| Nhân văn 
                
                    
                        Số bài
                        :
                        996
                    
                        Điểm thưởng
                        :
                        0
                    Từ: 08.12.2007 | 
                
                    
                        
                             Re:Tác phẩm - THƠ TÌNH HAY KIỆT XUẤT THẾ GIAN- Phạm Ngọc Thái
                        -
                            05.12.2022 11:50:50 
                    
                    
                                         THÔI QUÊN HẾT, ĐẤY CHÍNH LÀ HẠNH PHÚC             Cái kiếp người, cần chi mà nuối tiếc?      Nghe hiên nhà hây hẩy gió mùa thu      Suy cho cùng, sướng khổ tựa cơn mơ      Lúc sướng như tiên, khi lâm hoạn nạn.             Đời ta - Thuở trai trẻ vùi trong bom đạn       Thoát chết về vượt được lên mây       Cánh đại bàng vùng vẫy ngút trời bay      Ngẫm sống thế, một đời thôi cũng thỏa.             Đậu đến đỉnh thi sơn, xưa nay trong thiên hạ      Sánh với tầm mấy bậc cao nhân      Về già lại bệnh tật liên miên      Sa cảnh mất con, rơi vào hoạn nạn.             Tim đau đớn, than mình xấu phận      Tại trời hành hay bởi số không may      Chốn vô thường họa, phúc ai hay      Đời cát bụi, biết bao người thế cả !?             Nay đã thành một kỳ nhân thế kỷ      Mai ngày non nước ghi tên      Kiếp-ta-bà mà sống mãi với quê hương      Trên trần thế mấy kẻ đời làm nổi.             Ta từng qua "một cuộc người" như phong ba, bão dội      Giữa trần gian dựng ngọn núi vô biên      Ngàn năm sau danh tiếng vẫn còn thiêng      Thôi quên hết, đấy chính là hạnh phúc !!!                                                19.7.2022           TÌNH CHA CON TỰA NƯỚC NON             Tội tình quá, con trai ơi ! Rơi nước mắt      Đã bao lần cha khóc thương con      Chỉ ước mình có thể chết luôn      Theo con đi, quên hết đời trần thế             Bao năm sống trong lòng cha ấp ủ      Chăm cho con, dậy dỗ lớn khôn      Ôi, cái tình máu mủ      Thiêng liêng hơn cả ngọn cao sơn.             Trái tim cha dày vò, con có biết?      Bảo ơi ! Về với cha những đêm khuya khoắt, buồn thương      Cố giúp để cho lòng cha thanh thoát      Hết kiếp rồi cha sẽ đến với con.             Con ơi con ! Cõi người sao khổ thế?      Tình cha con sống mãi tựa nước non.                                                    24.7.2022                               KHỔ TÂM LẮM, CON ƠI             Khổ tâm lắm, cha vẫn phải gắng con ơi!      Không thể cứu nổi con sống lại nữa rồi      Nỗi đau này cha đau đến chết      Giá đừng sinh con? Không có thì thôi             Bảo ơi! Lòng người bố rã rời      Ngàn vạn mũi kim đêm ngày đâm vào ngực      Mai chết đi gặp lại được con không?      Thiên hà mênh mông, nhớ đón cha con nhé!             Sống vô thường mà sao nặng thế?      Chí đại bàng, cánh gẫy tả tơi      Nhưng thôi, cũng sắp hết "cuộc người"      Như ngôi sao kia cha sẽ về trời             Kiếp sau thế nào không biết?      Dù hóa thánh thần hay gió mây trôi...      Ta vẫn bên con bay giữa đất trời      Nghe trần thế vọng tiếng thơ cha                                ngàn năm thao thức             Và hỡi con người!      Có nhớ cha con tôi đã phải sống một đời bao đau xót.                                                          18.9.2022                                        Đi viện lần thứ 5 trong năm  KHÚC KHÓC THƯƠNG CON             Con đi... để lại lòng u uất      Với một trời thương xót trong cha      27 năm ròng chăm bẵm con thơ      Gặp mối họa đời, chia đôi phụ tử.             Đường nhân thế, con ơi! Cha gần xuống lỗ      Con mùa xuân nở rộ như hoa      Sao thượng đế không nổi cơn lôi đình                                               mà giết chết ta?      Để cho con tôi được bước đường thiên lý...             