THƠ PHẠM TÚ UYÊN
CHUYỆN BUỒN NHÀ CHIM SẺ Đôi vợ chồng chim sẻ Lứa này nở năm con Những chú chim be bé Chiêm chiếp kêu luôn mồm. Mẹ sẻ âu yếm dặn Các con ngoan ở nhà Khi mẹ ba đi vắng Rồi về nhanh thôi mà. Đôi chim rời khỏi tổ Tìm những chú sâu non Nhặt những hạt thóc đổ Đem về nuôi đàn con. Thấy trên đất nhúm thóc Đôi chim sẻ vui mừng Nghĩ đến con đói, khóc Nó sà xuống mé mương. Thận trọng và cảnh giác Chim bố tiến lại xem: - Để anh đi nhặt trước Nhỡ bề gì còn em. Con ở nhà cần mẹ Đừng để mất cả đôi Những đứa trẻ không thể Trở thành kẻ cút côi. Thấy chồng mổ lách tách Chim mẹ bay đến nơi Bỗng vang lên: Cạch! Cạch! - Sập bẫy rồi anh ơi! Chuyện không dừng lại đó Chim được đưa về thành Nhốt chung lồng đàn sẻ Đợi người mua phóng sanh. Cứ phóng rồi lại bắt Chim mẹ không còn hơi Mẹ khóc trào máu mắt Làm sao đây con ơi! Rồi gục bên song sắt Thở hắt hơi cuối cùng Chim bố còn chút sức - Phải trở về cùng con. Đợt phóng sanh kế tiếp Chim rơi xuống góc hè Bọn bắt lại tưởng chết Nên bỏ không đem về. Chim sức tàn lực kiệt Rán bay về với con Bầy chim non đã chết Nó gục xuống tủi hờn. Phạm Tú Uyên
BA ĐÂU RỒI MẸ ƠI! (Để nhớ về đại dịch Covid 2021) Sáng nay con cùng mẹ Ra ngoài hẻm đón ba Trời đầu đông gió nhẹ Mưa lất phất nhạt nhòa Con tung tăng đi trước Mẹ từng bước theo sau Tà áo dài tha thướt Mẹ chầm chậm cúi đầu. Hơn tháng nay không gặp Nằm viện chắc ba gầy Mẹ run run không đáp Trời buồn mưa bay bay. Con nhớ ba mẹ ạ Hay mình đi nhanh lên Trên cành cây, chiếc lá Rụng muộn màng bên hiên. Gió se se, đường vắng Dây phong tỏa giăng giăng Mẹ, con màu áo trắng Tinh khôi cánh thiên thần. Từ xa chú Bộ đội Một ôm quà, một hoa Mẹ kéo con nhường lối Thùng quà có tên ba. Mình về thôi, con ạ Con dùng dằng nhìn xa Trên đường vài chiếc lá Gió bốc lên la đà. Mắt mẹ như ngấn nước Hay trời buồn nhòa mưa Dáng liêu xiêu gượng bước Con chần chừ chờ ba. Chú Bộ đội kính cẩn Đặt thùng quà lên bàn Bên trong bình sứ trắng Rồi đứng chào nghiêm trang. Đôi vai gầy run rẩy Mẹ khụy xuống bên con - Thế còn ba đâu vậy ? Con nhớ ba vô cùng. Mẹ ôm bình sứ trắng - Ba của con trong này! Phạm Tú Uyên
GHEN! Em về chiều ấy còn mưa Làm con đường cũng như vừa say men Lá rơi quyến gót bên thềm Áo tinh nguyên cũng hóa mềm cỏ cây Em về chiều ấy... đến nay Có màu lá úa nào bay theo cùng Anh lòng cứ chợt mông lung Trên đường em đã ngại ngùng nơi đâu? Em về chiều ấy mưa ngâu Tự nhiên lòng thấy lo âu thế nào Nắng mưa trời đất ra sao? Chợt nghe se lạnh buốt vào thấu tim. Lần sau, sau đấy nhé em Dẫu cho mưa nhẹ bên thềm lá rơi Thân ngà lụa mỏng em tôi Xin em đừng để bồi hồi cỏ cây. Phạm Tú Uyên
THUYỀN TRĂNG Tà huy lặng cuối non ngàn Thắp lên mặt nguyệt đốt hằng hà sao Chèo thuyền vào mộng chiêm bao Sóng vàng lấp lánh trời cao trăng thề. Thinh không vằng vặc sao khuê Một đàn hạc trắng bay về dưới trăng Thuyền nan tràn ngập ánh vàng Ta như lạc giữa muôn ngàn vì sao. Dòng trăng lãng đãng cánh đào Trắng ngần lông hạc rơi vào thuyền nan. Phạm Tú Uyên
MÙA THU ĐỪNG ĐI VỘI Mùa thu đừng đi vội Ta đợi bóng người qua Lá khô rơi quá đỗi Sợ trơ trọi chiều tà. Lụa là em dáng kiêu sa Lá vàng vương áo níu tà huy trôi Giờ đây lá xác xơ rồi Có còn hương cúc bồi hồi vàng hanh? Em về nơi yên lặng để buồn nắng thu phai Cả bầu trời như vắng Vọng đâu đây gót hài. Vậy là thu lỗi hẹn Tình không bén duyên nhau? Con sâu nằm trong kén Cũng co ro nỗi sầu. Không nhau môi có phai màu Lỡ nhau tình có bạc đầu ngàn năm? Phạm Tú Uyên
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: