Hồi Kha
-
Số bài
:
141
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.09.2020
|
Re:Tác Phẩm: EM VỀ TỰA CHIẾC LÁ RƠI
-
18.03.2023 21:19:21
Em Về Tựa Chiếc Lá Rơi CHƯƠNG KẾT Qua năm tháng với bao thăng trầm truân chuyên, cuối cùng ngày vui nhất của đôi bạn Huy Diền và Kiều Nương cũng đến như ước nguyện. Hôm nay cả hai thật lộng lẫy với bộ đồ cưới truyền thống làm lễ thành hôn, đánh dấu sự khởi đầu của cuộc sống vợ chồng bên nhau trọn kiếp. Mai Phi trong vai trò phù dâu cho Kiều Nương đã vô cùng ngỡ ngàng trước sự linh đình quá mức của tiệc cưới này, trái ngược hẳn với điều cô từng ái ngại giùm cho bạn về một đám cưới quá đỗi neo đơn. Điều quan ngại ấy của cô là hoàn toàn có cơ sở, nhưng sự trùng phùng của cha con Huy Diễn và sự xuất hiện của nhà nội anh đã thay đổi tất cả. Mai Phi hăng hái giúp bạn đội chiếc khăn đống cô dâu đỏ trang hoàng bởi những họa tiết vàng thanh thoát lên mái tóc đen óng ả được bới cao của Kiều Nương. Cô chép miệng trầm trồ: -Mày hôm nay thật đẹp như tiên đó Nương! Tao phát ghen với mày luôn rồi nè. Kiều Nương bật cười nhí nhảnh bảo bạn: -Thôi mà, còn đâu bao lâu nữa cũng tới phiên mày rồi, ghen với tao chi tội nghiệp! Tao lâu lắm mới được diện một bữa, còn mày thì ngày nào chẳng đẹp sẵn rồi. Lườm bạn một cái dài thượt, Mai Phi dẫu môi lên: -Ý mày là ngày nào tao cũng diện đó phải không? Kiều Nương bụm miệng cười khúc khích: -Cái đó là mày tự nói chứ không phải tao đâu à nghen. -Tự vì da mặt tao đâu có được trắng mịn tự nhiên như mày, nên phải trét mỹ phẩm lên làm màu mè đó con khỉ! - Mai Phi cười hì hì phân trần. -Muốn trét thì cứ thoải mái mà trét. Con gái mà, diện chút xíu ai nói gì mày đâu! Kiều Nương cười toe đáp lời bạn, rồi nghiêng đầu ngắm bóng mình phản chiếu qua tấm kính lớn với khung gỗ đen bóng lưỡng. Hình ảnh một cô dâu xinh đẹp đằm thắm hiện ra với đôi mắt đen long lanh, làn môi hồng gợi cảm, chiếc cổ thanh thanh được làm nổi bật hơn bởi đôi kiềng vàng, thân hình cân đối duyên dáng với bộ áo dài cưới đỏ thêu rồng phụng thật vừa vặn. Kiều Nương tư lự nhìn bóng mình mà nghe một thoáng xao động vương vấn qua hồn. Thế là sau hôm nay nàng sẽ chính thức trở thành vợ của anh, người đàn ông nàng yêu thương với cả trái tim mình. Nàng là một cô gái bất hạnh khi mất cả cha lẫn mẹ, chẳng có thân bằng quyến thuộc nào. Chủ hôn cho nàng hôm nay là một bác đồng nghiệp lớn tuổi mà nàng rất thân thiết và quý mến hồi còn làm chung tại nhà hàng “Mắt Giai Nhân”. Ngày xưa mẹ nàng cũng là một cô gái mồ côi. Chẳng hiểu lễ cưới của mẹ hồi đó ra sao, chứ đối với Kiều Nương như vầy là quý lắm rồi. Tuy nhiên nàng ước mong các con mình sau này sẽ có một lễ cưới với đầy đủ song thân, chứ đừng giống như mẹ hay nàng. Hai thế hệ mồ côi là đã quá đủ rồi. Bù lại Kiều Nương thấy mình thật may mắn khi lấy được một người chồng yêu và đối xử với mình trọn lòng đến thế, lại còn được cả nhà chồng hết sức thương quý trân trọng. Trong khi đó tại nhà trai, Huy Diễn cũng đang xúng xính trong bộ áo dài nam xanh dương đậm chuẩn bị sang rước cô dâu của mình. Hôm trước mặc thử thì chẳng thấy gì, vậy mà hôm nay cũng bộ đồ ấy trong cái không khí trang nghiêm này nó lại khác hẳn. Đã yêu nhau rất lâu rồi và đã hết sức thân mật gắn bó cùng cô bạn ấy, vậy mà với cái ý tưởng chỉ sau hôm nay sẽ làm chồng người ta, tự nhiên anh có cảm giác trưởng thành hơn, trách nhiệm hơn, pha lẫn một chút hồi hộp lo lo rất khó tả nữa. Dù hai đứa đã từng sống cùng dưới một mái nhà mấy tháng về trước, nhưng mỗi người vẫn ở riêng phòng chưa đi quá giới hạn. Dù Kiều Nương đã được cha mẹ anh nhận làm dâu mà hai đứa vẫn chưa chính thức là vợ chồng. Chắc hiếm cặp nào có hoàn cảnh lạ lùng như anh và nàng. Huy Diễn ngẫm nghĩ rồi bất giác bật cười một mình. Một buổi hôn lễ đặc biệt chắc hẳn hiếm thấy, khi bên nhà gái chỉ có mỗi cô dâu mà không bóng dáng bà con thân thích nào. Thay vào đó Kiều Nương có một số bạn bè thời còn đi học cũng như tại nhà hàng “Bước Chân Em” và “Mắt Giai Nhân”. Tất nhiên đâu thể thiếu vị sếp cũ mà nàng luôn xem trọng như người anh là Hùng nữa. Phía nhà trai thì hùng hậu hơn hẳn, với khá đông họ hàng, bạn bè và các đối tác làm ăn của ông bà Điền và ông Dân. Nếu như lúc trước ông bà Điền sẽ khó lòng chấp nhận một cô cháu dâu chẳng có chút gốc gác thế này rồi, nhưng từ sau vụ thảm họa hôn nhân trước của ông Dân thì họ đã thay đổi cách nhìn hẳn, chẳng muốn thấy lịch sử đau thương tái diễn một