Nỗi lòng già ngày đêm vò xé      Cố làm nốt chút việc trần gian      Rồi đến với con trên tận thiên đàng      Cha con lại quấn bên nhau như mây gió             Mai hậu thế chắc sẽ cho cha một ngôi miếu nhỏ      Hãy đưa con tôi vào trong đó, hưởng khói hương      Nó trong lành như ngọn cỏ, giọt sương      Là bảo vật của đời tôi nơi kiếp sống             Xin để lại dương trần, một trời thơ làm dấu ấn      Rằng, cõi vô thường tôi đã đi qua      Hạnh phúc, khổ đau, tươi đẹp, phong ba      Đều nếm trải tới tận cùng phận số             Chút hơi tàn lắt lay trước gió      Phải ôm vào lòng một nỗi thương tâm      Món nợ nghiệp đời, tôi đã trả xong      Trút vào đứa con ngoan, Đức Phật ơi sao nỡ?             Thôi thì... chắp tay vái mong trời phù hộ      Ván bài cuối cùng tôi đã bầy lên      Nay dẫu đi !... Còn những người thân      Đang trôi nổi bến bờ, vương vất             Vì tham vọng đường văn chương quá mức      Làm khổ lây bao thân phận sống bên tôi      Sự nghiệp riêng đã mỹ mãn cuộc đời      Xin chút lãi từ ván cờ người,                            để an lòng nhắm mắt...             Cha con tôi lại dạt bay trời, đất      Nghe dưới trần vẫn nhắc vọng ca thi      Đến thiên thu truyền kể chuyện hôm ni      Đọc "khúc khóc thương con", xin thắp vòng nhang khói.                                                                  Đêm viện E                                                          16.11.2022                                    HÀ NỘI ƠI, MƯA PHỐ                 Ta không còn được dẫn em đi như dạo đó      Tóc bạc rồi, phố vẫn thơ ngây      Mưa phố phường hay lòng ta mưa rơi      Tình lả lướt. Hà Nội ơi,Hà Nội !             Em ngày xưa giờ chắc đã ngủ say      Trong giấc mộng anh về, em chẳng biết?      Anh đã qua cả cuộc chiến tranh truyền kiếp      Vẫn êm đềm tình em trong mưa bay             Anh hôn những giọt mưa rơi      Mưa ướt tóc em, lên môi, lên mắt      Ôi, những tháng năm tình trong tinh ngây ngất      Em yêu ơi, đời chỉ có một thời thôi             Ngả đầu chào người thiếu nữ đã xa xôi      Mưa lạnh xuống, cô đơn, xoa lòng ta da diết      Hỡi mối tình của một thời xuân biếc      Hà Nội buồn, anh đi như say...                                    ĐÓN XUÂN QUÝ MÃO CÙNG CON                                    Lần thứ bảy đi viện trong năm                                                        *   Cha viết cho con đã rất nhiều thơ   Nói không hết lòng người cha đau khổ   Ta sống ở kiếp này, con ơi ! Là trả nợ...   Nợ văn chương của đời cha, bằng cả đứa con yêu.       Linh hồn ta bay, cõi trần gian ngập ngụa   Nguyễn Du ơi ! Kiều gánh nợ cho Người   Trả nợ xong Hàn Mặc Tử về trời   Tiếng thơ bay lẫn trong sóng biển Đông                                              ngàn năm gào thét.                                               *       Cha yêu con yêu cả thi ca   Nhưng thơ phú văn chương, chỉ được một mình cha   Sao có thể mang đời con ra đổi?   Hãy nhớ lấy, người ơi ! Đó do trời bắt tội...       Ta tham vọng đời thường,                         vẫn phải lo miếng cơm manh áo   Sắp qua hết kiếp rồi bỗng gặp họa, ôi thôi...   Cõi-ta-bà tan tác, nổi trôi   "Được và mất" có bề khó xử?       ĐƯỢC nghiệp lớn cao ngang trời bể   MẤT cũng nhiều thăm thẳm vực sâu   Cái chết của con giáng xuống một nỗi đau   Xuân đến mà... con chỉ còn cái bóng...       Dầu tự nhủ kiếp người ta vay mướn   Hôm nay còn, mai gió cuốn mây tan...   Xứ sở, nước non mới vạn kiếp, triệu năm   Trong áng thơ cha - Con sẽ sống muôn đời, con ạ!       Ngọc Bảo ơi, cha vẫn cố vùng lên như ngọn lửa   Đón con về ăn tết giữa quê hương   Anh linh con mai ngày sẽ rất thiêng   Hương khói cúng thờ, ngàn năm sương miếu phủ...                                            PNT - Đêm viện E                                              10.1.2023                                       ( 19.12 Nhân Dần ) <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2023 14:52:02 bởi Nhân văn > |