Trang thơ ngành y
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 19 bài trong đề mục
PCCC 16.11.2005 04:57:11 (permalink)
Những bài ở đây PCCC lấy nguồn từ trang web:
http://www.cimsi.org.vn


Trái tim con người
Vũ Ngọc Trúc
Bác sĩ y khoa - Hội nhà văn Việt Nam

Anh nghe nó vạn lần anh có hiểu nó không
Cái nhịp sống bồn chồn trong ngực mỏng
Tiếng nó đập hay tiếng đời náo động
Đã làm ta ngồi lặng những đêm sâu

Nó thì thào với gió thổi bờ lau
Lại khô lạnh lầm lì như đá sắt
"Cơn mạch vành" hay một lời nói ác
Có thể làm nó chết giữa cơn vui

Nó dễ đau vì một ánh mắt người
Đừng để nó gặp cái nhìn lạnh giá
Nó sống được giữa cực hình hành hạ
Vì trong đời còn chỗ nó yêu thương

Cao cả thấp hèn dở dại dở khôn
Là nó đấy. Tầm thường nông nổi lắm
Xanh xám thế đâu vì đau "nhĩ thất"
Mà chỉ vì vụt tắt một tình yêu

Nó là trái tim, đừng trách nó nhiều
Nhất là những trái tim đập ngoài lồng ngực
Anh hãy cúi xuống đi mà nghe nhịp đập
Trang giấy này. Có giống tiếng tim không?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2005 05:34:16 bởi PCCC >
#1
    PCCC 16.11.2005 04:59:03 (permalink)
    Cuộc mổ
    Vũ Oanh
    Bác sĩ y khoa- BV. Giao thông vận tải

    Lưới dao bén nơi mặt da người bệnh
    Ta cẩn trọng rạch qua. Một vết mổ dài
    Ôi! Gang tấc cuộc đời và tấc gang đường mổ
    Thường ta khắc khoải tháng ngày

    Máu!
    Trắng những miếng gạc mềm thấm đỏ
    Ta cắt bỏ đi nguồn cội những ngày đau
    Dằng dặc đời người và chiều sâu cuộc mổ
    Kiếp trầm luân hun hút tận đâu!


    Ta khâu lại đẹp lành làn da hồng, tê tái
    Trái tim yêu dồn dập đập bền dai
    Gieo một nỗi đau, cất đi nhiều nỗi đau đằng đẵng
    Giữ lại một con người cùng những vật lộn ngày mai

    #2
      PCCC 16.11.2005 05:00:39 (permalink)

      Ngoài hành lang rất trơn
      GS. TS. Đào Ngọc Phong
      Chủ nhiệm khoa Y tế Công cộng
      Trường Đại học Y Hà Nội


      Ngoài bệnh phòng, hành lang rất trơn,
      Ngoài bệnh phòng, mặt trời chìm trong sương,
      Ông già đang lên cơn hen cấp,
      Người ta dìu ông lên cầu thang.

      Chiếc gậy xanh rung rung,
      Ông không chống nổi cuộc đời ông,
      Ba đứa con ông đều mất hút,
      Chỉ còn ba cái túi ni lông...

      Thang gác thì dốc, hành lang trơn,
      Bước ông đi chầm chì, mệt nhọc,
      Chẳng thấy con đâu, ông té ngất,
      Chỉ còn ba cái túi ni lông...

      Ba túi ni lông đầy cơm, nước.
      Ba đứa con trả nghĩa ơn cha!
      Hành lang rất trơn, cha nằm té ngất.
      Cảnh ngược đời, đời ngược cảnh. Mưa sa...

      #3
        PCCC 16.11.2005 05:05:10 (permalink)
        Tình đời cho thầy thuốc
        TS. Trịnh Xuân Ngọ
        PT phòng Đào tạo - NCKH
        Đại học Tây Nguyên

        Cuộc đời tôn vinh là thầy
        Nhân dân gọi anh là thầy thuốc
        Bởi không quản thời gian và nhiệt huyết
        Giành giật cho đời từng nhịp đập con tim

        Mỗi một nghề, mỗi vất vả say mê
        Nghề thầy thuốc đâu có ngày yên nghỉ
        Khi con bệnh đang cần chữa trị
        Giấc ngủ chập chờn, thao thức trọn năm canh

        Có thể nào không yêu mến các anh
        Gác mọi ưu tư canh bên giường bệnh
        Gà gáy sáng và bình minh ló rạng
        Thêm một ngày, một tua trực đi qua

        Có thể nào không yêu mến các anh
        Áo đãm mồ hôi, trán nhăn trước tuổi
        Ca mổ xong, hiểm nguy lùi bước
        Giành giật với tử thần, sự sống hồi sinh

        Kìa cháu bé, hỡi sinh linh bé nhỏ
        Khi cả cháu và me, đang ngon giấc ngủ,
        Cuộc sinh nở hồi hôm của mẹ,
        Ai đã trắng đêm để đón bé chào đời.

        Tôi có thể viết nhiều hơn thế,
        Để ngợi ca nghề thầy thuốc các anh,
        Tấm áo trắng, tâm hồn trong trắng,
        Hãy trọn đời vì sức khỏe nhân dân!

        TP. Buôn Mê Thuột chiều 27/2/2001
        Kính tặng các thầy thuốc,
        Và các thầy cô giáo Khoa Y - Dược Đại học Tây Nguyên

        #4
          PCCC 16.11.2005 05:06:02 (permalink)

          Tiếng chim khuyên
          GS. TS. Đào Ngọc Phong
          Chủ nhiệm khoa Y tế Công cộng
          Trường Đại học Y Hà Nội


          Chú chim nhỏ vành khuyên
          Hót trong vườn bệnh viện,
          Chuyền từ cây móng rồng
          Sang cây hồng buổi sớm.

          Chim lạc vào bệnh phòng
          Lọc máu người suy thận,
          Chim vụt bay hốt hoảng
          Đầu đạp mạnh lên tường.

          Ngã vật xuống thành giường,
          Mắt chim ri rỉ máu,
          Vừa lúc một bệnh nhân
          Ôm chim vào ngực áo...

          Tiếng chim kêu chiêm chiếp cuối cùng,
          Cũng là lúc bệnh nhân nằm thở hắt,
          Chỉ còn lại thân nhân ôm mặt khóc
          Đưa tiễn người, đưa tiễn cả chim khuyên...

          #5
            PCCC 16.11.2005 05:07:34 (permalink)

            Từ mẫu
            Ngô Quang Linh
            Bác sĩ Y khoa- Viện Y học Cổ truyền Việt Nam


            Trong máu xương tử thần công phá
            Sự sống dần kiệt sức tàn hơi
            Liều thuốc hồi sinh đêm tĩnh lặng
            Bình yên nhịp đập trái tim người


            Con rúc ngực cha tìm vú mẹ
            Tiếng khóc khàn động phía trời xa
            Phút chợp mắt thấy đời dâu bể
            Trong nụ cười có nỗi xót xa


            Công việc đời thường đêm trực qua
            Người người tôn em như từ mẫu
            Sáng, con liếm môi chờ đau đáu
            Dòng sữa trên ngực em căng tròn.

            #6
              PCCC 16.11.2005 05:09:32 (permalink)
              Sang mùa
              Vương Tuyết Mai
              Bác sĩ nội trú- Đại học Y Hà Nội


              Gió tung tóc rối như mây
              Mộng du em hái đầy tay điệp vàng
              Rung rinh hoa thở khẽ khàng
              Nghiêng mi mẹ chợt ngỡ ngàng: - Kìa thu!

              Níu anh theo những tương tư
              Giòn cười khanh khách như chưa hiểu mình
              Nắm tay đi hết vô tình
              Soi vào trong mắt lung linh điều gì…

              Bứt mình ngang phố em đi
              Cho anh đuổi hết một thì kiêu sa
              Trương Chi ướt lạnh lời ca
              Tình anh đổ tím nhạt nhoà câu thơ

              Anh gom lửa cháy ước mơ
              Em về lối cũ đứng chờ ngày xưa
              Điệp vàng tuôn xuống như mưa
              Tay anh chạm khẽ: - Kìa mùa đang sang!
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2005 05:10:33 bởi PCCC >
              #7
                PCCC 16.11.2005 05:11:49 (permalink)

                Ở mãi bên Tây
                GS. TS. Đào Ngọc Phong
                Chủ nhiệm khoa Y tế Công cộng
                Trường Đại học Y Hà Nội

                Anh cố ghé sát vào tai tôi:
                "Cháu lại bị tràn dịch phổi, bác ơi!"
                Rồi anh bước lên giường lọc máu,
                Suốt bốn giờ truyền ôxy ngắc ngoai..

                Anh đến đây từ một trường đại học,
                Đã chuyển qua "A chín" mấy lần,
                Da xanh bợt và bước đi khó nhọc
                Và sức ì như níu chặt đôi chân.

                Bỗng anh lịm đi sau cơn nức nở,
                Bình ôxy lại tiếp thêm hơi thở,
                Liệu vợ anh có kịp trở về đây?
                Nàng đi lao động mãi bên Tây!

                Để có tiền cứu chồng lâm bệnh nặng,
                Nàng đi lao động mãi bên Tây,
                Bóng nhòa nhạt trên dặm đường tuyết trắng,
                Liệu vợ anh có về kịp đêm nay?

                Ở ngoài trời đã chuyển gió heo may,
                Anh chỉ còn gọi tôi bằng ánh mặt,
                Tiếng thì thầm trong một đêm hiu hắt:
                "Vợ cháu... còn... ở... mãi... bên Tây..."


                #8
                  PCCC 16.11.2005 05:13:15 (permalink)

                  Không đề
                  Mai Hải Lý
                  Sinh viên năm thứ 5- Đại học Y Hà Nội


                  Gom lại những sắc vàng
                  Gửi cho mùa thu ấy
                  Gom lại màu phượng cháy
                  Cho mối tình đầu tiên.

                  Gom lại những nỗi niểm,
                  Cho dày thêm nỗi nhớ
                  Gom lại niềm tâm sự
                  Dị dàng kỷ niệm xưa

                  Cũng một thời đón đưa
                  Buồn vui và trăn trở
                  Đã quên hay còn nhớ?
                  Một phần đời đã qua!

                  Lời thương nào thiết tha?
                  Nụ hôn nào dịu ngọt?
                  Lời chia tay nhức buốt!
                  ánh mắt nào xót xa?

                  Rồi sẽ không có nhau
                  Trên đường đời chung lôi
                  Ngày mai xa vời vợi
                  Giấc mơ nào gọi tên?

                  #9
                    PCCC 16.11.2005 05:15:18 (permalink)

                    Người đàn bà bất hạnh
                    GS. TS. Đào Ngọc Phong
                    Chủ nhiệm khoa Y tế Công cộng
                    Trường Đại học Y Hà Nội


                    Như tảng đá gieo
                    Có một bệnh nhân nhảy từ tầng sáu,
                    Tôi nhìn xuống mặt đất cong queo
                    Một người đàn bà nằm trong vũng máu.

                    Nỗi đau đáu
                    Hiện trên khuôn mặt cộng đồng
                    Trước lúc hoàng hôn
                    Chìm vào bóng đêm xám xịt.

                    Thế là hết
                    Một kiếp người!
                    Câu hỏi đặt ra với cuộc đời:
                    Sao người ấy lại nhảy từ tầng sáu?

                    Rồi thì tôi cũng hiểu ra:
                    Sự khốn cùng, cơ cực
                    Dồn trên vai người đàn bà,
                    Nàng nhiễm HIV

                    Do người chồng truyền bệnh,
                    Rồi bỏ đi,
                    Rồi đàn con sống trong bất hạnh,
                    Rồi người đàn bà không còn chỗ chở che...

                    Tôi đứng sững
                    Như trời trồng
                    Nhìn vũng máu đọng
                    Trên mặt đất bộn bề
                    Người đàn bà lặng lẽ ra đi,
                    Nàng nhảy từ tầng sáu...

                    #10
                      PCCC 16.11.2005 05:17:56 (permalink)

                      Nụ cười em
                      Ngô Toàn Định
                      Vụ trưởng, Vụ Tổ chức cán bộ, Bộ Y tế


                      Nụ cười em nở trên môi
                      Bình minh ở phía chân trời bừng lên
                      Chỉ cần một nụ cười em
                      Hàng ngàn vạn giọt sương đêm tan dần
                      Ước gì suốt cuộc đời anh
                      Nụ cười em lại hóa thành nụ hôn.
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2005 05:24:32 bởi PCCC >
                      #11
                        PCCC 16.11.2005 05:18:56 (permalink)
                        Lòng nhân ái
                        Ngô Toàn Định
                        Vụ trưởng, Vụ Tổ chức cán bộ, Bộ Y tế


                        Điện tâm đồ có thể đo nhịp tim
                        Nhưng sóng tâm tình không xuất hiện
                        Máy điện não có thể cho ta biết
                        Những khối u và dị vật trong đầu
                        Nhưng trên đời này có những nỗi đau
                        Hỏi có máy nào xoa dịu được
                        Chỉ có người điều dưỡng viên, Hộ sinh, Thày thuốc
                        Với tấm lòng nhân ái, dịu dàng
                        Với nụ cười duyên dáng yêu thương
                        Mới làm giảm cơn đau người bệnh
                        Mới có thể trả họ về cuộc sống
                        Để trên đất này tràn ngập yêu thương
                        Để cái vĩ đại kia, nằm trong cái bình thường

                        #12
                          PCCC 16.11.2005 05:19:32 (permalink)
                          Có khi
                          Ngô Toàn Định
                          Vụ trưởng, Vụ Tổ chức cán bộ, Bộ Y tế


                          Có khi đi nửa cuộc đời
                          Vẫn không tìm nổi một người mình yêu
                          Có khi chỉ một buổi chiều
                          Gặp người, từ đấy mình yêu suốt đời.

                          #13
                            PCCC 16.11.2005 05:20:14 (permalink)
                            Đôi dép Bình Trị Thiên
                            Vũ Công Hòe
                            Thạc sĩ y khoa - Trường Đai học Y Hà Nội


                            Tác phẩm anh hùng của chiến tranh
                            Mang thân đôi dép cũng nên danh
                            Lột da quân giặc đè lên gót
                            Đạp lưới thép gai phá đổ thành
                            Công tác dọc ngang chân cán bộ,
                            Thăm quan phấn khởi dạ nhân dân
                            Vì mày dép hỡi thêm đoàn kết,
                            Thống nhất đường đi ắt phải nhanh!
                            #14
                              PCCC 16.11.2005 05:21:14 (permalink)
                              Nghĩa tình
                              Ngô Toàn Định
                              Vụ trưởng, Vụ Tổ chức cán bộ, Bộ Y tế


                              Nếu như đã có ai rồi
                              Xin em hãy nói một lời với anh
                              Chẳng cần luẩn quẩn loanh quanh
                              Thôi thì đã thế mình đành xa nhau
                              Đến khi tóc bạc trắng đầu
                              Hãy cho anh biết ở đâu anh tìm
                              Nếu như em vẫn cô đơn
                              Anh xin được sống bên em trọn đời

                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 19 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9