về lòng vui như mở hội, con đường như dài và rộng thêm, tôi phóng xe thọ hưởng gió mát, chợt nghĩ: Hay là viết gì đó cho cây đàn biết đâu nó sẽ gãy lên nhiều khúc đàn muôn điệu đằm thắm chữ tình.
 
Ngã Du Tử/SG