trò chuyện với mình
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 21 bài trong đề mục
thu nhớ 05.08.2022 21:59:13 (permalink)
lại bắt đầu viết nhé ....! 
 
ở đây tĩnh lặng quá ... một mình trò chuyện với mình thôi ...!
#1
    thu nhớ 05.08.2022 22:16:31 (permalink)
    Ngày tháng trôi qua rất nhanh, xoay qua xoay lại, ngày nghĩ phép của mình lại quá tải ....nghỉ phép thì cũng lười, mà không nghỉ thì lại tiếc ....Khi nghỉ thì lại quên cho mẹ biết ...ừ, kiếp sau nếu có tái sinh , nhớ đừng bao giờ đi làm cùng chổ với mẹ . Rất phiền ...! nghỉ phép chủ đã cho, nhưng lại quên xin mẹ ...Thế là điện thoại lại reng . 

    - Sao nghỉ mà không báo ?

    Mình cười ...!

    Có lần không hiểu vì sao mình ngã bệnh , đang làm bỗng nhiên đầu óc quay cuồng, mặt tái xanh, may là thời đó covid-19 chưa có, nếu không chắc bị cách ly ngay lập tức rồi . Mình về ghé ngang bác sĩ, y tá hỏi vì sao mình nóng đến thế ..! Trời ạ, nếu biết mình có mệt nhọc mà mò đến bác sĩ không ..., sau đó họ cho vài viên thuốc, về nhà làm chỉ duy nhất ba thứ : ăn, uống thuốc, và ngủ ...Thế là mấy ngày trôi qua thật nhanh, khi trở lại làm , vừa bước vô mẹ đã la cho một trận :

    - Bệnh không gọi cho mẹ, sao gọi cho chủ

    Trời ạ ! Mình cười cười trả lời :

    - Ơ hình như chủ trả lương, còn mẹ thì không há ..!

    Thế là bị giận ....

    Mình từ nhỏ đã có tính lười biếng đến vô cùng tận, trong cái lười biếng lại có sự say mê không giới hạn , có nghĩa là mình rất lười nói chuyện điện thoại, lười bước ra thế giới bên ngoài, lười cả kết nối với thiên hạ, nhưng mình say mê đủ thứ, mê xem phim, mê đọc truyện, mê viết , mê rất rất nhiều thứ lặt vặt khác, nhưng tất cả niềm say mê đó mình chỉ thích một thân một mình .....

    Vô tình nhóc nọ nghe mẹ la mình, hắn hỏi :

    - Ủa cả đồ ăn miễm phí và ngon từ mẹ mà Q cùng lười đi lấy à 

    Mình cười và nói :

    - Ừ láy xe tận 20 phút vì một bát phở . Ngon thì có, lười thì nhiều nên thôi kê ....ăn mì gói cho tiện

    Nhóc lắt đầu nói :

    - Tôi thì khác, đồ ăn ngon và miễm phí dù ở tận bên kia địa cầu, tôi cũng tìm tới 

    Mình cười trừ, không hiểu nổi thiên hạ và cũng chẳng hiểu được mình .
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2022 22:18:29 bởi thu nhớ >
    #2
      thu nhớ 05.08.2022 22:45:07 (permalink)
      Đôi lúc mình không hiểu lắm nhiều thứ ...đại khái là đang trong lúc này nhiều thứ ở trong nhà bỗng dưng hư . Không hiểu sao máy giặt mẹ mua mấy năm chẳng hư còn mình cứ hai năm là phải đi mua cái mới . Cũng có thể mình lười gọi người đến sửa . Thế là mình phải mang đồ ra ngoài giặt, tư dưng thấy giặt bên ngoài rất là tiện . (Cái khoảng này mẹ bảo mình khùng . Ừ kệ ) 

      Ở nhà có khi mình cả ngày chưa giặt xong quần áo, cũng tại mình để đồ vào máy buổi sáng, đến tận chiều mới nhớ và lôi nó ra xấy ...thiệt tình ....khi đến chổ giặt đồ chỉ trong vòng 1 tiếng là quần áo xong, vì mình ở đó chờ ....Thế là sáng chủ nhật nào cũng ra ngoài giặt . Và mình cũng đã tính toán rồi, tiền mua máy giặt và tiền đi giặt chỉ xê xích nhau một xíu ...thôi đành vậy .

      Mình luôn dậy sớm vì có lẻ lớn tuổi rồi không thích ngủ nữa .....nên 6 giờ sáng mình đã đến chổ giặt đồ, lúc ấy chỉ có mình thôi, khoảng 1 tiếng sau , thiên hạ mới bắt đầu vào ...lúc đó thì mình đã xong và ra về rồi . ở chổ giặt lại vô tình gặp một anh người Việt , mình rất ít khi trò chuyện . Nhưng thấy anh ấy lại bỏ quần áo vào một cái máy mà lúc nảy mình nó lấy tiền của mình, nhưng không chịu làm việc, mình mới nói :

      - Anh ơi, cái máy đó lúc nảy nó lấy tiền của mình đó ...

      Anh cười bảo :

      - Thế thì cảm ơn nhé ...

      Mình cười . Đang lúc lấy quần áo ra , anh bước đến hỏi :

      - Giờ đang làm gì ..?

      Trời ạ ..Mình không biết phải trả lời sao . Mình hiểu ý anh bảo là công việc hiện tại của mình là làm gì ...Phần đông những người Việt xung quanh điều làm móng tay, nhà hàng ...cao hơn thì mình không biết, vì mình có quen ai ....hoặc có lẻ khi nhìn cái tướng đầy bụi đời của mình, anh nghĩ mình chắc là dân hàng tệ lắm hay sao ấy . Lại đi ra ngoài giặc đồ ......Tự cười với suy nghĩ của mình mà quên trả lời anh ....anh lại hỏi thêm lần nữa , mình bảo :
      - Dạ mình làm hãng ạ ...!

      - Thế hãng làm gì ...?

      Trời ạ, cái khoảng này mình lại chẳng biết trả lời sao ...ủa thế hãng mình làm gì nhỉ ...mình lại một phen tự cười với suy nghĩ của mình , nên trả lời :

      - Dạ ..mình cũng không biết hãng làm gì nữa, vì nó làm đủ thứ hết ạ !

      Thế là anh quay đi ..!

      Mình kể cho mẹ nghe, mẹ cười :

      - Con đúng là khùng ..!

      Có lần hãng cũng có một anh người Việt, có lẻ lớn hơn mình vài tuổi . Anh rất ít khi nói chuyện . Một lần khi ra phòng giải lao đứng pha cà phê , anh mở miệng chào hỏi, giọng anh nói rất nhanh, mình lúc ấy không biết đang suy nghĩ gì mà chữ câu của anh lọt vào tai mình ra như thế này :

      - Sáng giờ có cầu nguyện không ?

      Lúc ấy mình nghĩ, trời ạ, tại sao phải cầu nguyện, mình có phải là tín đồ đâu ...Đang ngơ ngác , thì anh hỏi lại lần nữa, lần này thì chậm hơn , hoá ra anh hỏi :

      - Sáng giờ công việc có nhiều không ..?

      Trời ơi, mình ôm bụng cười muốn đổ hết cà phê ra ngoài, đang lúc mẹ và các anh chị khác ngồi ở bàn, thấy mình cười hỏi , mình nói cho họ nghe, ai cũng ôm bụng cười . Anh Thuận bảo :

      - Em này, anh Quy đã ít nói rồi , lâu lâu mở được một câu, em lại ôm bụng cười thế, bảo sao có thể vung đấp tình cảm được ...

      Từ đó , anh không hỏi mình câu nào nữa, mình gặp anh thì cứ nhoẽ miệng cười . 

      Nhớ lúc về lại Việt Nam với mẹ, cô nhân viên ở sân bay cũng hỏi mình một câu gì đó ...mình chưa kịp trả lời thì cô ấy quay sang mẹ bảo :

      - Chị có thể thông dịch dùm được không ?

      Trời ạ ...! Khả năng hiểu biết tiếng Việt của mình tệ đến thế sao ? Thật ra không phải như thế, mình nói ghê lắm chứ,  hiểu cũng nhanh mà, có đều đôi lúc hơi nghe lộn, và đôi lúc mình suy nghĩ nên quên cả câu trả lời ...Đơn giản thế thôi ....
      #3
        thu nhớ 05.08.2022 23:26:55 (permalink)
        Mình tuy không tệ cho lắm ....(cười ) nhưng có một khuyết điểm vô cùng lớn đó là mọi thứ mình nhìn thấy, khi viết ra thì nó hơi bị đảo ngược một xíu . Có lần mình chạy từ đầu trên xuống tận xớm dưới của cái hãng mà bước đi thường sẽ không đi được hết ....(không phải là lớn lắm, nhưng đi mấy vòng nó sẽ trở thành nửa quả địa cầu ấy ) . Mình nhờ Christi tìm, nhờ James , nhờ cả mọi người xung quanh giúp tìm một đơn hàng, nhưng tìm hoài không ra . Cuối cùng nhìn lại con số mình mới chợt nhớ , thôi rồi ...chắc chắn là viết mấy con  số ngược . Khi trở lại bàn làm việc, đúng là mình viết ngược .

        Anh Thuận đến đọc cho mình vài câu linh tinh bảo mình in ra cho anh , mình viết ngược ...Anh lắt đầu bảo :

        - Em đúng là tệ hết nói ..! 

        Mình chỉ cười . 

        Hãng của mình lại bành tướng ...chẳng hiểu bao nhiêu hãng xung quanh điều đóng cửa, chỉ có hãng mình là cứ lớn ra mãi ...cũng lạ . Làm việc nhân tài thì không có chỉ có những dạng ...như mình, có khi tệ hơn cả mình ấy, vậy mà vẫn lớn, chị Phượng hay hỏi mình :

        - Em này, cái quái này là sao ?

        Mình chưng hửng hỏi, chị bảo :

        - Em xem, hàng này cả mấy ngàn cái, mình chẳng làm gì cả, chỉ in một cái lable, ịn vào cái thùng, thế mà cả $15 đồng lận à ...

        Ừ, mình cười bảo :

        - Chị này, mùa thuế sắp đến rồi, chị để người ta rửa tiền chứ ...!