lần nữa. Đêm nay về nơi tổ ấm của mình sau một ngày dài nghi lễ tiệc tùng, Huy Diễn lẫn Kiều Nương đều thấy chút ngượng nghịu khi chỉ còn hai đứa trong cái không gian riêng tư này. Căn nhà thật đẹp và ấm cúng, rất vừa phải cho một gia đình mới. Cả hai thầm khen và biết ơn tấm lòng rộng rãi cũng như sự tinh ý của ông bà nội đã chọn căn nhà này làm quà tặng cho đôi vợ chồng. Phòng ngủ chính được thiết kế rất sang và tiện nghi, với trọng điểm là chiếc giường cỡ King tao nhã cùng một lò sưởi được trang hoàng cầu kỳ bắt mắt. Thả người xuống chiếc ghế bành da kê cạnh lò sưởi, Huy Diễn nghe một cảm giác êm ái thật thư giãn, chợt nhớ lại những buổi đầu mới ra trường anh đã xin mẹ mua một chiếc ghế tương tự nhưng loại khiêm tốn rẽ tiền hơn. Ngày ấy chưa dư dả một chiếc ghế mà hai mẹ con cũng cân nhắc tới lui mới dám mua. Bây giờ tất cả đồ nội thất trong căn nhà này đều thuộc hàng thượng hạng nhưng anh vẫn chẳng quên những ngày xưa cũ, không vì thế mà hoang phí này nọ. Huy Diễn nhỏ nhẹ bảo Kiều Nương: -Em vào tắm đi cho khỏe rồi còn nghỉ! Cả ngày hôm nay tiếp khách đi tới đi lui chắc em cũng mệt rồi. Kiều Nương vừa bước vào phòng đã rất hài lòng với cách bài trí cũng như sự yên tĩnh ấm áp của nó, màu sơn nhu nhã với mùi thơm dìu dịu của vải nệm và chăn màn mới. Nàng bước lại chiếc bàn phấn đồ sộ, đưa tay tháo xâu chuỗi hạt đang đeo nơi cổ, vừa nhoẻn cười đáp: -Em đi đến đâu cũng có anh một bên, mình luôn luôn đi chung, em mệt thì bộ anh khỏe hơn sao! Gật nhẹ đầu, anh nhận định: -Ừ, thì cũng có mệt, nhưng mà vui! Cả đời mới có một lần, mệt chút cũng đáng lắm mà phải không em? Nói vậy chứ tắm táp sạch sẽ xong, làm như tác dụng của làn nước mát khiến cho cả hai như tươi tắn ra chẳng ai thấy buồn ngủ cả. Thấy Kiều Nương trùm chiếc khăn trên đầu cho khô tóc, Huy Diễn kéo hộc tủ lấy chiếc máy sấy ra, vỗ vỗ lên mặt giường nệm bảo vợ: -Lại ngồi đây đi Nương, để anh sấy tóc cho em! Kiều Nương ghé mình ngồi xuống cạnh chồng. Tấm nệm dày hơn cả một cẳng tay mềm mại như bông thật êm ái bao phủ bởi lớp ra hồng mát mịn. Chiếc khăn tắm trên đầu vừa kéo ra thì mái tóc dài đen nhánh ươn ướt nước đã xổ tung xuống bờ vai nàng. Huy Diễn một tay luồn vào những lọn tóc ấy làm cho tơi ra, tay kia hong chiếc máy sấy chạy ro ro thổi ra làn gió ấm ấm. Kiều Nương ngồi yên như thế để cho chồng chăm bẵm mái tóc mình, lòng lâng lâng một cảm giác êm đềm khó tả. Anh vẫn bảo rất thích mái tóc nàng, anh hay vuốt ve hôn hít nó, vậy mà hôm nay là lần đầu anh mới có dịp làm một cử chỉ xem bình thường nhưng rất gần gũi này. Có lẽ bây giờ với cương vị làm chồng anh mới thấy đủ thích hợp để làm thế chăng! Tóc đã khô, Huy Diễn lại cầm lược chải tóc cho vợ. Suối tóc nàng bồng bềnh đổ dài xuống chiếc lưng thon như một dòng suối thơ mộng huyền ảo. Kiều Nương có thể cảm nhận được sự nâng niu dịu dàng của anh qua từng đường chải. Xong việc, anh nghiêng mặt hôn vào đó một cái nhẹ nhàng, hương tóc thơm dìu dịu lan tỏa vào hốc mũi khiến anh ngây ngất. Nàng hất mái tóc qua một bên vai, ngả lưng nằm xuống rồi nhỏ nhẹ nói: -Cám ơn anh! Đôi vợ chồng mới cưới nằm bên nhau, niềm hạnh phúc tràn ngập quá khiến hai đứa trở nên ngu ngơ lạ thường. Nàng tựa đầu vào vai anh, cảm nhận được những ngón tay của chồng đang vân vê nơi tóc mình. Huy Diễn lại hôn vào làn tóc ấy, âu yếm bảo: -Tóc em thơm quá Nương ơi! Kiều Nương không nói gì, chỉ rúc đầu sát vào khuôn ngực chồng hơn, vòng tay đang choàng qua thân anh cũng siết chặt hơn. Giờ phút này khi được nằm trong lòng anh như thế này, khi thực sự được gọi nhau hai tiếng vợ chồng thiêng liêng, được lồng vào ngón tay nhau chiếc nhẫn cưới như một chứng vật cho sự thề nguyền gắn bó bên nhau trọn đời son sắt, nàng như không dám tin cái khoảnh khắc mơ ước này đã trở thành hiện thực. Từ thuở đi học Kiều Nương tuy có nhiều bạn, song chưa ai thân thiết hơn người bạn này. Dần dần anh trở nên một hình tượng gần gũi dấu yêu đến mức không thể thay thế được trong lòng nàng. Chàng trai này đã san sẻ với nàng biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, bao nhiêu ơn nghĩa tràn đầy khắc cốt ghi tâm. Anh là người che chở bảo vệ nàng, là chỗ dựa tinh thần quý giá và chân thành nhất mỗi khi nàng yếu đuối chông chênh. Cũng chính người bạn này nàng đã “sơ ý” tiết lộ cái dấu hiệu thầm kín khi lần đầu trở thành thiếu nữ. Chẳng hiểu sao sau lần ấy, từ sâu trong tâm thức nàng có linh cảm anh sẽ là người đàn ông gắn