QUÀ SINH NHẬT = Truyện ngắn
Tác giả: Nguyễn Minh Trân
Anh nhìn đồng hồ đeo tay. Sáu giò rưỡi . Anh cúi xuống buộc lại dây giày cho chắc. Xong xuôi anh đứng dậy định vào phòng trong thưa mẹ nhưng ngại còn sớm quá sợ lại phá giấc ngủ của cụ nên gọi với về phía bếp:" Chị ơi, em có hẹn bạn đi uống cà phê sớm, chị thưa lại với mẹ dùm. Em đi đây. Nhớ ra khóa cửa phòng khách kẻo trộm nó lẻn vào quơ đồ lúc nào không biết đó nghen chị!"
Giọng người chị dâu vọng ra giữa tiếng chén đĩa xô nhau trong chậu thau cùng tiếng nước chảy:_Ờ, chị đang mắc tay chút xíu, em cứ đi đi, chị ra khóa cửa giờ, trưa có về ăn không em?
_Dạ không chị. Dạo này không phải mùa hè hay lễ hội, nhiều khi phải chịu khó chở khách đi xa nên không chủ động được thời gian, cả nhà cứ ăn trước, đừng đợi cơm em!.
Dứt lời anh quay lưng cất bước định mở cửa thoát ra ngoài bỗng thấy như vạt áo mình bị níu trì lại. Anh quay đầu, cúi xuống.. Một đôi mắt tròn xoe đang ngước nhìn anh. Anh ngạc nhiên nghĩ thầm. Lẽ nào nó ở phòng sau mà nghe tiếng mình nói chuyện sao?. Nó có mặt lúc nào vậy?. Mình vừa không nhìn thấy ai cả mà!
Anh kêu lên:_Con đó à? Con ra đây lúc nào? Sao dậy sớm chi cho lạnh vậy?. Mới sáu giờ rưỡi thôi mà! Vào phòng ngủ tiếp đi con.
Thằng bé lắc lắc đầu, ú ớ vài tiếng yếu ớt trong cổ họng rồi im luôn . Hai mắt nó mở to hết cỡ, ánh nhìn hướng lên, ghim thẳng xoáy sâu vào mắt anh. Những tia mắt như đang dò dẫm.
Đang suy nghĩ xem bé muốn gì thì ánh mắt bé chuyển hướng về phía tấm lịch treo tường, bàn tay bé nhỏ giấu sau lưng giờ chìa ra. Tờ lịch hôm qua được chính tay bé bóc đi từ lúc nào?.
Nhìn số sáu chễm chệ trên tấm lịch anh chợt ngộ ra. Anh “à” lên một tiếng rồi kêu to: “sinh nhật , sinh nhật”.
Bé nghiêng tai vẻ lắng nghe. Ánh mắt đang đăm đăm bỗng lấp lánh. Đôi môi nhỏ hồng hồng giãn thành cái miệng cười mím chi, cố không để lộ hàm răng sún .
Anh ngồi xuống kéo cháu vào lòng nhìn thẳng vào mắt nó gật gù ra ý hiểu nó đang muốn gì. Anh ôm siết tấm thân bé nhỏ trong vòng tay, lòng chợt dâng lên một sự thương cảm.
Cách đây đúng năm năm cũng vào ngày này bé Cường ra đời. Kèm theo niềm vui vô bờ được đón chào một sinh linh mới, không khí gia đình trở nên hụt hẫng vì những khó khăn chị dâu gặp phải lúc lâm bồn.
Ngày ấy anh chị đang dạy học ở vùng xa, vùng sâu. Khi ca sinh gặp trục trặc chị được chở từ bệnh viện huyện lên bệnh viện tỉnh, nhưng con đường quá xa, ca sanh không được hỗ trợ kịp thời bé Cường bị thiếu ô xy não.
Anh còn nhớ rất rõ ngày hôm ấy là ngày mùng sáu tháng mười một. Anh trai bật cửa bước vào nhà, hốt hoảng thông báo cho gia đình biết chị dâu sanh sớm hơn dự định, cháu bị ngạt thiếu oxy khi sinh, có nguy cơ gặp những di chứng.
Cũng như bao trẻ câm điếc khác khi còn nằm nôi bé vẫn ngủ sâu khi xung quanh ồn ào, ngay cả cánh cửa bị gió đập gây tiếng động chát chúa bé vẫn không giật mình.
Lớn hơn một chút bé không hề quay về hướng người gọi tên mình.
Sau bao năm phải dạy học xa nhà, khi bé Cường lên hai, anh chị được chuyển công tác về lại thành phố sống cùng gia đình trong ngôi nhà này.
Từ đó anh thường xuyên bắt gặp vẻ mặt buồn bã của anh chị khi chứng kiến con cứ ú ớ chỉ trỏ làm đủ mọi cách nhưng không diễn đạt được những gì muốn nói.
Có một hôm anh không sao quên được, lúc đó nó khoảng ba tuổi, nó lăn đùng ra đất ăn vạ, gào thét đập đầu bứt tai tự làm đau mình, chỉ vì nó không thể giải bày được ý muốn. Ông Trời bắt nó “câm” và để người khác diễn đạt hộ nhưng lại nói sai ý nó.
Có lẽ nó cảm thấy bị đối xử bất bình đẳng, nó bị tước đi cái quyền mà lẽ ra nó phải có không biết chừng!. Đó là anh đoán vậy.
Lớn hơn một chút thỉnh thoảng nó còn tuyệt thực không ăn, bỏ bữa để biểu lộ sự không hài lòng của mình.
Tuy nói khó khăn ngọng nghịu nhưng khác với những bé đồng cảnh ngộ, ánh mắt bé không đờ đẫn. Anh vẫn e dè khi nhìn vào mắt nó. Thằng bé câm nhưng không lặng lẽ. Hình như nó có máu “nổi loạn”bẩm sinh. Ánh mắt ấy dễ gì chịu khuất phục! Nó không chịu thua “ Ông Trời” đâu!