        Thế là hai chị em cười ...thật sự thì mình hiểu, nhưng cũng chẳng thèm giải thích...mình một ngày chẳng làm gì cả, chỉ làm việc duy nhất cho cô chủ , chỉ bảo :

        - Q gởi cho chị chi tiêu tháng này, 

        - Dạ

        - Q gởi cho chị sơ đồ những khạc hàng nào làm nhiều nhất trong tháng này xem

        Mình lại dạ, chưa làm xong, chị lại bảo :

        - Q này, đi ra ngoài giúp shipping cho chị được không , cần gấp 

        Trời ạ, mình không thể nói là " no " em không muốn đi . Chị Phượng bảo :

        - Em điên à, nó sai gì em cũng đi . 

        Mình nói :

        - Túi tiền của em đó chị, đừng xúi bậy chứ 

        - Nhưng ...đâu có thể nào cái gì cùng sai em 

        - Chứ chị ấy có ai để sai ...

        Lúc đầu khi trở lại làm , mình đã rất ngán . Mình lên kế hoạch làm chỉ duy nhất ba năm . Mình không thích làm hãng, rất tù túng, phải vâng lời, hoặc phải có giả tâm thì mới lớn dần lên . Đó không phải là mình . Mình chẳng thích ! Có lần mình đã đứng trước mặt chị  chủ nói một câu rất khó nghe . Lúc ấy mình chán đến tận cùng . Mình nghĩ , ba năm thôi , nhất định chỉ ba năm thôi ...!

        Mọi thứ tự dưng đảo ngược . Con người thật sự bé bỏng làm sao , cả một cơn sóng nhỏ cũng không vượt qua được, mình chới với ..mình tưởng chừng như có thể tận diệt rồi chứ ...! Ở cái tuổi mà con người ta đang tận hưởng mọi thứ , mình lại bắt đầu lại mọi thứ bằng con số 0 .

        Nhưng cũng phải cảm ơn những cơn sóng nhỏ đó, nó khiến cho mình tự soi lại bản thân, không hỏi vì sao bị đời vùi dập, nên hỏi vì sao mình lại để mình trong hoàng cảnh ấy ...Đúng vậy , mọi thứ do mình ra thôi ...!

        Đang lúc mọi thứ đã dường như có thể bình thường trở lại, cái kiểu trời thu trong lành, gió thu thoảng nhẹ , lại chợt nhiên mặt hồ chao động , lại là một con kình ngư giữa hồ nước mênh mông ...Đúng , hồ nước thôi, thì làm gì có kình ngư ...nhưng nó có đấy ...ít nhất là  nó xảy ra với mình ...!

        Bây giờ mọi thứ không là con số không nữa, mà nó là số âm ...!

        Phút chốt thôi mình hoá thành người rất lạ . Mẹ hỏi :

        - Vì sao con tiều tụy thế ...

        Mình cười, bảo lại gặp xui 

        Mẹ lắt đầu , không la mình nữa, mà nói ..

        - Con có trụ  được không ?

        Mình gật đầu .....cho mẹ an tâm .

        Chồng của mẹ lại nói :

        - Hằng ngày chú thấy con vui vẻ lắm mà, hoá ra con lại có nhiều chuyện không vui thế à ...nếu là chú chắc tiêu quá

        Mình cười bảo :

        - Vui cũng vậy , buồn cũng vậy ...có gì đâu chú ...!

        Chú vỗ nhẹ vai mình và bước đi ...Mình thật tệ , cả bản thân cũng chẳng chu toàn, để khiến hai người lớn tuổi phải nhọc lòng lo lắng . Nghĩ thật buồn, nhưng lại chẳng biết làm sao .  Mình bảo với mẹ :

        - Tam Tạng đi thỉnh kinh bị kiếp nạn 81, con có là gì ...bà đừng lo ...

        Cuộc sống lạ thật ...! Mình đúng là không hiểu nổi, mình hẳn đã làm điều gì đó rất sai , hoặc mình hẳn thật sự rất bất hạnh ...Nhưng cũng chẳng đúng cho lắm ...đành thôi ..! 
         
        Khi ngẫm nghĩ lại hoá ra vài năm trước khi xảy ra chuyện, mình lại vô tình kết nối một cái xui xẻo thứ hai mà lúc đó không hề nhận ra được, mình cứ chú tâm vào chứng tỏ bản thân dù hoàn cảnh nào mình cũng ngang nhiên bước qua mà quên mất, trong cái cao ngoạo đó mình lại tao ra một khúc mắc, mà tận bây giờ bỗng hoá hành kiếp nạn thứ hai ...vâng , lại là lỗi tại mình thôi ...! Bây giờ một suy nghĩ của mình cũng phải nghĩ xa cho đến tận vài năm sau, dĩ nhiên ....cũng chẳng ăn thua gì cả , ai biết được mầm móng tai hoạ thứ ba đang chờ mình diện kiến ở một ngày rất xa, hay đang lúc viết những dòng suy nghĩ này, mình lại tạo ra một căn nguyên cho tai hoạ kế tiếp ...đành chỉ biết thở dài ......
         
        Kiếp nạn này chưa hẳn là lần cuối, nhưng để xem mình lại vướng vào kiếp nạn tiếp theo ra sao ?
         
        Mình muốn xem kiếp nạn thứ ba sẽ lớn bao nhiêu, và mình sẽ phải ứng phó ra sao với nó ...!
        #4
          thu nhớ 06.08.2022 00:13:27 (permalink)
          Hôm qua có hai chi nhánh nhỏ của hãng từ Cali và New Jersey đến hãng của tụi mình để bọn mình train cho họ cái phần mềm mà hãng đang sử dụng, họ  muốn khiến phần mềm đó trở nên thông dụng cho từng chi nhánh . Chi nhánh mình từ trước đến nay dùng một chương trình được viết sẳn từ một người kỷ sư đã nghỉ rất lâu , và chương trình đó được viết từ Microsoft Access, vì người viết ra chương trình đã nghỉ làm rất lâu, nên nó đúng là có rất nhiều vấn đề  kỷ thuật , cái ông kỷ sư hiện tại tệ không chổ nói, hoặc khôn không chổ nói , không biết là ông  không hiểu chương trình, hay hiểu mà chẳng thèm nhúng tay vào xử, nên cứ sử dụng một tháng lại trục trặc, lúc đó ông ấy chỉ restart cái back up trong server mà chẳng thèm chỉnh, báo hại khâu của mình phải bỏ số liệu lại từ ngày đã mất . Vì biết chương trình đó hay có vấn đề, mình thường dự trữ mọi thứ ở excel file , vì khi nó được back up, mình lại ăn gian, load hết lại một lần thay gì bỏ từng dữ liệu vào . Khi vô tình ông phát hiện được, ông khoá lại hết tất cả  ngỏ ngách và bảo với chị chủ là mình phải làm từng cái một . Đúng là khủng khiếp , mình phải tiêu hao mấy ly cà phê mới trụ được, những con số , những danh tự trời ạ, nó nhàm chán đến không tưởng . Cuối cùng họ viết ra chương trình mới cho hãng và khắp các chi nhánh của hãng dùng . Họ muốn biến nó thành một chương trình thông dụng, mà chi nhánh của mình được thử đầu tiên . Thế nên bây giờ tụi mình lại có nhiệm vụ truyền kinh nghiệm cho các chi nhánh khác ...

          Trong lúc viết ra cách để giúp người sử dụng chương trình dễ hiểu và chỉ cần nhìn vào bản chỉ dẫn sẽ hiểu ngay , mình đã cố gắng đơn giản hoá từng bước một, chị chủ xem qua rất thích , và bảo mình cho thêm mục số 10 ở khoảng những trục trặc thường gặp khi sử dụng , chị bảo :

          - ở mục số 10, em để là " To Be Determined (TBD)"

          Mình vừa ghi xuống vừa hỏi :

          - Ủa chị " TBD " là gì ?

          Chị chủ liếc mình một cái ..chợt nhiên mình ôm bụng cười bảo :

          - À thôi em hiểu rồi, nó là : To Be Determined

          Sau khi train xong, bọn mình được chị chủ mua đồ ăn, cùng ngồi ăn trưa với anh Thuận, tụi mình  lại có dịp nói chuyện xưa . Thật ra mình biết anh từ tận lớp bảy, lúc ấy mình vừa đến Mỹ . Anh thì đang học lớp 12, con bé như mình chân ướt chân ráo vừa đến nơi xa lạ này, anh thì rất lớn, nên coi như là không trò chuyện gì cho lắm . Tính anh rất nghiêm nghị , nên con bé lóc nhóc như mình thì với anh có là gì, nên anh không hề để ý . Sau đó anh ra trường, mình cũng chẳng biết gì về anh . Đến lúc vô tình mình vào hãng  lúc mình học xong, thì anh cũng có làm chung , nên quen từ đó . Đám cưới anh không có bạn con gái, nên nhờ mình bưng dùm anh mấy cái măm, mình chả biết là gì, nhờ thì đi thôi ...Thế là lại quen thêm .
           
          Những lúc gặp rắc rối, anh nhờ mình giải quyết , mình bảo :
          - Hình như anh quên là anh không phải boss em nhé !
          Anh tặc lưỡi bảo :
          - Sao anh không phát hiện ra em sớm nhỉ ?
          Mình chấp tay trước ngực bảo :
          - Cảm ơn Đức Chúa Trời thương xót đã che mắt anh, nếu không cuộc đời của em đã đi qua một ngã rẻ khác . 
          Anh bảo :
          - Anh tệ đến thế sao ?
          Mình gật đầu  cười ranh mảnh ....!

          Mình thường chê anh tệ , trời ạ, anh có một sức hiểu biết mà không biết phải nói như thế nào, có thể là hàng tệ nhất . Anh hỏi sao chê anh đến thế, và bảo ba anh rất giỏi, anh lại là người trung hoa, nhưng hình như sống ở Việt Nam ba bốn đời vì đó . Nên mình thường hay dùng câu tệ nhất của tiếng trung để đối phó vói anh những lúc mình bực mình . Mình rất tệ, nhưng học mấy từ xấu của tiếng nước ngoài mình nhanh trí lắm .

          Lúc tụi lính của anh gặp vấn đề, anh rất bực mình, mình bảo anh :

          - Khi nói chuyện, anh đừng có tỏ vẻ bực mình thế có được không, tức giận chẳng có giúp ích gì cả .

          Anh liền cười bảo :

          - Em nói đúng , nhưng anh lại chẳng làm được 

          Mình bảo :

          - Anh thua ông nội của em ...

          Anh la trời .. mình kể :

          - Lúc đó , ông nội vì lớn tuổi nên tiếng anh không rành, ông nhờ em đi bác sĩ với ông . Hai ông cháu đợi từ sáng đến chiều, có mấy bận em nói "ông ơi sao lâu thế mà chưa đến phiên mình được gọi " , ông chỉ rung đùi vuốt râu bảo " tụi bây gấp làm gì, không thấy người ta bận rộn lắm hay sao , từ từ rồi tới phiên mình" . Đến lúc em chờ không được nữa đành đi hỏi thử, khi tra ra mới biết em dẫn ông đến sai chổ . Ông lại nói , " có là gì, mai bây với tao đi lại thôi "

          Nghe xong, anh bảo :

          - Một chút bực mình ông cũng không tỏ ra sao ?

          Mình lắt đầu và nói :

          - Thế nên anh chẳng bằng 1 phần của ông em , còn em học được ba phần rồi đấy !

          Anh gật đầu cười bảo :

          - Đúng, Q lúc nào cũng đúng ...!
           
          Mình từ nhỏ tuy không được nuông chiều như bậc tiểu thư, nhưng có một điều là bất cứ ở một nơi nào cũng có một người kiểu người xưa hay gọi là quý nhân ấy ..., thật vậy không hiểu sao luôn có một người chở che mình đến quá mức . Khi đi học thì có cô giáo luôn bảo vệ dù mình làm cả tá chuyện sai cô cũng không phạt . Đến lớn khi gặp lại hỏi thì cô bảo chẳng có lý do gì, chỉ tự dưng mến mình thôi .

          Đi làm thì luôn có một ông chủ binh vực quá đáng , ở nhà thì có ông nội yêu thương rất mực , đến nổi mẹ trách :
          - Ba hình như có một đứa cháu duy nhất thôi sao ?

          Nhưng mình thật sự không hiểu rằng chính vì luôn có một người yêu thương và chở che, tính tình mình càng trở nên cao ngạo hơn, mình hình như chẳng lo lắng gì cả, vì luôn luôn mọi thứ trở nên rất dễ dàng với mình ....Những vấp ngã trong cuộc đời lại có là gì, vì luôn luôn có một người rất lạ bảo vệ mình, lo lắng cho mình ...đến khi mình đã không còn lại thứ gì nữa ....đến khi mình tự tay vung đấp từng thứ một và rồi như một cơn gió, mọi thứ bị thổi bay ..bay rất xa .... thì mới hiểu ....mình đã quá sai .

          Những tháng ngày sắp tới, không biết mình lại tự tay gây ra những tai hoạ nào cho bản thân đây ?
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2022 00:58:07 bởi thu nhớ >
          #5
            thu nhớ 06.08.2022 00:41:01 (permalink)
            Cô bạn làm chung cũng xui xẻo không kém mình cho lắm . Cô kết hôn mới người bạn học, được ba năm, đùng cái ly dị, tiền nợ nần cuối cùng cô phải trả . Đại loại là cái không khí và hoàn cảnh làm tệ như chổ của tụi mình thì chỉ có những con chiên ngoại đạo bơ vơ hay con cừu gặp nạn như bọn mình mới bị trói buột lại thôi , những con sói thông minh và những con hổ dũng mãnh chẳng ai lại ở lại cả .

            Sáng thấy cô vào trễ , mình hỏi , cô bảo :

            - Hôm qua chạy loanh quanh kiến đồ mua cho sinh nhật của grandma , nên có lẽ xe bị dẫm phải đinh, lúc nảy tôi mới phát hiện ra .

            "Grandma " là tiếng lóng mình đặt cho boss của boss . Có lần Mournir nghe được đi méc cho vui , ai ngờ mình bị phạt nặng . Grandma bảo :

            - Q phải làm cái gì đó khiến tôi không còn giận .

            Hôm sau mình mang đến cho bà hai chậu hoa rất bé mà mình làm từ giấy, "grandma " rất thích . 

            Trở lại chuyên Deshae, mình nói với chị chủ :

            - Một chút giờ ăn trưa, em chở nhỏ Deshae tới Sam để sửa bánh xe nhé, có thể tụi em sẽ dùng giờ ăn trưa lâu hơn thường bửa.  thứ sáu em nghỉ, nếu xe con bé có chuyện gì, không ai giúp chị đâu .

            Chị cười gật đầu . Thế là mình giúp cô bạn, cô bạn cảm động lắm, nên nói :

            - Q cho tôi tài khoảng cash app đi, tôi muốn chuyển tiền xăng cho Q .

            Mình nói :

            - Được thôi, nhớ trả $100 đồng nhé, còn không trả nổi $100 thì đừng chuyển khoảng .

            Cô bạn cười bảo :

            - Vậy thì không chuyển .
            #6
              thu nhớ 11.08.2022 06:47:52 (permalink)
               
              Trời ạ ..! Khi thiên hạ xảy ra chuyện ví dụ như xe hư hay này  nọ thì thế nào nhỉ ? Mình nghĩ rất bình thường thôi đúng không ? Sáng mình ra xe định đi làm, xe lại không chạy . Xe không chạy là chuyện thường, vì đôi khi nó bị hết bình, chuyện đó cũng xảy ra vài lần , mình cũng đã từng xạc  bình và chạy ok thôi . Mình gọi chị chủ bảo mình không vào kịp giờ làm vì xe hư , mình tưởng anh Thuận chưa tới chổ làm, nên gọi xem ảnh có ghé ngang vớt mình không, vì hôm nay lại có một lớp học cũng khá quan trọng ....Mãi đến 7 giờ 30 xe vẫn không chạy . Mình có nhờ hai người hàng xớm đến câu thử bình, cũng không chạy , nghĩ là cái bình hư, thế là mình định đạp xe đạp ra ngoài tiệm cách nhà chỉ 1.6m thôi, không xa lắm, ai ngờ chiếc xe đạp cũng bể bánh ...Xời ...! ok , thế là mình cuốc bộ ...1.6m mà phải đi cả 1 tiếng mới tới đúng là ...cũng may là trời chuẩn bị mưa nên cũng không nóng lắm, thế là  ok thôi ...Về đến nhà mình  loay hoay một hồi chẳng biết làm sao . Anh Thuận đã dặn rất kỷ, khi mua bình, mua luôn mấy cái đồ vặn óc ....mình chẳng biết, họ đưa cho mình một bộ thì mình lấy thôi . Anh bảo dùng cái khoá số 8 hoặc 10 . Cha mẹ ơi, từ đó tới giờ mình có đụng tới mấy cái này, vặn óc bàn ghế, đóng đinh tường thì mình còn biết , còn cái này ...loay hoay mãi à thì ra thế ....Xỉu luôn ...

              Nhưng cuối cùng thay cái bình mới vào cũng không chạy ....Khi anh Thuận và chị chủ gọi lại thì mình cũng nói y như thế ...Chị chủ bảo :
              - Em đưa địa chỉ đi , một chút chị và chồng ghé ngang xem thế nào , ảnh cũng biết chút ít về xe .
              Mình cười cuời bảo :
              - Anh chị ghé thì em cám ơn, nhưng không được vào trong, vì nhà em bề bộn lắm, em đang lười dọn
              - Chị chẳng thèm vào nhà em đâu ...
              Nói xong chị lắt đầu cười .  Ngày mai anh chị phải lên máy bay nghe nói đi mấy nước hộp hành gì đó ...thật ra chị thì đi theo chồng cho vui ....nên phải đi kiểm tra covid-19 . Chị bảo chổ đó gần nhà mình ....
              Khi anh chị đến, mình bảo :
              - Em đã thử mọi cách rồi, nhưng xe vẫn không chạy , có điều ......
              Nói tới đây mình cười ngất bảo ...
              - Vấn đề có phải là do chìa khoá của em khi không bị gãy làm đôi, nên có phải đó là lý do này không ?
              Chồng chị bảo có thể lắm, thế là anh cố tìm cách cho nó tạm dính lại , thế là máy xe nổ 
              Trời ơi , Chị chủ nhìn mình lắt đầu bảo :
              - Đúng là em tệ thật đấy ...
              Mình cười ngất và cũng không quên biện hộ :
              - Đâu phải em tệ, tại anh chị giỏi thôi mà .....
              Chị bảo thêm :
              - Em nhớ nhờ Thuận xem nó có biết chổ nào mà làm lại chìa khoá mới không ?
              - Ra hãng nó có mà em .. 
              Chồng chị bảo thế ...

              Mình cười,  cám ơn anh chị , chúc anh chị đi chơi vui , xong mình lên google tra xem hãng xe mình ở đâu . Hóa ra nó gần nhà mình chỉ 6 phút thôi .(cái này là phải ghi nhớ nè .. 6 phút này là đi bộ cả 1 tiếng đó ...hihihi giờ mình biết rồi ..kinh dị thật , hình như vạn năm rồi mình chưa thử đi bộ , nên thật sự không biết nó xa như thế )
              Lúc mình gọi hỏi thì họ bảo là chỉ cần đem chìa khoá đến, miễn cái nút tự động còn làm việc tốt thì chẳng mất công gì cả ....Thế là mình đến đó , đưa chìa khoá gãy cho họ , họ bảo 15 phút là xong . Mình muốn xỉu ...đơn giản thế sao ?
              Chắc là chị chủ đã nói mọi việc với anh Thuận , nên anh  gởi tin nhắn chọc mình :
              - Anh thật không ngờ em tệ hơn vợ thằng Đậu ấy 
              Mình bảo :
              - Sáng này em bảo anh chìa khoá bị gãy đôi, sao anh không có ý kiến dùm em ..
              - Có nói thế nào em cũng tệ hơn vợ thằng Đậu . Hình như em ngoài excel và làm mấy cái linh tinh ở hãng còn ở bên ngoài em không biết gì à ?
              - Sao chứ, anh không tệ bằng em rồi ganh tị à ?
              - Chắc là vậy rồi ...! Vậy ngày mai đi làm đúng không ?
              - Ừ, nếu xe lại hư thì là chuyện khác ...