bó với mình trọn đời. Đâu có cô gái hay người phụ nữ nào lại tự dưng thổ lộ những chuyện riêng tư nhất ấy với một người đàn ông, trừ phi đó là người đàn ông của đời mình. Nàng chẳng hề có chủ ý làm thế, nó chỉ là một sự cố ngẫu nhiên đầy xấu hổ, một “tai nạn” thì đúng hơn. Nhưng phải chăng cái tơ duyên huyền hoặc nào đưa đẩy nó xảy ra như thế? Nàng cũng chẳng biết, chỉ biết mình yêu anh mỗi lúc một nhiều, nhiều đến mức chẳng còn chỗ trống nào trong tim để cho bất cứ ai có thể len lỏi vào được. Nhiều lần Kiều Nương ngỡ đã xa anh mãi mãi, đã mất anh mãi mãi. Vậy mà giờ đây nàng được gọi anh bằng chồng rồi, được gối đầu trên cánh tay vững chắc của anh, được áp mặt vào vùng ngực rộng của anh, để nghe nhịp đập trái tim anh trong ấy. Anh đã là của nàng, nàng đã là của riêng anh. Hạnh phúc ơi, xin hãy ở mãi bên tôi như lúc này! Giọng Huy Diễn êm ái nho nhỏ bên tai: -Em đang nghĩ gì vậy Nương? Kiều Nương ngước mặt lên nhìn chồng, đôi mắt trong veo lóng lánh dưới ánh đèn ngủ hồng hồng mờ ảo trông vô cùng gợi cảm. Nụ cười nhè nhẹ dịu dàng thoáng nở, nàng thỏ thẻ êm như ru: -Em đang hồi tưởng lại những kỷ niệm của hai đứa mình, để thấy… càng thêm yêu anh. Huy Diễn cầm bàn tay nhỏ bé của vợ đang ôm ngang thân mình, khẽ cười phụ họa: -Kỷ niệm của mình thì nhiều quá phải không em? Hồi xưa anh cứ trêu em là “Tong Teo”. Ai lại đem cái khiếm khuyết vì sự khó khăn của người khác ra mà đùa như vậy! Anh kỳ cục vô ý quá em há? Nàng phì cười hiền lành: -Có sao đâu anh. Khi đó còn con nít mà, biết gì đâu! Nhưng lên lớp Mười thì anh đâu còn trêu em nữa. -Đúng rồi, biết tại sao không? - anh mỉm cười hỏi. Kiều Nương chu miệng nghĩ ngợi rồi đáp: -Thì tại lớn hơn biết nghĩ rồi, không nỡ chọc ghẹo con gái người ta nữa. Phá lên cười giòn, Huy Diễn vui vẻ kể: -À đó là một lý do, còn lý do khác là lúc đó em cân đối xinh xắn hơn nhiều rồi, đâu còn tong teo nữa mà gọi là “Tong Teo”. Nàng liếc anh dỗi yêu: -Không “Tong Teo” thì anh đổi người ta thành “bao gạo”, quên rồi hả? Nhe rằng cười khì khì, Huy Diễn lém lỉnh: -“Bao gạo” thì đến bây giờ vẫn còn dùng, không bỏ đâu! “Bao gạo” của anh ạ! Kiều Nương véo nhẹ vào cánh tay chồng, cong môi nũng nịu hỏi: -Bộ cách gọi ấy khiến cho vợ anh gợi cảm hơn lắm hả? Sao không chọn một hình ảnh nào dễ thương lãng mạn hơn xem, như “cành hoa” của anh, “mèo con” của anh, hay “giọt nắng” của anh chẳng hạn? Huy Diễn cười khùng khục xua tay giải thích: -Mấy cách gọi đó nghe lãng mạn thật nhưng xét cho kỹ chẳng phù hợp tí nào! Này nhé, “cành hoa” được vài bữa sẽ tàn rồi nằm cong queo trong giỏ rác. “Mèo con” thì trẻ con phá phách lắm, lại làm xấu lung tung. Em đâu muốn giống như vậy, đúng không? Còn “giọt nắng” thì nó mong manh quá, mây mù kéo tới một cái là đi đong. Thấy chưa cưng? Nghe cách giải thích ngộ nghĩnh của chồng, Kiều Nương ôm miệng cười khúc khích: -Nói như anh bộ “bao gạo” nghe đẹp quá hén? Anh cười hềnh hệch, nhiệt tình phân tích: -Chứ sao nữa! Gạo là hạt ngọc của trời, gạo nuôi sống mình, gạo gần gũi thân thiết với mình biết bao. Em thấy không, còn gì quan trọng và đáng quý đáng yêu hơn gạo nữa! Kiều Nương chúm chím cười, chịu thua luôn ông tướng này! Nhưng mà lý luận cũng hay ra phết đó chứ. Lòng ngập tràn yêu thương, đôi mắt nàng long lanh nhìn anh đằm thắm, thật dịu dàng mà lại có sức quyến rũ vô cùng mãnh liệt. Huy Diễn như chơi vơi ngụp lặn trong sóng mắt dạt dào ấy, giọng anh trở nên tình tứ thật mềm: -Với lại… riêng em, gạo này chẳng phải là gạo thường, mà là gạo vô giá nuôi dưỡng đời sống tình cảm của anh, tình yêu của anh! Nói đoạn anh cúi xuống say sưa đặt lên đôi môi mềm mại đang hé mở đầy mời gọi kia một nụ hôn thật dài. Kiều Nương thả lỏng cơ thể hoàn toàn, đê mê hưởng ứng trong nụ hôn ngây ngất tuyệt vời. Tâm hồn, trái tim đã thuộc về nhau từ lâu, nghi lễ phép tắc gia đình xã hội cũng đã đủ đầy. Vậy thì còn chờ gì mà không hòa hợp phần thể chất đã được kiềm chế giữ gìn bao lâu nay, để hoàn thiện sự kết nối trọn vẹn đẹp đẽ giữa hai người bạn ấy! Lửa tình ái khơi gợi từ trong tim cháy bừng lên rất nhanh, truyền hơi ấm đam mê đến hai cơ thể chẳng mấy chốc đã hừng hực rộn rã. Bàn tay đan níu, ghì siết, dò dẫm vuốt ve, dẫu có chút ngây ngô vụng về mà nào kém phần say mê vồ vập, giải thoát cho nhau những vướng bận phù phiếm cuối cùng. Chẳng mấy chốc đôi hình nhân đã trở về trạng thái nguyên thủy ban sơ nhất của mình, phơi bày những nét đẹp thể chất mà tạo hóa đã hào phóng ban tặng. Cơ bắp gọn gàng cuồn cuộn trên thân thể trai tân quyện chặt bên da thịt trắng trong mịn màng của xử nữ. Khao khát xuân tình nam giới bốc cao ngùn ngụt hòa lẫn cùng hương trinh thơm ngát ngọc ngà. Ngụp sâu xuống lòng biển cả rồi bay bổng lên tận mây xanh, cả hai đắm đuối trong cơn mộng tình ái ân huyền diệu, nhễ nhại rã rời trong hoan ái rồi cùng nhau đi vào giấc điệp say sưa đầy mãn nguyện. Buổi sáng khi Huy Diễn và Kiều Nương thức dậy thì trời đã sáng tỏ. Nhưng trong căn phòng ngủ với hệ thống cửa sổ và màn che được thiết kế rất hợp lý này, ánh sáng bên ngoài chẳng hề quấy nhiễu sự an nghỉ của gia chủ. Sau giấc ngủ dài và sâu, tinh thần cả hai sảng khoái thật dễ chịu. Trên chiếc giường rộng chỉ một tấm chăn mỏng che đậy thân hình đôi uyên ương, Kiều Nương xoay mình đưa mắt ngước lên nhìn chồng. Huy Diễn cúi xuống nhìn vợ, hai đứa nhìn nhau, nụ cười nhẹ nhàng cùng ánh mắt ngập tràn yêu thương như đang thầm thì với nhau điều gì đó thật dễ thương. Giây lát trôi qua, anh khe khẽ hỏi: -Phòng lạ giường lạ này em ngủ có ngon không Nương? Nàng gật đầu thủ thỉ: -Dạ ngon lắm, còn anh? -Say hết biết trời đất gì luôn!… - anh trả lời, xong háy mắt cùng vợ cười cười tiếp - … Được ôm em mềm mại thế này ngủ không ngon mới là lạ. Câu nói vừa dứt, bàn tay Huy Diễn mơn man vuốt ve trên làn da trắng mịn màng như nhung của người bạn lòng. Đôi mắt nàng lim dim như cô mèo đang ngái ngủ thật ngoan, hai cánh môi hồng hé ra cười nhẹ trông quyến rũ đến mê hồn. Bấy giờ anh mới có dịp chiêm ngưỡng một cách rõ ràng tòa thiên nhiên tuyệt đẹp kia, một hình thể vô cùng nữ tính đầy đặn cân đối như pho tượng bằng thạch cao, nhưng có cái khác là vô cùng mềm mại ấm áp, lại có hồn và tràn đầy tình cảm. Anh khẽ khàng cúi xuống hôn lên từng chút da thịt thơm tho ấy, nâng niu trân trọng như một báu vật dễ vỡ. Giọng anh khe khẽ nồng nàn: -Nương của anh, yêu em quá! Kiều Nương sung sướng hé đôi mắt long lanh nhìn chồng, cái nhìn âu yếm như muôn ngàn nụ hôn tha thiết nhất rồi từ từ khép rèm mi lại. Bàn tay lùa vào mái tóc chồng mà trái tim run run thổn thức, nàng thủ thỉ: -Diễn ơi, mình hãy nhớ mãi giây phút này nhé anh! Dù bao nhiêu năm nữa trôi qua mình sẽ yêu nhau như thuở ban đầu. -Như thuở ban đầu… - anh lập lại khe khẽ. Tuần lễ trăng mật của đôi vợ chồng son phải cắt ngắn lại một chút, vì Kiều Nương cần trở về làm phù dâu cho Mai Phi theo lời đã hứa. Mấy ngày đi chơi vui vẻ hạnh phúc bên nhau như thế cũng quá đủ rồi, việc gì cần thì phải làm thôi. Từ đây được chung sống cả đời, những năm tháng đầm ấm yên vui sẽ còn dài đâu có gì mà vội vã. Tại lễ cưới, nhìn gương mặt trắng hồng ngời ngời hạnh phúc của bạn, Mai Phi nhấm nháy mắt cười thật gian, thì thầm: -Sao nè, trông cái mặt mày coi bộ rất hạnh phúc sau khi lấy chồng, đúng không? Kiểu này có tin mừng sớm nay mai thôi! Kiều Nương đỏ mặt, phát nhẹ vào tay bạn bảo: -Con quỷ nè, đầu óc sình lầy quá đi! Lấy chồng được chồng yêu ai mà không hạnh phúc. Chẳng lẽ vác bộ mặt bí xị đến đám cưới mày, chịu vậy không? -Ừa hén, nói có lý! Vậy thôi tiếp tục hạnh phúc tới bến đi! Tao cũng mong được vậy luôn. Hai cô bạn gái cùng ôm nhau cười giòn tan, lòng ai cũng phơi phới một niềm vui chất ngất. Lúc ấy thì Phú đi ngang qua. Hôm nay lễ cưới em gái anh diện bộ veston màu cà phê đeo nơ đỏ trông rất đạo mạo thanh tú. Phú nhìn Kiều Nương, sững người một giây trước vẻ xinh tươi duyên dáng của nàng nổi bật trong bộ áo dài hồng phù dâu. Nụ cười có phần kém tự nhiên, anh mở lời chào: -Ồ… Nương, lâu ngày không gặp em thế nào rồi? Trông em hôm nay thật là xinh vô cùng! Kiều Nương cũng vừa nhận ra Phú, vui vẻ lịch thiệp đáp: -Dạ chào anh Phú! Em cũng khỏe và vừa mới lập gia đình, sớm hơn nhỏ Phi một tuần. Đoạn nàng quay sang trái phải tìm Huy Diễn. Phú chưa kịp nói gì thêm thì Kiều Nương đã nhanh nhẹn bước tới dắt tay chồng lại trước mặt anh giới thiệu: -Đây là anh Huy Diễn, ông xã em mà cũng là bạn học cũ của nhỏ Phi đó anh Phú. Hồi xưa lúc tụi em học năm cuối cấp, hai anh đã có lần gặp nhau rồi, còn nhớ không? Sau gần mười năm trời hai chàng trai đều có ít nhiều thay đổi, nhưng cả hai đều không quên cái lần gặp nhau tình cờ ngay tại đầu con hẻm nhà Kiều Nương buổi sáng hôm ấy. Phú gượng cười đưa tay ra bắt nhã nhặn: -Chào em, chúc hai em trăm năm hạnh phúc! Cứ ăn uống tự nhiên vui vẻ đi nhé! Huy Diễn cũng hồ hởi bắt tay ngỏ lời cảm ơn, hỏi thăm qua lại xã giao vài câu rồi ai làm việc nấy. Anh đoán biết Phú yêu Kiều Nương đã lâu nhưng không mấy bận tâm, vì anh hiểu lòng nàng dành cho mình như thế nào. Suy cho cùng yêu ai là quyền của anh ta, miễn sao không làm gì thấp kém sai trái can hệ tới người khác thì đâu ai có quyền cấm cản. Chỉ có điều một tình yêu đơn phương tuyệt vọng như thế thật đáng buồn và chỉ mất thời gian của chính mình mà thôi. Thời gian trôi qua, quán “Bước Chân Em” của Kiều Nương ngày càng vững vàng và phát triển nhanh chóng. Khách nghe tiếng về cung cách phục vụ chu đáo và phẩm chất của các món ăn tìm đến ngày càng đông vượt quá khả năng phục vụ của quán, thành ra một hàng dài xếp đuôi nhau đợi bên ngoài là một hiện tượng thường xuyên. Chính Kiều Nương cũng không ngờ quán lại thành công vượt mức đến vậy. Nhìn chung cái ước mơ từ nhỏ của nàng đã thành hiện thực, và tất nhiên nàng rất mãn nguyện về việc ấy. Kiều Nương tuyển thêm một số nhân viên trợ giúp để có thời gian dành thêm cho gia đình, khi hai vợ chồng đã thống nhất về kế hoạch chuẩn bị sinh con. Bây giờ khi mọi thứ đi vào quỹ đạo một cách tốt đẹp, được làm mẹ là một ước nguyện vô cùng hợp lẽ của nàng. Phần Huy Diễn cũng rất ổn định với công việc của mình và đã trở lại lớp học buổi tối lấy thêm bằng công nghệ thông tin mà trước đây anh ghi danh. Dù không còn nhiều thời gian cho sở thích đánh cờ như xưa, anh vẫn thỉnh thoảng chơi qua mạng khi có chút thời gian thư thả như một thú tiêu khiển lành mạnh, và cũng đạt được vài thành tích rất đáng khích lệ trong các giải thi đấu. Một năm sau ngày kết hôn, đôi uyên ương Kiều Nương và Huy Diễn nô nức chào đón thiên thần bé nhỏ đến với mình trong niềm hân hoan vô kể của tất cả thành viên trong gia đình. Sợi dây kết nối bền chặt thiêng liêng giữa hai vợ chồng đã thực sự hình thành. Ngay từ khi Kiều Nương nhận biết nàng vừa cấn thai, cả nhà bên Huy Diễn đều vô cùng mừng rỡ, thăm hỏi con cháu dâu của họ không ngớt. Kiều Nương thấy mình bây giờ trơ trọi giữa cuộc đời nên xem gia đình chồng cũng như chính gia đình nàng, hết sức hòa nhã hiếu hạnh nên rất được lòng mọi người. Bà Mơ bây giờ đi làm ít lại chỉ còn bán thời gian. Ông Dân bảo vợ cứ việc nghỉ hẳn để ông nuôi, nhưng bà thích đi làm cho đỡ buồn. Chiều về bà lại chạy sang nhà hai con chơi suốt, đến nỗi đức ông chồng phải nhăn nhó cười cười trách yêu vợ: -Mơ ơi là Mơ, em làm kiểu này bỏ xó anh ở nhà riết luôn sao đây? Dâu con mình cũng lớn hết rồi, em phải để cho tụi nó có thời gian riêng tư với nhau nữa chớ! Lườm chồng một cái, bà tủm tỉm bảo: -Nếu anh sợ buồn thì đi theo em, ai bắt ở nhà đâu. Nương nó không chỉ là dâu mà là con gái nuôi của em nữa đó. Đứa con trong bụng nó vừa là cháu nội vừa là cháu ngoại của em luôn, có ai trên đời sướng hơn mình chưa? Cho nên em phải sang xem con nhỏ có bị nghén gì không để còn giúp đỡ bảo ban cho nó nữa chớ, con so mà! Ông Dân ngúc ngắc đầu, cười lè phè: -Qua bển thì thằng Diễn quấn quít bên vợ nó. Em cũng lo cho con gái của em. Anh ngồi không làm gì cho hết thời giờ đây? Bà Mơ bật cười góp ý: -Thì anh đem theo con Vá mà chơi với nó, miễn đừng để nó bĩnh ra nhà tụi nhỏ là được rồi. “Vá” là tên của chú chó vàng đốm trắng nhỏ chút rất dễ thương ông Dân mới mua về nuôi cho vui cửa vui nhà. Bà Mơ nhìn chồng nhỏ nhẹ nói tiếp: -Vả lại em chỉ ngồi với tụi nhỏ có một tiếng đồng hồ chứ bao nhiêu, còn lại dành cho anh hết rồi mà. Nói một tiếng vậy chứ lúc nào bà cũng ở lại lâu hơn, dặn dò hai con đủ điều đủ chuyện, lập tới lập lui nhiều lần như thể sợ thiếu sót. Bà nội Huy Diễn thì bảo hai vợ chồng: -Thằng Diễn phải chăm lo săn sóc con Nương cho cẩn thận, đưa vợ cháu đi khám bác sĩ đều đặn không được bê trễ, nhớ chưa? Còn Nương giờ đã mang thai, cháu nên cắt bớt ba cái việc ngoài tiệm ăn đi, ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai thôi! Ông bà nội chỉ có mình cháu là cháu dâu, mà cháu phải lụi cụi nấu ăn cho thiên hạ thế này thì cực cho cháu quá, bà nội thấy không được đâu! Ông bà nuôi cháu dư sức, muốn gì có nấy không phải lo, tội gì mà làm cực vậy cháu. Hết ông bà nội đến cha mẹ chồng đều khuyên những câu tương tự, vì ai cũng hết sức mong đứa cháu, đứa chắt trong cái dòng họ đã ít con hai đời liên tiếp rồi. Kiều Nương bản tính vốn thích tự lập không có thói ỷ lại. Hơn nữa đâu ai sống đời mà lo cho mình mãi. Nhưng nghe lời bà nội nói vậy thì lòng nàng cũng đầy cảm kích, bèn lựa lời lễ độ thưa: -Dạ, cháu yêu thích việc nấu ăn nên làm vậy thôi, chứ bây giờ cháu mướn thợ đầy đủ cả rồi, không nhất thiết phải đích thân làm đâu bà ạ! Ông Điền nghe vợ và cháu dâu nói chuyện, hình như vẫn chưa an tâm, căn dặn thêm: -Ừ, làm chút chút cho vui nếu cháu thích thì được, chứ không cần bỏ hết sức vào đó làm gì cho mệt, rồi ảnh hưởng đến bào thai. Làm chơi nó khác với làm kiếm sống lắm nhé cháu! Khi cháu phải ra sức làm việc thì không thể tránh khỏi những căng thẳng, mà cái căng thẳng ấy rất có hại cho sức khỏe, nhất là giờ khi cháu đang sắp làm mẹ. Cần gì cứ thuê thêm người để họ làm cho mình, vừa khỏe bớt cái thân, vừa tạo việc làm giúp đỡ người khác. Cháu hiểu ý ông chưa? -Dạ thưa nội, cháu hiểu rồi ạ! Huy Diễn cũng nói phụ vào để trấn an hai ông bà cụ: -Ông bà nội cứ an tâm! Cháu sẽ nhắc nhở nhà cháu cẩn thận, không để cho cô ấy vất vả đâu ạ! Về nhà khi chỉ có hai đứa với nhau, Kiều Nương sung sướng rúc đầu vào cổ chồng thỏ thẻ: -Ba mẹ và nội cưng em quá luôn anh ơi! Em thật rất có phúc và biết ơn mọi người vô cùng. Huy Diễn bế vợ lên đặt ngồi trong lòng mình, khẽ chạm bàn tay vào bụng nàng. Nó chỉ mới hơi gồ lên một chút, trong đó là một mầm sống kết tinh từ tình yêu sâu đậm giữa hai vợ chồng. Anh âu yếm bảo: -Em đáng yêu và hiếu hạnh thế này, ai mà không cưng chứ! Giọng nàng thật ngoan: -Mình hãy cùng nhau nuôi dạy con thật tốt nha anh! Em sẽ cố gắng học hỏi từ mẹ và bà… Bà thì em chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều, chứ mẹ là tượng đài trong lòng em từ lâu rồi. Nếu là con gái, em ước con được như mẹ chúng mình. Còn nếu là trai, em muốn nó tuyệt vời như anh vậy. Chẳng có lời khen tặng nào ý nghĩa hơn thế nữa từ người bạn đời. Huy Diễn trong lòng vui lắm, nhưng vẫn nheo mắt nhìn vợ cười hỏi: -Giống như anh về tính cách hay ngoại hình đây? -Cả hai luôn! Điểm nào anh xã của em cũng là số một - nàng cười tươi lí lắc khen. Anh đưa hai ngón tay véo nhẹ vào mũi vợ, tinh nghịch hỏi: -Nếu con trai mình đạp xe chở cô bé nào đó đi học mỗi ngày trong mấy năm liền, có ai xót con không đó? Kiều Nương hất mặt lên mạnh mẽ đáp ngay: -Dạ không! Nếu cô bé đó là người tốt có hoàn cảnh đáng thương, thì em còn ủng hộ nữa là. Nụ cười ý nhị trên môi, Huy Diễn đùa: -Em không xót nhưng biết đâu các vị tiền bối khác lại xót lắm đó. Kiều Nương ngẫm nghĩ gì đó rồi lè lưỡi cười bảo chồng: -Ôi, anh nhắc em mới nhớ. Mọi người trông đứa bé này quá, vô hình trung em lại thấy bị áp lực ghê luôn, sợ mai mốt sinh con ra nó không được đẹp hay tài giỏi, không đáp ứng được hy vọng của mọi người thì em ái ngại lắm! Huy Diễn ôm vợ vào lòng hôn một cái thật nồng nàn vào má bảo: -Mọi người thương nên lo cho em vậy thôi. Em đừng ưu tư gì cả cho mệt lòng! Sau cùng con vẫn là con của mình, có xấu đẹp gì thì mình cũng sẽ yêu thương con bằng tất cả tấm lòng, và anh luôn ở bên em. Đừng lo gì Nương nhé! Đôi mắt long lanh chứa đựng muôn vàn yêu thương, Kiều Nương choàng tay qua cổ chồng, dịu dàng nói: -Chỉ cần có anh, chỉ cần tình yêu của anh, em sẽ vượt qua tất cả. Nhờ ơn trời, đến đủ ngày đủ tháng Kiều Nương hạ sinh một bé trai khỏe mạnh kháu khỉnh trong nỗi vui mừng tột cùng như ngày hội lớn của gia đình. Bồng hài nhi bé nhỏ trên tay, đôi vợ chồng lần đầu được lên cái chức cha mẹ thiêng liêng ấy nghe lòng mênh mang một cảm xúc thật kỳ lạ. Đôi bàn tay nắm chặt nhau cùng thì thầm: -Tạ ơn Thượng Đế đã ban cho vợ chồng con một món quà tuyệt diệu nhất này! Phúc thay cho đôi bạn giờ đây đã có một gia đình đầy đủ trọn vẹn. Phúc thay cho cuộc tình chân thật son sắt ấy giờ đã đơm hoa kết trái mỹ mãn tốt tươi, và phúc thay cho con trẻ được ra đời trong sự mong đợi yêu thương từ những bậc sinh thành như thế. Bàn tay tí hon quơ cào vùng vẫy, đôi chân cong cong chòi đạp thật ngộ nghĩnh, nước da đỏ hồng có chút nhăn nheo nhưng mịn màng êm mát lạ thường, và mùi da thịt trẻ sơ sinh nhè nhẹ thơm tho quá đỗi. Tất cả những hình ảnh ấy, cảm xúc ấy quả là một niềm vui bất tận trong tim chẳng gì so sánh được. Kiều Nương nâng niu bế con áp nhẹ vào ngực mình khi đứa trẻ ọ ẹ đòi bú. Chiếc miệng bé xíu xinh xinh há ra hăm hở ngoặm ngay vào bầu sữa thơm ngọt. Huy Diễn ngồi kế bên nhìn cái háu ăn đáng yêu của con chỉ mỉm cười, lòng bay bổng trong hạnh phúc vời vợi. Con anh kháu khỉnh dễ thương quá. Vợ anh xinh xắn quyến rũ quá. Dù bây giờ nàng đã là thiếu phụ có con mà dung mạo dáng vóc vẫn hết sức gọn gàng lôi cuốn. Làn da trắng mịn nơi gò ngực căng đầy nhấp nhô cùng gương mặt thanh tú ấy thừa sức làm trái tim anh chao đảo rộn ràng. Nhưng thứ tài sản vô giá anh có thì không thể biểu hiện qua cái hình hài gợi cảm kia được, vì nó nằm sâu trong trái tim nàng. Đó là một tình yêu thiết tha sâu thẳm, và anh, anh thật xứng đáng đón nhận tình cảm ấy khi cũng trao tặng cho nàng một tình yêu thánh thiện tương xứng. Đôi mắt người mẹ trẻ chợt rời khỏi gương mặt con thơ ngước lên nhìn chồng, bất giác hai bờ má nàng ửng hồng e thẹn như một phản xạ của người phụ nữ đoan trinh. Nàng đã là của anh, từng chút trên thân thể nàng chẳng còn là bí mật đối với anh. Thế mà khi bắt gặp ánh mắt đăm đăm mê mẩn của ai kia nhìn vào vùng da thịt cần được che giấu ấy, nàng cũng thấy chút gì thèn thẹn ngượng ngùng. Kiều Nương có biết đâu chính cái vẻ e ấp đó lại khiến nàng trở nên duyên dáng cuốn hút lạ thường trong mắt chồng, trói giữ trái tim anh trong sợi tơ ngọt ngào mềm mại mà cũng chắc chắn bền vững nhất trên đời… Kiều Nương cúi xuống dài giọng nựng nịu trò chuyện với con mà thật ra cố ý trêu ghẹo chồng: -Ui, ba của bé hư quá bé ha? Ba nhìn mẹ cho bé bú kìa! Huy Diễn nghe vợ nói phải phì cười mà mặt đỏ rần. Nàng tinh nghịch dễ thương kiểu này thì anh chỉ có nước chết… trong êm ái chứ chịu gì nổi. Anh mon men lại ngồi sát bên vợ ngay sau lưng nàng. Kiều Nương âu yếm khẽ tựa vào ngực chồng, tạo nên một khung cảnh gia đình đầm ấm đẹp đẽ lạ kỳ. Huy Diễn thì thầm bên tai vợ, một sự tự thú hài hước và dường như có chút hổn hển trong giọng nói vì… rạo rực lửa yêu đương: -Nương ơi, em thật biết cách tra tấn anh ghê luôn đó, đem lại cho anh… một nỗi đau dịu dàng! Kiều Nương cười khúc khích bảo: -Người ta thương anh không hết chứ sao nỡ tra tấn anh chứ, anh yêu! Dùng phần mềm trên đôi môi mình cắn nhẹ vào vành tai nàng, anh cười cười tiếp lời: -Trông cái dáng điệu của em kìa? Em quá ư lôi cuốn thế này thì… có khác nào tra tấn anh kia chứ? Kiều Nương quay sang nhìn chồng bằng đôi mắt long lanh ướt rượt, đáp thật ngọt: -Thôi mà, em biết lỗi rồi! Em sẽ nghiêm chỉnh chuộc lỗi vì đã vô tình tra tấn chồng yêu của em! -Thật không đó? - Người kia hí hửng. Nàng cười lúng liếng, thầm thì: -Thật hay không chỉ có anh biết. Xem ra… thằng bé này sẽ có em sớm cho mà coi! Huy Diễn sung sướng vòng tay ôm vợ vào lòng. Kiều Nương đang bế con mà bàn tay thì nắm chặt cánh tay chồng đầy trìu mến. Hai đứa cọ mũi vào nhau, cười rúc rích. Có trời mới biết trong hai cái đầu nghịch ngợm ấy đang sắp bày trò gì!… Màn đêm dần buông, khí trời mùa thu man mát ôn hòa. Bước ra từ phòng tắm Huy Diễn thấy thật khoan khoái dễ chịu. Cả ngày hôm nay anh ra quán “Bước Chân Em” để phụ Kiều Nương chuẩn bị và phân phát các phần ăn tình thương tặng cho trẻ em cơ nhỡ, những người nghèo khó hoặc vô gia cư có một bữa ăn ấm bụng. Mấy trăm phần ăn từ thiện khiến hai vợ chồng bận rộn cả ngày, nhưng công việc ấy cũng thật vui và đầy ý nghĩa, đầy tình người. Thời gian lướt qua thật mau đối với đôi bạn như một giấc mộng đẹp, mới đó mà đã hai mươi năm dài. Huy Diễn tiếp quản vai trò chủ tịch tập đoàn Tấn Đạt từ cha cũng đã vài năm nay, công ty ngày càng hưng thịnh nên anh thu xếp bớt thời gian để dành cho những việc công ích khác. “Bước Chân Em” giờ đã đổi mới hơn xưa rất nhiều, được xây dựng lại hoàn toàn với mặt bằng to lớn và quy mô hơn hẳn, không còn là một quán ăn nhỏ mà đã trở thành một nhà hàng cao cấp nổi danh. Doanh nghiệp của cả hai đều đem lại lợi tức dồi dào. Mỗi tháng hai vợ chồng trích ngân khoản thặng dư dành một ngày để phân phát biếu tặng các phần ăn từ thiện ngay tại nhà hàng, đem lại chút niềm vui và an ủi cho những cảnh đời khó khăn bi đát còn lây lất ngoài xã hội. Năm tháng qua, Kiều Nương cùng chồng lần lượt sinh bốn con, hai trai hai gái. Ông bà nội may mắn được chứng kiến cả bốn cháu chào đời trong niềm vui và mãn nguyện tràn đầy trước khi nhắm mắt để trở về với đấng tạo hóa. Cuộc sống đầy đủ êm đẹp chan hòa, quả là một khuôn mẫu gia đình hạnh phúc đề huề. Bây giờ các con đã lớn, tất cả đều ngoan sống tốt theo gương cha mẹ nên có khả năng độc lập từ khá sớm, khiến cho đôi bạn thảnh thơi tâm trí được ít nhiều. Kiều Nương vẫn thỉnh thoảng thăm viếng cô bạn cũ Mai Phi, giờ cũng đã có ba con. Qua Mai Phi, Kiều Nương được biết Phú ra nước ngoài tu nghiệp và đã kết hôn với một đồng hương bên ấy, cuộc sống sung túc an nhàn. Phần Huy Diễn cũng có vài kỳ hữu thân thiết trong câu lạc bộ cờ. Riêng với Thúy Hồng sau lần Huy Diễn bị kết án, cô không lui tới câu lạc bộ nữa và cả hai chấm dứt qua lại từ đó. Tối nay trong căn phòng riêng ấm cúng, đôi vợ chồng lại có chút thời gian thư thả cho riêng mình, cùng ngồi xem một vở hài kịch ngắn, một cuốn phim hay, một chương trình ca nhạc trên màn ảnh rộng, hoặc có khi chỉ ngồi bên nhau tâm sự trò chuyện cũng vui rồi. Kiều Nương ngồi tựa lưng vào ngực Huy Diễn, ôm cánh tay anh đang choàng qua thân mình nhỏ nhẹ bảo: -Diễn ơi, mình thật may mắn khi có một mái ấm gia đình tuyệt vời như thế này, phải không anh? Đã hơn hai mươi năm mình cưới nhau mà nhiều đêm nằm trước khi ngủ, em vẫn không tin những gì mình đang có nữa. Nó kỳ diệu giống như một giấc mơ, cứ sợ tỉnh dậy tất cả sẽ tan biến thì quá hãi hùng! Huy Diễn kề mặt sát tai vợ, mấy sợi râu chưa kịp cạo của anh cọ quệt vào má vào cổ Kiều Nương khiến nàng nhột nhạt mà rúc rích cười. Nét mặt lém lỉnh thật gian, anh cười cười thì thầm: -Khi nào như vậy, muốn biết thực hay mơ dễ lắm. Em chỉ việc thò tay sang khều khều anh, mắt chớp chớp làm duyên. Rồi sau đó… mình cùng ca bài “Thiên Đàng Ái Ân” thì em hiểu là đang thật trăm phần trăm. Véo khẽ vào tay chồng một cái, Kiều Nương đỏ mặt cười mắng yêu: -Anh thiệt là quỷ nà! Người ta nói chuyện đàng hoàng mà cứ giỡn không! Anh nhe răng cười nhăn nhở: -Không giỡn như vậy thì làm sao… mình có bốn cục vàng ròng hở em yêu! Nghe nói Kiều Nương quay sang đưa ngón tay điểm nhẹ vào trán chồng, giọng đùa cợt: -Nghĩ công anh cho em bốn cục vàng vô giá ấy, em xí xóa tội cho anh đó! Huy Diễn tròn mắt kêu lên: -Anh có tội sao? Người ta sống mẫu mực đến thế có tội gì mà xí xóa? Đôi môi chúm chím cười, nàng khe khẽ giải thích: -Còn nói không sao? Tội của anh là… thường xuyên quấy rối giấc ngủ của người ta đó! Huy Diễn gãi gãi đầu cười khổ, rồi tếu táo đáp: -Kể ra cũng nghiêm trọng ghê ha! Coi bộ… anh phải tìm cách để khắc phục cái khiếm khuyết này rồi. Liếc chồng thật tình tứ, nàng thủ thỉ: -Nhưng mà… em vừa bảo đã xí xóa hết cho anh rồi, cho nên xem như… anh chưa từng có lỗi, hiểu chưa? -Vậy thì… có thể tiếp tục phạm lỗi nghen? - anh nhấp nháy mắt cười tinh quái. Kiều Nương tủm tỉm, siết chặt lấy tay chồng thay cho câu trả lời. Huy Diễn cúi xuống hôn say sưa như cù lét vào cổ vợ, khiến cho nàng nhột mà càng cười dữ. Tiếng cười khúc khích lảnh lót như đem lại một niềm vui bất tận trong lòng anh. Huy Diễn chợt ngừng lại, ngắm nhìn gương mặt đã ửng hồng của người bạn lòng mà thương quá. Anh chỉ tay ra ngoài khung cửa sổ khi ngọn gió thu vừa thổi tung mấy chiếc lá bay vương vãi, giọng trở nên trầm ấm thiết tha: -Nương ơi, em nhìn kìa! Mỗi độ thu về anh lại nhớ đến mùa thu năm nào, khi mình gặp lại nhau trong quán “Lá Rơi”. Hôm ấy gió cũng nhiều, lá cũng bay khắp ngõ như hôm nay, khiến cho anh thấy nhớ vô cùng cái hình ảnh của em tối hôm đó, để càng vui sướng được có em bên đời như bây giờ. Kiều Nương xoay mình lại đối mặt với Huy Diễn, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương nhìn anh, đôi tay vòng qua cổ chồng thỏ thẻ: -Em cũng rất nhớ. Đó là một ngày không thể nào quên trong chuyện tình mình, phải không anh? Giọng anh tâm tình thật mềm: -Đúng vậy! Giống như vừa rồi em bảo có những lúc hạnh phúc quá mà cứ ngỡ là mơ, thì cái khoảnh khắc em về hôm ấy đối với anh thật huyền diệu khó tin như giấc chiêm bao. Tiếng bước chân em sao êm ái khẽ khàng mà lại có sức tác động kinh khủng làm cho trái tim anh phải cuống quít lỗi nhịp. Sau bao năm tháng lòng anh nhớ mong cuối cùng em đã về, nhẹ nhàng tựa chiếc lá rơi, êm đềm như hơi thở, ngọt ngào như vần thơ. Nương ơi, cám ơn em đã trở về, để cho anh tìm lại được tình yêu của đời mình… Khẽ đặt ngón tay trỏ của mình lên môi anh trong một dáng điệu đầy dấu yêu, nàng nũng nịu tiếp lời chồng: -Để cho mình tìm được tình yêu của đời nhau, anh nhé! Có hai bờ môi quyện hòa trong say đắm thiết tha, để cùng nhau tấu lên những cung đàn ái ân chan chứa. Ngoài kia những tia nắng yếu ớt cuối ngày đã dần dần tan biến, nhường chỗ cho bóng đêm bắt đầu bao trùm lấy vạn vật. Nhưng nơi đây ánh sáng diệu kỳ của ngọn lửa tình yêu giữa đôi bạn vẫn sáng ngời một cách lung linh tuyệt đẹp, đẹp sao câu chuyện tình đậm đà thủy chung của họ bắt đầu từ những ngày thơ dại với hai mái đầu xanh và vẫn mãi tiếp tục cho đến phút cuối của cuộc đời. ☘︎ - Hồi Kha - HẾT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2023 21:32:07 bởi Hồi Kha >
|