Dấu Thời Gian (mốc ghi từ 30/04/2023)
YÊU ĐỜI, BẢY MƯƠI
Vui vẻ, yêu đời, sống thảnh thơi
Bảy mươi là tuổi mới vào đời
Trước kia cực khổ lo con cháu
Bây giờ mới rảnh để vui chơi.
Mỗi ngày cứ thơ, ca, thêm chút nhạc
Chòm xóm chung quanh cứ giao lưu
Nhìn trời, mây trắng, hoa đang nở
Ngắm lũ chim kia, hót yêu đời
Yêu đời, yêu lấy bản thân thôi
Chăm lo sức khỏe ngày thể dục
Thích món ăn gì, cứ nấu thôi
Đừng buồn ảo não thêm sầu khổ.
Bác cứ thế nhé, lâu trăm tuổi
Sống vui cùng với cháu con thôi
Bạn bè, thơ thẩn, cùng phây bút
Điện thoại, voice call để tâm tình
Vui lên bác nhé, chớ làm thinh
Chuyện xưa bỏ quá, đừng hoài niệm
Chuyện buồn nhắc lại, đau lòng thêm
Chỉ nhớ phải yêu lấy chính mình!
Bác nghen!
Triều Âm
PHẬT Ở ĐÂU? TA Ở ĐÂU?
Đạo duyên chưa đủ, tâm chưa định
Cánh cổng thiền môn, khó bước qua
Sa y, xuống tóc, ngồi tĩnh tọa
Chắc là thấy Phật, hiểu tâm ta?
Thử thách cuối cùng, ái-biệt-ly
Người mẹ, cô gái: duyên trần thế
Một nguyện, xao lòng thay quy luật
Pháp chấp, tăng kỳ triệt chướng nghi.
Một trận cướp giật, hai người chết
Phá đạo, phá tăng nghiệp trầm luân
Giữa sân, quét lá, kinh chưa thuộc
Cổng chùa vẫn mở, thấy hay không?
Bước qua, bước lại toàn chấp ngã
Nào tưởng, suy, viện dẫn, khổ cùng bi
Chữ buông, chữ xả còn trên lá
Tiếng chổi sân chùa, vọng tâm si
Thương duyên chưa đủ, dù xuống tóc
Trước cổng thiền môn, Phật ở đâu
Chướng tâm còn vướng, lòng ở thế
Quét cả đời này, Ta ở đâu?
Triều Âm
Cám ơn câu truyện cô Kim Trương đã chia sẻ. Bài thơ này là những vần cảm thán, tiếc cho một đời đạo hạnh của vị sư trong truyện. Tiếc cho hai người phụ nữ u mê trong suy nghĩ tầm thường, tục lụy đã vô tình phá đạo, phá tăng, gây ra tội nghiệt khó cảm thông.
LÂU ĐÀI TRÊN TUYẾT
Nơi vũ trụ song song
Giấc mơ làm cầu nối
Đến hai bờ thế giới
Cuộc viễn hành phiêu lưu
Lần này, lâu đài cổ
Trắng trời, mưa tuyết rơi
Rừng bạch dương xanh thẫm
Kéo dài tận chân trời
Xám, tối, đen, nâu sẫm
Những sắc màu đảo chao
Lùa người trong nỗi sợ
Trốn, chạy thật nhanh nào
Ở nơi phân tầng thứ
Nhiều giai cấp cùng nhau
Có bộ tam, bộ tứ
Tồn tại gần như không
Nhưng vẫn là sinh mệnh
Vẫn là những con người
Làm sao chịu áp bức
Mà cúi đầu mãi thôi
Một lần trong cùng cực
Nhân tính đã bạo dâng
Điên cuồng trong uất hận
Ơ hay, c.h.ế.t mất rồi?
Cô bé ngồi thừ người
Bà lao công phốp pháp
Có dị tật ở chân
Ôm bé, rồi an ủi
Ngoài vườn kia câm lặng
Ông cụ ra dấu thôi
Nói rằng đã hiểu rồi
Chờ tuyết ngừng, dọn dẹp.
Chỉ một đêm bão tố
Vượt con dốc sau đồi
Ba người cùng khích lệ
Không một lời nói thêm.
Giấc mơ thật lặng im
Thế giới chìm sắc trắng,
Xám, đen và cũ kỹ
Cảnh vật và con người.
Lính ập vào tìm kiếm
Lão cai đâu mất rồi
Chỉ thấy bình rượu thôi
Người đã đi đâu mất?
Hỏi, tra như rất thật
Bao nhiêu người nhìn nhau
Lão đi đâu được nhỉ
Chắc uống rượu xó nào
Và rồi, tuyết lại rơi
Lính cũng đà đi xa
Chuyện đêm nào mất x.á.c
Của một lão quản gia
Dường như chẳng ai nhớ
Hay chẳng thèm nhớ lão
Một lão già hung ác
Uống rượu thay bánh mì
Ba con người lặng lẽ
Như chiếc bóng đầu hôm
Như tồn tại vô hồn
Nơi thượng lưu, quý tộc.
Một đêm trăng đầu non
Sói núi xa hú vọng
Lâu đài có tiệc đêm
Người qua lại tưng bừng
Bà giúp việc chân thọt
Nhìn cả đám lạnh lùng
Mang ra bình rất cổ
Có dung dịch màu nâu
Cô bé nhìn rùng rợn
Thấy một cái nhãn cầu
Hay là cái đầu lâu
Của lão già say xỉn
Bà gật đầu, biểu lộ
Chính hắn đấy chứ ai
Thứ này đem ngâm rượu
Đãi lũ khách đây này
Ông làm vườn chăm chỉ
Không ngó lấy một lần
Người cô bé rét run
Chẳng phải vì đông giá.
Lâu đài vẫn đứng đó
Trên đỉnh núi cao cao
Quý khách uống say nào
Thứ rượu đào trân quý
Vừa uống, la ầm ĩ
Thứ này thật là ngon
Chỉ nơi này có nhỉ
Đúng món quý trên đời
Trong chiếc thùng gỗ sồi
Lão quản gia nằm đó
Cũng có ích cho đời
Một lần đi đãi khách
Mặc nhiên là như thế
Cô bé đứng rụng rời
Phải không? Là thế đó
Đó mới đúng là đời...
Triều Âm
KIẾP TRƯỚC CỦA THẰNG MÉO (*)
Chiếc cầu thang nối đôi bờ kí ức
Người chở tôi chiều mây xám mưa giăng
Con dốc đứng nối đường về bến lạ
Ngõ quanh co, từng câu chuyện trở về.
Những mảng màu đan xen và loang lổ
Từng ngôi nhà cũ kỹ hai bên lề
Phố người Hoa đang lặng lẽ ngủ yên
Từng khoảnh nhỏ, đáng thương và co cụm.
Chiếc xe đi chầm chậm qua từng quận
Bóng đèn kia theo gió cứ lắc lư
Phố không người, phố cứ thế im ru
Người nhẹ giọng, kể ngày xưa, nhớ lại.
Người vốn dĩ con một nhà hàng hải
Rất giàu có, sống đầy đủ, cao sang
Bỗng một hôm lính ập đến bắt quàng
Cha, án tử bàng hoàng trong đau đớn.
Kể từ đó, anh em gia đình ly tán
Trong khốn cùng, người cứ thế lớn lên
Giờ chạy xe nơi hang cùng ngõ hẻm
Mới gặp tôi, một cuốc xe cuối chiều.
Vài đoạn nữa, rời xa phố đìu hiu
Chợt có kẻ dí theo, chắc kẻ xấu
Người nói rằng tôi phải tránh nó thôi
Và thế là, lại quanh co với hẻm.
Một đoạn giao, tôi thấy này góc khuất
Mới bảo người:"Bỏ xe đấy, nấp đi
Nó tới đây sẽ ngỡ mình đi thẳng
Nó đi rồi, mình lại bước ra thôi"
Ngồi cạnh bên, người dựa tôi, chợt lả
Mới thấy rằng ngực đẫm máu từ lâu
Tên kia đã cắm kịp dao lúc nào
Người gắng gượng tới giờ là quá giỏi.
Người cám ơn, kể tôi nghe chuyện cũ
Mắt nhìn trời, cười mỉm:"Mẹ, Cha ơi..."
Rồi nhắm mắt, tựa vai tôi lịm mất.
Ơ, thế này...là thật đó hay sao?
Tôi hoảng hốt, cố kéo, bê người, chạy
Khóc như mưa, cầu cứu hai bên đường
"Làm ơn đi, gọi giùm chiếc cứu thương
Người sắp chết, làm ơn đi, cứu với."
Phố lạnh lùng. Phố lặng lẽ đáng thương
Nhà sập cửa, không thấy người trên phố
Tôi bất lực bế người, vòng tay nhỏ
Nước mắt rơi, cứ thế đẫm mặt người.
Rồi cứ thế, trên tay tôi nhẹ hẫng
Cúi xuống nhìn, người đã hóa Méo đây
Một mèo mướp, mặt hiền hòa nhân tính
Giơ bàn tay, vuốt giọt lệ, kêu:"Meo"
Giật mình thức, căn phòng yên hiện thực
Bếp rì rầm, ai đó nấu gì đây
Kéo cửa sổ, Méo đắp mền say ngủ
Thật tức cười, một giấc mộng phiêu lưu.
(*) Méo là tên thằng mèo mướp pê đê của nhà.
Triều Âm
NGƯỜI CON VẠN LÝ
Ôm tuổi trẻ, ôm chí hướng ra biển
Bởi chiến tranh, định số kiếp phân li
Bao dang dở, bút nghiên đành xếp lại
Mối tình đầu cũng thổn thức còn ghi.
Đào hoa đảo, chọn làm nơi dừng bước
Ở nơi này, sau chiến cuộc điêu linh
Ai cũng phải nỗ lực đến hết mình
Như tùng, bách cả đời, lưng thẳng tắp.
Ở nơi đây, Hoàng Lão Tà không có
Chỉ du dương khúc Bích Hải Triều Sinh
Bên bờ biển, vọng quê nhà nơi đó
Muốn thân thương, cất tiếng gọi "U, bầm" ("Mẹ")
Mấy mươi năm, nơi đây cũng thành nhà
Mùa xuân đến, vạn dặm đều nở hoa
Như cảm thán, lại chừng như nhớ lắm.
Quê hương ơi, dãi chữ S của tôi.
Biết bao giờ sẽ thành Rồng Châu Á
Xứng một thời, Hòn Ngọc của Viễn Đông
Mấy mươi năm, đi chậm cuộc đua ròng
Bởi chinh chiến, gây muôn vàn hệ lụy.
Mùa xuân này, đứa con xa đất tổ
Ngắm hoa đào, chợt nhớ đến quê hương
Từng thế hệ, vẫn cứ muôn dặm trường
Vượt trùng dương, đến nơi đây, ở lại...
Vì cuộc sống, nhưng trong lòng khắc khoải
Muốn một ngày giữa bè bạn năm châu
Dân xứ ta có thể ngẩng cao đầu
Hãnh diện nói:"Việt Nam, quê tôi đấy!"
Triều Âm
EM, ĐANG NGỦ
Phố phường yên lặng quá
Nhắm mắt, em ngủ say
Vô tư, không hờn dỗi
Không nhăn trán, chau mày.
Ơ kìa chú chó nhỏ
Không sủa váng vu vơ
Ơ kìa anh hàng xóm
Không mắng con chiều về.
Thời gian như ngừng lại
Cả thế giới lặng yên
Quyển sách nhỏ nằm bên
Êm đềm, em đang ngủ.
Mặc mây trời vần vũ
Mặc mưa gió nhân gian
Mặc địa ngục, thiên đàng
Ở nơi này, em ngủ!
Gió khẽ lùa cửa sổ
Mặt trăng nhú hàng tre
Con tắc kè đánh tiếng
Chẳng vào mộng của em.
Một nơi nào, bình lặng
Một phút nào an nhiên
Mái tóc xõa, nằm nghiêng
Em của tôi, đang ngủ.
Triều Âm
DÃY NANH GẤU
Giữa hai bờ thực-hư
Hàng cây gầy héo khô
Thảo nguyên buồn lạnh giá
Ánh trăng tròn mông lung.
Rạng rỡ như Nguyệt Thần
Giáng lâm dãy Nanh Gấu
Ấp ôm từng ngọn cỏ
Ve vuốt từng nhánh cây
Hát lời ru lưu thủy
Nhẹ nhàng như bóng mây
Chữa vết thương ngày cũ
Đất trời lẳng lặng say.
Mặt trăng tròn vành vạch
Sáng rực cả thảo nguyên
Triền núi sầu lai tỉnh
Đánh rơi cả muộn phiền.
Trăng thong thả treo cao
Tỏa sáng màu tinh khiết
Tính chữa lành bất diệt
Bàng bạc, đầy yêu thương.
Có đi ngang nơi ấy
Nhớ một lần đêm sương
Chậm chân chờ trăng đến
Để cười, để vấn vương...
Triều Âm
NÓ ĐIÊN RỒI
Nó điên rồi, từ hôm Mạ nó mất
Một chiều mưa, ngày tháng Bảy, Vu Lan
Nó chết lặng, giữa bề bộn dự án
Bao công trình, nằm đó chờ gọi tên.
Khóc rồi cười, lao ra giữa màn đêm
Nó thảng thốt, nói tiếng Anh, Nhật, Pháp
Hát bài ca bằng hỗn ngữ không tên
Điểm chung nhất:"Này bầu trời xa xăm..."
Bên quan tài, Bố nó như gục ngã
Ôm tấm hình người phụ nữ mình yêu
Nghe người báo, thằng con nay rồ dại
Ông lặng người, nước mắt trào nơi đây
Đưa bàn tay, run run làm dấu thánh
Ông ngồi im, lẩm nhẩm một đoạn kinh
Chúa Cha ơi, Người có thấy tình hình
Con phải tội, xin cho con xưng tội
Sao Cha đón vợ con về nơi ấy,
Để nơi này lặng lẽ một mình con
Thằng bé con, vẫn còn chưa kịp lớn
Nó điên rồi, nay con phải làm sao?
Dưới màn mưa, kí ức như dừng lại
Cậu thanh niên, mặt sáng sủa ưa nhìn
Mắt ráo hoảnh, ngước nhìn trời lẩm bẩm
"Kìa bầu trời xa xăm, có ai nhắn con tôi giùm..."
Bao năm qua, đi nước người ta, nó học
Quên mất rằng, quê nhà mẹ đổ giọt mồ hôi
Mẹ tảo tần, trên khối nợ trần đời
Lo cho nó, mong tương lai xán lạn.
Nó vô tư, vui đùa cùng chúng bạn
Học thành tài, nhưng mãi chẳng thành nhân
Làm việc gì, nó cũng bỏ giữa chừng
Bởi chưa đủ, nó truy cầu hoàn hảo.
Truyện tiếng Anh, nó viết dăm ba đầu
Dịch tiếng Nhật, nó làm cũng chẳng lâu
Đi tour Pháp, cũng đôi ngày lại bỏ
Nó cắt may, làm cả hiệu thời trang.
Mải chán chê, nó mở cả cửa hàng
Bán cà phê thượng lưu cùng chúng bạn
Mười mấy năm, hay hơn nữa không nhớ
Nó làng nhàng, vẫn mải chẳng nên thân.
Chẳng những vậy, còn một thân kiếm đạo
Luyện nhất bộ, xuống sàn đấu, thành danh
Nhưng nơi đây, thời này, ai cần thế
Những thơ văn, mơ mộng tuổi hão huyền.
Mắt vẫn sáng, miệng nó vẫn luyên thuyên
Bao cô gái, làm quen rồi bỏ chạy
Nó lắc đầu, không trách, chẳng hiểu nhau
Có nắm tay, cũng chẳng thể bạc đầu.
Nó quên mất, Bố Mẹ ngoài đời thật
Cũng già đi cùng bao nỗi trở trăn
Nó quên mất bao thứ nó đang cầm
Đều mồ hôi, nước mắt mẹ cha cả.
Nó cũng quên thời gian không dừng lại
Ở ngoài đời, cứ mại mại sống thôi
Biết đủ thứ, để làm gì hở nhóc
Khi một nghề, nhóc chẳng chịu làm đi.
Mệnh con người, sẽ tới lúc cùng tận
Nến thắp rồi, phải tới lúc tàn đi
Mẹ nó giờ, đã trở về nơi ấy
Nó còn đây, ngơ ngẩn, ngó bàn tay.
Nó ước mơ rạng danh và nổi tiếng
Tiền đầy túi, về báo hiếu mẹ cha
Nên chuyện nhỏ, nó không làm đâu nhé
Toàn chuyện to, để nhất cử thành danh.
Nhưng ở đời, đâu phải dễ đạt thành
Người ở đỉnh, thời có người ở đáy
Người bậc trung, giằng xé ở đâu đây
Mới quân bình thành xã hội đấy thôi
Ngày hôm qua, biết tin nó điên rồi
Bố nuốt lệ, đành đưa vào trong trại
Nó lặng im, lần này không phải đối
Chỉ nhìn trời, lảm nhảm tiếng "Sora"(nghĩa là "bầu trời")
Nơi trại kia, những người đang ngơ ngẩn
Ngoác miệng cười bởi những chuyện không đâu
Mái tóc nó, đã bị người húi trọc
Lộ ra vầng trán Mẹ để lại, cao cao.
Nó gặp ai, cũng đĩnh đạc bắt tay chào
Nói tiếng Anh một tràng, lại tiếng Nhật
Người ta ngơ, nó lại tiếng Pháp bồi thêm
Nó nhìn người, chán nản, tiếng Việt Nam.
Lại chắp tay, đi quanh sân cùng "bạn"
Trại tâm thần, ai hiểu được nó đâu
Nó lặng thinh, chẳng nguyện cũng chẳng cầu
Chỉ lời nhắn:"Bố à, con xin lỗi!"
Bầu trời xa, xanh thắm không chờ đợi
Chẳng vầng mây, chỉ trong vắt lạnh lùng
Nó vẫn bước, miệng lại vẫn không ngừng
"Từ bầu trời xa xăm, có ai nhắn con tôi giùm..."
Triều Âm
RỪNG XƯA
Ảo-hư, thực-vọng, ngông cuồng, thêm si
Mắt kia thấy được những gì
Một vì sao sáng?
Một vầng trăng rơi?
Dẫm chân lên phiến lá đời
Tạo đường tĩnh mịch, mặt trời lặng thinh
Rỗng không còn đặng chút tình
Rừng nghêu ngao hát mông mênh cõi người.
Trắng-đen giữa cõi rong chơi
Nào đâu phải-trái, tiếng đời phù hư
Lá rơi, một chiếc hồ như
Hòa âm mộ khúc đến từ xa xưa
Người trong ảo cảnh phiếm mưa
Mắt nai phiếm lệ bởi chưa một lần
Bàn tay nắm lấy ngại ngần
Cũng bàn tay ấy, chần chừ xa xôi.
Giữa rừng chẳng áng mây trôi
Tầng tầng lá đổ phân ngôi lòng thành
Bàn tay mở khẽ, đi nhanh
Khối này, tro bụi trả về thiên thu.
Triều Âm
TRĂNG
Một nửa ảo hư,
nửa chừng như rất thật
Một mảnh trăng rơi,
chật vật một nửa đời
Trong xanh nước lững lờ trôi
Trời rơi giọt lệ, nắng côi giấu mình
Ngoài xa, đợi một con thuyền
Màn đêm tịch lặng, đêm chìm nghiêng trăng
Phù hoa một góc trăm năm
Đường lên, nẻo xuống
Trăng đà phù du
Thượng nguyên mưa bão mịt mù
Ánh sao vẫn lạc
Trăng rồi hư không.
Triều Âm
AN
Bạn có thấy bình an
Trong bão tố mưa nguồn?
Bạn có thấy mênh mang
Mây cuộn tròn đỉnh núi?
Chập chùng những mông lung
Gió thở lời huyễn hoặc
Xa gần những khúc mắc
Cũng tợ như phù vân
Những phù phiếm quấn thân
Như nắng vàng lấp lóe
Sớm mai vừa thỏ thẻ
Mí mắt giật trầm luân
Bạn có thấy bâng khuâng
Nơi đỉnh đầu ngọn gió
Nơi cô liêu bỏ ngõ
Hồn theo về tự do?
Giữa trùng kiếp vang rền
Có cảm được mông mênh
Giữa muôn điều kỳ diệu
Có cảm được Ơn Trên?
Cầu chúc thuyền xa bến
Tìm được lối quay về
Giữa dòng đời xanh đỏ
An cõi lòng, tỉnh-mê.
Triều Âm
SINH NHẦM THẾ HỆ
Trót sinh ra trong linh hồn già cỗi
Mắt trong veo, chẳng hòa nhập được đâu
Lũ trẻ thơ chẳng chia sẻ gì nhau
Người tri kỷ lại ngại ngùng chẳng tới
Trót sinh ra giữa thế giới lầy lội
Thời tận cùng, thuở mạt pháp nhố nhăng
Đứng ở bên cùng với những băn khoăn
Đâu là đúng, là sai, là hiện thực?
