trieuam
-
Số bài
:
566
- Điểm: 2
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 17.12.2007
|
Re:Dấu Thời Gian (mốc ghi từ 30/04/2023)
-
12.05.2023 12:13:20
NÓ ĐIÊN RỒI Nó điên rồi, từ hôm Mạ nó mất Một chiều mưa, ngày tháng Bảy, Vu Lan Nó chết lặng, giữa bề bộn dự án Bao công trình, nằm đó chờ gọi tên. Khóc rồi cười, lao ra giữa màn đêm Nó thảng thốt, nói tiếng Anh, Nhật, Pháp Hát bài ca bằng hỗn ngữ không tên Điểm chung nhất:"Này bầu trời xa xăm..." Bên quan tài, Bố nó như gục ngã Ôm tấm hình người phụ nữ mình yêu Nghe người báo, thằng con nay rồ dại Ông lặng người, nước mắt trào nơi đây Đưa bàn tay, run run làm dấu thánh Ông ngồi im, lẩm nhẩm một đoạn kinh Chúa Cha ơi, Người có thấy tình hình Con phải tội, xin cho con xưng tội Sao Cha đón vợ con về nơi ấy, Để nơi này lặng lẽ một mình con Thằng bé con, vẫn còn chưa kịp lớn Nó điên rồi, nay con phải làm sao? Dưới màn mưa, kí ức như dừng lại Cậu thanh niên, mặt sáng sủa ưa nhìn Mắt ráo hoảnh, ngước nhìn trời lẩm bẩm "Kìa bầu trời xa xăm, có ai nhắn con tôi giùm..." Bao năm qua, đi nước người ta, nó học Quên mất rằng, quê nhà mẹ đổ giọt mồ hôi Mẹ tảo tần, trên khối nợ trần đời Lo cho nó, mong tương lai xán lạn. Nó vô tư, vui đùa cùng chúng bạn Học thành tài, nhưng mãi chẳng thành nhân Làm việc gì, nó cũng bỏ giữa chừng Bởi chưa đủ, nó truy cầu hoàn hảo. Truyện tiếng Anh, nó viết dăm ba đầu Dịch tiếng Nhật, nó làm cũng chẳng lâu Đi tour Pháp, cũng đôi ngày lại bỏ Nó cắt may, làm cả hiệu thời trang. Mải chán chê, nó mở cả cửa hàng Bán cà phê thượng lưu cùng chúng bạn Mười mấy năm, hay hơn nữa không nhớ Nó làng nhàng, vẫn mải chẳng nên thân. Chẳng những vậy, còn một thân kiếm đạo Luyện nhất bộ, xuống sàn đấu, thành danh Nhưng nơi đây, thời này, ai cần thế Những thơ văn, mơ mộng tuổi hão huyền. Mắt vẫn sáng, miệng nó vẫn luyên thuyên Bao cô gái, làm quen rồi bỏ chạy Nó lắc đầu, không trách, chẳng hiểu nhau Có nắm tay, cũng chẳng thể bạc đầu. Nó quên mất, Bố Mẹ ngoài đời thật Cũng già đi cùng bao nỗi trở trăn Nó quên mất bao thứ nó đang cầm Đều mồ hôi, nước mắt mẹ cha cả. Nó cũng quên thời gian không dừng lại Ở ngoài đời, cứ mại mại sống thôi Biết đủ thứ, để làm gì hở nhóc Khi một nghề, nhóc chẳng chịu làm đi. Mệnh con người, sẽ tới lúc cùng tận Nến thắp rồi, phải tới lúc tàn đi Mẹ nó giờ, đã trở về nơi ấy Nó còn đây, ngơ ngẩn, ngó bàn tay. Nó ước mơ rạng danh và nổi tiếng Tiền đầy túi, về báo hiếu mẹ cha Nên chuyện nhỏ, nó không làm đâu nhé Toàn chuyện to, để nhất cử thành danh. Nhưng ở đời, đâu phải dễ đạt thành Người ở đỉnh, thời có người ở đáy Người bậc trung, giằng xé ở đâu đây Mới quân bình thành xã hội đấy thôi Ngày hôm qua, biết tin nó điên rồi Bố nuốt lệ, đành đưa vào trong trại Nó lặng im, lần này không phải đối Chỉ nhìn trời, lảm nhảm tiếng "Sora"(nghĩa là "bầu trời") Nơi trại kia, những người đang ngơ ngẩn Ngoác miệng cười bởi những chuyện không đâu Mái tóc nó, đã bị người húi trọc Lộ ra vầng trán Mẹ để lại, cao cao. Nó gặp ai, cũng đĩnh đạc bắt tay chào Nói tiếng Anh một tràng, lại tiếng Nhật Người ta ngơ, nó lại tiếng Pháp bồi thêm Nó nhìn người, chán nản, tiếng Việt Nam. Lại chắp tay, đi quanh sân cùng "bạn" Trại tâm thần, ai hiểu được nó đâu Nó lặng thinh, chẳng nguyện cũng chẳng cầu Chỉ lời nhắn:"Bố à, con xin lỗi!" Bầu trời xa, xanh thắm không chờ đợi Chẳng vầng mây, chỉ trong vắt lạnh lùng Nó vẫn bước, miệng lại vẫn không ngừng "Từ bầu trời xa xăm, có ai nhắn con tôi giùm..." Triều Âm
Ta nắm tay nhau, hai chiếc mặt nạ Cũng chỉ là một nửa cuộc đời Không tiếng khóc, không nụ cười Tay lần giở những lớp đời, mãi lạ!
|