NGƯỜI NÔ LỆ
_______
Bên khung cửa sổ tại lâu đài cổ, từ lâu rồi các cô gái và những chàng trai phát hiện ra một người xấu xí bị xích xiềng. Với gương mặt khắc khổ trong cảnh tù đày, chỉ sống nhờ vào sự bố thí từ người qua đường. Ánh mắt tinh anh của gã thỉnh thoảng lại lóe lên niềm hy vọng khi có kẻ đi qua. Gã bị xích bỗng chốc được biết đến với cái tên Người Nô Lệ bởi nếp hằn thời gian giống như vệt khắc tội tù…
Người ta biết nhiều đến gã bởi những chuyện thật sự có ích trong lúc chuyện trò. Các cô gái thích cách nói chuyện của gã. Còn các chàng trai lại tỏ ra khó chịu với cái kết câu chuyện bao giờ cũng hướng vào cô gái nào đó với đúng mỗi câu: Yêu Tôi Đi?
Câu chuyện về Người Nô Lệ được đồn thổi ngày một nhiều. Miếng cơm manh áo của gã khá hơn bởi những dự đoán mang tính tiên tri và sau đó là nhiều món quà hậu tạ. Nhưng điều khó chịu là gã luôn kết cục câu chuyện không thay đổi với câu hỏi lừng danh: Yêu Tôi Đi!
Ít di chuyển vì bị xích chặt, hình thể gã nô lệ ngày một gầy còm. Mặc dù vậy câu chuyện từ miệng gã ngày càng thêm lý thú. Giọng gã bắt đầu khàn đi và hơi thở bị suy yếu từ những mẫu chuyện bất tận cuốn hút người nghe…
Một sáng tinh mơ. Các chàng trai và cô gái phát hiện Người Nô Lệ gục xuống bệ cửa. Hơi thở đã dừng…
Ánh sớm mai chiếu lên gương mặt cương nghị đầy thông minh xóa tan những vết hằn trên trán chàng trai. Muôn hoa tỏa hương và những đàn bướm cứ xoay quanh khung cửa như cuộc tiễn đưa…
Khi các chàng trai phá tan cánh cửa cùng mọi người lao vào căn phòng tăm tối. Từ trên vách đá đập vào mắt mọi người là dòng chữ lấp lánh một lời nguyền: Nếu Một Ngày Có Ai Đáp Lại Tiếng Yêu, Ngươi Sẽ Được Tự Do…
Hoa và bướm thương tiếc Người Nô Lệ. Nhưng chúng vốn không có tiếng nói!... Vì vậy không ai đáp lại tình yêu Người Nô Lệ…
Saigon – 15.1.2019
MacDung