Trót sinh ra ở kiếp người cùng cực
Thèm là gió phiêu lãng ở trời xa
Thèm là mây, bay khắp cả sơn hà
Ôm vào lòng cả giang sơn cẩm tú
Những khoảng trống vô hình như giấc ngủ
Đưa chúng ta xích đến lại gần nhau
Những khoảng không nơi thời gian sai biệt
Chợt thật gần, nhưng chẳng thể chạm đâu.
Những phút cuối, tiễn đưa và ly biệt
Những người bạn, theo quy luật cũng đi
Còn lại ta, giữa thế hệ chứng tri
Lại thầm lặng, cô đơn và lạc lõng
Triều Âm
VÙNG XÁM
Xám miên
Hồn lạc vần thơ
Tìm về tỉnh thức
Mông lung, kiếm tìm
Vạn năm
Vô lối truân chuyên
Dõi về phía trước
Vô hồn theo chân
Đi theo
Quy luật trầm luân
Hồn từ thức tỉnh
Dại dần, vô tri
Chìm trong
Vĩnh hạn niên kỳ
Đi trong quán tính
Tìm điều lỡ quên
Vạn năm
Thêm vạn nỗi niềm
Mơ hồ, xám xịt
Một miền không không
Bàn tay
Khắc nét diệu đồng
Vạn năm một nét
Chỉ hòng nhớ tên
Thời gian
Tịch lặng uyên nguyên
Dòng đời vẫn vậy
Đẩy hồn nổi trôi
Một ngày
Chết sững giữa trời
Nhìn trên bia đá
Tên người vẹo xiêu
Bản năng
Cảm thấy đìu hiu
Chừng như quen thuộc
Lại chừng xa xăm?
Ngón tay
Di nhẹ, trầm ngâm
Trời như giáng sét
Nổ ầm, tỉnh ra.
Thì ra,
Đấy chính tên ta
Thì ra là thế...
Xám trời vô minh...
Bước ra
Nhớ lại chính mình
Trời quang, mây tạnh
Thế thời đổi thay!!!
Triều Âm
SÓNG GIÓ CỦA TUI
Nếu bầu trời trong xanh
Em sẽ chẳng gặp anh
Như đời thường cười nhẹ
Sóng gió tự nhiên thành
😝😝😝😝😝
"Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đây..."(*)
Em làm sao biết được
Khi lỡ một chén say
😵😵😵😵😵
Xòe bàn tay, nắm tay
Hỏi bầu trời trở lạnh
Hỏi lòng người biển động
Mưa qua mành lắt lay
Thuyền đã ra giữa biển
Sóng theo gió điềm nhiên
Như lẽ trời phải định
"Cứ thế, hãy ngồi yên!"(**)
Một kiếp người lênh đênh
Chân đã bước lên thuyền
Thuận duyên, dòng nước đẩy
Ác, thiện là mây bay (***)
Hỏi vào trong lòng sóng
Xô đuổi dưới chân người
Mong bàn chân bé nhỏ
Vững giữa đời, điềm nhiên.
31 May, 2023
(*) mượn thơ Xuân Quỳnh nha, mà xin sửa chữ "đâu" thành "đây" cho vào "ngữ cảnh.
(**) loay hoay, lọt biển, chìm sao
(***) ác duyên, thiện duyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2023 18:52:47 bởi trieuam >
LINH LAN
Anh có nhặt được em
Dưới cội sim già đó
Anh có nhận được tim
Giữa rừng hoa đằm thắm
Hạ về tràn ngập nắng
Người cùng người chuyển di
Lưu thêm từng kỉ niệm
Cho mình những chuyến đi
Qua xuân rồi đến hạ
Phương nam ngập nắng hồng
Anh còn nhớ em không
Đóa hoa mua (*) màu tím
Thời gian chừng sơ hiện
Phục dựng những kiếp người
Núi thành đồi thoai thoải
Biển giờ hóa nương dâu
Khoảng không gian không màu
Chiều sương bỗng dưng lạ
Đóa hoa sim mùa hạ
Hóa tim người xôn xao
Khúc nguyệt cầm đã dứt
Dây tơ cũng đã chùng
Ngó mây trời bâng khuâng
Tim này, ai nhận lấy?
Triều Âm
1st June, 2023
(*) hoa mua = hoa sim
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: