Thì Thầm Ta Với Ta...
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 52 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 778 bài trong đề mục
Viet duong nhan 16.11.2005 17:33:20 (permalink)

Ta Với Ta  
Nguyệt lý sự ví N nè...
N biết vì sao Nguyệt có tên Nguyệt không ?
Hồi mới biết chơi "NET" chừng đâu hơn tháng, thì "bay" đi chơi thêm chỗ mới rồi. Bỗng có "tiếng chim" nói nhỏ ví Nguyệt hãy tạo thêm níck khác để đưa bài vở mình vào DĐ... - Chứ mình tự đưa bài của mình thì xem như mình tự giới thiệu mình kỳ lắm. Thế là N sực nhớ ngày xưa xửa ấy, cứ lâu lâu là đổi bút hiệu gởi bài cho (báo giấy). Vì bút hiệu (cái tên) cũng quan trọng lắm. Có tên người ưa có tên người ghét. Và xem như tờ báo đó có nhiều người viết... Đời người sống lâu dài thì học mãi học hoài cũng chưa hết những bài học oái oăm của "Trường Đời"...
... Nay mới vào chơi "NET" lại được nghe như thế thì cũng là chuyện thường tình, mình cũng từng có những ý nghĩ đó... Đã biết quá, có người tên tuổi lừng trời mà vẫn lấy bút hiệu khác viết về mình... Để sau này thế nhân phải tốn hao bút mực phanh phui bươi móc... Còn N thì như hạt bụi trong vũ trụ có nhằm nhè gì... Tuy nghĩ vậy nhưng N cũng lấy nick mới cho vui.
Đời N đã từng đóng một ngày 3, 4 vai rồi. Tới từng tuổi này 1 ngày đóng 10 vai cũng như chơi dễ ẹt có khó khăn gì.
Nhưng bây giờ hiểu thêm chút nữa - Đóng vai giàu sang chúng ganh chúng ghét - đóng vai nghèo dốt chúng khinh, chúng đạp. Mà N chẳng giàu, chẳng nghèo, không giỏi, không dốt - Thuờng thuờng, trung trung nửa lừng lưng lửng sống giữa "rừng đời" chanh-chua-chát-đắng-ngọt-bùi này - Hãy nếm đủ mùi vị rồi mới thấy thấm thía cuộc đời.
Làm cách nào đi nữa cũng chẳng bao giờ vừa lòng cho tất cả mọi người - Thôi thì hãy tự biết mình và dùng TÂM Bát Nhã (bình đẳng) thương quí hết tất cả mọi người không phân biệt - Cứ kính trên - nhường dưới là êm ả hà. Đừng câu nệ 2 chữ NGU-KHÔN - Cứ Trên có "ăn hiếp" ta, ta xem như ông-bà-cha-mẹ (kính)... Rủi Dưới có "hổn hào" với ta, ta xem như em-út-con-cháu (nhường) - Thế là ta được

Sống Hạnh Phúc - Chết Bình An
 



  • <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2020 22:13:33 bởi Viet duong nhan >
  • #1
      song 17.11.2005 08:29:32 (permalink)

      ...chẳng thấy buồn ngủ gì , má đi ra đii vào nhắc đi ngủ sớm

      Ngòai trời trăng rằm sáng và tròn quá, ngồi ngòai sân có đốt nhang muỗi, mà vẫn bị muỗi chích, thôi vào đây thì thầm với cô bảy.....

      Cứ mỗi lần nói tới "cuộc đời " thì trong lòng cứ mênh mông......,tự nhiên nước mũi chảy ra , mà chẳng dám khịt lên........... !!!

      Sinh ra rồi lớn lên, ăn học, đi làm, có bạn có bè, cuộc đời là thế phải không c.bày?

      .
      .

      Có nhiều điều cứ mẫu thuẫn, chẳng hạn như, song không thích khi gặp chuyện gì, mọi người bạn bè xúm lại nâng lên ,.. rồi đở lên, nhưng sự thật mình lại cũng hay làm điểu đó,... rồi được dạy là phải sông tốt, có mục đích, đại lọai như dự định của bạn trong 5 năm tới là gì v..v... đó là cuộc đời hả cô bảy?

      .
      .

      Ra đời, chọn cách sống nào , lọai mình chẳng bắt nạt ai, mà cũng chẳng ai bắt nạt được mình ? đó là cuộc đời hả cô bảy?

      .
      .

      Tại sao con người không ăn một lần mà sống được cả năm, ghét ăn uống nhất, cứ mỡi lần ăn no, rồi lại chẳng muốn làm gì, ... hàng ngày vẫn thấy trẻ con lang thang ngòai chợ đầy thây, cuộc đời là vầy ?

      .
      .


      Cuộc đời thì dài cỡ nào (60 năm cuộc đời ), bao giờ thì mình sẽ chơ ra, lạnh như tiển với những thứ xảy ra xung quanh mình, thì hết ?



      Và rồi ngày mai, và chắc chắn sẽ chẳng dám đọc lại những dòng này... có ai muốn cược ?



      Thôi song đi ngủ đây...

      #2
        BĂNG NGUYỆT 17.11.2005 08:58:04 (permalink)

        Cứ mỗi lần nói tới "cuộc đời " thì trong lòng cứ mênh mông......,tự nhiên nước mũi chảy ra , mà chẳng dám khịt lên........... !!!


        Song àh đây cũng là nỗi niềm của nhiều người lắm,nước mắt chạy ngược vào tim,....
        #3
          Viet duong nhan 17.11.2005 12:51:48 (permalink)
          Chào Song & Băng Nguyệt...
          Hì hì tưởng "Thì Thầm Ta Với ta " thôi chớ. Vậy mà có Song & BN vào chia sẻ...
          Song ơi Cô Bảy 60 tuổi rồi đó - Nhưng chưa vào 60 năm cuộc đời - Rằm tháng Bảy năm tới đúng 12 giờ trưa là cô 7 vào "60 năm cuộc đời". Không còn tha thiết gì cả - cũng chẳng thích hơn thua - tranh luận... Làm được kiệc cho tha nhân thì làm. Không thì ngồi im lìm như cục đá trơ trơ - Nhưng thâm tâm vẫn mang 1 tình thương muốn gieo trải khắp nơi nơi.

          Nếu Song buồn, mà Song khóc được thì đỡ lắm ! "Hãy khóc đi em ! Hãy khóc đi em ! Cho bao sầu đau tan biến..."
          Đè nén hoài tim sẽ bị ép - khi lớn tuổi như cô 7 tim hay bị ngừng đập đó.
          7 chúc Song, Băng Nguyệt & tất cả ACE đều được an vui mạnh lành.
          [sm=kissing.gif][sm=kissing.gif][sm=kissing.gif][sm=kissing.gif]
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2005 12:59:06 bởi Viet duong nhan >
          #4
            Viet duong nhan 17.11.2005 13:36:07 (permalink)
            Ta Với Ta

            Nguyệt lý sự ví N nè...
            N biết vì sao Nguyệt có tên Nguyệt không ?
            Hồi mới biết chơi "NET" chừng đâu hơn tháng, thì "bay" đi chơi thêm chỗ mới rồi. Bỗng có "tiếng chim" nói nhỏ ví Nguyệt hãy tạo thêm níck khác để đưa bài vở mình vào DĐ... - Chứ mình tự đưa bài của mình thì xem như mình tự giới thiệu mình kỳ lắm. Thế là N sực nhớ ngày xưa xửa ấy, cứ lâu lâu là đổi bút hiệu gởi bài cho (báo giấy). Vì bút hiệu (cái tên) cũng quan trọng lắm. Có tên người ưa có tên người ghét. Và xem như tờ báo đó có nhiều người viết... Đời người sống lâu dài thì học mãi học hoài cũng chưa hết những bài học oái oăm của "Trường Đời"...
            ... Nay mới vào chơi "NET" lại được nghe như thế thì cũng là chuyện thường tình, mình cũng từng có những ý nghĩ đó... Đã biết quá, có người tên tuổi lừng trời mà vẫn lấy bút hiệu khác viết về mình... Để sau này thế nhân phải tốn hao bút mực phanh phui bươi móc... Còn N thì như hạt bụi trong vũ trụ có nhằm nhè gì... Tuy nghĩ vậy nhưng N cũng lấy nick mới cho vui.
            Đời N đã từng đóng một ngày 3, 4 vai rồi. Tới từng tuổi này 1 ngày đóng 10 vai cũng như chơi dễ ẹt có khó khăn gì.
            Nhưng bây giờ hiểu thêm chút nữa - Đóng vai giàu sang chúng ganh chúng ghét - đóng vai nghèo dốt chúng khinh, chúng đạp. Mà N chẳng giàu, chẳng nghèo, không giỏi, không dốt - Thuờng thuờng, trung trung nửa lừng lưng lửng sống giữa "rừng đời" chanh-chua-chát-đắng-ngọt-bùi này - Hãy nếm đủ mùi vị rồi mới thấy thấm thía cuộc đời.
            Làm cách nào đi nữa cũng chẳng bao giờ vừa lòng cho tất cả mọi người - Thôi thì hãy tự biết mình và dùng TÂM Bát Nhã (bình đẳng) thương quí hết tất cả mọi người không phân biệt - Cứ kính trên - nhường dưới là êm ả hà. Đừng câu nệ 2 chữ NGU-KHÔN - Cứ Trên có "ăn hiếp" ta, ta xem như ông-bà-cha-mẹ (kính)... Rủi Dưới có "hổn hào" với ta, ta xem như em-út-con-cháu (nhường) - Thế là ta được


            Sống Hạnh Phúc - Chết Bình An

            * * *
            Đêm đêm "Ta Với Ta" thì thầm - Nhất là đêm nay phơi trải nỗi niềm dưới ánh trăng vàng lung linh xuyên qua khung cửa... - Ô, ánh trăng Rằm Hạ Ngươn - mà Tây phương là giữa mùa thu se lạnh - Thậm chí có thể nói là, ngoài trời thật lạnh đêm nay...
            N vẫn thao thức và bàn tay mềm mại gõ lên phím từng mẫu tự kết lại thành lời...
            .............
            Tây phương đứng chính giữa VN và Mỹ... Nên N được nhận sự thăm hỏi qua i meo... trên Yahoo đang bắn véo véo...
            Chúc tất cả bình an

            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2014 17:46:34 bởi Viet duong nhan >
            #5
              Viet duong nhan 21.11.2005 05:44:30 (permalink)
              Bây giờ những nỗi buồn vui nó không khuấy mình mạnh được - Nếu bất cứ chuyện vui buồn tới là mình sực nhớ nhớ liền... Huyển hóa - Lông rùa - Sừng thỏ... Bóng, Bọt - Sấm chớp...
              Dùng trí tuệ Như Như bất Nhị... "Vạn vật trần gian chỉ Vô Thường" - Không gì là quan trọng cả...
              ............
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.07.2007 21:27:53 bởi Viet duong nhan >
              #6
                Viet duong nhan 23.11.2005 22:42:35 (permalink)
                Mấy ngày nay bệnh nằm liệt giường. Nay đỡ đỡ chút - Bò lên Mạng chào bà con hay đây - Còn mệt lắm.
                Chúc tất cả an vui mạnh lành.
                7_NN
                #7
                  Viet duong nhan 05.12.2005 02:18:07 (permalink)
                  Căn nhà & cây nhãn vẫn còn !
                  Căn nhà này xây cất vào năm 1945 - Hơn trăn năm rồi !
                  Cây nhãn 35 năm !


                  Nhìn lại căn nhà và cây nhãn, trong lòng 7 cuộn lên, bất chợt nước mắt trào tuôn... Sao bây giờ căn nhà tiêu điều như vầy ? Nghe lòng xúc động nghẹn ngào...[sm=mecry.gif][sm=mecry.gif]
                  Sự thật, Vợ chồng 7 không phải là chủ căn nhà này. Nhưng 7 sống hơn 7 năm ở nơi đây. Ngày xưa ÔX 7 làm việc cho Công Ty "Chargeurs des Réunies Maritime". Nên được CT cấp nhà, cấp nhân sự như : tài xế, bếp, bồi... Chung cư này có 9 appartements của 8 ông GĐ và 1 ông Tổng GĐ (ở tầng 3). Nhìn lại nhớ biết bao kỷ niệm... 7 nghe nằng nặng ở ngực quá TBL ơi ! Cảm ơn TBL thật nhiều nha !
                  Lắng tâm lại chút êm êm rồi 7 kể lúc mới về ở đây...
                  TBL đi chụp hình mà còn mua bánh kẹp dìa cho 7 ăn nữa... TBL thiệt là đúng "con Nhà Phật" đó !
                  Một lần nữa, 7 chân thành cảm ơn TBL đã chụp hình nơi cự ngụ cuối cùng của đời 7 ở SG - 7 lìa khỏi SG ngày 14 tháng 11 năm 1975 - Nơi đây, dưới sân nhà hàng chục người thân và lối xóm đến tiễn đưa 7, như đưa "đám tang" - nhìn ai ai cũng khóc... Má 7 & cô cháu gọi bằng 7 cô ngất xỉu - rồi 7 cũng ngất trong xe luôn... Chú tài xế cho xe lăn bánh trực chỉ lên phi trường Tân Sân Nhứt... 7 đi bằng "Air Royale Laos" qua Thái Lan... [sm=mecry.gif][sm=mecry.gif]
                  ............
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2005 04:00:40 bởi Viet duong nhan >
                  #8
                    Viet duong nhan 05.12.2005 06:36:11 (permalink)
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2005 06:40:33 bởi Viet duong nhan >
                    #9
                      Viet duong nhan 10.12.2005 03:32:33 (permalink)
                      Mây Vẫn Còn Bay

                      ''Tiếng Việt còn. Nước Việt còn...''


                      Trời vào đông năm nay không lạnh lắm, nhưng sương mù lờ mờ và mây xám giăng giăng... Xế trưa, ngày Lễ Giáng Sinh (25-12-2002). Tôi đem rác xuống sân bỏ vào thùng, sực nhớ hôm qua không lấy thự Tôi đến mở hp thư, thấy phong bì hơi dầy màu hồng, tôi nhận ra ngay tuồng chữ của Kim, đứa con gái lai Tây, tâm tánh rất hiền ngoan, năm nay được 34 tuổi. Tôi biết đó là thiệp chúc Giáng-sinh và Tết Dương-lịch của Kim. Tôi không lên nhà mà liền mở thư ra đứng đọc giữa sân :
                      ''Jeudi 19 Décembre 2002
                      Ma chère Maman,
                      Con chúc Má một mùa Giáng Sinh vui vẻ và một năm mới 2003 hạnh phúc may măn (mắn) và dồi dào sức khỏe !
                      Con thương Má nhiều lắm ! !
                      Hẹn gặp nhau ở Ivry nay mai năm mới !
                      Con âm (hôn) Má nhiều !
                      Kim''
                      (Thủ bút của Kim)

                      Tôi đọc xong mấy dòng chữ nguệch ngoạc trong tấm thiệp thật đẹp. Ôi ! Nỗi vui mừng của tôi lâng lâng không sao tả được. Tôi áp tấm thiệp vào bên ngực trái, nước mắt rưng rưng, nhìn lên không trung : ''Con tạ ơn Trời ! Tạ ơn Trời đã ban cho con của con biết nói và viết được chữ Việt...''. Tôi nghe nhẹ lòng, tâm hồn bớt ray rức. Vì từ bấy lâu nay, tôi tự thấy hổ thẹn với lòng : ''Mình làm mẹ mà con mình không biết nói tiếng của mình. Thật là đáng trách... !''.

                      *
                      Cách đây khoảng 15 năm, Kim có học chữ Việt với Cô Mai một thời gian rất ngắn, vì căn bệnh... tái phát nên Kim phải đành bỏ dở dang...

                      Năm rồi, một buổi trưa Chủ Nhật giữa mùa hè cây cỏ xanh tươi, ngàn hoa khoe sắc, nắng vàng tỏa sáng khắp nơi nơi. Kim về nhà ăn cơm với tôi. Bất chợt Kim hỏi (bằng tiếng Pháp): ''Con muốn học chữ Việt. Má biết chỗ nào dạy không ?''. Ðúng lúc, tôi vừa nhận tờ Nguyệt San Nhân Bản, đọc thấy có đăng dạy tiếng Việt mỗi chiều thứ Bảy, từ 16 giờ đến 18 giờ, do Cô Phương Khanh phụ trách... Tôi đưa cho Kim xem, Kim liền ghi địa chỉ, ngày, giờ đàng hoàng. Rồi sau đó, Kim ráng rặng từng tiếng Việt nói chuyện với tôi...(...)

                      Lối cuối tháng 9, Kim đi ghi tên, đóng tiền. Và từ đó, Kim không bỏ buổi học nàọ Từ hè đến giờ, Kim thường về ăn cơm với tôi vào trưa Chủ Nhật. Và, tôi có chị bạn thân, tên Marie-Colombe Bạch Thị Ngọc Sương có trình độ giáo-khoa khá cao nên Kim nhờ chị chỉ dạy kèm thêm. Theo ước tính của tôi, thì Kim mới học được 9 hay 10 buổi học gì đó ?... Mà tối hôm qua (1-1-2003), từ nhà Ba của Kim ở dưới Cannes (Côte d'Azure), Kim điện thoại về chúc năm mới. Kim vừa nói 2, 3 câu tiếng Pháp. Tôi liền hỏi bằng tiếng Việt : ''Ủa ! Con quên hết tiếng Việt rồi sao ?''. Kim vội vàng đổi giọng, nói chầm chậm : ''Không, không. Con không quên đâu Má ơi ! Má khỏe không ? Má chơi đêm Giáng Sinh và tối qua có vui không ? Con chúc Má năm mới được vui vẻ...''. Và sau đó, hai mẹ con tôi nói chuyện hoàn toàn bằng tiếng Việt... Chỉ câu cuối cùng là Kim nói : ''Au revoir et Chủ Nhật tới, con về ăn cơm với Má...''. Xin quý vị và các bạn chia sẻ niềm vui này cùng với tôi !

                      Có những đêm nằm trằn trọc nhớ con, và nghe lòng buồn buồn, tôi tự than : ''Mình làm thơ, viết truyện mà con mình không đọc được những gì mình viết... !''. Nhưng rồi cũng tự mình an ủi : ''Ở xứ người, phần nhiều những đứa con nít lớn lên, gần như hầu hết không nói, đọc được chữ Việt, vì cha mẹ bận rn chuyện ''áo cơm''... Nhưng... tôi lại nhớ đến Anh bạn... làm việc trong một bệnh viện ... tại Paris. Anh là ''gà trống nuôi con'' từ thuở cậu con trai mới lên 5 tuổi. Nay cậu nối nghiệp cha, đang theo học ngành Y-khoa năm thứ 5, thứ 6 gì rồi. Anh bạn của tôi dạy cho con học, đọc, nói và viết chữ Việt đàng hoàng. Tôi rất khâm phục Anh...
                      Cách đây, khoảng chừng 3 năm, tôi gặp cậu đi với cha, cậu chào và nói chuyện với tôi y như một thanh niên từ Việt Nam mới qua Tây. Vì không ai có thể nghĩ là cậu sanh và lớn lên tại Pháp. Còn Kim, con tôi sanh ở Sài-gòn, qua Pháp lúc 6 tuổi và nói thạo tiếng Việt đến 8, 9 tuổi. Sau này, có những lúc buồn, tôi ngồi bóp trán, lắc đầu tự hỏi : ''Vì sao, con tôi mất tiếng Việt ?''. Tôi xin tạ lỗi cùng Tổ Tiên và Mẹ Việt Nam. Vì lúc đó (1978), cha Kim bỏ đi, tôi chỉ lo đi làm, rồi cuối tuần còn đi họp hội, hát hò văn-nghệ... Mỗi ngày gặp được con vài tiếng đồng hồ, xem bài vở sơ sơ, tôi để mặc tình con nói tiếng Pháp với tôi. Thật sự, sau này tôi giận tôi vô cùng.

                      Hồi mới qua Pháp, giữa năm 1976, tôi liên lạc được Ông Việt Ðịnh Phương, chủ nhiệm Tuần Báo Trắng Ðen, tôi có viết cho Ông một lá thư, nhưng không ngờ Ông lại đăng hết lá thư ấy trong ''Mất Quê Hương''. Hồi ký của Việt Ðịnh Phương (Xin trích một đoạn ngắn trong thư...)

                      ''... Nếu tôi mà có gặp người đó lại thì tôi gọi là ''thằng cha mất gốc không có cội nguồn...''. Vì vậy mà tôi không nói tiếng Pháp với con tôi, và lớn lên tụi nó phải biết viết và đọc chữ V.N. để có đi đâu hay đi làm xa phải viết thơ bằng chữ Việt cho tôi đọc, mặc dù chữ Anh-Pháp, tôi cũng biết sơ sơ. Nhưng hy vọng con tôi viết thư cho tôi bằng chữ Việt...''.
                      (Mùa Phật Ðản 2520 Tuần Báo Trắng Ðen Weekly Magazine số 11 năm 1976, trang 34).

                      Những năm gần đây, mỗi lần đọc lại trang báo đó, tôi tự thấy xấu hổ và thẹn với lòng. Vì lời nói với việc làm không đi đôi ! Nay, Kim đã nói trở lại tiếng Việt, và còn viết được chữ Việt, thì thử hỏi với quý vị và các bạn. Tôi không vui mừng sao được ?

                      Bữa hôm, tôi gọi điện thoại hỏi thăm Cô Phương Khanh, nói chuyện qua loa, rồi Cô cho tôi biết : ''Em hỏi Kim học tiếng Việt để làm gì ? Kim trả lời, học chữ Việt để đọc sách của chị và muốn biết những gì chị viết...''. Tôi nghe Cô Phương Khanh nói lại, làm tôi vui lắm. Chân thành cảm ơn Cô Phương Khanh đã tận tình dạy cho Kim (nói riêng) và cho tất cả Học Sinh (nói chung) học tiếng Việt Nam mau hiểu, mau nói và viết... Và, tôi cũng không quên ơn Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam tại Paris đã tổ chức ''Lớp Học Tiếng Việt'' vào mỗi chiều thứ Bảy. Tôi hy vọng nơi đó sẽ thâu nhận Học Sinh càng ngày càng đông thêm. ''Tiếng Việt là hơi thở của Mẹ Việt Nam. Xin đừng để cho Mẹ tắt thở...'' (Lời của Giáo Sư Vũ Ký trong ''Luận Cương Về Văn Hóa Việt Nam'').

                      Ðây là lời chân thật, là nỗi vui mừng tận đáy lòng của tôi, là niềm vui của một người mẹ vừa được đứa con gái, tên Thiên Kim Agnès Hiver trao tặng một món quà tinh thần to lớn nhứt đời vào dịp Lễ Giáng Sinh, năm mới 2003 và Tết Nguyên Ðán Quý Mùi.

                      Từ khi, tôi tập tành làm thơ, viết lách, tôi có lo nghĩ : ''Rồi đây không biết còn có ai trong gia đình mình đọc được và gìn giữ những gì mình đã viết... ? Chắc là phải đem gởi cho mây khói sẽ tan vào hư-không !''. Nhưng nay, sự mong ước của tôi đã trở thành sự thật... Ðêm nay, bên ngoài đầy giông bão, sấm chớp nổ vang rền. Còn trong nhà thì nghe se lạnh. Nhìn một khoảng trời xa thấy Mây Vẫn Còn Bay...

                      (Ivry-sur-Seine, đêm đông mưa gió 02-01-2003)
                      Việt Dương Nhân
                      (Giao Mùa Xuân Quí Mùi)
                      #10
                        Viet duong nhan 11.12.2005 12:28:35 (permalink)
                        "NET"


                        ................
                        - Con thấy tội nghiệp cô 7 quá !
                        - Ủa, sao vậy con ?
                        - Thấy cô dễ tin người - Chắc đời cô bị người ta gạt nhiều lắm hén !
                        Tôi trầm ngâm một hồi mới trả lời :
                        - Nếu cô có tất cả những gì mà người đời thèm muốn có được - Thì những cái cô bị lường gạt trở thành vật cô bố thí đó con.
                        - Nghĩa là sao ? Con không hiểu ý cô muốn nói.
                        - Vì sao cô dễ bị người gạt con không hiểu à !
                        - Dạ, không.
                        - Vì cô có những cái mà người không có - nên họ tìm cách lấy của cô. Còn cá nhân cô thì - nếu lỡ họ cố tình gạt gẫm cô để có được, Cô sẵn sàng cho tặng luôn.
                        - Tất cả ?
                        - Ừa, tất cả.
                        - Kể cả xác thân cô nữa à ?
                        - Cô đã nói là tất cả mà. Từ tiền bạc, nữ trang, tâm hồn, thân xác... À, nhưng...
                        TT cười...
                        - Còn nhưng... hả cô ?
                        - Đương nhiên, cô cũng để dành tối thiếu cho cô sống qua ngày. Mà có còn gì đâu để dành ? Bây giờ có lãnh chút ít căn bản mỗi tháng tạm sống... Sắc hương thì phai tàn. Nhờ vậy cô không còn "được" ai gạt nữa.
                        - Còn tình cảm ?
                        - Cô yêu & thuơng hết thế gian. Cô ráng bắt chước Phật, Chúa, những bậc Thánh Hiền và các Đấng lành - Hồi nhỏ ai ai cũng có học 3 môn : "Đức dục - trí dục, thể dục" - Cô luôn luôn mang theo bên lòng và ôm ghì "ĐỨC DỤC" = đạo đức. Cô cứ ráng áp dụng được tới đâu hay tới đó. Vì vậy cho nên cô chỉ giữ lấy yêu thuơng tha thứ chớ không cưu mang thù hận. Đời có câu : "Ở có đức mặc sức mà ăn". Đúng lắm con ơi !
                        - Con cũng phải tập có cái TÂM như cô.
                        - Con ráng tập từ bây giờ đi. Cô nhận thấy con đã có TÂM lành sẵn rồi.
                        - Dạ, cảm ơn cô. Con ráng nhín thời giờ lên mạng (chat) nói chuyện với cô thuờng, để tập tánh chấp nhận, nhẫn nhục, bao dung, tha thứ...
                        - Con có tấm lòng chân thật thì con sẽ đạt được - TT à ! Hãy sống thành thật thì ít nhiều gì mình cũng nhận được những chân thật hà ! Để cô đưa cho con đọc những lời của Mẹ Têrêsa Calcutta :


                        "Sống Đạo"

                        "Đạo không phải là một chủ thuyết,
                        để dựa vào đó mà chỉ trích chống đối nhau,
                        hay bảo vệ lập trường riêng tư của mình.
                        Đạo là sống theo Phúc âm Chúa Yêsu cách trọn vẹn.
                        Thế gian này có người không biết
                        phải trái, phi lý, vụ lợi :
                        Không can gì, cứ yêu thương họ.
                        Nếu bạn làm tốt, họ bảo rằng
                        bạn nhằm mục đích ích kỷ :
                        Không can gì, cứ làm điều tốt
                        Bạn thực hiện chương trình,
                        bạn sẽ gặp nhiều người bạn giả dối
                        và kẻ thù đích thực :
                        Không can gì, cứ thực hiện.
                        Sự thanh liêm và trung thực
                        Làm cho bạn dễ bị tấn công :
                        Không can gì, cứ thành thực và thanh liêm.
                        Công nghiệp bạn xây dựng nhiều năm
                        Sẽ bị phá tan trong một ngày :
                        Không can gì, cứ xây dựng.
                        Người được bạn giúp đỡ sẽ phản bội bạn :
                        Không can gì, cứ tiếp tục giúp đỡ.
                        Bạn đem những gì đẹp nhất
                        của đời bạn cho thiên hạ,
                        Họ sẽ đưa chân đá đuổi bạn :
                        Không can gì, hãy cho mọi người những gì tốt nhất.
                        Hai ngàn năm trước đây
                        Chúa Yêsu cũng làm như vậy".


                        - Lời của Mẹ Têrêsa Calcutta rất hay đó cô ! Con cố gắng nghe lời theo.
                        - Hồi cô còn tuổi 28 như con - cô cũng háo thắng lắm - nhưng không bao giờ cô thích gây gỗ cãi lộn với ai - Vì cô cảm thấy mắc cỡ. Suốt quãng đường đời dài đăng đẳng, cô luôn lẩm nhẩm và ghi khắc những câu : "Một câu nhịn, chín câu lành". Cô thích thả lầm, chứ không muốn bắt lầm. Và, cô hay tự an ủi và thuờng 'lẩy' những câu : "Một bằng cấp da (chọi lại) ba bằng cấp giấy". Một "chữ TÂM kia (chấp) ba chữ TÀI". Nhờ vậy mà cô sống bình an tới giờ này. Cô "được" con tội nghiệp cô - Cô chằng lấy làm lạ - Vì cô gặp những người như con nhiều lắm TT à ! Tại cô cháu mình mới quen trên "NET" mà cô nói hết sự thật.
                        - Tại con hỏi cô... Con thấy những cái cô không nên nói thật mà cô vẫn nói - nên con nghĩ thuơng cô vô cùng.
                        Tôi mỉm cười :
                        - Con hỏi cô thì cô trả lời bằng sự thật. Vì sự thật vĩnh cửu luôn luôn là thật. Nhưng con đừng vội tội nghiệp và thuơng cô. Cứ để từ từ vậy mới bền. Mọi tình cảm vội vàng nhanh chóng thì cũng dễ dàng phai nhạt - hoặc khi có "ngọn gió độc" thổi vào tai con làm con giựt mình, con sẽ xa lánh cô. Cô nói trước cho con hay đó.
                        - Cô đã có kinh nghiệm qua rồi ?
                        - Lẽ đương nhiên ! Phàm, ít ai cùng chia sẻ hạnh phúc của người. Cô đọc trong sách Phật Học nào đó (?) rằng : "Ít ai khóc với kẻ khóc - chằng nhiều người cười với kẻ cười". Ngụ ý : "Mình hạnh phúc tươi cười, họ ganh tỵ nên họ khóc - Mình buồn khổ mình khóc - Họ khoái chí nên họ cười". Và : "Phàm, thường phò thịnh - chớ ai mà đi phò suy bao giờ ?". TT cứ sống tới tới rồi sẽ thấy.
                        - Cảm ơn cô Bảy ! Chúc cô hưởng được mọi sự lành.
                        - Hiện tại, trong giây phút này, cô đang hưởng sự an lành đây.
                        Chúc TT và tất cả

                        Bình An - Hạnh phúc
                        .........
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2005 12:29:38 bởi Viet duong nhan >
                        #11
                          Viet duong nhan 18.12.2005 04:02:51 (permalink)
                          Hôm nay 7 dành trọn ở đây...
                          Hì hì hì
                          #12
                            fly1tome 19.12.2005 08:10:08 (permalink)
                            Hihihi...7 đang dành trọn gì thế?...
                            #13
                              Viet duong nhan 24.12.2005 03:33:16 (permalink)


                              Trích đoạn: fly1tome

                              Hihihi...7 đang dành trọn gì thế?...

                              Hi hìì Trọn ngày đêm đọc thơ....

                              Chúc Tômè Fly & gia đình hưởng đêm Giáng Sinh đầm ấm vui tươi
                              Thân
                              7_nn
                              #14
                                Viet duong nhan 25.12.2005 07:52:28 (permalink)
                                Bây giờ 7 đi "mần" bếp - trưa mai con gái và vài người bạn lại ăn NOEL.
                                Sao bây giờ nó "mắc" làm biếng nấu quá hà !
                                Chúc tất cả Nhân Gian Đông Tây Nam Bắc - 4 biển - 5 Châu đều được Hồng Ân của Chúa Hài Đồng.
                                Tui thì thừa biết Chúa & Mẹ thương tui lắm lắm...
                                #15
                                  Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 52 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 778 bài trong đề mục
                                  Chuyển nhanh đến:

                                  Thống kê hiện tại

                                  Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                  Kiểu:
                                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9