              Thấy còn sớm, nên mình ghé chợ mua rất nhiều nước . Mình rất lười đi ra ngoài, nên mỗi lần đi chợ thì mua đồ dùng cho cả 2 hoặc 3 tuần, trời ạ, mình lại quên mất hôm nay mình đã xử dụng đôi chân quá nhiều, nên khi chất 11 kết nước lên xe đẩy, tính tiền đi ra ngoài mới biết nó nặng đến kinh hồn , mình đẩy một hồi rồi đẩy không nỗi nữa, một người đi ngang thấy thế bảo để cô ta giúp . Trời ạ , mình cám ơn bảo là xe đang ở kế bên nên cũng không cần lắm ...

              Chợt lại nhớ đến chuyện sáng này ông hàng xóm xách xe tới định giúp mình, nhưng giúp không được ông ủ rủ bảo :
              - Xin lỗi cô, tôi tưởng có thể giúp được, ai ngờ ..
              Mình cười  bảo không sao, mình rất cám ơn ông, xong thấy ông đi một lèo mình hỏi :
              - Ủa ông đi đâu thế ?
              - Tôi về lại nhà
              - Thế xe của ông không định láy về à ?
              Ông cười ngất bảo ...
              - Chúa ơi, tôi quên cả xe của tôi nữa chứ ! 
              Thế là ông quay ngược lại cám ơn mình ...Thiệt tình ...!
              Thế mới biết, vì cái tệ hại của mình là làm phiền biết bao nhiêu là con người . Nhưng lại được một ngày hành hạ đôi chân của mình . Ngày xưa mình có thể chạy bộ suốt một tiếng không thấy mệt, bây giờ đi bộ thôi 2 tiếng đã thấy rã rời . Từ ngày covid mình đã không ra ngoài tập thể dục, cũng không dám đến phòng gym, ở nhà thì bị mê mấy thứ lặt vặt  ...đúng là phiền thật !
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2022 06:52:23 bởi thu nhớ >
              #7
                thu nhớ 26.08.2022 14:22:37 (permalink)
                Chồng chị chủ đi sang các nước châu á như Thái Lan, Hàn Quốc hay gì đó để họp, chị cũng đi theo chơi, chụp hình tứ lung tùng rồi gởi cho tụi mình xem . Hãng thì mới chuyển email sang tên khác , nên tất cả mọi hộp thư điều như có vấn đề , chị chủ đi vắng, mình bỗng nhiên nhàn rãnh đến phát sợ . Ngoài việc giúp tụi production làm mấy chuyện lặt vặt mà Mounir giao lại, vì nó cũng nghỉ phép một tuần . Grandma, tức bà chủ của chị chủ gởi email hỏi tội tụi mình một vài vấn đề, mình đang viết email trả lời thì anh Thuận gởi tin nhắn bảo mình đến chổ anh gấp :

                - Chuyện gì thế anh ?
                - Ủa tụi production nói có vấn đề khi scan asset tag , thế là vấn đề gì ?
                Anh đang trong cuộc họp hằng tuần với mấy người chỉnh sửa cái chương trình mới cho hãng ... Mình bảo với anh là Mounir đã biết, và nó cũng đã gọi mình hôm qua và  hướng dẫn mình cách giải quyết và dĩ nhiên hai ngày nay mình cũng đã làm mọi thứ để giúp production, đợi mai mốt khi Mounir trở lại sẽ chỉnh sửa sau .
                 

                Đơn giản thế mà mình phải dùng cả hơn một tiếng để giải thích và trả lời anh .
                Anh bảo :
                - Sao cái gì anh cũng không biết vậy, sao em không nói cho anh biết ?
                - Anh quá bận, lại hay nhăn, nói chuyện gì cho anh rồi cũng phải giải thích , nên em lười ...
                - Không phải là anh hay nhăn, nhưng anh rất bực mình
                - Thì đó

                Mình cười rồi nói tiếp :
                - Anh là chủ của tụi nó, leader của anh có một đám, supervisor của anh có một đoàn, mắc gì em phải nói mọi thứ cho anh, đó là bổn phận của tụi nó mà ....
                Anh im lặng ...
                Dĩ nhiên thấy anh im lặng thì mình cũng phải xuống giọng ...
                - Ok , hỏi gì thì hỏi đi ....

                Có một vấn đề mình luôn không hiểu, có phải khả năng diễn đạt của mình tệ quá không, nói cái gì với anh cũng phải giải thích đến khô cổ, anh vẫn không hiểu ....ngán nhất là phải trả lời mấy câu hỏi linh tinh của anh ...
                Hôm thứ hai mình về vì có công chuyện cá nhân đột xuất, vừa dừng xe chưa kịp vào nhà thì anh gọi :
                - Ủa em đang ở đâu ? Đang ở ngoài phòng ăn à ?
                - Em đang ở nhà, 
                - Thật không ?
                - Em nói với anh là hôm nay em có chuyện nên đã về mà ...
                - Vậy ai giúp anh DOA cái part này chứ ?
                Trời ạ ...! Mình chỉ biết thở dài thôi ....Nói thật mình rất tệ, mà anh hình như ...hơn mình ở điểm này ....Mình mới hỏi :
                - Cuối cùng anh và em ai tệ hơn vợ Thằng Đậu ...?
                Bên đầu giây kia anh cười ..!
                Mình từng hỏi anh :
                - Hãng trả tiền cho anh làm chủ, điều động nhân viên, chứ có trả tiền cho anh nhăn nhó đâu, sao lúc nào anh cũng nhăn hết vậy ...chuyện gì cũng có cách giải quyết mà ...
                Anh không trả lời mà chỉ lắt đầu ...

                Chị chủ đi vắng, nên mọi report mình phải chuyển qua anh, ...mới vừa nhấn nút gởi thì anh gởi tin nhắn bảo đến chổ anh gấp . Vừa đến anh đã nhăn nhó :
                - Cô hai à, sao số dữ liệu này không đúng với cái tuần rồi cô hai gởi cho anh vậy ..
                Ý chết ...! Mình lại làm sai ...Phát hiện ra được mình đành cười cười nói :
                - Em đã nói với anh rồi mà, cái đó là do anh mới yêu cầu em làm thêm, em còn chưa nghĩ  ra công thức hoá cho nó thì anh bắt em gởi, dĩ nhiên là sai rồi ..
                - Cô hai à, chết tui đó !
                - Dạ em biết ! Em xin lỗi mà ...! 
                Biết mình sai, nên cố gắng làm ra vẻ rất đáng thương, mình bảo :
                - Anh xê ra, em làm lại nhanh lắm ....!

                Anh không nhăn nhó như thường bửa mà cũng rất đồng tình với cái sai của mình . Hú hồn ..ảnh mà nhăn thì cả ngày mình sẽ không yên với ảnh ...Đàn ông gì mà ....ớn thật ...Sao lại hay nhăn đến kinh hồn thế ...!
                Nhưng nhờ ảnh hay nhăn , mình lại hay dùng ảnh để doạ tụi production , tụi nó biết tính ảnh nên cũng ngán cở mình ngán ảnh vậy á .
                Thứ hai này chị chủ trở lại, trước khi đi chị chủ nhờ ảnh làm rất nhiều việc linh tinh, như trang trí phòng tiếp tân, trang trí tứ lung tung ..anh kêu mình lại bảo :
                - Xem chủ của em nè, anh có rành mấy thứ này đâu, sao bắt anh làm
                - Vì chỉ là chủ của anh mà 
                - Chủ của em thì có ..! Làm ơn, em mua dùm anh cái này được không
                - Không
                - Tại sao
                - Em không có tiền ...!
                Nói xong mình cười ngất . Anh lại bảo :
                - Cô hai à làm ơn, thứ hai chị ấy về rồi đó, nhớ mua cho anh ! Tiền thì chị chủ trả gấp đôi cho em mà, em lời quá còn gì ...
                Mình chỉ cười . Mình có thói quen, không phải ngày đi chợ thì không đi chợ, lý do rất đơn giản, con người của mình rất ư là không biết nghe lời , bảo đừng mua mấy cái thứ linh tinh, mà hể ra chợ thì thấy cái gì cũng rinh về nhà, đi chợ lúc nào cũng tốn gấp hai , đó là nỗi phiền não lớn nhất của mình, nếu ai đã nghiện mua sắm thì rất hiểu cảm giác "lực bất tòng tâm " này của mình . Và dĩ nhiên mình vẫn chưa đi chợ ...Mai thế nào anh cũng la cho một trận . Nhưng bị anh la hoài lại cũng trơ trơ đó thôi .....
                #8
                  thu nhớ 26.08.2022 14:42:22 (permalink)
                  Cái vụ vô tình gặp anh người Việt ở chổ giặt quần áo và bị anh hỏi một câu làm mình lúng túng không biết trả lời, nên bửa trước lúc ăn xong còn vài phút rảnh mình nhiều chuyện hỏi anh Thuận :
                  - Anh này, em hỏi một câu xem anh trả lời được không nhé ?
                  Anh cười ý bảo mình hỏi đi ...

                  - Hãng của anh làm gì thế ?
                  Anh im im cười bảo :
                  - Em hỏi câu khó thế ...!
                  Mình cười ngất thuật lại cái việc mình lúng túng ra sao khi vô tình có người hỏi mình câu đó và nhắc anh lại chuyện anh Quy ...Cuối cùng anh nói :
                  - Có phải mình làm về máy tính không ?
                  - Không đúng á
                  - Mình nâng cấp chương trình cho máy tính ?
                  - Đó chỉ là một phần nhỏ thôi ..
                  - Mình ....

                  Suy nghĩ một hồi anh bảo :
                  - Mình làm tùm lum hết ...mà ..!
                  Mình nhịn cười không được với câu trả lời của anh , mình bảo :
                  - Đó, thì đúng là câu đó, em bảo với anh ấy là mình làm tứ lung tung . Em có nói sai đâu, sao anh ấy lại bỏ đi ...nghĩ em nói đùa sao ..?
                  Nghe mình nói, anh ra vẻ suy nghĩ lung tung lắm rồi hỏi ngược lại mình :
                  - Thật sự hãng mình làm gì nhỉ ...?
                  Mình cười đau cả bụng ..đúng là ...anh tệ cở hoặc hơn mình ở rất nhiều điểm, vậy mà cứ chê mình ....tệ hơn vợ thằng Đậu ...!
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.08.2022 14:48:31 bởi thu nhớ >
                  #9
                    thu nhớ 26.08.2022 15:16:49 (permalink)
                    Suốt một thời tuổi trẻ lập chí cho lắm, học cho nhiều nhưng lại chẳng thành đạt bất cứ chuyện gì , cứ dở dở ương ương, ngẫm lại chẳng biết nên tự cười mình một phát hay không . Mình bảo con bé kế bên :
                    - Học cho lắm, cuối cùng làm chuyện này à ?
                    Con bé cười bảo :
                    - Đúng là tốn 12 năm trung học và 4 năm đại học của tôi ...biết vậy tôi quậy cho đã ....
                    Mình nói con bé :
                    - Tôi nghiệm ra một vấn đề rất đơn giản, những công thức toán học, những ý nghĩa , lý thuyết của các mônvật lý, khoa học, những khoảnh khắc lớn nhất của lịch sử mà chúng ta đã học qua điều không quan trọng, vì điều quan trọng lớn nhất ở thời điểm hiện tại là biết điếm từ 1 tới 5 
                    Nghe mình lý luận cô bé cười nghiêng ngã bảo :
                    - Đúng, tôi vô cùng đồng tình ...
                    Hai đứa cười đau cả bụng, đúng là hai con điên .

                    Công việc của mình rất đơn giản, đơn giản đến nhàm chán . Khách hàng gởi asset tag của họ đến, mình đếm, ghi vào dữ liệu . Đếm 1 đến 100 hay 1000 thì ai mà đếm nỗi, nên mình phân ra từ 1 đến 5, rồi 2 cái năm thành 10 và cứ thế ...những chuyện lặt vặt đến vô tích sự ấy nó đôi lúc khiến tụi mình điên lên được, nhưng không làm thì làm sao mà biết, không kiểm tra thì lở ghi lộn, đến khi cãi với khách hàng thì lấy gì cãi được ...còn cái vụ mấy con ốc vặn mới điên đấy chứ ......mình gởi số liệu cho mọi người Grandma hỏi :
                    - Q thật sự đếm nó từng cái à ?
                    Anthony ranh mãnh trả lời :
                    - Q có ghi rõ  là  "phỏng đoán " ạ ...!
                    Grandma hỏi :
                    - Q  "phỏng đoán "  ra sao ?
                    Lại là Anthony đáng ghét ., lúc nào cũng chọc mình :
                    - À như thế này nhé boss, cái cân bị hư, Q lấy cái bịt ni long nhỏ , bỏ ốc đầy vào đó, xong mở ra đếm xem bao nhiêu, rồi cứ thế mà bỏ ốc vào từng bịt ni long, rồi ...nhân lên và "phỏng đoán " ấy mà !
                    Grandma cười và lắt đầu bảo :
                    - Đúng là mất thời gian thật, nhưng lại không có cách nào cả ....! Vậy cứ lấy số liệu "phỏng đoán " của Q đi ...
                    Đúng là đáng ghét thật, ...lỗi tại mình cả thôi ...! 




                    #10
                      thu nhớ 03.09.2022 14:43:02 (permalink)
                      Thấy mình ngồi đếm đếm ghi ghi, nhóc Andy đứng lặng nhìn mình mà không nói thèm nói, tuy vậy mình thấy trong tia mắt của nhóc có điều gì đó rất muốn nói , nên mình hỏi :
                      - Chuyện gì thế , cưng muốn hỏi vì sao chị phí thời gian làm việc này à ...?

                      Nhóc cười cười nói :
                      - Ừ, sao chị phí thời gian thế ?
                      - Không phí thời gian thì làm gì có thể trả lời nhóc nhanh được mỗi khi nhóc hỏi " chị Q, tag của bên A gởi đến bao nhiêu ?, còn lại bao nhiêu ..." đúng không ?
                      Nhóc  rất ít nói, nhưng  thường tỏ thái độ bằng biểu cảm lặng thinh , đôi mắt có vẻ cười cười , dáng người thì khom khom y như một cụ non. Ngày nhóc mới vào làm, đúng là một cậu bé tròn vo, nghe nói nhóc từ tiểu bang Texas mới qua, vừa ra trường chưa tìm ra được việc làm bên đó, sẳn cũng là con của một người quen của chị chủ , nên mình đoán có lẻ ..v.v..v ....Nhóc qua ở nhà một người dì, dì ấy cũng đơn chiếc lắm . Nghĩ cũng tội, đơn chiếc mà nhóc thì ít nói .....chắc cũng không giúp được bao nhiêu nhỉ ....

                      Lúc nhóc mới vào, nhóc làm ở production, load software  mấy thứ lặt vặt , nhóc thuộc loại cụ non, nên việc gì cũng rất từ từ thản nhiên mà làm, đi đứng cũng rất chậm chạp, ăn nói thì cũng khá gọi là ôn tồn, giọng không cao, không thấp, cứ đều đều , lại có vẻ rất thành thật, phải nói là thành thật đến phát sợ .

                      Có một lần mẹ chạy lại vừa cười vừa nói với mình :
                      - Lúc nảy tới giờ nghỉ, mẹ bảo Andy đi nghỉ, con biết nó trả lời sao không ?
                      Mình cười ý hỏi mẹ vì sao , mẹ tiếp :
                      - Nó bảo, sáng giờ có làm gì đâu mà đi nghỉ .
                      Nghe  mẹ nói xong, mình bật cười và bảo :
                      - Nhóc nói đúng mà, không làm gì thì đi nghỉ chi chứ !
                      Mẹ hấy mình một cái và phán một câu xanh rờn :
                      - Chỉ có con với nó là "ngu " nhất thôi, làm không đi nghỉ, không đi ăn, mắc gì phải cậm cụi thế ...làm cho ai ...chứ ..
                      Mình cười  bảo :

                      - Chị Sandy à, cũng có thể là ngu trong mắt của chị, nhưng lại là sở thích của con chị, cũng không phải là làm cho ai, mà ở ngoài ấy đông người, đi ra đi vô mệt, Andy thế nào thì con không biết, chứ con ngồi đây, nghỉ hay không nghỉ lại có quan trọng gì, với lại ngồi đây đọc " thơ tình " giải lao không phải tốt sao ? 

                      Thời đó, Covid-19 còn chưa xuất hiện, nên những lúc nghỉ giải lao, mình cũng hay đi ra ngoài ngồi tán dóc, chọc cho mẹ, chú và mọi cười cười, lúc ăn trưa cũng thế . Nhóc có vẻ như ít nói, nhưng rất ngoan ngoãn, cái kiểu gọi dạ, bảo vâng, và cũng rất ưa ngóng chuyện, mỗi khi mình phán một câu gì hay đưa ra những triết lý mà chị Phượng bảo là chỉ có Q mới nghĩ ra được thì nhóc cười, đôi khi hỏi lại vài câu  cũng rất vui .  Từ lúc Covid-19 hoành hành, mình không đi ra phòng ăn lúc đông người nữa, cũng rất ít khi ngồi nói chuyện, cả ăn trưa mình cũng không ăn, chỉ đem vài thứ trái cây ngồi ở bàn gặm thôi . Nhóc thì từ một cậu bé tròn vo, bây giờ như một cây que . Mình thì tuyệt nhiên không là cây que :) Đúng là bất công ...!

                      Trở lại chuyện nhóc cứ đứng đó ...có vẻ như muốn nói gì , mình cũng đợi xem , cuối cùng nhóc nói :
                      - Chị đúng là phí thời gian, sao chị không giúp em ?
                      Mình cười bảo :
                      - Cưng cần giúp sao không chịu hỏi nhờ, chị đâu thể nào khi không lại giúp cưng chứ ?
                      Nhóc cười có vẻ nhăn nhó nói :
                      - Giờ thì cũng ok rồi ...
                      - Tại cưng thôi, ai biểu việc gì cũng cứ cấm đầu mà làm, Thằng Ron và thằng Anthony đứa thì nghỉ ở nhà chẳng biết làm gì, đứa thì làm việc tại nhà mà chả biết làm cái gì, cuối cùng chỉ mình cưng làm ...ủa mà cuối cùng thằng Ron là bị đuổi việc hay là tự xin nghỉ thế  ?

                      Nhóc lắc đầu bảo :
                      - Mấy chuyện đó em có thèm để ý đâu ?
                      - Trời ạ, chuyện thế mà không để ý, có gì nói cho chị nghe để nhiều chuyện ...!
                      Nhóc nở một nụ cười hiếm hoi rồi trở về bàn của nhóc . Có lần chị Phượng đến chổ mình nói nhăn nói cuội rồi cười nghiêng ngã . Chị bảo :
                      - Mèn mình nói thế này Andy nó hiểu không nhỉ
                      Nhóc ngồi ở góc bàn bảo :

                      - Hiểu
                      Chị Phượng nói :
                      - Em sinh ở mỹ, sao lại hiểu tiếng Việt chứ ...?
                      - Nghe hiểu mà ...!
                      Nhóc trả lời gọn bơ , chị Phượng hỏi thêm :
                      - Thật sự là câu nào cũng hiểu à ?
                      - Đúng là câu nào cũng hiểu ...!
                      Chị Phượng cười híp cả mắt bảo :
                      - Cũng may nó không nhiều chuyện như mình , nếu không đi méc thì toi hai đứa .
                       
                      Nhớ lại ngày tết năm vừa rồi, mình đang láy xe vào chổ đậu xe thì thấy nhóc cứ đứng ngay sau xe của nhóc, xe mình đậu đối diện xe nhóc, mình mới hỏi :
                      - Có chuyện gì muốn hỏi chị à ?
                      - Không ...
                      - Thế đứng đó làm gì, sao không vào làm
                      Sau một lúc im lặng nhóc bảo :
                      - À thế này chị Q có ăn bánh tét không ...?
                      - Cũng có ăn, tại sao hỏi 
                      - Mẹ em từ Texas làm bánh gởi qua rất nhiều, em muốn cho chị một đòn bánh , sẳn chị đem vào chị anh Thuận và chị Trang luôn . 
                      Bánh tét thật sự mình không thích lắm, nhưng có thì ăn thôi, mà thấy nhóc thế mình đành bảo ừ một cái .
                      Thế là mình đem chuyện nhóc cho bánh nói với mẹ, mẹ ganh tị bảo :
                      - Mẹ tốt với nó thế mà không cho mẹ lại cho con !
                      Mình chỉ cười chọc mẹ ganh tị chi không biết ...!
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2022 14:49:25 bởi thu nhớ >
                      #11
                        thu nhớ 03.09.2022 15:18:03 (permalink)
                        Email của Grandma gởi ra, Laquita quay sang mình hỏi :
                        - Q có đọc Email của Sara chưa ?
                        - Ý Laquita bảo là Grandma ấy à ?
                        - Sao gọi là Grandma ?
                        - Boss của boss mình thì là Grandma không đúng sao ?
                        Laquita cười nhăn mặt, hỏi mình :
                        - Bà ấy hỏi thế là hỏi làm sao chứ ?

                        Mình nhìn Laquita, cười cười bảo :
                        - Làm sao thì là sao, boss của boss mà, có toàn quyền trong mọi việc không được sao ?
                        Laquita nhăn nhó ý bảo mình giúp cách trả lời ....Mình an ủi :
                        - Chuyện nhỏ thôi, cứ đi theo thứ tự ba bước như sau : thứ nhất là phải tìm ra một lý do hoặc một thế thân nào đó để biện hộ vì sao mình làm sai, thứ hai là tự hạ thấp mình xuống một xíu, tự nhận phần sai về mình, cuối cùng là hứa hẹn từ nay sẽ chẳng làm sai thế nữa .
                        Nghe xong gương mặt của Laquita càng méo hơn hỏi :
                        - Việc này thường xảy ra lắm sao ?
                        - Không nhiều , nhưng cũng chẳng ít .

                        Jimmy lúc đó mới quay sang hỏi, khi biết tường tận, Jimmy lại lắt đầu bảo :
                        - Cứ viết như Q nói đi, thường là ok thôi .
                        Mình cười và hỏi Jimmy :
                        - Jimmy, nói cho Laquita biết, Jimmy đã gởi sai bao nhiêu lần ..
                        Jimmy ngoan ngoan ngồi đếm trên ngón tay và bảo :
                        - Hình như hơn ba lần thì phải ...
                        Laquita càng thêm khổ sở ...Mình chỉ biết thở dài và hỏi :
                        - Laquita, thật sự là vấn đề ở chổ nào khiến cô phải nhăn nhó thế, làm việc mà đúng thì rất khó, sai là bình thường, miễn đừng lập lại là ok ..

                        Nghe mình nói, Laquita chỉ biết trợn mắt, mình bảo :
                        - Có thế nào thì Laquita cũng phải tự trả lời email của Grandma thôi, viết đi nào !
                        Sau khi viết xong, Laquita bảo mình đọc lại xem ok không, mình sửa lại vài chổ rồi bảo cô ấy :
                        - Gởi đi nào, Grandma không trách gì đâu, chỉ là muốn biết lý do thôi, nếu là tôi sai, Grandma đã gọi thẳng tên tôi ra và chẳng hỏi gì ngoài câu : Q, chuyện như thế này là thế nào ? ...Lúc ấy, tôi còn không hiểu chuyện gì nữa kìa, phải kéo lên kéo xuống cái email để đọc và tự tìm hiểu xem mình sai cái gì , đâu giống như Laquita, Grandma không gọi thẳng tên của cô ra, cũng chi tiếc vạch từng chổ sai, coi như là rất tốt rồi đó ...

                        Như được an ủi, vẻ mặt của cô nàng dịu xuống một xíu . Gởi xong email, cô nàng kéo ghế lại chổ tôi ngồi và nói :
                        - Tôi nghĩ, chắc tôi xin ra ngoài production làm quá, hình như tôi không hợp lắm với công việc này, email là cả một vấn đề với tôi 
                        Mình cười cười bảo :
                        - Lớn cở này rồi mà chỉ một email cỏn con khiến cho cô phải phiền lòng thế sao ?
                        - Ừ !
                        Thấy vẻ mặc cô nàng rất đáng thương, méo mó đến tội nghiệp, mình không nói gì  bởi vì chuyện thế này là rất bình thường cho những người mới làm , nhưng đành an ủi và bảo :
                        - Đừng lo lắng mà, cô chỉ là người thứ 1001 bị sai thôi, chẳng là người đầu tiên, cũng chẳng là người cuối cùng ....
                        Laquita nhăn nhó bảo :
                        - Vì sao Q không thấy cái gì là phiền cả vậy ?
                        Mình chẳng biết trả lời làm sao, cũng chẳng phải biết an ủi thế nào, đành chọc cô nàng :

                        - Vì tôi không phải là loài người như các cô, tôi đến từ hành tinh màu vàng, chỉ không hiểu tại sao người trên trái đất của các cô lại hay phiền não vô lý thế, việc làm mỗi ngày phải đối diện, sai thì sửa thôi, nhưng nếu vì một cái sai sót mà phiền lòng thì chắc chết thật ấy , cũng có thể loài người của các cô thật sự tốt hơn bọn ngoài hành tinh như tôi, chẳng có trái tim nên không cảm nhận được phiền muộn .
                        Nghe tôi nói, cô nàng phì cười bảo :
                        - Đúng là Q không phải người của trái đất ...!


                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2022 15:22:47 bởi thu nhớ >
                        #12
                          thu nhớ 09.09.2022 20:58:43 (permalink)
                          Giờ nghĩ phép lại vượt quá cột mốc cho phép ....thế là mình phải xin nghỉ ba ngày ....Jimmy như có vẻ ganh tị bảo :

                          - Tôi thì muốn có giờ nghỉ phép mà không có, còn Q sao lúc nào cũng tràn ra hết .

                          Mình cười xoa đầu Jimmy và chọc :

                          - Ráng lên nào ...đừng ganh tị nữa ....

                          Đáng lẽ mình nghỉ ba ngày, cộng thêm ngày lễ Labor Day nữa thì là 4 ngày, cộng thêm 2 ngày cuối tuần nữa thì là 6 ngày, đúng là khoảng thời gian vàng mà mình tự thưởng cho bản thân . Nhưng sau đó, nhỏ Deshea bị Covid, thế là mình hỏi chị chủ :

                          - Thứ sáu là ngày nghỉ của em, nhưng Deshae bị bịnh,  chị có cần em hủy không ? 

                          Chị chủ dường như quên chuyện này, nên bảo :

                          - Ờ, mà Q nghỉ ở nhà làm gì ?

                          - Đâu có làm gì, dạo này em tiết kiệm tối đa, nên ở nhà chơi thôi, nhưng em lấy ba ngày nghỉ tại giờ phép của em lại tràn ra ngoài rồi ..

                          - Thế đi làm dùm chị được không ?

                          - Dạ ....

                          Thấy chị chủ có vẻ rất mệt và bận bịu lung tung hết, mình đi về chổ của mình ....

                          Thứ sáu hình như nửa phần thiên hạ đều nghỉ, vì bởi thứ hai là ngày lể ...nên công việc rất ít . Mới 12 giờ trưa các Sup. đã cho nhân viên về ....mình chẳng thích tí nào, láy xe xa thế mà chỉ làm vài tiếng, phí cả thời gian láy xe .... :)

                          Đến 2 giờ chiều, mình lên phòng hỏi chị chủ :

                          - Chị ơi, tất cả mọi người về hết rồi , hôm nay em cũng bỗng nhiên rất lười, nếu chị không có việc gì cần làm ...em về nhé !

                          Nét mặt của chị rất mệt mỏi, chị bảo :

                          - Chị cũng cảm giác lười quá, nhưng chị lại không thể về như Q, chị có hàng tá việc phải thu xếp . Chị cũng có vài việc cần Q làm, nhưng nếu Q muốn về, cũng ok thôi .

                          - Tuần sau em nghỉ thêm 2 ngày đó, chị đừng quên ..

                          - Ừ !
                          Chị không quên cám ơn vì mình vào làm trong ngày nghỉ được xin phép trước của mình . 

                          Đi làm mình không ngán, ngán nhất là láy xe ....! Không biết đến bao giờ xe tự láy như trong viễn tưởng trở thành  công cộng hoá, để mình tậu một chiếc, mỗi ngày nó đưa đón mình ...như thế thì đi đến chân trời nào cũng không còn là vấn đề ....Xem mấy phim thời xưa, mỗi khi thiên hạ đi chợ mua đồ trong nhà, mất mấy ngày đường, nghĩ đến đó cũng thấy an ủi một xíu ... :)


                          Nghỉ ở nhà, mình làm nhiều việc đến nỗi mệt lã người , thật ra chạy ngược chạy xuôi lo vài việc vặt thôi ...chẳng những thế còn làm thêm một số việc mình ưa thích ...phiền thật ....sao cái chi mình cũng thích ....mà thời gian chỉ có 24 tiếng một ngày, đúng là quá bất công ...

                          Không biết thiên hạ ngoài kia ra sao, nhưng bản thân mình rất nhiều thứ phiền ...bởi vì mình hầu như say mê mọi thứ ...sao lạ thật, cái gì cũng đẹp, cái gì cũng tuyệt vời ..cái gì mình cũng say mê ...trừ việc ...kiến tiền .....cái khoảng này mình đúng là phải thở dài thường thược ấy ....

                          Mẹ bảo :

                          - Con mà siêng năng kiếm tiền lúc trước , thì giờ có phải an nhành rồi không ...

                          Mình cười chọc mẹ :

                          - Thế mẹ thì sao ? giờ mà còn thích đi làm .....đúng là không biết hưởng thụ cuộc sống gì cả ..

                          Mình có một điều cực kỳ khó hiểu, vì sao mẹ lại không thích ở nhà, mẹ bảo rất bức bối, rất không biết làm gì ...trong khi mình ở nhà thời gian ngủ cũng không có, vì mình mê ....làm vài thứ lặt vặt ...thời gian đối với mình đi nhanh còn hơn gió ...mới sáng mở mắt ra , pha một ly cà phê thôi, chưa kịp ngắm mặt trời lăn từ đầu phố bên này xuống cuối phố bên kia thì trời lại tối ...lại trên tay thêm một ly cà phê nữa ....Sau đó định sẽ nghỉ ngơi một xíu, hoá ra ngủ một giấc thật dài, thế là 24 tiếng trôi đi như gió ....

