Tỏ Lòng Biết Ơn
Tạ ơn Trời đã ban Cây Bút Nhỏ
Nhớ ơn Người cho tặng đất trồng lên
Bao năm tháng, cây vươn, mầm nẩy nở
Tạo niềm vui, vơi bớt nỗi đau buồn...
*
Cây Bút Nhỏ có mấy lời tâm sự... :
Truyện ngắn "Gió Xoay Chiều" là truyện đầu tay đó ! Cây Bút Nhỏ đã viết hơn 22 năm (7/1977 - 9/1999). Trong 22 năm gởi khắp nơi, mà chẳng ai nhìn ngó ! Cuối thế kỷ 20. Vào mùa thu lá đổ, Tập San Ngày Mới (Paris) phóng chữ lên - Các bạn đồng tâm, có ai thấu rõ ? Nỗi mừng vui của Cây Bút Nhỏ này đây ! Bởi kiếp tằm phải vướng mắc nợ dâu ! Đặt niềm hy vọng vào Cây Bút Nhỏ - Trải tơ lòng cho thỏa chí hoài mong (... ...) Rồi Tuần Báo Sóng-Thần, Nguyệt San Nghệ-Thuật và Cỏ-Thơm - Dòng nước mát tưới cây khô bừng nở - Tuần Báo Đại-Chúng đưa vòng tay rộng mở - Cho địa bàn khai thác muôn chuyện đời - Nguyệt San Giao-Mùa, Hồn-Quê vui vẻ đón mời - Chẳng ngần ngại, người khen, hay chê dở - Về-Nguồn, Chí-Linh và Con-Ong-Việt cũng không chối từ bài của Việt Dương Nhân. Ôi, còn nhiều lắm..., kể sao cho xiết ? Cây Bút Nhỏ, lòng tha thiết biết ơn...
(Ivry-sur-Seine, 16 giờ, chiều hè mây xám 11-07-2002)
***********
Đúng như vậy - Viết 1 truyện ngắn gởi cả trăm tờ báo (suốt 22 năm) mà chẳng được đăng ... mải đến ... sau khi ra mắt tập thơ "Bốn Phương Chìm Nổi" - Dạo đó (điếc không sợ súng) RMS đại... nhờ quầng chúng thương tình khá thành công - Một năm sau truyện "Gió Xoay Chiều" mới được đăng báo. Sau 22 năm. Và tính chung 31 năm dài tui "tập viết" - Viết chơi, viết cho vơi nỗi lòng, chẳng cần ai chê dở, khen hay ... Cảm hứng cứ viết, viết viết, hết hứng thì ngừng. Hổng biết ráng, mà muốn ráng cũng không được. Mặc dù có cả đống đề tài nằm trong đầu tui - Nhưng không có hứng thì không làm sao cấu trúc cho ra hồn được !!!
Cảm ơn tất cả ai đã đọc những gì tui viết.
.............
Paris, thu_đông giao mùa, Bạch Am 16.12.2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2006 19:12:47 bởi Viet duong nhan >