Nhân văn
-
Số bài
:
996
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.12.2007
|
Re:Bản thảo tập - THƠ TÌNH HAY KIỆT XUẤT THẾ GIAN- Phạm Ngọc Thái
-
03.12.2022 17:01:18
BÀI CA XỨ SỞ Con tàu vô tư cứ chạy Qua cánh đồng nước Đức, những hàng cây... Có một con tàu cũng đang chạy trong tôi Tiếng nghiến rít trên đường ray máu rỏ Tôi muốn viết bài ca xứ sở Không kêu than mà hát giữa lòng đau Quê hương tôi yêu! Tổ quốc tôi yêu! Đất có nghèo đâu, sông núi có nghèo đâu Nền văn hiến cũng ngàn năm phong nhụy Đến hoa lá bốn mùa mưa gió Biển xanh trời. Cá đầy khơi... Tính mẹ cần cù từ buổi mới xa nôi Khi chống gậy còn lựa từng bông thóc lép Cha đánh giặc về lại bền tay cầy cuốc Nắng xém ruộng chiêm, lúa xanh đồng Em gái mười năm chung thuỷ chờ chồng Bông hoa tặng ai hương xa vậy? Cái cửa sổ ngỏ cô nhà hàng phố "Mà hương thầm thơm mãi bước người đi"… (*) Con tàu tôi vẫn chạy lắc lư Dẫy phố tôi lớn lên còn nhỏ nghèo lắm bụi Ngôi chùa cổ mái cong, vườn đầy cỏ dại Bức tường ngăn nay đã xanh rêu Bóng mẹ còng một đời còng mãi Thân cò khuya tần tảo những đêm đêm Mẹ trở về, mẹ trở về… trong nỗi cô đơn Thắp nén nhang chồng Lấy nước mắt xoa lòng già héo. Em ở lại với con ở lại Anh ra đi tấm áo bát cơm Đau xé ruột vẫn đành rời đất !? Tôi đi giữa quê người Những thành phố đèn nê-ông chói mắt Nhớ quê nhà dãi nắng, dầm sương Giàu đất, giàu người, giàu bể, giàu non Người ơi người! Tình thương đừng vợi cạn? Viết trên chuyến tầu lên Berlin 29.12.1988 (*) Thơ Phan Thị Thanh Nhàn Phạm Ngọc Thái thời chiến tranh NGƯỜI CHIẾN SỸ VÀ HOA PHONG LAN Tặng người bạn gái thuở thiếu thời * Sao em không tắm nắng trên đồi Không gội đầu dưới suối Quấn làm duyên quanh cành cụt chơ vơ… Hoa phong lan, em ơi! Có nghe Ta quen nhau từ độ nào đấy nhỉ? Nhớ buổi Trường Sơn quí đôi dép cao su Biết nắng lửa, yêu vành tai bèo nhỏ Gặp em trên đèo mây hóng gió Tóc mượt xanh theo hai mùa nắng, mưa… Khi miệng ta quen, đếm nhịp chày giã gạo dưới Ta Ka Tai ta quen nghe, tiếng đàn t.rưng trên bản Tà Kơi xa réo rắt Má quen nóng bừng, nâng cần rượu Măng Tôn, Đắc Sút Mắt quen nhìn nghìn độ lửa đêm sâu Vẫn hành quân… B52 gầm rít trên đầu Ta thuộc từng đường xuyên rừng ra trận Quen từng đường Đắc Tô, Tân Cảnh Như quen đường Khâm Thiên - Hồ Gươm ! (*) Con sông Pô Kô Máu nhuộm đỏ dòng, lòng vẫn trong xanh Em gái Vân Kiều Chiếc yếm đơn sơ, thuỷ chung gùi đạn Ôi, đỉnh Chư Mom Ray bom cày, lửa xém Lá vẫn rì rào theo ta trọn tuần trăng Có phải chính nơi này Hoa phong lan, em ơi! Quen anh? Ta lại gọi tên em! Cái tên quen thân như một người bạn gái Rất yêu đấy! Đứng nhìn không dám hái Nẻo đường qua ngan ngát hương xa Ta yêu hoa như yêu bóng trăng ngà Không thảng thốt chỉ ngỡ ngàng nhè nhẹ Em là niềm thương đời chinh chiến ta đi! Xin em một nhành hoa cài lên nắp ba lô Đường chiến trường cuốn bay bụi đỏ Đường ra trận trải đầy nắng gió Hãy gắng theo ta vào đồn lửa, đêm nay. Ta cầm hoa nâng niu trên tay Em có phải nàng Ngà của chàng trai Kặm Phạ Sao mịn màng hương trắng mát đêm sương? Em có phải nàng tiên thứ bảy trên nương Sao duyên dáng dễ thương, dễ nhớ? Em có phải con hươu, con nai dưới buôn ta đó Mắt huyền trong một bóng sao đêm Tên em ta gọi mãi trong tim Em đứng đó bốn bề lửa nóng Em đứng đó dầm mình trong nắng bỏng Xoã đầu gội lũ Tây Nguyên Hoa vẫn trắng ngần, nhụy vẫn ngát hương thơm Bỗng một sớm mai Khi con chim rừng mới lên tiếng gọi Ông mặt trời mới vươn vai đứng dậy Lũ làng đánh cồng, đánh chiêng Ta bàng hoàng khẽ gọi tên em Hoa đã rụng rồi? Còn đâu hương cánh trắng Mắt khép lại rồi? Còn đâu sao ngọc, sao kim Hố bom đào sâu nhói tận trong tim! Ta lượm nhánh lan rơi trồng lên miệng hố bom Mỗi sớm mỗi chiều, cùng nắng mưa chăm bón Sự sống trở lại rồi. Hoa phong lan, em ơi! Đẹp lắm Tất cả hồi sinh trả lại cho ta Ta yêu hoa trong tình yêu đất nước bao la Không rên rỉ nhưng thiết tha say đắm Mới hiểu tình yêu vẫn gối đầu lên lửa bỏng Diệt quân thù vẫn giục bước xông pha Ngày mai về Dẫu không còn trở lại bên hoa Hoa phong lan, em ơi ! Hãy nhớ Ta đã mang tình em từ những tháng năm còn khờ dại Ngoài chiến trường theo trọn cuộc hành quân Trong suốt nẻo đường dài, ta vẫn gọi tên em! Tây Nguyên 1972 (*) Thời gian đó gia đình tôi sống ở phố Khâm Thiên Hà Nội VĨNH BIỆT CON YÊU Tưởng niệm con Phạm Ngọc Bảo ( 7.3.1992 - 22.7.2019 ) * Bố nhỏ lệ, nhìn con đi biệt tích Dòng đau buồn cắt tự máu tim cha Con ơi con! Khi con vĩnh biệt bố, mẹ ra đi Thế là hết đời người cha già đau khổ. Già chưa chết mà đầu xanh đã bỏ Ở thiên đàng, con hãy đợi cha lên Bố con mình sẽ ôm ấp nhau tới nghìn năm Cha không bao giờ rời con ra nữa. Thôi con ạ! Kiếp người là bể khổ Con đi rồi, trút gánh nặng vào cha Đứa con yêu, cha thương nhất cõi sơn hà Vài dòng thơ. Cha cầu nguyện vong hồn con siêu thoát. Cha vẫn nói: Con là linh hồn của người cha bất diệt! Nay linh hồn bỏ đi rồi, cha sẽ sống sao đây? Trăm lậy con yêu! Quì xuống trước vong linh con, muốn nói rất nhiều Nhưng nghẹn đắng, không thể cất lời khôn được nữa. Viết mấy dòng thơ. Bố, mẹ tiễn con về nơi yên nghỉ 27 năm trời con sống với mẹ cha, bỗng chốc hóa tiêu tan Cha có ở lại chốn trần gian, cũng chỉ là nắm thân tàn Hãy đợi cha, nhanh thôi con yêu! Sẽ đến ngày cha con ta đoàn tụ. Thơ bố viết, lệ tuôn dòng máu đổ Cái cõi trần khốn kiếp này, tiếc làm chi Thôi thì con đi trước. Bố trả nốt tí nợ đời rồi cũng ra đi Bố sẽ bế ẵm con như thuở còn rất nhỏ. 27 năm sống trên cõi đời, nhìn vận con xấu số Lòng người cha trăm nhát dao đâm Khi con sống: Không phút giây nào cha mẹ ngừng chăm sóc, thương con Nay con mất, Chỉ còn biết sụp lậy trước vong linh, oán than số kiếp... Mấy dòng thơ vĩnh biệt con, viết ra từ máu và nước mắt Một lần cuối trong đời, run rẩy nhìn khuôn mặt đứa con yêu Hãy đợi bố nghe con! Rồi bố sẽ đến bên con một sớm, một chiều... Đọc tại tang lễ con 15h... ngày 25.7.2019 THẾ LÀ HÀ NỘI VẮNG CON Cha nhìn phố. Một sáng mùa đông chớm Sương đêm còn vương vấn những cành cây Người và xe rộn rã bước sang ngày Không có con. Cha ngồi trong quạnh quẽ... Biết đau thương làm khổ lòng con trẻ Gượng vui nhưng cười được đâu con Cha cũng chết rồi! Con ạ, giữa thế gian Linh hồn đang ở thiên đàng, bên con đó. Hồ Tây sớm nay màn sương bay trắng xóa Mặt nước chưa xanh, chỉ tăm cá sủi lên Chẳng nhìn thấy khoảng trời trong Mây lãng du bay vào miền vô cực Bóng trẻ còn đâu đây quấn quít Cha con mình hạnh phúc dạo bên nhau Vẩn vơ mơ mộng giữa trời cao Viết những dòng thơ ngợi ca cuộc sống. Chỉ thiếu mình con thôi... Đứng giữa Hà Thành hoang vu như mộ vắng Cha gượng sống đây. Biết trụ nổi hay chăng? Sợ không qua... còn bao chuyện dở dang Thân già héo đau con, đất trời cùng tan hết. Chả cách nào có thể còn gỡ được? Con đi... đem cả hồn cha sống theo rồi Giờ đến cuối cuộc đời Dành viết “thơ khóc” mang con vào vĩnh cửu... Ôi, Hà Nội! Có Hồ Gươm, Tháp Rùa với hàng sấu buông bốn mùa dan díu Người có buồn khi vắng bóng con tôi !? Xin gửi lời chia tay! Cùng con, tôi cũng đi rồi Chỉ còn dấu quê hương trong miền xanh ký ức... 5.8.2019 MỘT BUỔI SÁNG CUỐI THU Sáng nay trời tạnh mưa, ánh dương hửng đỏ Nhìn ra mặt sóng hồ, cha bỗng thấy con cười Ở một thế giới nào xa lắm, người ơi Đứa con yêu, nó đang chào tôi đó ! Cha sống dưới trần gian… thêm chút cuối đời, con nhé ! Làm nốt số việc cần, sẽ đến với con ngay Nhìn thấy con khỏe mạnh, tươi cười Cha mừng lắm ! Đứa con trai chỉ về trời... không mất... Một buổi sáng cuối thu. Bóng Hồ Tây, nước biếc Tôi ung dung nhìn cảnh sống bình yên Cha có một cuộc đời hùng vĩ, lắm con ! Đừng đem máu yêu thương, làm đau lòng cha quá ? Cõi vô thường: ở, đi... Con người, ai chẳng thế ! Dẫu trẻ, già... có khác mấy đâu con ? Cũng chỉ nhiều hơn nhau một chút, miếng cơm ăn Đời hạnh phúc: Là chết, còn lưu danh trong nhân thế ! Cha con ta, dẫu mang nỗi đau tột độ Nhưng đời đời tên tuổi lưu danh Mai... trong ngôi miếu thờ cha, sẽ có bóng con ngoan Ngẫm sống thế, còn gì hơn con nhỉ ! Nam mô... Đức Quan Âm vạn tuế Sáng nay cảnh đẹp quá, thế nhân ơi ! Thảo đôi vần thơ, tôi thả gió lên trời Hồn xin gửi cho mây bay vào xa lắc... 9.8.2019 CHUYỆN VỀ HAI NGÔI MỘ CHA CON MAI SAU . Con PHẠM NGỌC BẢO Đột quị 22.7.2019 ( tức 20.6 năm Kỷ Hợi ) * Gió vi vút ngàn năm thổi vọng Khói sương chiều quấn quít bay đưa Kể rằng: Ngày xửa ngày xưa Có hai cha con nhà thơ, hồi còn sống... Trời Hà Nội. Cha hay dắt con ra Hồ Tây chơi lắm Vọng bên chùa Trấn Quốc tiếng nam-mô Qua bốn mùa, ngày tháng thoi đưa Đứa bé lớn khôn rồi trở thành sinh viên, thạc sỹ Hai thế hệ ở trong cùng thế kỷ Người cha dần cũng già đi Con lại đỡ cha, chăm sóc sớm khuya Nam mô a di đà Phật! Nghĩa phụ tử trên dòng sông nước Việt Bóng trời Nam in dấu ngày đêm Mây bay, gió thổi triền miên Tình cha con mãi thiêng liêng sống còn. Bỗng một hôm bão giông, sấm sét Cắt người con ra khỏi người cha Lá vàng thì vẫn còn kia Đầu xanh đã bỏ, chia ly trọn đời. Nỗi đau uất rụng rời trời, đất Vì khóc con, cha ngất nhiều phen Hận đời, giận cả địa thiên Đã sinh thượng đế, sao còn ác tâm? Người cha những kêu Quan Âm, Phật Tổ Giúp một tay nâng đỡ sinh linh Dù không cứu được đứa con Thì xin Người đón về trên niết-bàn! Người cha thề ra tay hay bút Viết đoản thiên tuyệt tác lưu danh Con mình vào với sử xanh Bao giờ non nước tan tành mới tan Một đời đã dọc ngang thi phú Hẹn về bên Hàn Mặc Tử, Nguyễn Du Miếu thờ tôi ở thiên thu Mong hậu thế cho con thơ cùng vào. Vài lời trăng trối trời cao Nay xin để lại rồi chào, tôi đi... Xác người cũng chẳng còn chi Gió đưa đôi mộ vu vi vọng hồn "Tình cha như núi Thái Sơn Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra"... 2019 Cha PHẠM NGỌC THÁI
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2022 17:41:38 bởi Nhân văn >
|