LỜI TỰA THI PHẨM DÂNG Ý THƠ RƠI

Tác giả Bài
THƠ NGÃ DU TỬ
  • Số bài : 1041
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.01.2009
LỜI TỰA THI PHẨM DÂNG Ý THƠ RƠI - 01.07.2022 13:57:13
 
LỜI TỰA: DÂNG Ý THƠ RƠI của VIỆT VŨ THƯ
 
Làm thơ là giãi bày, có những nỗi niềm không thể san sẻ với ai được, người làm thơ bèn trút tâm tư vào trang giấy, thì ra trang giấy ấy cũng có linh hồn khi người thơ phả vào những con chữ nỗi niềm, hình như ấy là Phương pháp tốt nhất để vơi đi thao thức cùng nỗi buồn.
Giả dụ nếu không có thơ chắc chắn trần gian buồn lắm với người thơ.
Thường con người khó bằng lòng trước thực tại chính vậy nên tìm cái khả dĩ hơn, nhất là khi ở trong hoàn cảnh nghiệt ngã, người ta cảm thấy bơ vơ, cô đơn bèn muốn đi tìm miền đất hứa, nhưng đất hứa nơi nào, ở đâu? Đây là dấu hỏi chung của những tâm hồn biết thao thức cái mới mẻ hơn, đẹp đẽ hơn, có lẽ vì vậy mở đầu thi phẩm DÂNG Ý THƠ RƠI tác giả Việt Vũ Thư viết:
Đền thờ mở toang cửa
Sao dừng lại đợi chờ
Đường nào về đất hứa
Sao người đứng bơ vơ
 
Và rồi cứ thế anh vác “thập tự ngôn ngữ” để đi với hành trình còn lại của đời mình tuy tuổi đã gần kề cái tuổi “Thất thập tòng tâm sở dụng thủ du củ”, sự trải nghiệm cay đắng lẫn ngọt bùi anh đã thấm đẫm từng hoàn cảnh hiển hiện trước trần gian đa sự, đa lụy, đa gian nan này. Anh viết như sự giãi bày cho nhân gian.
Là một nhà giáo với biết bao thế hệ học trò bay xa, bay cao trong vòm trời này nhưng có lẽ anh chưa bằng lòng với chữ thầy thiêng liêng của cuộc đời ban tặng trước các em, vì vậy từng đêm về đối diện với đêm cùng chén trà anh cứ suy tư “Nỗi gì lênh đênh” để rồi “ưu tư suốt cả hành trình”. Đây là câu hỏi lớn với anh và các bậc thầy cô giáo – người trao kiến thức cho các thế hệ kế tiếp và cùng với bậc thức giả trước xã hội lắm điều bất an.
Từng đêm ngồi với ấm trà
Không gian lạnh ngắt phong ba nỗi mình
Ưu tư suốt cả hành trình
Sách đèn chữ nghĩa lênh đênh chữ thầy
(Thầy)


Chính cái thực chứng khá dài, tri kiến quá nhiều nên anh hiểu thế nào là khóc cười trần gian cái mà các triết gia cứ đi tìm nhưng thể tánh nhị nguyên đối lập cứ song hành tồn tại và mãi mãi tồn tại hai trạng thái sinh hóa này:
Bỗng dưng cười thảng thốt
Khóc người hay cười ta
Lưỡi môi nào rất ngọt
Sao nghe hồn xót xa


Cõi trần gian anh hiểu rằng mọi dịch biến thay đổi là vô thường, mỗi sát - na là trùng trùng đổi thay. Ta là hạt bụi hiển hiện cùng trần gian vì thế phải chấp nhận quy luật bất biến trong vạn hữu thay đổi, ấy là lẽ đương nhiên, anh viết:
Nghe như đời cõi vô thường
Bãi dâu thành biển, phố phường hóa sông


Vẫn biết vậy, nhưng thi ca có nỗi niềm riêng của nó dẫu đôi lúc cũng bùi ngùi với những hoài niệm dĩ vãng như dấu son trên hành trình đời sống tuy mặn đắng vị cay. Cuộc đời đôi khi nhớ da diết điều chua chát hơn cả cảm xúc ngọt ngào:
… Người làm sao quên được lối đi về
Dẫu năm tháng bụi mờ hồn nhân thế
Dẫu bước đi trên hành trình đẫm lệ
Hay bước độc hành lầm lũi trong thăm thẳm mênh mông buồn hiu quạnh giữa đất rộng thinh, bỗng nghe “tiếng ru” vọng về mà dừng lại. Ồ, thì ra tiếng ru muôn đời là vị ngọt ngào làm mát lòng cho khách độc hành dù đường còn xa, chân đã mỏi:
Người về từ đỉnh núi
Người đi, đi một mình
Chiếc bóng đời lầm lũi
Hắt hiu buồn mênh mông
(Ngày về từ núi cao)


Bất kỳ hoàn cảnh nghiệt ngã nào của nhân gian thì tình yêu cũng chắp cánh nâng con người lên với vẻ đẹp tuyệt vời của mầu nhiệm tình yêu trong vòng tay yêu thương của bác ái, từ bi. Sự nhiệm mầu đến độ hiển linh trong sự thật chính tâm của bác ái, từ bi ấy có thể gọi là kinh – Kinh tình yêu:
Dẫu xót xa chừ em mới hiểu
Lời của người thổn thức ngày đêm
Chỉ có tình yêu là huyền diệu
Nghìn đời tồn tại mãi trong tim
(Kinh Tình yêu)


DÂNG Ý THƠ RƠI như khát khao chính tác giả dâng gửi ý thơ, như lời trần tình trước nhân thế chuyển biến liên tu bất tận dù các anh chị em ở địa vị nào, hoàn cảnh nào chăng nữa. May thay cuộc đời còn ân sủng của đất trời ban tặng mỗi khi tưởng rằng sẽ chẳng còn le lói ánh sáng cuối con đường mà triết lý Việt Nam cũng đã thừa nhận: “Thiên sanh nhân hà nhân vô lộc” và có lẽ đây là lời nhắn gửi cho những ai với hoàn cảnh thực tại lắm nhọc nhằn, gian nan trước bước tiến với hành trình mồ hôi và máu xương của chính mình:
Vội vàng nhé, đường đi còn xa lắm
Và thời gian rất ngắn bạn bè ơi
Rất vui anh chuyển bản thảo DÂNG Ý THƠ RƠI để tôi viết vài lời với độc giả cho thi phẩm đầu tay – đứa con tinh thần mà anh đã hoài thai, ấp ủ từ thời còn trẻ đến mãi bây giờ mới có dịp chào đời.
Hy vọng các bạn đọc sẽ tìm thấy trong thi phẩm này đâu đó thấp thoáng như có bóng dáng mình hiển hiện trong thi tập của nhà thơ Việt Vũ Thư hầu góp nhặt “ý thơ rơi” để làm hành trang kinh nghiệm tiếp bước trên hành trình cho tồn sinh cuộc sống.
 
Mùa Xuân Mậu Tuất (2018)
Ngã Du Tử/SG