Giấc mơ chưa trọn
Khù Khờ 06.04.2022 12:55:23 (permalink)
Giấc mơ chưa trọn

Chiếc xe thả mình theo con dốc. Như chiếc lá lẻ loi lửng lờ nương theo gió. Đường xuống núi, có khúc cong, tuyết bám trên hàng cây trụi lá. Có đoạn đủ thoáng, nắng hoà vào lớp nước mỏng tắm rửa vách núi. Trời bắt đầu chạng vạng. Ông Quốc cảm thấy lâng lâng. Một cơn say nhè nhẹ. Bỏ lại rặng núi Smoky Mountains sau lưng.

_ Sau khi về hưu, ba muốn làm gì?
Câu hỏi của con gái đưa ông Quốc trở về thực tại. Ông lặng im tìm câu trả lời cho ông từ mấy tháng nay.
_ Chắc ba sẽ chẳng ngồi ở nhà để má con nhờ đủ chuyện cả ngày, rồi lại chê là không làm việc theo đúng ý. Có lẽ ba sẽ xin đi dạy vài giờ mỗi tuần và ghi danh học vài môn để đầu óc chậm lú lẫn.
_ Ba định dạy gì?
_ Ờ về cái nghành ba làm. Vài người đồng nghiệp cũ của ba rủ. Họ bảo vài trường đại học gần nhà cần ít giảng viên có nhiều kinh nghiệm để truyền đạt kiến thức và hướng dẫn sinh viên bước vào công nghệ này.
_ Còn môn học?
_ Có lẽ là môn Hoá Học Hữu Cơ. Môn học mà ba có nhiều kỷ niệm khi mới bước vào đại học. Không biết đầu óc ba còn đủ nhạy bén để theo kịp bài giảng … và so vai bằng mấy đứa nhỏ của thời nay.
_ Ba đừng lo. Nếu khi nào ba cần giúp đỡ để làm bài tập, ba cứ gọi cho con. Miễn phí. Khi còn học bốn năm dưới, con dạy kèm mấy đứa học sau ở môn này. Bây giờ con còn nhớ rõ lắm.
Để cho con gái kiếm điểm, ông Quốc chẳng nói câu nào. Một chốc, ông cười nhạt. Biết mình lỡ lời, con gái ông ấp úng
_ Con biết ba sẽ chẳng nhờ con. Con biết ba sẽ tự tìm cách làm bài. Mà lỡ … có bị F thì chẳng có gì để lo, ba há!
Cả hai cha con cùng phá lên cười. Con nhỏ này quá giống ông về tính tình và cách suy nghĩ. Cả cái dở hơi, bất chấp mà vợ ông thường bảo là cái tật nên bỏ của ông, nhưng cái tính độc lập và cương quyết cần có cho đứa con gái xa nhà. Ông chẳng thèm cãi lại.

Ông Quốc ngồi ở bàn ghế đá làm bài. Tuần sau là kỳ thi cuối khoá. Mắt ông dán vào sách thì ít. Tai ông cứ vểnh theo tiếng chân của những con sóc đang chuyền trên cây. Cả vài tháng nay chúng đã quen ông. Cứ đến ba giờ chiều là chúng đã đứng cả hai chân chờ ông trên cái bàn đá này. Ông cũng hối hả bước ra khỏi lớp là đến đây ngay. Ông mở ba lô thảy trên vạt cỏ vài chút quà. Đôi khi là những hạt dẻ, vài quả hạnh nhân, dăm hột đậu phụng còn trong vỏ, mẩu bánh mì, hạt hướng dương. Ông đổi món để chúng khỏi ngán ông. Có chúng quanh ông để ông có đối tượng để ông thả trôi suy nghĩ vớ vẩn của mình. Ông gõ mấy con chữ trên laptop theo tiếng nhóp nhép của mấy chú sóc. Ờ, bọn chúng có ngóng nghe theo câu chuyện ông cố ráp nối lại.

Nắng đứt rời từng đoạn dọc sân trường. Mắt ông dọ theo từng vệt nắng. Từng bước chậm. Bước dần về quá khứ. Ông đã tìm lại được …. Một phân khoa Hoá Học cổ kính giữa khuôn viên đại học thơ mộng… Cậu sinh viên năm thứ nhất rảo bước chân dưới vòm cây dài hơn trăm thước. Thỉnh thoảng hai bàn chân chập vào nhau nhảy những bước ngang, lộp độp như giọt mưa rơi trên lá. Chiếc mũ flat cap xoay vòng quanh ngón trỏ…

(còn tiếp … chưa biết khi nào!)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9