Dấu Thời Gian (mốc ghi từ 30/04/2023)
MỘNG ĐI VỀ
Tôi cùng em trở về căn nhà cũ
Nắng mùa thu vuốt nhẹ, má em hồng
Tra ổ khóa, cửa nhẹ nhàng đến lạ
Ở trong nhà, mọi thứ cũng như xưa.
Em lặng yên, nhấc ghế ngồi trước cửa
Ngắm dòng người trên phố đang lại qua
Tôi lên gác, mở căn phòng hai đứa
Đồ đạc đây, chẳng xê xích chút nào.
Tại sao thế, sao chẳng ai động vào
Họ không ở hay không buồn động tới
Nhấc ly trà, tôi hỏi em:"Có lạ?"
Em cười cười, lắc đầu, lại bâng quơ.
Tôi học em, cũng ngồi yên, ngắm phố
Tựa như rằng thời gian vẫn vậy thôi
Điều khác lạ, chỉ hai đứa chúng tôi
Lớn lên rồi, phố vẫn thời xưa cũ.
Thở hắt ra, ngắm thật lâu, thật đủ
Thấy lạ lùng, sao mọi thứ còn nguyên
Em nói rằng ngày cuối tuần mới đến
Tháng đôi ngày, họ mở cửa luân phiên.
Ồ, ra thế, đúng thật người có tiền
Họ chẳng màng đến những gì thừa thải
Tôi xách túi, nói em gọi xe nhé
Thăm đủ rồi, cũng về kẻo tối khuya
Em lại cười:"Đi về nhanh đến thế?
Ở dăm ngày, cũng lại có sao đâu"
Tôi lúng túng:"Thế ăn gì? Chị nấu
Đậu hủ chiên hay rau trộn ngày xưa?"
Em lại cười, bác sĩ kiêng đậu hủ
Chẳng cho ăn, dù thèm lắm chị ơi
Hay làm súp su hào khoai tây nhé
Trời lạnh này, ăn vào sảng khoái thay.
Từ bao giờ? Từ bao giờ thế nhỉ
Khoảng cách xa, cứ kéo mãi càng xa
Tôi ngẩn ngơ, ở nơi đây, vốn dĩ chính là nhà
Nhưng cảm giác, có gì là không đúng.
Khoác giỏ lên, hình như tôi lúng túng:
"Chị đi đây, để ngang chợ xem sao
Biết đâu họ có bán su hào
Thêm khoai tây, cà rốt là vừa đủ
Tối nay thì ăn súp, thế nha!"
Bước chân ra, cứ thấy gì không đúng
Hình như là mọi thứ quá lặng yên
Kể cả em, nói năng cũng thật hiền
Ngồi ngơ ngẩn, không như em thường nhật.
Có tiếng ho ai kia nghe rất thật
Cả căn nhà như lốc xoáy, biến đi
Cả bóng em cũng theo gió phân li
Mở bừng mắt, nắng đã lùa qua cửa.
Ôi, lạnh ghê! Sáng chi mà lạnh rứa
Thiệt tình à, mền tốc ở xa xa
Không nhiễm lạnh, thế mới lạ à nha
Ắt xì nè, cho chừa nha, mê ngủ!
Triều Âm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2023 16:31:48 bởi trieuam >
NHÂN
Phúc-lạc, chơn thành,
tự tánh
Có!
Hồ-nghi, kiêu-mạn
Bản tâm
Si!
Trời thu.
Mưa lạc, gió ầm ì
Khoảng không
Tịch mịch
Thấy gì?
Không!
Trà thơm.
Khói tỏa hương nồng
Áo len cao cổ
Nắng hồng
Ở đâu?
Lật tay, chơn tâm
Bản ngã là gì?
Sân!
Lao xao, gió vọng
Xuân thì
Tham!
Giọt sương rơi xuống
Mặt hồ
Tan!
Triều Âm
TỬ BIỆT-SINH LY
Tôi không muốn thắp nhang
Tôi chẳng muốn lập mộ
Tôi không ưa đám tang
Chứng minh người đã chết
Người hãy cứ ở bên
Dù linh hồn cũng được
Dù là hoa hay lá
Cứ thì thầm tôi nghe
Trong tim tôi, người vẫn
Cứ một góc lặng yên
Sau lưng tôi, người vẫn
Vỗ về những tiếng êm.
Trong giấc mơ lặng lẽ
Người dịu dàng đến bên
Xóa vết nhăn vầng trán
Như thuở còn ấu thơ
Dù bao năm đi nữa
Trái tim này vẹn nguyên
Hình bóng người nơi đó
Chẳng xóa nhòa được đâu
Đường đời đi chưa trọn
Sao tử biệt sinh ly
Hỏi ông trời cắc cớ
Ông đã làm những gì?
Lá còn xanh chưa thắm
Lá chưa vàng đã đi
Ôi, trò đùa quái gở
Tử biệt và sinh ly 😑
Triều Âm
GỞI BẠN TÔI
Người cùng người tất bật, bon chen
Nhào nháo lên chút ảo tưởng mọn hèn
Thân giả tạm tựa rằng đời hưng phấn
Lời muốn nói đành nuốt trôi trở lại
Đoạn đường nào ai cũng phải đi qua
Thấy phù hoa hay cằn cỗi nhạt nhòa
Phải cảm nhận, tự thân này trải nghiệm
Lời nói suông không làm nên mầu nhiệm
Bạn hay tôi cũng không phải một người
Nên làm sao định nghĩa được thảnh thơi
Là nụ cười? Nước mắt?
Lệ rơi âm thầm giấu?
Giữa biển khơi, sương mù, thuyền lạc lái
Hỏi hoa tiêu, có thấy được gì không
Hỡi la bàn, nhiễu từ cứ xoay vòng
Tâm hỗn loạn, bạn quơ quào, chới với
Đứng ngoài xa, cả đại dương thăm thẳm
Trong mắt người chỉ vũng nhỏ đùa vui
Hà hơi thổi, đường đi đà thấy lối
Dễ thế thì, làm sao để đùa chơi?
Người lặng yên, tìm mình trong bóng tối
Kẻ lừa mình, chốn ảo mộng phù hoa
Tự tay vẽ nên hạnh phúc ta bà
Những ảo tưởng trở thành nên thực chất
Ngồi nơi đây, ở góc quen thường nhật
Châm bình trà, ngắm người lại ngẫm ta
Ừ, thì là...cũng chặng đường phải bước qua
Nói đến mấy, trà nguội thành ra dở.
Hãy cứ vui khi sáng nay còn thở
Còn xúc cảm, dẫu vui buồn, hỗn loạn
Vẫn còn mừng vì được nghe tiếng bạn
Chuyện mơ hồ, kệ nó, để tính sau 😁
Triều Âm
CHIỀU 30/04/2023
Chiều cuối tháng tư, mây trời vần vũ
Tiếng sấm đì đùng văng vẳng nơi xa
Ta ngồi đây, trong góc tối nhạt nhòa
Gởi thương nhớ đến trời cao xa lắm.
Hỏi rằng nắng đã bao mùa tất bật
Hong khô người cằn cỗi mặt đất kia
Nắng có thấy những niềm vui thường nhật
Người bỏ quên nơi câu chuyện bên lề?
Lại hỏi gió bao mùa qua du hí
Đỉnh non sầu, tới biển rộng ngoài xa
Gió có biết lòng người đi bốn bể
Trái tim nào chứa đựng cả san hà?
Nắng lắc đầu, vội vã bước đi qua
Gió cười trừ, lướt nhanh ra đồng trống
Những cánh diều của một thời hoa mộng
Vẫn còn bay, chấp chới tận cuối chiều.
Mưa đến bên, chạm khoảng trống xanh rêu
Cùng tiếng sấm, thúc giục người tỉnh lại
Đã bao năm đường đi xa trở lại
Có thấy mình đã băng hoại hồn thơ?
Đôi mắt mở chốn phù dù mịt mờ
Tay xòe lấy, đón khoảng không trống rỗng
Chiều tháng tư, gió bên trời lồng lộng
Một góc hồ, cây lẳng lặng suy tư.
Triều Âm
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2023 01:07:52 bởi Ct.Ly >
NGỐC ƠI, MỆT CHƯA?
Mệt không em? Kể từ ngày hôm ấy
Ánh mắt chạm nhau giữa biên giới vô hình
Ta bước qua những con chữ lặng thinh
Hòa cùng nhịp, chìm vào trong tri thức
Nói dối lòng, giấu đi những day dứt
Anh mặc nhiên, tiến bước giữa dòng đời
Em lặng lẽ, quay mình nơi góc tối
Trách tim mình, sao lỗi nhịp, người ơi!
Nửa đời người, thăng trầm, công hay tội
Ai phán xét, ai đánh giá nữa đâu
Ta cách nhau một khung tím bạc màu
Như vô tận nơi dòng đời tiếc hận.
Có lẽ duyên, không nợ, đời lận đận
Dăm cuộc tình như gió thoảng qua vai
Người theo nghĩa, chữ hiếu nặng hình hài
Lập gia nghiệp, quên khung trời tuổi mộng.
Đi thật xa, thời gian là thần dược?
Người ta nói, liệu có đúng hay không
Nửa đời người, lẽ nào đã chữa được
Một trái tim trúng độc thuở thiếu thời?
Ừa, ai đó cũng chỉ biết đùa chơi
Tâm đã chết, hồn làm sao sống lại
Chân bước đi chỉ càng thêm uể oải
Tìm cho mình một lý do tồn tại. Thế thôi!
Cứ những tưởng mớ cuồng si hoang dại
Lớn lên rồi cũng sẽ quên được thôi
Có ai ngờ chừng như là mãi mãi
Bóng của người khắc sâu tận trong tim.
Những bí mật cũng chẳng cách nào bật mí
Để thời gian cứ thế lững lờ trôi
Khi trống rỗng, đứng chết lặng giữa đời
Trong giấc mơ, người vô tình chợt đến 😥
Nói cùng ai, chỉ lặng câm gõ phím
Hóa ngôn từ chôn chặt một ước mơ
Một trái tim, một nỗi nhớ thật khờ
Nén thật chặt, sau hai từ lý trí 😥
Chúc bình an cùng những lời tốt lành
Thầm gởi nhau khi bình minh đón gió
Lũ trẻ con đã lớn lên rồi đó
Tóc phai mầu, thật ngốc, phải không em?
Triều Âm
NGHI LỄ CUỘC ĐỜI
Mỗi một người đều mang trên mình thập giá
Vác lê theo mòn mỏi chốn thời gian
Những cầu mong không thỏa ý bạc vàng
Còn mệt mỏi khi đường đời xa ngái.
Này lạc, dục, mộng, huyễn, si còn mãi
Tâm bất an, tim khắc khoải từng giây
Lời kinh nhẩm để xoa dịu phút này
Tìm chỗ trú, tránh đi ngày giông bão.
Bình minh lên rộn ràng nơi xóm đạo
Bước bàn chân đi lễ, kể chuyện mình
Đặt xuống chưa giữa đời nặng ưu phiền
Cây thập giá ngày càng dài, to, nặng?
Trải yêu thương từng nỗi đau lẳng lặng
Nguyện bình an gởi đêm trắng cho người
Cầu mong anh sẽ sống trọn một đời
Vô tư lự, môi luôn cười chẳng dứt.
Ở nơi đây em tha thứ lời đường mật
Những hứa hẹn viển vông chẳng thật của người
Em thứ tha cho đời mình trót dại
Trót yêu người, quên đi cả trái tim.
Nắng sớm lên, ngày cuối tuần bình yên
Lời kinh đọc không sẽ không còn vọng tưởng
Khúc ca xưa dẫu vẫn còn thắm đượm
Quá khứ mình, một ngăn nhỏ, cất đi.
Tan buổi lễ, rời giáo đường nhẹ nhõm
Bàn chân non cảm mặt đất thầm thì
Ơ này hãy điểm phấn tô son lại
Hãy yêu đời, yêu lấy chính bản thân.
Triều Âm
LẶNG
Có những ký ức chẳng thể phai màu
Thời gian trượt trôi, tháng ngày đi mất
Em còn ở lại, tận sâu ký ức
Nhớ một nụ cười, ánh mắt, dáng đi
Chục năm hay đôi chục năm nữa làm chi
Có bay nhảy, trốn thật xa lòng phố
Gặp bao người, bao chuyện trắng rồi đen
Túi lúc đầy, lúc vơi thì vẫn vậy
Vẫn vẹn nguyên nơi này, đóng kín
Cửa thời gian đã dừng lại mất rồi
Tay vuốt tóc, bắt gặp chút phai phôi
Chỉ thoảng nhẹ lời thật buồn trong gió.
Tựa vào đâu đêm hoen buồn lá cỏ
Nắng hừng đông lạnh giá ở cõi người
Chỉ ước rằng một khắc nhỏ lạc trôi
Trong giấc mộng lại gặp người xưa cũ
Người bảo nhau xua mây trời vần vũ
Bước tới đi, đón ánh sáng rạng ngời
Dễ lắm sao khi chưa trải người ơi
Chân cứ bước, hồn rã rời gục ngã.
Có nỗi sợ thẳm sâu hồn tơi tả
Rệu rã người, bải hoải chẳng buồn lo
Soi lại mình, trong những mối tơ vò
Để nhận lại rỗng không và chẳng có.
Giang trải ra giữa bầu trời lộng gió
Đón lại gì chỉ dối trá, điêu ngoa
Chân mệt mỏi, dừng ở một "mái nhà"
Là bức vách che mưa vùi năm tháng.
Ngày lại trôi, phủ ân đời chán ngán
Trẻ mới sinh, kẻ lại thế tắt hơi
Ngày vẫn vậy, tròn quay hai tư tiếng
Thiếu một người, thế giới cũng lạnh côi.
Triều Âm
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2023 21:00:18 bởi Ct.Ly >
HỌ ĐẤY À?
Họ rủ nhau xuống thế
Hoàn thành cuộc rong chơi
Người đi, kẻ ở lại
Chờ hết nửa kiếp người
Chuyện tình yêu, tình ái
Vượt thế giới tìm nhau
Để lại ở nơi này
Một nửa cha, nửa mẹ.
Họ bỏ đi thời trẻ
Tấm ảnh thờ thanh xuân
Vẫn nụ cười rực rỡ
Ánh mắt trong vô ngần.
Bỏ rơi giữa trần thế
Mặc kệ dòng đục, trong
Đứa con trai giống mẹ
Đứa con gái giống cha.
Liệu họ có gặp nhau
Giữa ta bà thế giới
Người đoạn số mà đi
Người thì theo số phận?
Biết đâu, ai biết đâu
Chỉ biết rồi hết giận
Sẽ còn đó tình thương
Lửng lờ nơi vô tận.
Mỗi sinh mệnh tạo ra
Đường đi lại lạ xa
Những cửa ải vượt qua
Đều không giống ai cả.
Đường mẹ đi hối hả
Chỉ trọn hai nhăm năm
Khoảng linh hồn vội vã
Chờ ai cả trăm năm.
Đường cha đi nghiệt ngã
Bàn tay trắng ôm sương
Bao trọn lấy vô thường
Nuôi đời con khôn lớn.
Đường em đi lặng lẽ
Nhân thế hóa cội si
Lời từ bi con trẻ
Nợ sắc nhan sá gì
Đường chị đi rối loạn
Nghiệp nợ nào nặng mang
Kiếp nào ôm phải nạn
Trả lần hồi chẳng xong.
Họ ca bài sắc không
Đoạn này duyên trần thế
Hủ, hoại, trụ, thành, không
Hợp, tan, hoàn, lung, phế.
Lời buông xuống còn đây
Hồn đày theo nghiệp quả
Vẫn cầu chút ăn may
Tìm gặp nhau chiếu lệ.
Định suy trong quy tắc
Nhân quả nào thiệt hơn
Cũng chẳng ai hiểu được
Rảnh đâu giận với hờn.
Triều Âm
LOÀI HOA LẠ
Những mặt trời thu nhỏ
Điểm xuyết vị mùa xuân
Yêu thương ở rất gần
Theo chân người mỗi sớm.
Đi qua này nhánh khổ
Bước đến buổi bình minh
Xua tan bóng hư vinh
Rời xa bờ ảo mộng.
Buổi sớm mai gió lộng
Hương cỏ mềm nguyên trinh
Vẫn trên bước đăng trình
Mặt trời cười duyên dáng.
Bước qua cùng năm tháng
Xuân, hạ, thu và đông
Bên đường nhỏ lặng thầm
Lung linh khoe dáng ngọc
Dại, khôn hay xuẩn ngốc
Nào ai biết được đâu
Chỉ nơi này, khoảnh khắc
Rạng rỡ đón chân người.
Một buổi sớm hồng tươi
Mang theo lời chúc phúc
Một loài hoa thơm nức
Tựa mặt trời chào nhau.
Xua tan những nỗi đau
Gạt đêm tối không màu
Ở nơi này, hoa nở
Báo hiệu một mùa xuân.
Buổi sớm nay, có lẽ
Nụ cười lại thêm tươi
Buổi sớm nay, chẳng lẽ
Đường đi lại thêm gần?
Những con đường nhị phân
Lời thương yêu nồng thắm
Hóa mây ngàn trên cao
Mang mặt trời xuống thấp
Nâng chân người chầm chậm
Bước qua buổi bình minh
Một buổi sớm mới tinh
Chờ người cùng trải nghiệm.
Thiên nhiên rất mầu nhiệm
Loài hoa nở sáng nay
Như lời nhắn trao tay
Hạnh phúc ở ngay
Triều Âm
Ảo-Thực, Trắng-Đen
Giữa mông lung, điệp trùng mờ mịt lối
Đi về đâu ở giữa cõi Trắng-Đen
Sương mờ mịt chẳng nhận được Lạ-Quen
Người nơi xa hay gần đây chẳng thấy?
Mang Ảo Mộng dò dẫm đời Hư-Thực
Em soi mình nơi mảng tối xám đen
Trốn ánh trăng khi phố đã lên đèn
Cất lời hát nỗi niềm xa, xa vắng.
Ở nơi đây, đêm hồ như hóa trắng
Dốc sương mờ chỉ còn bóng người dưng
Đốt điếu thuốc, anh cảm thấy bâng khuâng
Tựa như gió, thầm thì trong ma mị
Hương cùng sắc hay chừng như vô vị
Cảm âm từ hay hứng giọt mưa rơi
Cõi phiêu du tựa thể chẳng nên lời
Cứ tí tách cùng ly nâu sóng sánh.
Em nhìn trời hay là đang trốn tránh
Anh mơ hồ hay đang lánh trần gian
Thế nhân ơi, vàng vọt ánh đèn vàng
Sương ảo ảnh chậm chầm che thân ảnh.
Lời ca vang theo từng dòng phố lạnh
Chạm tim người một khoảnh khắc chơi vơi
Có tiếng thở, xao xuyến, lặng, bồi hồi
Sương tan loãng nơi góc trời yên ả.
Triều Âm
VÔ TẬN GIỚI ĐỒ
Rơi vào trong vô tận
Lắng lại những mộng mơ
Từ vực sâu hố thẳm
Cảm lại những mơ hồ.
Bình minh có thật chết?
Nơi mặt khuất tối đen
Lòng sông kia thật cạn
Chỉ còn đá bùn trơ?
Bút và giấy chia tay
Thơ thật là chấm hết?
Tranh, cọ ngày vĩnh biệt
Chỉ một màu đêm đen?
Những đoạn lặp tiềm thức
Vụt sáng lẫn đan xen
Khi chiều rơi thẳng đứng
Chẳng nhận kịp ra mình.
Cuồng hoan và điên dại
Lẫn dại khờ, ngây thơ
Vòng xoáy vẫn dật dờ
Người người như vô cảm.
Giữa đất trời ảm đạm
Mặt tuyết buồn xám tro
Từ nơi đây, hố thẳm
Ai gọi tiếng vô thường?
Xoay mình không trọng lực
Điểm kết cuối không gian
Như tĩnh tại gió ngàn
Thời gian chừng đứng lại.
Tiếng cười vang hoang dại
Khi nghĩa tình chết đi
Phải chăng gió thầm thì
Tân sinh này xúc cảm?
Vẫn đêm-ngày ảm đạm
Phút cuối mùa bão giông
Từ cuối tận hư không
Điểm sáng nào chấp chới.
Nơi hồn hoang vạn lối
Tĩnh an một kiếp người
Vô tận giữa trùng khơi
Hải đăng chờ ta với.
Một niệm sinh chợt khởi
Thoát vòng lặp thời gian
Bước ra khỏi đêm ngàn
Bình minh vừa kịp tới.
Từ gốc vô hóa hữu
Từ gốc tử hóa sinh
Vạn vật lại thành hình
Có nàng xuân đang đợi.
Họa từ trong tiềm thức
Chẳng cần cọ cùng tranh
Thơ từ trong cảm xúc
Bút, giấy nghĩa lý gì.
Người ta thành vô cảm
Xã hội này loạn điên
Ta đứng yên, cứ thế
Chẳng cuốn vào, thì sao?
Hố thẳm kia không thật
Sắc màu cũng là không
Chỉ chấm nhỏ mênh mông
Bức tranh đời vốn thế!
Triều Âm
Cảm tác từ thơ Miên Khách (Du Tử Phạm)
...
Khi bình minh vừa tắt
Cơn mê dài vô tận
Mãi mãi
Nắng cũng không còn hanh
Khi tiếng lòng đã cạn
Con sông khô màu xám
Đất và bùn là một
Chúng đã hòa vào đêm
Khi chỉ còn khắc khoải
Thơ và bút chia tay
Trong đêm dài xa thẳm
Tranh cọ là màu đen
_._________.___.__._____
Khi tình người đã chết
Thú cũng vừa lên ngôi
Trong giấc mơ điên dại
Ta chợt gọi ..
vô thường
hố thẳm
miênkhach
30.4.21
TỰ VẤN
Từ thinh không, trùng trùng vọng tưởng
Chạm bàn tay, chỉ có mơ hồ
Chừng như đó chính hư vô
Chừng như ta đã hồ đồ từ lâu.
Hỏi sắc không tự muôn nghìn kiếp
Biển phù vân huyễn mộng điệp gia
Ở đâu mới chính là nhà
Ở đâu mới chính là ta hiện tiền?
Triều Âm
TRỞ VỀ
Khi tất cả rơi về nguồn cội
Giọt thương đau
Giọt thanh tẩy
Giọt vỡ òa
Tất cả cũng một màu trắng xóa.
Hỏi trời cao
Hỏi đất mẹ
Hỏi bao la gió ngàn
Rừng cây xào xạc lá
Em nghe gì
Bản giao hưởng thiên nhiên...
Khi tất cả, ầm ào, trôi vào miên viễn
Đại dương ngầm
Đón nhận những đứa con
Lòng đất mẹ
Dịu dàng ôm tất cả
Này thương đau
Này hồ hởi
Này kinh hoàng
Này run sợ
Này xả buông...
Tất cả,
Mẹ ấp ôm
Hóa dòng thác trắng ngần
Kiêu hùng giữa tiếng gió ngàn khơi
Dũng mãnh, hân hoan
Trở về cùng đất mẹ.
Không còn ta
Không còn bạn
Không còn thù
Không còn hận
Không thương đau
Không mừng vui...
Bình tĩnh
An yên thẳng một dòng
Rơi xuống đây,
Nào bạn, nào ta...
Chúng ta cùng một cội
Trở về nhà
Nghe lời mẹ hát
Nằm trong vòng tay mẹ
Ru từng giọt rơi
Sóng cuồng...
Triều Âm
CÂY BỒ ĐỀ Ở CHÙA
Một chiếc lá chứa nghìn thiên thế giới
Đứng lặng yên chứ chở đạo viễn du
Gió lên, cuốn lá xa mù
Ai còn quét lá phàm phu, đời dài
Từ cây non, thành cổ thụ, thoát thai
Từng phiến lá đạo giữa đời reo vui
Một ngày vật đổi sao dời
Có thứ "quy hoạch" xuống lời, khổ thay
Chúng kéo cưa máy, rựa phay
Cưa bay luôn gốc cả cây bồ đề.
Sân chùa ngày đó, quay về
Chốn linh thiêng đã bốn bề còn đâu
Bỏ lơ thế cuộc, bể dâu
Đã làm cây đứng, ngỡ đâu yên bình 😅
Triều Âm
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: