Mỏi Mòn Chiêm Bao
Ngồi khuya, bóng tựa canh thâu
Ngắm vầng trăng cũ ngập màu tương tư
Với tay níu khúc tạ từ
Chợt nghe phế phủ đau nhừ từng cơn
Ngồi khuya, nguyệt bạch dỗi hờn
Giấc trăm năm đó mỏi mòn chiêm bao
Ta ngồi, gió lộng mưa gào
Giọt buồn nặng hạt rớt vào tường hoa
Em về áo đẫm sương sa
Con tim phiêu lãng trong ta ngậm ngùi!
Trần Chiêu Yên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.04.2023 00:24:09 bởi chieuyen >