CÁC ĐOẢN KHÚC TRIỀU ÂM
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 16 trên tổng số 16 bài trong đề mục
trieuam 23.05.2023 11:27:45 (permalink)



Đoản khúc số 14

CÁI ẤM NƯỚC

Tôi là Ấm Điện Siêu Tốc. Bạn thân tôi là Ấm Trà Tử Sa. Chúng tôi lúc nào cũng ngồi cạnh nhau, trên bàn trà sạch bóng của ông.
Tôi có thân làm bằng thép không gỉ. Có một con mắt màu đỏ, một công tắc trên cánh tay. Khi ông cần uống nước thì sẽ lấy dây cắm vào ổ điện. Tôi thích nhất là lúc này. Khi ông nhấn công tắc, con mắt tôi sẽ đỏ rực lên đầy sức sống. Bụng tôi căng đầy nước.
Dòng điện làm nóng bộ phận đun bên dưới bụng tôi, thế là nước từ từ sủi tăm, sau đó sôi bùng lên như reo vui. Thường thì ông sẽ cẩn thận canh khi nước sôi sẽ tắt công tắc, nhưng đôi khi ông bận không để ý thì chuyện đó để tôi lo. Tôi sẽ tự ngắt điện và nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Ông chỉ cần mở nắp ra là có nước sôi uống rồi.
Ấm Trà Tử Sa cũng chỉ chờ đến lúc ấy là cười hớn hở, khoe cái bụng rắn rỏi màu đất nung đã chứa sẵn lá trà, híp mắt đón lấy dòng nước sôi từ tôi chế qua. Tôi chẳng hiểu Ấm Tử Sa sao lúc nào mắt cũng lim dim, đầy vẻ triết lý:
“Độ sôi này rất tốt!”
Hoặc,
“Hôm nay chưa sôi đủ độ…”
Ơ, cái tên này… Có giỏi thì tự đi mà nấu lấy. Nước sôi chưa đủ độ là những lúc do ông tự ngắt công tắt đấy chứ. Thường thì nước sôi, cần phải để thêm một lúc để sôi già, lúc những bọt nước to muốn bắn tung cả nắp ra đấy thì tôi mới tự ngắt điện.
Nhưng tôi chẳng bao giờ để ý những câu Ấm Tử Sa lẩm bẩm làm gì. Tôi chỉ làm xong việc của mình. Chúng tôi lúc nào cũng rất hòa thuận.

***************
Một ngày cũng như mọi ngày khác.
Trong nhà có kẻ lạ xâm nhập. Đó là một tên mèo vàng, mặt mày đầy sẹo, chắc cũng dân anh chị bụi đời ở đâu. Có vẻ như hôm nọ tên đó nghe thấy tiếng kêu của công chúa Xí Muội nên lân la mò tới.
Nó đến cũng mấy ngày rồi, nhưng lần nào cũng bị bố Xí Muội là Cún đuổi đi.
Lần này, nó lại mò đến, nhưng không đi đường bình thường nữa mà theo lan can phòng của ông đi vào.
“Ơ cái thằng kia, sao lại dám nhảy lên bàn trà của ông?” – Tử Sa bực bội quát.
Mèo vàng bụi đời đưa một bên mặt có cái sẹo dài vắt ngang, hấc hàm:
“Ông đây thích đi ở chỗ này đấy”
Ấm Tử Sa cao giọng giận dữ:
“Đi xuống ngay! Nơi này không được phép đi lên.”
Hai bên to tiếng làm Ấm Đun Siêu Tốc là tôi cũng tỉnh ngủ, nhưng tôi chưa kịp làm gì thì…
Choang…
Tên Mèo Vàng bụi đời kia đã một chân đá bay Tử Sa xuống đất, vỡ tan tành.
Tôi sửng sốt, nhìn xuống. Tử Sa đã vỡ ra làm mấy mảnh…
Trái tim tôi như thót lại, giống như được đeo chì, chìm xuống. Thế là Tử Sa đã chết rồi ư? Khuôn mặt hiền triết đó đã vỡ làm đôi, cái bụng tròn trĩnh kia cũng vỡ thành ba, bốn mảnh. Tử Sa mấp máy, không thành tiếng, nhưng tôi có thể đoán được :
“Cấ..m…..mè…o….o…o….”
Tiếng Tử Sa vỡ toang khiến ông hốt hoảng chạy lên nhà, vừa kịp thấy bóng thằng mèo Vàng vọt qua cửa sổ. Cún lao ra theo, khè lên đe dọa.
Ông ngồi phịch xuống sàn, lượm từng mảnh vỡ của Tử Sa :
“Ôi, con mèo dịch ở đâu lại thế này ! Vỡ mất cái ấm của bố để lại rồi bà ơi… .”
Bà cũng chạy lên :
“Trời ơi...”
Thì ra Tử Sa rất lớn tuổi. Tử Sa lớn tuổi hơn tôi nhiều lắm, đã từng phục vụ từ thời bố của ông. Hèn gì lúc nào cậu ấy cũng có vẻ già dặn.
Ngày hôm sau. Ông ngồi bên bàn trà, thẫn thờ, vẫn ve vuốt những mảnh vỡ của Tử Sa. Lần đầu tiên ông ngồi ở bàn trà mà không cắm điện, không cần tôi nấu nước giùm ông.
Tách trà cũng buồn ủ rũ.

Vài ngày sau, ông mang về một cậu bạn trông giống như Tử Sa nhưng không có vẻ cổ lổ sĩ, lại có in hình con rồng rất oai trên bụng. Cậu này rất vui vẻ, tíu ta tíu tít bắt chuyện với tất cả mọi người. Có cậu Ấm Mới này về mọi chuyện lại trở lại như cũ, vì ông lại nhờ tôi nấu nước.
Cậu này thì cứ nói huyên thuyên cả ngày, nhưng không hiểu sao cũng là cậu ta nói
“Độ sôi này rất tốt!”
Hoặc,
“Hôm nay chưa sôi đủ độ…” giống như Tử Sa đã từng nói, nhưng tôi lại giận vô cùng.
Ai cho cậu ta quyền đấy chứ.
Lửa giận bốc lên làm mạch điện trong tôi bị chập. Tôi không nấu được nước sôi cho ông nữa.
Ông cầm tôi trên tay, nhìn tới nhìn lui rồi chỉ thở dài:
“Đồ hiện đại chỉ hại điện. Không dùng được bao lâu.”
Sau đó ông để tôi lên chiếc kệ đối diện bàn trà. Tôi cuống quýt, ông không cần tôi nữa sao? Tử Sa đã đi rồi, ông cũng không cần tôi nữa sao. Tại sao tôi lại để lửa giận làm hỏng mình chứ. Ngồi trên kệ, tôi tự trách mình mỗi ngày.

***************
Và tôi thấy ông mang về một vật rất lạ, gọi là bếp lò bằng đồng và một cậu bạn mới, gọi là Ấm Đồng. Cậu ấy thay thế vị trí của tôi. Cậu ấy không có dây điện, không có công tắc và con mắt màu đỏ đầy kiêu hãnh, chỉ một bộ dạng thô kệch, nặng nề. Cậu ta làm việc cũng rất là chậm chạp. Tôi thấy ông cho nước vào, thông thường tôi chỉ cần chưa tới năm phút đã đun sôi rồi. Vậy mà cậu này đun mất cả tiếng hơn. Chỉ nhìn thôi mà tôi phát bực, phải lên tiếng :
“Này, cậu kia ! Cậu làm việc nhiệt tình lên. Đun có chút nước mà mất cả tiếng ! ”
Ấm Đồng dáo dác nhìn quanh : “Ai đấy? ”
Tôi bực dọc huơ huơ tay :
“ Đây này, ở trên kệ. ”
Lúc này cậu Ấm Mới lên tiếng :
“ À, là Ấm Điện Siêu Tốc, đã hỏng rồi. ”
“ Cậu nói ai hỏng ? ” – Tôi thật sự nổi giận.
Ấm Mới bĩu môi :
“ Không hỏng sao leo lên kệ rồi. Đồ vô dụng ! ”
Tôi sững người. Tôi đã thành vô dụng rồi sao ? Còn không bằng Tử Sa đã chết đi chiến đấu cùng Mèo Vàng bụi đời.
Lúc này Ấm Đồng mới gãi gãi đầu :
“ Chào anh Ấm Điện Siêu Tốc. Xưa giờ tôi vẫn làm việc hết sức như vậy thôi. ”
Đúng là đã lười, lại còn hay nói xạo mà. Tôi bực lắm :
“ Nấu có ấm nước mà mất đến cả tiếng. Vậy mà cậu nói là làm hết sức sao ? Tôi từng nấu chỉ có năm phút. ”
Mặt Ấm Đồng tỏ vẻ không tin :
“ Làm sao có thể ? ”
Tôi cũng đầy muộn phiền, bây giờ làm sao chứng minh được chứ.
Ấm Đồng ngờ nghệch, cục mịch kia thì mỗi ngày cứ nhìn tôi kiểu khó hiểu. Ấm Mới thì phễnh bụng ra, đón nước từ Ấm Đồng, ủ trà cho ông. Mọi việc vẫn đều đều diễn ra. Tôi cũng lười nói, chỉ mỗi ngày ngồi trên kệ, nhìn ông và nhớ về Tử Sa.
Thời gian đầu, tôi luôn ảo não :
“ Tử Sa à, cậu chết thật vinh quang, còn tớ đang sống mòn! ”
Nhưng về sau, nhìn ông thong thả mỗi sáng, nhìn Ấm Đồng chậm rãi, bình tĩnh đun nước, ngắm Ấm Mới càng ngày càng ủ trà điêu luyện, tôi chợt hiểu ra :
“Tử Sa à, tớ hiểu rồi. Mỗi người một nhiệm vụ. Tớ đã phục vụ ông, đã làm việc hết sức mình. Bây giờ, tớ không phải làm gì, còn được ngồi đây ngắm mọi thứ. Tớ mới là người hạnh phúc nhất”
Bên kia, ông nhấp ngụm trà mới pha, gật gật đầu dường như là đồng ý với tôi…
Lại một ngày mới bắt đầu !

(Hết đoản khúc số 14)

Triều Âm
#16
    Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 16 trên tổng số 16 bài trong đề mục
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9