Những lúc thấy con giận hờn đau khổ mà không làm được gì cho con, anh trai cứ đứng ngây ra như khúc gỗ, hai tay buông thõng vẻ bất lực, còn chị dâu chạy lại ôm con vào lòng vỗ về, lặng lẽ gạt những giọt nước mắt xót xa.
Cách đây không lâu bé Cường được đeo máy trợ thính, tình hình có khả quan hơn chút.
Bé sở hữu đôi mắt thật đẹp, màu sắc rất phân minh. Lòng đen to tròn như hòn bi long lanh. Lòng trắng hơi phơn phớt xanh khiến khi bé mở to mắt, người nhìn liên tưởng đến một khoảng miên man nào đó. Khi bé giận dỗi uất ức lòng đen bỗng tối sẫm, những chấm sáng biến mất, ánh mắt thu lại hun hút.
Bé sử dụng đôi mắt nhiều hơn giọng nói phối hợp với điệu bộ, nét mặt để giao tiếp với mọi người xung quanh.
Bé Cường vừa chịu thêm một bất hạnh nữa trong đời. Bố bé đã đột tử hồi đầu năm, sau một cơn đau tim.
Ngày hôm nay anh sẽ là người thay anh mình chúc mừng sinh nhật cháu. Biết rằng lời nói phát ra từ miệng mình đến tai bé chỉ là những âm nhiễu không rõ ràng nên trước hết anh phải nhìn thẳng vào bé, chỉ tay vào ngực mình rồi lại chỉ vào ngực bé, giơ tay phác họa trên không một khối vuông vuông, đoạn khuỳnh hai cánh tay như thể mình đang ôm vật gì rồi mới cất tiếng hỏi: "Sinh nhật con thích quà gì chú mua cho?".
Thằng bé đứng đơ ra, ngơ ngác. Anh bật cười chỉ đồng hồ rồi giơ hai ngón lên nói:_Chưa biết thích gì phải không nào?. Cho hai phút suy nghĩ đó!
Chị dâu từ bếp đi ra hỏi_Ủa em còn chưa đi sao?. Coi chừng bạn chờ. Cường sao con dậy sớm ra làm phiền chú vậy?
Anh vội đáp:_Hôm nay sinh nhật cháu, trễ chút có sao đâu?. Em đang hỏi cháu xem thích gì ngày sinh nhật?
Nghe nói đến sinh nhật con, chị dâu hơi khựng lại, nhìn sững đứa con trai bé bỏng buột miệng kêu lên:= Trời ơi! tội nghiệp con tui, hồi chưa mất, bố cháu tập cho cháu nhận biết con số ngày sinh, tháng sinh của mình trên lịch mỗi năm nên nó không quên bao giờ!
Nói rồi chị ôm mặt lặng đi một lúc.
Cuối cùng chị sụt sịt dặn dò:_Chiều nay chú nhớ về sớm tí, chị sẽ làm một cái bánh sinh nhật nho nhỏ, nấu món gì ngon ngon cháu thích để cả nhà vui vầy với cháu cho đỡ tủi. Con thich gì nói cho chú biết kẻo chú đi mất".
Vừa nói chị dâu vừa ra dấu bằng cách cử động cong gập các ngón tay.
Thằng bé dường như đã hiểu ý mẹ, chạy vào trong rồi trở ra với cây bút chì. Nó để tờ giấy lịch vừa bóc lúc nãy lên bàn, quơ bút chì qua lại vẻ đăm chiêu. Thế rồi hai mắt nó mở to ánh lên những tia sáng lạ, hướng nhìn khoảng không trước mặt mà như nhìn vào một điều gì đó đầy khao khát. Cuối cùng nó cúi xuống vẽ một hình chữ nhật với những đường gạch thẳng xếp dọc trong ô khuôn đó. Nó chỉ vào hình vừa vẽ, chỉ những gạch trong hình rồi lại chỉ vào cây bút nó đang cầm.
Mẹ nó còn ngơ ngác nhưng anh đã hiểu ra. Anh gật đầu đồng ý rồi cúi xuống xoa nhẹ mái tóc thằng bé nói:_Được rồi chú sẽ mua bút chì màu cho con. Giờ con vào làm vệ sinh răng miệng đi.
Anh quay sang chị dâu nhắc nhở: _Bữa nay nhất định em sẽ về sớm, chị vào sửa soạn cho cháu ăn điểm tâm rồi còn đi học nữa chứ!
Chị dâu như chợt nhớ ra hớn hở kể:_ Em biết không, cháu mới đi học được hơn một tháng mà diễn đạt hay lắm! Cháu còn được các cô trong trường khen có năng khiếu vẽ nữa đó em.
Dứt lời chị nhìn con trai ra dấu kèm theo lời khuyến khích:_Nếu con yêu ai con phải làm sao đây Cường?
Thằng bé lắc đầu, nhưng khi thấy mẹ nghiêm nét mặt nó vội chỉ về phía mẹ nó rồi dùng hai ngón trỏ kết hợp với hai ngón cái xếp thành hình trái tim, cuối cùng chỉ vào ngực mình.
Mẹ nó cười hài lòng giảng giải :_Đó em thấy không? Giờ yêu ai nó có thể tỏ bày được rồi đó! Hãy nói con yêu chú đi nào!
Thằng bé phụng phịu ra vẻ không đồng ý.
Mẹ nó gạt ngang, lắc đầu ra dấu không hài lòng nói: Cháu nó hư quá, chiều chú đừng quà cáp gì nữa!
Thằng bé nhìn mẹ rồi quay sang ngước nhìn anh đầy uất ức.. Anh ngồi xuống nhìn vào mắt nó. Nó mỉm cười hai tay quàng cổ anh hôn một cái thật kêu lên má rồi ngước nhìn mẹ nó.
Giờ anh đã hiểu ra, anh nói với chị dâu:_Chị ơi! chị hiểu sai ý cháu rồi. Nó chỉ dùng cử chỉ đó với người ngoài chứ trong gia đình mọi người đều có cách biểu lộ sự thương yêu riêng. Con ôm hôn chú tức con yêu chú rồi phải vậy không nào?
Thằng bé gật đầu cười nhe răng sún. Đôi mắt bé chớp liền mấy cái, ngay giữa tròng đen có điểm lóe lên long lanh. Ẩn sâu trong đôi mắt ấy hẳn còn chất chứa bao điều. Bất giác anh hôn lên đôi mắt đứa cháu nhỏ rồi giơ tay chào nó kèm theo lời hứa:_Nhất định chú sẽ không quên quà cho Cường chiều nay, nhớ đi học ngoan nghe chưa!
Thằng bé gật đầu, rướn cổ, cố uốn lưỡi phát ra vài tiếng ngọng nghịu thật lớn, rồi lon ton bám theo anh ra đến tận cổng.
Anh cho xe chạy từ từ tìm kiếm một bãi đậu.
Từ sáng tới giờ mới có đúng một cuốc xe, nên trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh đứa cháu đáng thương. Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến lại tiếc rẽ phải chi ca sanh cháu được hỗ trợ kịp thời, có lẽ mọi việc đã khác đi. Chứng câm điếc cháu phải chịu có thể đã không xảy ra. Tuy không nói được nhưng Cường tỏ ra là đứa bé thông minh nhạy cảm. Có thể món quà cháu thích là hợp với cháu nhất. Sách truyện cháu chưa dùng được, cháu còn nhỏ, chỉ mới làm quen mấy chữ cái, cũng không thể nghe ai đọc dùm. Phim hoạt hình, phim ca nhạc cháu cũng đã xem nhiều ở truyền hình nhưng những lúc đó anh để ý thấy cháu đôi khi có bật cười nhưng lắm lúc cũng buồn bực rơm rớm nước mắt. Tất cả những thứ người bình thường thấy hả hê qua đôi tai, bản thân cháu lại không nghe được trọn vẹn.
Đang suy nghĩ mông lung bỗng bảng hiệu văn phòng phẩm đập vào mắt anh. Anh lùi vội xe vào góc khuất, mở cửa thoát ra ngoài hấp tấp chạy vào cửa hàng.
Lướt mắt tứ phía, cuối cùng anh dừng lại nhìn ngắm những tấm thiệp chúc mừng đủ màu đủ kiểu, tay mân mê những cuộn giấy bọc hoa văn rực rỡ với vẻ tư lự.
Cô bán hàng mỉm cười ân cần hỏi: Anh muốn gì, cứ nói, em tìm cho nhanh?
Anh hỏi:_Ở đây có gói quà luôn phải không?
=Dạ đúng thưa anh!. Tụi em có dịch vụ gói quà cho khách, chỉ mất thêm năm ngàn nhưng quà nhìn đáng yêu hơn nhiều anh ạ!. Nhưng anh chọn gì đi đã chứ!
Anh tiến đến chỗ quầy hàng bọn trẻ đang bu lại xăm xoi. Một hộp bút màu thật đẹp được bày nổi bật giữa những món hàng lỉnh kỉnh khác. Không một chút do dự anh chỉ ngay vào quầy nói:_Em lấy cho anh hộp bút màu 86 món này, lấy thêm một xấp giấy vẽ nữa. Gói lại cho thật đẹp, kèm theo một thiệp chúc mừng sinh nhật nho nhỏ nghe em!
Cô bán hàng cười tươi:_Dạ được rồi, anh chờ chút, em gói ngay đây!. Hộp bút màu này là loại xịn đó anh. Màu sắc khỏi chê luôn! Hộp này ngoài những loại bút vẽ khác nhau còn có đầy đủ những dụng cụ phụ cần thiết khác như tẩy, gọt bút chì, thước, keo, kéo. Nói chung anh chọn hộp bút này làm quà, bé nào nhận được sẽ thích lắm đây!
Bọn trẻ xúm lại trầm trồ bàn tán. Những ánh mắt thơ ngây đổ đồn vào hộp bút màu.
Tất cả chăm chú nhìn những ngón tay thon thả khéo léo của cô bán hàng cẩn thận bọc giấy hoa hộp bút màu, xong xuôi còn buộc thêm một dải ru-băng màu xanh da trời có thắt nơ thật đẹp.
Khi quà được đặt trước mặt, anh lùi lại ngắm nghía gật gật đầu ra vẻ hài lòng, lục túi móc tiền trả, ôm gói quà, không quên cám ơn cô bán hàng hàng trước khi rời đi.
Ngồi trong xe tắc-xi suốt mấy tiếng đồng hồ không hề có khách gọi. Từ trưa tới giờ chưa mở hàng.
Nhìn đồng hồ. Đã gần năm rưỡi. Thôi ráng chờ chút nữa, biết đâu còn chạy được vài vòng trước khi về nhà dự sinh nhật bé Cường. Trời sao bức quá, dám sắp mưa to, mùa này hay có mưa về chiều.
Anh quay kính xe xuống thò đầu ra ngoài. Mây đen đang vần vũ ở cuối trời. Sốt ruột anh lièn lạc với tổng đài tắc - xi qua bộ đàm “Đài ơi! cứu bồ với! Mã số 123, xe để trống đã gần ba tiếng đồng hồ.. Hôm nay có việc phải về sớm vậy mà trưa tới giờ chưa được một chuyến nào cả! Ế ẩm quá Đài ơi! “
Giọng nói ngọt như mía lùi của cô nhân viên trực tổng đài vang lên: 123, mã số xe "tiến lên", vậy sao lại ù lì một chỗ suốt mấy tiếng đồng hồ để xe trống?. Sao không gọi đài sớm hơn, chờ chút, đài “đốt vía” cho!. À có địa chỉ của khách đây rồi! Khách vừa than mã số xe 241 đang hoạt động ở khu vực này đến chậm quá, xe 241 đang trên đường đưa khách gọi trước đó chưa tới được. Để Đài thương lượng với 241 nhường cho 123 một cuốc, chịu khó chờ xíu nghen. ...A khỏi cần nữa có cuộc gọi gấp đây rồi, giờ anh hãy cho xe đến đường Ngô Quyền , có khách đón xe đi Đức Trọng, sẽ có số điện thoai liên lạc với khách ngay đây!.
Anh kêu lên:Ui trời giờ này bắt anh lái xe đến tận đó sao?. Ôi không được đâu, gọi mã số khác đi em ơi!
Thôi mà, chiu khó chút đi anh! Chỉ có xe anh còn trống, lại ở gần vị trí khách hàng nên anh đến đón khách xem ra hợp lý nhất. Đồng ý đi anh, bù lại em sẽ nhớ mã số của anh, khi nào có chuyến nhàn nhàn, quanh quanh trong thành phố em sẽ để dành cho anh, nhất là bữa nào ế ẩm, anh đừng ngại, cứ gọi về đài em sẽ giúp anh ngay!. Nhưng hôm nay anh hãy cùng em chung tay giúp cho việc điều phối xe được hợp lý hiệu quả, như vậy hãng xe mới gây được uy tín với khách hàng. Cám ơn anh nhiều! Anh cứ đi đón khách đi, có gì trục trặc hãy gọi về đài , hãy nhớ luôn có em bên anh! Nhận điểm thành công nha anh!
Đang bực mình anh cũng bật cười lẩm bẩm: Nói ngọt lọt đến xương. Cái giọng thanh thanh nhè nhẹ thánh thót bên tai, ai vậy cà? Giọng lạ quá! Ôi, sao “ghét”:ghê!. Được rồi anh nhớ giọng cưng rồi thế nào ngày mai cũng gọi tán gẫu để nghe cho sướng cái lỗ tai.
Anh cho xe lăn bánh đến địa chỉ của khách. Khi xe đến gần cuối con đường, anh nhấc máy hỏi:: " A lô, có phải số điện thoại này gọi đi Đức Trọng phải không ạ?".
Giọng bên kia máy vang lên:_Dạ, đúng rồi, tui đang đứng chờ đây!.
Anh tắt máy cho xe chạy chậm lại đưa mắt tìm kiếm. Một người đàn ông đang đứng đợi với cái ba-lô khoác trên vai trước một ngôi nhà. Anh cho xe trờ tới. Người đàn ông vội vã mở cửa xe, chui nhanh vào đóng sập cửa lại, chưa kịp nghe hỏi anh ta đã nói to:_Cho về ngã ba Liên Khương đi!
Anh không đáp chỉ gật đầu, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vội vàng quay tay lái. .
Khi xe bắt đầu đổ đèo trời bỗng âm u hơn bình thường, thỉnh thoảng những làn chớp xẹt ngang qua cửa kính kèm theo tiếng sấm nổ râm ran. Tuy rất nôn nóng nhưng anh cố gắng kìm tay lái, kiên nhẫn duy trì tốc độ, luôn chú tâm vào con đường trước mặt..
Xuống hết đèo, anh cho xe lướt đi. Có tiếng điện thoại réo. Anh móc máy ra,. Giọng chị dâu bên tai:_Em ở đâu đó?. Nhớ về ăn sinh nhật cháu nghen!
_Dạ, em đang mắc khách, chắc tám giờ tối mới về tới nơi chị à.
_Cũng được. Bà nội và bé Cường đều nhất định chờ em đó!
_Dạ được rồi thế nào em cũng về dự sinh nhật cháu.
Trời tối hẳn khi xe dừng lại ở ngã ba Liên Khương, anh quay đầu lại. Vị khách đang há hốc mồm ngáy khò, đầu ngoẻo sang một bên.
Anh nhoài người ra sau lay mạnh vai khách gọi lớn: "Dậy dậy, tới nơi rồi mời anh xuống cho, để tôi còn tạt qua phi trường đón khách đi ngược lên nữa! Lè lẹ lên đi anh!
Người đàn ông ừ ử trong cổ họng, chóp chép miệng, từ từ mở mắt ra ngơ ngác nhìn anh rồi như chợt nhớ ra, vị khách quay kính xe thò đầu nhìn quanh quất rồi kêu lên:_Ôi anh ơi! Chưa tới nơi mà!
Anh chỉ ra ngoài xe hỏi lớn:_Anh nói gì kỳ vậy?. Anh nói em chở tới ngã ba Liên Khương thì là đây chứ đâu nữa!. Nhìn tấm bảng chỉ đường vào phi trường trên cao kia kìa!
Vị khách gật gật phân trần:_Thì đúng rồi nhưng tôi nói vậy để anh dễ hình dung rồi từ từ tôi chỉ tiếp ai dè đâu tôi ngủ quên.
Anh gắt lên:_Vậy bây giờ anh muốn gì?
Vị khách năn nỉ:_Thôi mà anh, tôi sơ sót, giờ anh hãy rẽ vào ngã kia kìa cho tôi về gần chỗ giáo xứ Nam Ban đi!
Anh ức quá gào lên:_Trời ơi là trời! Đây là quốc lộ 20 còn rẽ về phía kia là địa phận hoàn toàn khác rồi! Lẽ nào còn phải chở anh đi một quãng nữa sao?. Thôi, hay anh xuống đây đi rồi đón xe ôm về đó!.
Vị khách lắc đầu than thở:_Trời tối rồi, đi xe ôm ở đây nguy hiểm lắm! Tôi biết vậy hồi nãy gọi xe hãng khác cho rồi, dịch vụ gì mà làm ăn quan liêu quá!
Nghe khách phàn nàn anh mím môi hậm hực bẻ tay lái nhấn ga phóng đi.
Gió luồn qua khe hở của khuôn kính đóng hờ, làm dịu đi cái nóng hầm hập, khiến anh bình tĩnh trở lại.
Có những đoạn đường tối thui như mực. Hai người không nói gì với nhau cho đến khi đỉnh ngôi giáo đường lấp lánh ánh đèn hiện ra ở phía xa xa. Vị khách reo lên:_Đến rồi! Anh ngừng tại đây đi, cho tôi trả tiền, cám ơn anh nhiều!
Nhận tiền khách xong anh nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ tối. Anh thở dài càu nhàu:_Giờ này còn làm ăn gì nữa, lo chạy xe không về, họa may còn kịp! Tội nghiệp cả gia đình phải đợi mình!. Nhằm ngày nào không nhằm lại đúng ngay ngày hôm nay, chán mớ đời. Đúng là “ba năm giặt váy phải ngày trời mưa!”
Anh chưa dứt lời những hạt mưa bắt đầu lộp độp đập vào kính xe.
_ " Xin chào 123!".
Đang cô đơn một mình trên con đường vắng, bỗng giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai khiến không khí trong xe như ấm áp hẳn lại.
Anh hớn hở đáp:_Chào em! Anh đang đi trên con đường gập ghềnh, nguy hiểm không có đèn đường tối hù à, sấm sét gầm gừ chắc sắp mưa to.Tại em hồi chiều năn nỉ nếu không anh chẳng nhận điểm này đâu, phải chở khách đến tận Nam Ban đó!. Bắt đền em vì làm anh lỡ dịp đón khách tại sân bay.
Giọng cười lảnh lót kèm theo những lời vỗ về mơn trớn: A ha! hóa ra 123 đang trên đường từ Nam Ban về phải không?. Xin chúc mừng 123 chả cần ghé sân bay vẫn có khách, không để xe trống trên đường về!
Anh hỏi lại:_ Em nói gì anh không hiểu?
_Dạ em xin báo có khách ở Lâm Hà vừa gọi. Địa chỉ số điện thoại khách sẽ được chuyển đến 123 ngay đây!.
Anh ngạc nhiên kêu lên:_Thôi thôi không ghé Lâm Hà đâu! 123 thà về xe không, khỏi vòng vèo mất thời gian lắm!
Giọng nói vuốt ve trấn an:"123 hãy bình tâm lắng nghe đã. Chắc chắn 123 là số xe duy nhất của hãng hiện giờ di động gần Lâm Hà, 123 không cần rẽ sâu vào hóc hẻm nào cả, chúc 123 nhận điểm thành công, địa chỉ khách ở gần mặt đường đó là...
Anh im lặng lắng nghe sự chỉ dẫn của nhân viên tổng đài cùng với những lời cám ơn khuyến khích thật êm dịu dồn dập rót vào lỗ tai. Khi giọng nói vừa dứt lòng anh tràn ngập hưng phấn, anh huýt gió khe khẽ nhủ thầm, nếu nhà ở ngay đường cái thì tiện quá, chỉ việc dừng xe bốc khách lên.
Khi xe bắt đầu đi qua địa phận Lâm Hà anh bấm số:: A-lô có phải số máy này vừa gọi không ạ?
_Phải phải em là người vừa mới gọi xe.Xin anh đến ngay cho, em có việc khẩn cấp!
Giọng nói qua máy nghe có vẻ nôn nóng.
Anh hỏi tiếp:_Nhà chị ở ngay đường chính phải không?
_Dạ dạ, nhà em ở ngay đường, có một lối nhỏ đi vào nhà hai bên trồng rau màu...
_Trời ơi! Đêm tối chứ có phải ban ngày đâu, chị mô tả làm gì?. Hãy ra ngoài mặt đường đứng chờ sẵn, xe có mã số 123 đi qua thì lên luôn, đi ngay nghe chị!
Nói xong chưa kịp nghe bên kia trả lời anh tắt máy.
Xe chạy khoảng chừng mười phút bỗng anh thấy một ngôi nhà cách mặt đường khoảng hai chục thước.Đèn bật sáng qua khung cửa sổ. Dưới ánh đèn đường anh nhận ra những vạt rau xanh trồng dọc hai bên con ngõ nhỏ dẫn từ đường cái vào thẳng nhà . Nhìn quanh quất không thấy ai, anh bấm còi xe. Vẫn không thấy ai bước ra khỏi nhà. Quái! nói có vẻ gấp gáp sao giờ chưa ra?.
Anh nhấc điện thoại gọi:_Chị đó phải không?.
_Dạ em đây!
_Xe đang ở trước nhà chị, xin chị ra mau cho, tôi không chờ đâu,!
_Ôi anh ơi, đừng chạy vội xin anh giúp em với, em không thể xách hành lý ra khỏi nhà một mình được!
Giọng nói lúc này rõ ràng bất thường.
Tim anh bỗng nhiên thót lại. Có cái gì đó là lạ khiến anh bỗng dưng rùng mình. Anh nghĩ đến những phim tài liệu hình sự, những vụ án rùng rợn cướp xe giết người dã man mà nạn nhân là tài xế taxi. Có thể đây là âm mưu ”điệu hổ ly sơn”để cướp xe chăng?. Dùng giọng phụ nữ để lừa mình còn trong nhà đó là cả một băng cướp không chừng!
Anh không ra khỏi xe, bấm còi ra hiệu một lần nữa, rồ máy định vọt đi thì cánh cửa bật mở. Một phụ nữ xuất hiện dáng vẻ nặng nề, cô ta đứng tựa vào khung cửa, tay cố đưa lên vẫy vẫy về phía trước. Nhìn kỹ thì ra cô ta có cái bụng bầu thè lè.
Nhanh như chớp anh bật tung cửa chạy vào nhà. Đến trước thềm, người phụ nữ ôm bụng nhăn nhó vẻ đau đớn giọng van lơn:_Em ơi! giúp chị xách túi hành lý còn để ở trong đó mang ra xe, khóa dùm chị cái cửa luôn.
Chẳng đắn đo suy tính anh bước vào nhà. Thấy túi hành lý anh nhấc vội lên, đóng sập cánh cửa, bấm khóa rồi quay qua người phụ nữ đang đứng đợi, anh nói:_Nhanh nhanh lên chị!
Gương mặt người phụ nữ tái xanh, mồ hôi rịn ra, cô cố gắng lê bước theo anh.
Anh chạy trước vứt vội túi hành lý vào xe, quay trở lại . Người phụ nữ luýnh quýnh, hình như không đi được nữa, chị ta đang khuỵu xuống.
Trời bắt đầu mưa nặng hạt. Anh chạy lại đưa tay đỡ chị ta đứng dậy giọng ân cần: Chị đừng ngại có em dìu đây, cố gắng ra xe cho nhanh, mưa to rồi chị ơi!
Người phụ nữ ngước nhìn anh vẻ biết ơn. Chị ngượng ngùng bám vào cánh tay anh. Hai chân chị chập choạng nhưng rồi cuối cùng chị cũng đã cùng anh vượt qua con ngõ nhỏ ra tới đường chính.
Khi đưa được người phụ nữ an toàn lên xe, anh vội ngồi vào tay lái phóng đi trong đêm tối. Mưa càng lúc càng to. Hai tay cầm lái nhưng sao trống ngực đánh thình thịch, như thể chính anh đang gặp nguy hiểm.
Xe chạy được một lúc người phụ nữ bình tĩnh lại, cơn đau có lẽ đã dịu nên chị ta mở lời trước :_Em thông cảm cho chị nhé!. Theo như bác sĩ khám phải đến hơn tháng nữa chị mới sanh.Hồi chiều có người gọi chồng chị trả tiền hàng. Ảnh lật đật đi hứa khoảng chín giờ tối về. Cách đây nửa tiếng chị đau bụng quá điện cho ảnh thì ảnh bảo gọi xe đi lên bệnh viện tỉnh ngay đừng chờ ảnh về kẻo trễ, lỡ có chuyện gì hối hận không kịp. Chị gọi đến hãng yêu cầu cho xe tới gấp vì đang đau bụng nhưng lâu quá chẳng thấy xe nào tới đón. Cuối cùng chịu không nổi thì nhận cú điện thoại của em nhưng chị lại không dám nói sự thật, sợ em ngại rồi lại bỏ rơi chị.
Đang nói chuyện bỗng chiếc xe đi qua một đoạn đường xấu lắc thật mạnh. Qua kính chiếu hậu anh thấy người phụ nữ chao người tựa lưng vào ghế mặt nhăn nhó, ôm lấy cái bụng căng phồng rên rỉ.
Anh nhắc nhở:_Chị nằm xuống đi! Chị cứ nằm sao cho thật thoải mái dễ chịu đừng e dè.. Em không ngại gì cả, cũng chẳng sợ vía bà bầu. Chị không nên giữ kẽ lúc này sẽ có hại cho em bé.
Người phụ nữ không thể ngồi thêm được nữa từ từ duỗi người nằm xuống.
Anh rời mắt khỏi chị chăm chú vào tay lái thỉnh thoảng đưa mắt nhìn hai bên đường ước lượng vị trí xe đi qua.. Chừng năm phút nữa xe sẽ rời khỏi thị trấn Liên Nghĩa. Bỗng đằng sau xe lại phát ra những tiếng rên khe khẽ. Liếc nhìn ra sau anh thấy người phụ nữ lồm cồm ngồi dậy vẻ mặt hốt hoảng, chị vỗ vai thì thào:_Thôi rồi em ơi! Chắc không kịp nữa chị vỡ nước ối ra xe nhưng em đừng lo chồng chị sẽ thanh toán cả tiền vệ sinh xe cho em. Tới đâu rồi? Sắp qua đèo chưa?
Nói tới đây người phụ nữ thét lên một tiếng, lưỡi ríu lại lắp bắp không thành lời, chị ngã vật xuống ghế miệng đơ ra, hai mắt nhìn trừng trừng lên mui xe vẻ kinh hoàng.
Biết tình hình nguy cấp nhưng anh vẫn cố giữ vẻ bình thản khuyên nhủ:_Đã đến chân đèo rồi, trời tối xe chạy nhanh chị yên tâm đi em chở khách đi sanh nhiều lắm, rất rành khu vực dành cho sản phụ ở bênh viện tỉnh, em sẽ đưa chị thẳng lên đó, đừng bận tâm việc gì nữa, lúc nãy chị còn đi được một quãng để lên xe mà, không sao đâu!
Người phụ nữ nhắm mắt lại, nét mặt lộ vẻ đau đớn. Không khí trong xe trở nên ngột ngạt nhưng anh không dám mở cửa sổ vì thấy người phụ nữ bắt đầu run lẩy bẩy. Có tiếng điện thoại di động reo. Người phụ nữ mở choàng mắt lắp bắp. Anh nhìn vào kính chiếu hậu hỏi:_Chị muốn gì?
Một tay chị ta chỉ xuống túi hành lý ánh mắt hướng về anh. Anh hiểu ý gật đầu. Nhận thấy con đường trước mặt đang vắng, anh dừng xe lại, quay ra sau mở túi hành lý lôi điện thoại di động ra đưa cho chị nhưng chị lắc đầu chỉ vào tai anh.
Anh để điện thoại sang bên, tiếp tục lái xe phóng đi. Anh nhìn thấy vầng trán mình qua ống kính xe đang ướt đẫm mồ hôi.
Thế rồi, điều anh mong đợi đã tới, khung cảnh thác nước lờ mờ sau màn mưa. Những ngôi biệt thự bắt đầu hiện ra hai bên đường. Anh reo lên:_Đã vào thành phố rồi chị ơi, chị cố lên còn tí xíu nữa thôi là tới bệnh viện!
Thế nhưng người phụ nữ lúc này hình như không còn nghe anh nói gì chị ta oằn người quằn quại tóc tai dã dượi, hai tay ôm lấy bụng, nước mắt trào ra chảy thành dòng hai bên thái dương, ánh nhìn đờ đẫn thất thần từ từ khép lại. Hình như chị ta đang lịm đi.
Anh nhấn ga phóng lên con dốc. Bênh viện đã ở ngay trước mắt, anh nhấn còi inh ỏi. Cổng bênh viện mở toang. Xe anh vọt lên dừng ngay trước phòng cấp cứu.
Những người mặc áo trắng chạy ào ra. Anh giúp họ đỡ người phụ nữ lên chiếc băng ca xe đẩy cùng túi hành lý của chị ta. Chỉ trong chớp mắt tất cả đã khuất sau cánh cửa phòng hộ sinh.
Đã đến đích nhưng sự hồi hộp cho số phận người phụ nữ và đứa bé sắp sinh khiến anh quên luôn rằng mình đã tắt máy di động quá lâu không gọi về báo với gia đình. Anh đứng tựa bên chiếc xe chờ đợi. Tiếng điện thoại di động reo. Anh nhìn vào xe. Điện thoại của chị ta đang sáng màn hình. Anh cầm vội lên. Giọng người đàn ông hốt hoảng hỏi dồn dập:_Em đó phải không?. Sao anh gọi mà không nhấc máy?. Anh về tới nhà thấy cửa khóa ngoài, anh vội đi ngay. Giờ đang trên đường đến bệnh viện. Em tới nơi chưa vậy?.
Để cho người chồng hỏi xong một loạt anh mới lên tiếng:_Dạ em chào anh!. Em vừa mới chở bà xã anh lên tới nơi. Giờ bà xã đang trong phòng hộ sinh. Bà xã nhờ em nhận trả lời điện thoại dùm. Anh tới khu vực phụ sản nằm ở phía sau bệnh viện sẽ gặp em. Em là tài xế xe tắc xi số 123....
Giọng người đàn ông đã bớt căng thẳng:_Dạ dạ cám ơn anh nhiều tôi đang trên đường tới bệnh viện đây!
Mười phút sau anh thấy một người đàn ông hớt hải chạy về phía hành lang khu sản, anh bám theo gọi lớn:_Anh ơi!
Người đàn ông quay lại. Anh chìa điện thoại của người phụ nữ ra trước mặt anh ta hỏi:_Anh vừa gọi điện qua máy bà xã phải không?
_À đúng rồi đó em. Em là tài xế số 123…phải không?.Vợ anh vào phòng sanh lâu chưa? Bả có mệt không? Không biết sao lại chuyển dạ sớm đến hơn tháng vậy?. Trên đường đi anh lo quá giờ tim còn đập thình thịch.
Nhìn thấy người đàn ông vừa phân trần vừa thở hổn hển anh bỗng nghĩ đến người anh trai tội nghiệp năm năm về trước, ngày này cũng mệt mỏi hốt hoảng bơ phờ. Anh hỏi:_Bộ vợ anh không đi khám thai định kỳ sao?
_Có chứ, nhưng khám thai ở nhà thương huyện, họ nói cái thai có tràng hoa quấn cổ nhưng chỉ có một vòng không chặt lắm, cái thai ổn, họ ấn định ngày sinh vào khoảng hơn tháng nữa vậy mà...
Nghe người chồng kể về tình trạng thai kỳ của vợ, anh bỗng rùng mình. Anh nhớ lại tình trạng đau đớn kiệt lực của chị vợ lúc nãy không biết chị ta có vượt cạn an toàn không?.
Bỗng trong phòng hộ sinh có tiếng con nít khóc ré lên. Cánh cửa bật mở. Một cô hộ sinh bước ra hỏi:" Ai là người nhà của sản phụ Đa?
Người chồng đáp lớn:_Dạ tôi đây, vợ tôi sao rồi bác sĩ?
_Xin chúc mừng anh đã có con đầu lòng. Con trai nặng ba ký lô hai.
Người chồng rú lên mừng rỡ cười toe toét,cầm tay người nữ hộ sinh lắc lắc đầy thân thiện miệng liên tục cám ơn.
Người nữ hộ sinh bất chợt đưa mắt tìm kiếm. Cuối cùng cô ta chỉ tay về phía anh, nói với người chồng giọng nghiêm trang:_Đây mới là người vợ chồng anh phải tri ân. Anh nên cám ơn anh này nè. Anh có biết thai nhi bị tràng hoa quấn cổ không?. Vợ anh bị biến chứng ở cuối thai kỳ. May chở đến bệnh viện kịp nếu không, cả mẹ lẫn con đều nguy khốn. Chính chú tài đã giành giật được "khoảnh khắc vàng" cho vợ con anh. Chỉ cần chậm vài phút không can thiệp kịp thời bé sẽ bị thiếu ô-xy có thể dẫn đến tổn thương não để lại hậu quả đáng tiếc về sau. Vợ anh vỡ nước ối trên đường đến bệnh viện. Do ca sinh hơi bất thường anh chưa thể vào gặp vợ con được đâu cố gắng đợi ở ngoài này chờ cho chị hồi sức lại đã. Giờ anh hãy thanh toán tiền kể cả tiền vệ sinh xe nữa đấy, để người ta còn về, tối rồi!.
Dứt lời người nữ hộ sinh bước trở vào phòng đóng cửa lại.
Người chồng nhìn anh rơm rớm nước mắt, móc ví rút bốn tờ giấy năm trăm đồng đưa cho anh.
Anh kêu lên:_Gì nhiều vậy? Em lấy tám trăm ngàn , tính cả tiền chở lẫn tiền rửa xe.
Người chồng lắc đầu nhất mực nhét vào túi anh số tiền. Giọng anh ta run run phân trần:_May mà vợ anh nó gặp em nếu không chả biết hậu quả sẽ ra sao?. Tiền bạc từng này thấm gì với cái "khoảnh khắc vàng" em giành giật cho gia đình anh. À quên nữa, em cho anh tấm cạc visit để hôm nào về, vợ chồng anh lại gọi em. Mình làm quen nhau đi!
Trên đường về nhà lòng anh vừa vui lại vừa ngậm ngùi. Vui cho gia đình người ta, ngậm ngùi cho đứa cháu bất hạnh của mình. Phải chi cách đây năm năm ca sinh của cháu cũng kịp thời thì có lẽ gia đình mình sẽ hạnh phúc biết nhường nào.
Đi từ ngoài đường anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy cánh cửa nhà anh đã mở sẵn như đợi chờ. Đã gần mười giờ rồi còn gì?. Lẽ nào mọi người đợi mình đến bây giờ sao?. Cầm gói quà trong tay anh rón rén bước vào phòng khách.
Mẹ anh đang ngồi ở ghế thấy anh vào la lên:_Em nó về rồi kìa! Mẹ thằng Cường dọn đồ ra ăn chứ đói bụng quá rồi!.
Chị dâu đang trong phòng bếp chạy ra hỏi:_Có chuyện gì không mà em tắt máy, chị gọi hoài không được?
Anh lắc đầu. Nếu là chuyện vui nào đó anh sẽ kể cho gia đình nghe nhưng hôm nay anh không muốn tâm sự gì cả anh vội đáp: _Dạ không, tại đi đường xa tắt điện thoại chạy xe cho an toàn. Bé Cường đâu rồi chị?
Vừa hỏi xong anh thấy thằng bé từ trong chạy ra ôm chầm lấy chân anh. Anh cúi xuống trịnh trọng trao gói quà cho cháu. Hai mắt nó mở to sáng rỡ nhìn gói quà không chớp mắt nhưng lại rụt rè không dám cầm lấy.
Mẹ anh xoa đầu nó, ra dấu bảo nhận đi.
Anh đặt gói quà vào tay cháu, mở tấm thiệp sinh nhật trên hộp quà chỉ tay vào giải thích:_Hôm nay ngày mùng sáu tháng mười một, đây là quà sinh nhật của con!
Thằng bé ôm ghì lấy gói quà chừng vài giây rồi xăm xoi tìm cách mở. Cả nhà hồi hộp dõi theo bé. Khi lớp giấy bọc được mở , hộp bút màu lộ ra trước mắt, thằng bé rú lên như hét rồi bật cười sung sướng. Nó quay lại nhón gót níu anh xuống, hôn lên má anh liền mấy cái.
Chị dâu cảm động rơm rớm nước mắt, miệng xuýt xoa:_Ôi, chú mua chi một hộp bút màu xịn quá vậy!. Thôi giờ con đề quà một bên đi, thắp nến bánh sinh nhật để cả nhà dùng bữa cho bà nội ăn rồi còn đi nghỉ.
Vừa nói chị vừa ra dấu để thằng bé hiểu.
Thế nhưng khi năm ngọn nến được thắp lên trên chiếc bánh kem xinh xinh, mọi người chưa kịp cất tiếng hát chúc mừng sinh nhật, thằng bé bỗng òa khóc.
Khác với những lần được mọi người hỏi han để xem nguyên do tại sao khóc, lần này thằng bé không ú ớ, không gào lên the thé cũng không chỉ trỏ phân trần. Nó cố dằn tiếng nấc, gạt nước mắt rồi rút một tờ giấy trắng từ hộp quà trải trên bàn. Sau đó, nó rút những cây bút màu mới toanh ra hí hoáy vẽ thật nhanh.
Bàn tay bé thoăn thoắt, hối hả thả những nét ngây ngô lên mặt giấy. Mọi người im lặng say sưa theo dõi bé. Bé dùng nét tròn như chữ O để vẽ mặt bàn và mặt người, chữ x để vẽ chân bàn, chữ U úp lại là nửa thân người phía trên đang ngồi quanh. Cái bánh sinh nhật hình tròn có mấy chữ i là ngọn nến, những dấu phẩy quanh chữ i là ánh sáng....
Kỳ lạ thay dưới những ngón tay bé nhỏ, những nét đơn giản tưởng như không thể giản đơn hơn đang từ từ đẩy lùi cái nền trắng vô hồn trên bàn, mở ra một khoảng không gian ấm cúng, nơi có bốn người đang ngồi quay quần bên bàn, năm ngọn nến tỏa ánh lung linh.
Đến đây mọi người không ai bảo ai đều vỗ tay nhưng thằng bé lắc lắc đầu, nó vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Nó đang dùng bút chì màu đen dồn sự chú ý vào một góc chưa hề chạm đến của tờ giấy. Bé hí hoáy vẽ những nét cuối cùng. Chỉ vài nét ngang, dọc, ngắn, dài, song song, liên kết lại, một cái ghế hiện ra. Chỉ một chiếc ghế thôi! Trơ trọi một góc, như thể đang chờ mong ai đó. Lúc này nó buông bút vẽ, chỉ tay vào chiếc ghế trống màu đen nổi rõ trên nền trắng còn sót lại của bức vẽ mếu máo tấm tức khóc trở lại.
Chị dâu ngỡ ngàng. Chị ôm lấy thằng bé thì thầm:_Con đừng khóc nữa, hôm nay chắc chắn bố cũng có mặt ở đây vui sinh nhật với con, chỉ có điều chúng ta không thấy mà thôi!
Mẹ anh bật khóc khi nhìn bức vẽ. Bà quay sang anh nói trong nước mắt: Con ơi, cháu “nói “ được rồi! Từ khi cháu ra đời đến nay đây là giây phút hạnh phúc nhất mẹ cảm nhận được. Rõ ràng thằng bé chỉ mới đi học có hơn một tháng chứ mấy!
Anh không nói gì , cứ đứng nhìn đứa cháu trai. Những gi ẩn trong đôi mắt thơ ngây từ lâu không thể diễn đạt bằng lời giờ đang dần dần lộ ra qua bức vẽ. Vì không phát âm được rõ ràng, không ai có thể nghe hay hiểu trọn vẹn ý bé, dần dần bé ít nói, thường hay dùng bộ điệu hơn, nhưng từ lâu anh vẫn tin cháu có khát khao bộc lộ tâm tư tình cảm như bao nhiêu người bình thường khác.
Sau bao năm cố gắng khó nhọc chỉ phát ra những âm ngọng nghịu méo mó nay đứa cháu câm của anh đang thật sự “lên tiếng”. Giờ cháu không cần phải rướn cồ, uốn lưỡi để rồi nhiều khi không còn là nói nữa mà biến ra gào, thét, rên rỉ.
Tiếng nói của cháu không bắt buộc phải tròn vành rõ chữ nữa, bởi ngôn ngữ của cháu là những nét vẽ và màu sắc.
Từ đây hộp bút chì màu sẽ “thay lời muốn nói” cho bé. Thằng bé chưa chịu thổi nến. Nó đang mải mê nhìn vầng hào quang quanh bánh sinh nhật. Không biết bé có nghe rõ tiếng lách tách không, nhưng anh đang nhìn thấy ánh nến phản chiếu lấp lánh trong đôi mắt vẫn còn ngấn lệ.
Mọi thứ bỗng nhòa đi. Anh vội quay mặt, giấu những giọt mằn mặn đang lan xuống bờ môi.
hết
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2022 16:56:37 bởi sen dat >