Thế thời, thời thế Từ nay không còn con "heo"
Chỉ có lũ "lợn' được leo, được trèo
"Lục bình" phải gọi là "bèo"
"Mập" bảo là "béo", dùng "keo" thay 'hồ"
"Người yêu" cấm gọi là "bồ'
"Dễ thương" phải gọi là đồ 'đáng yêu"
"Canh ngót" thì gọi "nấu riêu"
"Ăn xài" dùng chữ "chi tiêu" rạch ròi
"Ốm nhom" thì gọi "gầy còi"
Bảo "xem" , không được nói "coi" truyền hình
Không được "ngó", chỉ được "nhìn"
"Nổi cáu", không được "bực mình" nghe chưa
Không được "gạt", chỉ có "lừa"
Không "làm ẩu" chỉ "làm bừa" thế thôi
Không có "tệ ", chỉ có "tồi"
Cái "vá" phải gọi là "môi" cho lành
"Đậu xanh" biến thành "đổ xanh"
Không "giành" cơ nghiệp, chỉ "tranh" cơ đồ
Bột "bắp" thay bằng bột "ngô"
"Xuồng", "ghe" đều phải xếp vô chung "thuyền"
"Chính quyền" thay thế "chánh quyền"
"Bệnh" thay cho "bịnh", chiếm liền " nhà thương"
Tên "phố" thay thế tên "đường"
"Hẻm" biến thành "ngõ", "ấp" nhường cho "thôn"
Hình như có thứ vần "ồn"
Ở đâu cũng thế, chỉ tôn chữ "lờ"
Cũng may, thơ vẫn là thơ
Chứ buộc phải đổi...tớ đờ đẫn luôn !
./.