Theo dấu âm vang
Khù Khờ 16.04.2022 04:51:46 (permalink)
Theo dấu âm vang

Sáng nay thức dậy, tôi không muốn ra khỏi giường. Cái thú nằm dúi đầu vào trong chăn thêm dăm ba phút đã trở thành cái thông lệ từ hơn hai năm nay. Căn bệnh lười kéo dài đến việc nằm trên giường đọc email trong sở và cá nhân. Sáng nay tôi mới biết hôm nay là ngày nghỉ lễ. Hèn gì! Đôi chân duỗi mấy bận mà không chịu chui khỏi chăn. Mấy ngón tay vô tình đưa tôi đến hình ảnh của những quyển tập cũ. Rất cũ. Đến chừng hơn 50 năm. Bìa tập đã ngả màu sang thu. Góc tập cong lên, hé lộ từng kỷ niệm của ngày tháng cũ.

Giở bìa tập, tôi đọc đi, rồi đọc lại bài viết “Kỷ niệm về những trang vở cũ”, trích từ Facebook của Thuý Vi. Có lẽ tác giả là ca sĩ Thuý Vi. Phong cách viết giống như bài như bài cô đã viết về ca sĩ Thái Thanh. Tôi đã đọc năm nào. Bài viết về trang vở cũ gợi cho tôi nhớ về bài luận văn chuẩn. Bài luận văn cần phải có ba phần rõ rệt: phần mở bài, thân bài và kết luận. Mỗi câu phải có chủ từ và động từ. Tĩnh từ nối kéo cảm xúc giữa những câu văn, giữa những đoạn văn. Túc từ giúp câu văn tròn ý. Dấu chấm dứt câu. Dấu phẩy ngắt ý ở giữa câu. Để tránh số điểm dưới trung bình, bài luận văn cần tránh những lỗi chính tả. Bài viết về trang vở cũ có phần mở bài bắt mắt. Phần kết luận cụt ngủn. Chắc đã … hết giờ. Phần thân bài dẫn người đọc về những ngày tháng cũ. Tôi đã bước vào trang vở đó.

Thuở đó … tôi cố viết những bài luận văn chuẩn. Lên lớp ba, viết xong một bài dài gần trang vở là tôi đã mỏi cả mồm. Tôi phải uốn lưỡi ở từng câu, theo cách phát âm của ông ngoại tôi, để khỏi bị sai chính tả. Lên lớp bốn, lớp năm, khi viết luận văn, tôi cứ phải bẻ lại cổ. Cái đầu tự nhiên nghiêng theo những giọt mực tạo dáng riêng trên hàng kẻ thẳng. Phần lớn những bài luận văn dài gần ba trang đó có chung lời phê bình, “lạc đề”! Lên trung học, tôi vẫn viết được những bài không sai một lỗi chính tả. Có lẽ đó là điều duy nhất tôi làm được khi viết. Còn bây giờ … thôi chẳng cần phải hỏi. Lỗi chính tả nhan nhản ở từng đoạn câu. Chủ từ mặc nhiên đi vắng. Động từ nhẹ tênh như một đốm nắng. Tĩnh từ thỏa sức đi rong … như dấu phẩy … như dấu chấm.

Có lẽ khi viết, tôi đã mất làm chủ được mình. Những ý không định sẵn, mượn ngón tay tôi, bước lên trang giấy. Tôi chẳng giữ được những bước chân ấy. Khi giở lại một bài viết cũ, tôi nghe thật rõ âm thanh chung quanh vào lúc giọt mực thấm lên trang vở. Chính những âm thanh đó đã đưa tôi đến hình ảnh, đến tình huống, để viết ra cho vơi lòng. Nhớ lại những quyển tập cũ. Tôi nhấc từng góc vở cong, bước hẳn vào từng trang. Ở đó, nhiều chỗ hoen ố vì thời gian và sự cẩu thả của thời niên thiếu. Nét chữ nghiêng làm chiếc cổ vẹo dần. Tôi thấy dần hình ảnh của từng cô, thầy và vài đứa bạn. Tiếng trống điểm giờ ra chơi làm tung trang vở. Tiếng la hét, tiếng chân thình thịch đuổi theo nhau ở sân trường. Tiếng giọt mồ hôi nhỏ làm hoen nét mực. Tiếng con thằn lằn chặc lưỡi trên tường. Tiếng muỗi vo ve. Tiếng đập chân chân chát. Giọt máu tươi tì vết lên trang vở, ghi lại sự khác biệt giữa ngày và đêm.

Trang vở cũ với đôi khoảng trống không, nhưng chẳng thừa thãi. Ở đó… tôi tìm thấy ánh mắt đi hoang. Cảm xúc thật mơ hồ, khó tả. Tôi nghe tiếng lòng xốn xang, tiếng con tim loạn nhịp. Tại sao? Chẳng có câu trả lời cho lứa tuổi vừa mới lớn. Chỉ một vài phút thôi. Âm thanh đó chợt tan, rồi trở lại.

Vươn đôi vai lười nhác, tôi vặn người nghe răng rắc. Chiếc phone rớt khỏi tay. Quyển tập cũ xa tầm với. Âm thanh ngày tháng cũ … chẳng còn dấu vết.

Khù Khờ
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9