Ta Là Cát Bụi Ta qua ta, tháng ngày thơ dại
Nê ngậm ngùi, kiếp sống hoài du
Sóng vỡ bờ,đưa xác đời ta
Phơi tàn tạ ,nơi miền hoang vắng
Ôm hận tiếc hoàng hôn,chết nắng.
Thả hồn buồn, đêm trắng tay buông
Thôi, đành thân lữ khách bên đường.
Sống một kiếp, quãng đời còn lại.
Ta thân cây ,gió đông tê tái.
Ở rừng hoang,biệt tiếng chim kêu
Như áng mây, khuất nẻo trời chiều.
Chợt phủ kín xuống đời sầu não.
Xung quanh ta,là trời giông bão.
Dìm đời bằng ,quá khứ đau thương
Chân ngỡ như, bước ở thiên đường.
Chợt hụt hẫng ,vực nào sâu thẳm.
Đợi chờ đó,bên trời ảm đạm.
Ủ mầm bên,lá úa ,cành khô.
Đá phơi màu , vách núi bơ vơ.
Hồn gào thét,bên bờ biển nhớ.
Ta là ta,hạt đời mưa nhỏ
Rơi ngậm ngùi bãi vắng ,đồng hoang.
Hay là loài cỏ dại,không tên.
Đợi gió cuốn, trở về cát bụi.
Hoàng Minh Trường
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2023 00:48:51 bởi Thanh Vân >