                          Tháng 9 thời gian hạn của bảng số xe đã hết ...thường mọi năm mình mua online, năm nay tiểu bang mình ở nổi chứng gì đó lại đổi kiểu mẫu cho bản số xe ....chị chủ bảo cũng mua được trên online, nó sẽ gởi về ....mình còn đang do dự ...(à cái khoảng này mới ghê , mấy năm trước không biết mình bận bịu thế nào ..mình nhớ là lúc đó ..mình hơi si mê một số việc ......nên đi làm rất nhiều ...cũng tại ông chủ đáng ghét , cái gì cũng bảo Q phải làm ....Grandma và chị chủ lại không biết đang dùng kế sách gì ...đem mình ra như con thiêu thân .....thế là mình làm từ 6 giờ sáng đến 9 giờ tối ...và làm suốt mấy tháng như thế ...kinh dị thật ..tuy không phải mỗi ngày ..nhưng đại loại vẫn kinh dị mỗi khi nghĩ lại ..) và kết quả mình quên mua license cho bản số xe, không phải quên 1 tháng mà quên mém tận 6 tháng, may là không bị cảnh sát bắt .....nếu không lại phí cả tiền phạt ....

                          8 giờ sáng ngày thứ tư , trời thật mát, thật đẹp ....mình biết chổ mua bản số xe rất đông người, không hiểu thiên hạ vì sao vẫn còn xếp hàng mua mọi thứ nhỉ ....nhưng cảm thấy khí trời đẹp đến vô cùng, mình cũng nổi chứng muốn đi xếp hàng cho vui .....thế là láy xe đến đó . Chổ ấy mở cửa lúc 9 giờ, mình đến đó lúc 8 giờ 30  ....lúc ấy mình mới ngạc nhiên ..không biết người đến sớm nhất là mấy giờ mà cái hàng dài đến vô tận ......

                          Ừ trời đẹp, không khí mát lành ...cũng tốt ...thế là mình ngồi ngắm thiên hạ .....

                          Cũng chỉ vì một ý nghĩ bất chợt ...thế mà mình phải ở đó hai tiếng, cũng không sao vì mình có game Mobie Legend chơi ..... ....hai tiếng lại trôi qua rất nhanh, ...chợt thấy tin nhắn của chị chủ gởi đến, mở ra xem thì chị bảo :

                          - Nếu Q thích, nghỉ luôn hai ngày nữa đi ...

                          Chà ...! Đúng là tuyệt . Mình cám ơn chị .........và có hàng tá việc hiện lên trong trí của mình ....!

                          Những việc vặt vãnh , tốn thời gian, tốn công sức, có lúc mình cũng thấy hơi ngại ...cho bản thân vì mình cứ cắm đầu si mê những chuyện vặt vãnh và ..hàng tá những lý do khác, nhưng rồi lại chẳng thể vứt ra được ....không hiểu sao con người của mình lại thích phí thời gian thế nhỉ ...nhưng sao lại thấy si mê thế kia .....

                          Không biết vì sao thời gian trôi nhanh quá  .....Hôm nay lại là thứ sáu, nguyên cả một tuần nghỉ ở nhà lại trôi nhanh đến thế ....Bây giờ mới hiểu vì sao Tần Thủy Hoàng cứ truy tìm thuốc trường sinh ...bản thân mình tầm thường đến thế này mà thời gian không đủ để chi dụng, trong khi ông ấy ngất ngưởng trên cao, quyền lực, địa vị, độ giàu sang ...hơi .....đúng là ông trời bất công, vì sao kiếp người chỉ có trăm năm ....đúng là không đủ để làm cái gì cả .....cả một nỗi nhớ cũng lo mình sẽ quên đi ....

                          Bất công quá ...đúng không ?
                          Thấy không, chỉ viết vài chữ lăng nhăng thế này mà đã tốn của mình hơn 60 phút .....lại chỉ biết thở dài ....



                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.09.2022 21:04:44 bởi thu nhớ >
                          #13
                            thu nhớ 09.09.2022 23:15:13 (permalink)
                            Cuộc sống của thời hiện đại không phải là tuyệt nhất, nhưng so với cổ nhân thì quả thật quá tuyệt . Tin tức thì năm châu bốn bể chỉ lệ thuộc vào một cái nhấn chuột , đơn giản đến cùng cực . Tất cả mọi tri thức kiến thức đều có thể tìm hiểu qua sách còn lười nữa thì vào youtube để tìm . Hầu như cái gì cũng có thể tự học được nếu chỉ dừng ở mức độ đơn giản ....dành cho bản thân ....Vậy mà ở xa xa kia lại xảy ra chiến tranh , đúng là một chuyện hầu như không thể tin được ở thời hiện đại này .....

                            Ừ thôi, trở lại khoảng không gian riêng của mình nhé ...! 

                            Thiêu thùa là một trong những thủ công rất xưa, chỉ có điều thời nay dùng máy thiêu, không nhất thiết phải dùng tay....mình cũng thật rảnh rổi ......thật ra mình chẳng thích gì mấy cái thứ này ...nhưng thấy mọi người xung quanh luôn hỏi mình có biết làm cái này không, có biết làm cái kia không, lúc ấy mình tự dưng cũng muốn thử ...thế là tậu một cái máy rất bình thường đem về ...., quả thật những đường chỉ nhảy múa trên vải đẹp thật . Đẹp một cách si mê luôn ...hay nhỉ ....lúc ấy mình nghĩ ...nếu làm theo mẫu mình muốn thì thế nào ....thế là nhịn ăn rinh luôn một cái chương trình về ...cuộc đời của mình từ đó bỗng dưng bế tắc ....thời gian bỗng dưng bay đi đâu hết ....

                            Bây giờ lại không còn thiêu lên vải nữa ..mà ...chỉ tạo ra những mẫu nhăn nhít ấy ...! ....Đó là những sở thích lăn nhăng, chưa kể đến những thứ chi chít khác, hôm kia chị chủ bảo, em làm cho chị một cái thiệp nhé, hôm sau lại kêu em làm cho chị hình  mẫu trên áo nhé ...! 

                            Đẹp và nghệ thuật chắc là không, nhưng mình làm được, thế là bận rộn tối này ....

                            Bửa hôm sinh nhật của Grandma, chị chủ bảo mình với Deshea tạo ra một cái gì đó bất ngờ và lạ .....Mình với nhỏ ấy đúng là chỉ biết lắt đầu ...suốt một tuần mình không nghĩ ra được ...mấy năm rồi, từ ngày chị chủ phát hiện mình có thể làm những thứ lặt vặt thì năm nào, và lúc nào chỉ cũng ..bảo thế ...Grandma sinh nhật mỗi năm đều có , ban đầu mình làm một tấm thiệp thật lớn ..cho mọi người ký tên, năm kế đó xếp những tờ giấy lại bỏ vào khung hình ...làm hai màu một cái đen và vàng, một cái đủ thứ sắc tươi, chị chủ thích cả hai nên lấy hết ..năm kế đến thiết kế một cái cây, và treo những lời chúc của mọi người lủng lẳng ....thế đó, năm nay ai mà biết phải làm cái gì ...

                            Cuối cùng nhỏ Deshae cũng gợi ý, hai đứa mua một căn nhà thật tuyệt , nhà đó có 4 phòng ...ý là mỗi phòng dành riêng cho một group mà grandma "cai trị " ....chị chủ rất thích . Nhỏ Deashae đó cũng ngoan ngoãn, thức khuya hơn để sơn màu cho căn nhà, phần của mình thì cũng in ra những lời chúc mà mấy người kia viết trên giấy, rồi mình dán lên một tấm thiệp, lại treo lủng lẳng khắp các phòng ...Tên của mỗi phòng thì mình thiêu bằng chỉ màu lấy tông màu của hãng ...hơi ...lãng phí cả thời gian ....

                            Ông Chủ cao cao tại thượng của mình từ tiểu bang khác đến thăm,  chị chủ lúc đó đi chơi nên bảo mình đem ra khoe dùm ....lại là một chuyện vô cùng không liên quan gì đến công việc .

                            Mình định là khuất lờ , vì thấy ông ấy đâu phải dạng người mà để mình khoe khoang xàm xí thế ...nên mình ......định giả lơ ...không ngờ ông đến chổ của mình hỏi :

                            - Kelly nói có căn nhà cho Sara, tôi muốn xem ...

                            Xời ..! Ông ấy cũng rảnh nhỉ ....Mình lôi căn nhà được cất giấu ở nơi bí mật ra, vì chị chủ bảo không được cho Grandma thấy ...

                            Ông nghía một hơi , thần sắc không thay đổi, mình chẳng thấy tia mắt của ông  có chút gì là hứng thú , nhưng lại có vẻ đăm chiêu ..nghĩ ngợi, có thể ổng nghĩ " chà bọn này trả tiền cho tụi nó chỉ để bọn nó làm mấy thứ xàm xí này sao ..hihihih ) ông thì ngắm căn nhà, mình thì rất thích để ý đến hành vi , cử động và còn có cả một tham vọng là len lỏi vào từng suy nghĩ của người đối diện, đó là một cảm giác vô cùng thích thú khi ngắm nhìn người đối diện và có thể xắp xếp và tưởng tượng ra lời họ định nói hoặc cách họ phản ứng với sự việc hiện tại ...mình cực kỳ thích thú với và luôn xem đó là một sở thích kỳ hoặc ...của mình, chợt nhiên ông  xoay lại, ông nhìn mình hỏi :

                            - Làm sao Q có thể nghĩ ra được như thế này ?

                            Mình chẳng biết trả lời sao đành cười bảo :

                            - Because I am crazy ..! 

                            Dịch ra tiếng việt là " tại ..bởi tôi điên ... " hả ..hihih  .ừ cái khoảng này thì hơi khó dịch nhỉ .......tiếng anh thì trong tình cảnh không biết trả lời hay lười trả lời, có thể nói thế để cho qua hết mọi việc ...và ông cũng tủm tỉm cười ....Lúc ấy chợt thấy Grandma đi tới, Ông chủ cao cao tại thượng ....bảo mình cất đi kẻo Grandma thấy ...ừ ông ấy lại là chủ của Grandma ....

