(thơ Thanh-Thanh) TỰ BẠCH
ThanhThanh 25.04.2023 04:23:33 (permalink)
0
              TỰ-BẠCH
 
 
Đây là những vần thơ tha-thiết nhất
Tôi đã làm trong đáy ngục trần-gian.
Mẹ Việt-Nam càng khốn-đốn nguy-nan
Càng đau xót lòng con, dân hiếu-tử.

 
Ấy là lúc lương-tâm mình tự-xử
Dù cho mình chẳng có tội-tình chi!
(Thà gian-tham, nhũng-nhiễu, bạo-tàn đi!

Hay dốt-nát, biếng-lười, ham hưởng-lạc!)
 
Nhưng, đại-nghiệp đã lâm thời mục-rạc:
Oán trách gì thì cũng đã long-đong!
Tổ-Quốc ơi! Day-dứt lẽ hưng-vong*,
Sầu hận ấy biết ngày nào rửa sạch?

"Quốc-Gia hưng vong, thất-phu hữu-trách!"
                          *
Gửi về đâu, niềm cô-trung thiết-thạch,
Khi biển trời khuất bặt bóng cờ thiêng?
Gác nợ chung, về bám níu tình riêng;
Chính tổ ấm: đường cùng, nhưng lối thoát.

 
Vâng! Giữa cảnh thân tàn, đời dập nát,
May-mắn thay! tôi đạt được thiên-đường:
Một gia-đình với vợ qúy, con thương,
An-ủi, dưỡng nuôi tinh-thần, vật-chất.

 
Nên tôi dệt những vần trìu-mến nhất
Dành cho con, cho vợ, cho người thân,
Để phần nào ghi nhớ mối thâm-ân
Đã nâng đỡ, nếu không thì đã qụy!

                          *
Trong đày-đọa, trong tận cùng thế-lụy,
Giữa đàn cừu dưới móng vuốt sài-lang,
Có những bạn tù khí-phách hiên-ngang
Đã đứng dậy, khinh lờm phường độc giống.

 
Họ đã chết để cho mình được sống,
Được tự-hào mà ngửng mặt, vươn lên.
Thà ở nơi nào, không tuổi, không tên;
Chứ đã biết, làm sao quên họ được?

 
Nên tôi chép một đôi lời tóm lược
Để di-lưu cho họ với gia-đình,
Và để họ dưới mồ đỡ tủi vong-linh
Đã xả thân lót đường cho mình tiến tới!

                          *
Thơ tôi đó: có người xưa, cảnh mới,
Từ trong tù ra đất rộng, trời cao;
Có nghiã mẹ hiền bát-ngát trăng sao;
Có tình chị qúy bao-la đất nước;
Có anh, có bạn, có em... lỡ bước
Theo đường tà rồi mới thấy sa chân;
Có chàng "đối-lập" ngưỡng-vọng thù-quân
Đợi địch đến mới vỡ lòng, sáng mắt;
Có nàng thiếu-phụ, tay bồng, tay dắt,
Tìm Tự-Do mơ ước vượt trùng-dương;
Có chú tu-hành cũng vướng tai-ương
Phải nhập-thế để giành quyền sống đạo;
Và, chế-độ, với ngu đần, ngược-bạo;
Và, đồng-bào, trong kìm kẹp, lầm-than...

                          *
Ở trong tù, có những lúc bầm gan:
Không chỉ giặc, mà còn do phía "bạn"!
Tôi đã dùng thơ mài gươm, đúc đạn...
(Nhưng, hiện-thời xin tạm gác sang bên)

                          *
Có những bài thơ mà trí lụn vùi quên
Nên tiếc mãi, khôn vãn-hồi chính-xác:
Những ý xuất-thần, những vần tuyệt-tác,
Những con yêu phiêu-lạc của tinh-thần...

                          *
Thơ cũng ào vào mạch máu, luồng gân
Với tin-tức về bà-con hải-ngoại:
Hoàng Cơ Minh, Võ Đại Tôn... thắp sáng lại
Ngọn đuốc soi đường giải-cứu Quê-Hương,
Và có em tôi, Lý Tống thân thương,
Với cuộc vượt ngục lừng danh thế-giới .

                          *
Tôi hãnh-diện là không hề động tới
Hồn Thơ mình khi ở dưới búa, trên đe .
(Sao có người đem Nghệ-Thuật ra khoe
Làm của đút dâng cho loài ghẻ gớm!)

                          *
"Cơn Ác-Mộng" tuy không ra mắt sớm
(Vì thiếu tiền!) song muộn vẫn hơn không.
Nó vẫn là chứng-tích của thuở gai chông
Mà Đất Nước rơi vào trong bất-hạnh.

                          *
Xin cầu nguyện cho trời quang, mây tạnh,
Chôn chuyện buồn theo Thế-Kỷ Hai Mươi ...

 
                                     THANH-THANH
 
#1
    ThanhThanh 27.04.2023 02:21:14 (permalink)
    0
              CHÍNH-NGHĨA
    Em hỏi anh về nước Việt quê anh,
    Và gật đầu ra vẻ cảm-thông nhanh;
    Nhưng anh biết: em không hề chú-trọng
    Mà chỉ hiếu-kỳ vớ-vẩn chuyện xung quanh. 

    Anh hỏi thế này (quá đáng không nao?):
    Em nghĩ thế nào về cuộc chiến hư hao
    Dai-dẳng nhất và đầy mâu-thuẫn nhất
    (Dân-ý ngại-ngần, hùng-chí lao-đao)?

    Đừng kể gì năm-vạn-tám vong-thân!
    Đừng kể gì trăm-tám tỷ phù-vân!
    Sự-thể ra sao? trong ngày qua đắng xót:
    Hội-chứng di-lưu về xã-hội, tinh-thần...

    Em cảm nghĩ gì khi có kẻ rêu-rao:
    "Thiếu Chính-Nghĩa!" Em phản-ứng ra sao?
    (Trong lúc An-Ninh, Lợi-Quyền nước Mỹ
    Dù ở đâu trên thế-giới cũng gồm bao!)

    Mỹ tiêu-trừ Phát-Xít Đức, giúp Tây-Dương!
    Mỹ chận đường Quân-Phiệt Nhật, cứu Đông-Phương!
    Không để Liên-Xô lấn xâm Tây-Đức!
    Và Triều-Tiên cho Hoa-Cộng nới biên-cương!

    Lẽ tất-nhiên phải tốn kém phần nào
    Để đạt cuối cùng Quyền Lợi Tối-Cao!
    Nếu họ phân-trần là "Không Chính-Nghĩa"
    Chỉ là vì họ đã lỡ-làng bỏ cuộc binh-đao!

    Em hãy chờ xem! Mỹ sẽ lại lu-bù
    Can-thiệp mỗi Vùng, yểm-trợ từng Khu:
    Trung-Đông, Phi-Châu... có phù, có chống,
    Hết "Lạ! Xa!", "Không hiểu rõ quân thù!"

    Đấy! Hoa-Kỳ đang chuộc lỗi của ngày qua!
    (Cương hay nhu: do chiến-thuật mà ra!)
    Thế-Giới Tự-Do phải phục-hồi thể-diện
    Để chứng-minh Chính-Nghĩa thuộc về ta!
     
                                          THANH-THANH
     
     
     
                     JUST CAUSE
                                          Black April 1975
     
    You asked me to tell about my native land,
    And you made as if you did all understand;
    But, I was aware you gave to it no priority,
    Except to amuse yourself with your curiosity.
     
    Would it be too demanding if I asked back
    Your opinion on the war that became a crack
    As the longest and most controversial conflict
    To bedevil and cause people to contradict?
     
    Do not mention the fifty-eight-thousand lost,
    One-hundred-and-eighty-billion dollars cost,
    And the way it happened in that painful past,
    Its social and mental syndrome thence to last.
     
    Just tell me what you feel, think, and react
    When they claimed lack of Just Cause a fact
    While National Security and Interests' scope
    Is asserted to include anywhere on the globe!
     
    Why not to let Europe for the Nazis to take,
    And Asia for the Mikado militarists to invade,
    And West Germany for the Soviets to fool,
    And South Korea for the Red Chinese to rule?
     
    Of course, the States had to pay some prices
    To win and gain the biggest and best slices!
    Thus, they had recourse to "No Just Cause!"
    Only because they came to a defamed pause!
     
    Wait and see!  I bet, it will be taking actions
    To intervene for and against certain factions.
    The Middle East, Africa... the cons and pros:
    No more "Far! Strange! Misjudging the foes!"
     
    Now, you have got it: It is remedying things!
    Iron fists? velvet gloves? just tactical swings!
    The Free World must win to redeem its pride
    And justify that the Just Cause is on our side!
     
                                                THANH-THANH
                                                     17-01-1992
    PoetFromVietNam                                         
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9