                            Mình hay hỏi anh Thuận :

                            - Thời buổi này covid hoành hành, sao ông ấy rảnh thế, vài ba tháng lại qua bên tụi mình ở cả tuần ..chi thế ...làm tụi mình phải dọn dẹp mọi thứ ngăn nắp phát mệt .

                            Anh Thuận cười bảo :

                            - Ừ anh cũng thấy lạ, Grandma của mình ở đây mà chẳng bao giờ ghé thăm tụi mình, trừ những lúc ông ấy đến thăm ....hay chẳng lẻ ông ấy tệ đến nỗi không thể ngồi một chổ để điều  hành tụi mình ...
                            - Em nghĩ ông ấy rảnh đến nỗi không có chuyện gì làm thì đúng hơn ....!

                            Hai đứa xạo sự nói xấu người khác, bỗng phá lên cười ...


                            Mình lại có một nỗi cực kỳ phiền khác là đọc truyện và thơ ....

                            Những cái đầu óc lạ lùng của thiên hạ, làm sao có thể viết ra một trình tiết câu chuyện hư cấu đến như là thật, làm sao có thể đặt được những cái tên thật tuyệt vời ....hình như mình không để ý đến câu chuyện, mà chỉ muốn biết làm sao mà tác giả lại có thể viết ra được cái khoảng chữ đó ...v..v.v ....

                            Phải có một kiến thức như thế nào mới viết được như thế nhỉ .....mình chỉ là người thưởng thức thôi mà  si mê đến thế, nếu như mình là người tạo ra nói ..hỏi mình còn chảnh đến cở nào nhỉ ....

                            Thiệt tình ...! Hôm nọ đọc về " 10 năm 'Gangnam style' chinh phục khán giả " ....Psy nói ; "Bài hát mang tính biểu tượng, và sức ảnh hưởng của nó tồn tại dưới dạng một chiếc cúp tượng hình mà cả thế giới đã tặng cho tôi, được trưng bày trang trọng tại phòng khách. Tôi thường xuyên nhìn ngắm và cảm thấy tự hào".

                             Xời, mình chỉ cần được một phần như hạt cát thành công của ông ấy thì mình cũng si mê rồi , huống chi cảnh giới mà Psy có được ....

                            Đúng là phiền thật .....ôi những chấp niệm , si mê và ham muốn của ta ....... :)
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.09.2022 23:54:00 bởi thu nhớ >
                            #14
                              thu nhớ 16.09.2022 08:52:05 (permalink)
                              Hãng thì đổi logo do xác nhập với một hãng khác, ISO audit lại sắp tới, thế nên tất cả những văn bản, những file hướng dẫn cho công việc đều phải thay đổi logo lại , chẳng những thế chương trình dùng cho mỗi ngày cũng khác, thế là cái gì cũng phải đổi . 
                              Lại có thêm việc cho mình làm ...!
                              Nico hôm qua nhờ nhỏ Shun làm dùm nó một file, thế mà hôm nay nhỏ ấy lại quên hay sao đó, mình chẳng biết , tại suốt ngày mình lo làm cho xong chuyện của mình, à lại thêm một nhỏ trong group bị bịnh ...lại là covid ..., thế nên buổi sáng mình phải làm công việc của nhỏ ấy, Jimmy thì trở tay không kịp ...tội nhóc ghê ...nên mình cố gắng giúp , nhưng lại không thể giúp được mọi thứ , vì mình hay bị đày đi các côn đảo khác ....
                              Bửa hôm thứ hai vừa bước vào chổ làm thì anh Thuận đã xì một tiếng ..... mình biết chắc là ảnh lại nhăn nhó ...:
                              - Q mai mốt đừng nghỉ nửa nhé ...!
                              Nhóc Anthony chiêm vào :
                              - Làm ơn, dạy tụi nó dùng Bartender cho tui nhờ , Q làm hư tụi nó ....
                              Nói đến đây nhóc lại bla bla về một thuở vàng son rất xưa ...
                              - Q nhớ thời của tụi mình không, cái gì cũng tự làm, cái gì cũng phải mài mò học hỏi, còn mấy đứa bây giờ cả in ra label đơn giản cũng không biết ....
                              Hơi ..nghe xong mình chỉ cười thôi ...chứ nói gì bây giờ ...

                              Anh Thuận nhăn nhó bảo :
                              - Anh chán em lắm, sao cái gì em cũng làm tứ lung tung, rồi không dạy cho tụi nó , để hỏi đến ai cũng không biết ...
                              Mình cười bảo :
                              - Anh mướn những người biết dùng excel đi, thì mọi chuyện trở nên dễ dàng thui ......
                              Nói xong, mình lại buông một câu :
                              - Excel cũng không biết ....tệ hết sức ..hay nhằn em, nhưng lại là người sai em nhiều nhất ...
                              - Em lẫm bẫm cái gì đó ...
                              - Dạ em có nói gì, em nói anh hôm nay sao ít nhăn hơn mọi khi ..
                              - Thật ?
                              Mình cười ngất bỏ đi ..Đúng là " có " duyên ...thật !
                              Thấy nhỏ Christi đi ngang qua, mình hỏi file nhỏ làm xong chưa, để mình xem lại ...nhỏ ấy chỉ chổ cho mình, mở ra xem ..đúng là ok lắm, mình sửa lại vài chổ cho giống các file khác, xong mình save ...rồi ...trời ạ ....
                              Phiền nhất là cái vụ này ...có hai file, mình lở tay delete cái không cần delete ...vì dùng storage của server, nên chẳng thể restore được .....thế là chỉ biết than trời ....

                              Mình team message cho ông Robert, ổng bảo rằng vào máy chủ ổng cũng không có toàn quyền, ổng đưa mấy tên của mấy ông kia cho mình ...nhấn vào tên người nào cũng bảo là đi vắng ...nghỉ phép ....đúng là ...xui thật
                              Chợt nhớ tới Mounir, mình nói cho nó biết, nó cười bảo :
                              - Chuyện nhỏ, đưa tên file đã delete đầy đủ đây, tôi biết có người sẽ restore được ...
                              Xoay qua cả 1 tiếng, ông ấy vẫn không làm được, lại restore mấy cái file rất cũ ..mình ...nghĩ ...thôi đành làm lại từ đầu vậy .....
                              Cuối cùng Mounir phát hiện ra mình đưa lộn tên .., à ..xin lỗi ...trời ạ , chết được với mình ...copy và paste thôi, ....ai ngờ lại đưa lộn chứ ...ông í cũng thiệt kỳ, đưa lộn cũng không biết ......cuối cùng cái file cũng có được , mừng xỉu luôn .

                              Hơi, ...phải công nhận mình tệ thật ...! OK , thế cũng xong một ngày, đang láy xe bon bon ra về thì nghe điện thoại reng ...Nhìn tên mình muốn xỉu ..trời ạ ..giờ này anh Thuận gọi làm gì, đừng bảo mình phải trở lại hãng làm vài thứ nhé ....!
                              - Anh gọi có chuyện à .. ?
                              Bên đầu giây kia, không cần nhìn thấy mặt mình cũng đã biết ảnh nhăn nhó cở nào :
                              - Cô hai à, nói cô hai tệ hơn vợ thằng đậu thì có khi cũng làm mất mặt vợ thằng đậu lắm đó ..cô tệ tệ lắm có biết không ?
                              - Ủa lại là chuyện gì ...
                              Mình thật sự rất "ngơ ngác " luôn :
                              - Cô hai vừa mới chạy xe cái vù ngang qua tôi đó, cô không thấy tui đứng chần dần ở đây đưa cánh tay gọi cô sao ?
                              Mình cười ngất :
                              - Ủa có hả ...
                              - Ừ ...!  Chẳng những thế, chị chủ cũng vẫy tay  nhưng cô chạy qua như cơn gió ấy ...

                              Mình cười ngất bảo :
                              - Xin lỗi anh, em rất muốn về nhà ...
                              - Ừ xe chị chủ bánh bị xì hơi, chị ấy bảo là Q có máy bơm hơi trong xe, làm ơn ......
                              - Cây xăng phía trước có đồ bơm luôn mà, ghé ngang đi, em đang vào đổ xăng luôn đây .., chứ máy bơm của em hơi yếu, dùng hơi lâu ..
                              Thế là sau khi mình đổ xăng, chạy lại xem anh và chị đã bơm xe đến đâu , ai ngờ hai người loay hoay làm sao đó mà không bơm được ...mình chạy lại xe mình lấy cái máy bơm mini ra ...thế mà cũng tạm dùng được .
                              Chị chủ bảo :
                              - Mai vào trừ lương Q nhé, dám chạy cái vù qua mặt chị ...
                              Mình cười ngất ..anh Thuận đứng đó lắt đầu , xong mình hỏi :
                              - Ủa anh nói xe này cần bơm đến số 51 à, làm sao mà anh biết vậy ...
                              Anh được dịp lắt đầu tiếp :
                              - Trời ơi ...chứ thường em bơm đến số mấy ..
                              - 32
                              - Cô hai, nó ghi ngay trên bánh xe đây nè ...không thấy à ...
                              - Có ai bảo em đọc đâu , làm sao biết ...

                              Nói xong cười muốn đau cả bụng , chị chủ lại chen vô :
                              - Ừ, xưa nay chị cũng đâu biết , mấy thứ này chồng chị lo thôi ...
                              - Tui xỉu toàn tập với hai người ...
                              Mình và chị chỉ biết gảy đầu cười trừ ...
                              Mèn, hoá ra nó ghi ra trên bánh xe nhỉ ..hahhaha ..mình biết được chết liền , cũng chẳng ai nói cho mình biết  cả .......mình xoa tay xin lỗi 4 bánh xe của mình, hoá ra nó cần tới số 44, mình chỉ chạy ở 32 thôi .... :) 
                              Hoá ra đôi lúc mình là một tội đồ mà vẫn cứ nhỡn nhơ ra đó , còn không biết mình lầm lỗi gì nữa đấy ...! ....
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2022 09:46:08 bởi thu nhớ >
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 21 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9