Thì Thầm Ta Với Ta...
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 15 của 52 trang, bài viết từ 211 đến 225 trên tổng số 778 bài trong đề mục
Viet duong nhan 24.12.2006 22:21:27 (permalink)

 

Trích đoạn: phuongvu_210

thân gửi ns VIỆT DƯƠNG NHÂN.

Nhân dịp GIÁNG SINH pv tran trọng gửi tới NS
lời chúc sức khoẻ vạn sự bình an, gia đình yên ấm.

phuongvu_210

VDN chân thành gởi đến Thi Sĩ Phuong_Vu những lời chúc tốt lành nhất - Và cùng gia đình hưởng đêm Noel Bình An Hạnh Phúc.
 
Thân
VDN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 22:37:47 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 25.12.2006 20:43:52 (permalink)
:: Sống Như Chết ::
 
Nỗi buồn chờ đợi tin của các con ... nó làm cho tôi như kẻ chết rồi ! Nên tôi dứt khoát trong đầu, xem mình không còn ai ruột rà quyến thuộc trên cõi đời này nữa .
Bỗng sáng nay Thiên Kim gọi về chúc Noël - Tôi trả lời hững hờ - Kim hỏi gì tôi trả lời đó... làm như không biết TK là con ... Phải ! Tôi vẫn là phàm nhân như ai ! Sự đợi chờ tin con bao ngày - Và gởi bao nhiêu cái điện thư chẳng ai trả lơì gì cả . Tôi lo, tôi buồn kinh khủng ... Tự an ủi ... và xem như mình là kẻ cô độc cô đơn bơ vơ trên cõi đời... Vứt hết bao điều đen tối đó vào hư không ... Bình thản đi nhập cuộc (ăn Noël)... với kẻ lạ ngươì dưng cho quên cái đời 'vô duyên' của tôi ...

Thế là tôi "giận" ! Phải ! Qua bao ngày chờ đợi ... tim tôi quặn thắt từng cơn . Có lúc đau nhói, tôi cầu Trời Phật cho tôi tắt thở đổi kiếp luôn cho rồi . Nhưng không. Tôi
vẫn còn sống đây ...

Tôi ráng, tôi phải ráng chờ đợi tin con... Và tôi vẫn kìm chế lòng không gọi điện thoại tới nhà Ba nó. Vì giữa tôi và ba các con tôi còn lắm chuyện éo le ... chưa tới hồi kết cuộc ... Và tôi không muốn gọi điện thoại 'làm phiền' họ.

Tôi ích kỷ hay họ ích kỷ - ... Họ muốn tôi chết từ từ ... Họ làm đủ mọi cách để cho tôi khổ mà tự tử chết cho khuất mắt họ. Ông Trời sao không chịu "cất" tôi đi để cho họ vui. Cái số kiếp gì mà đen tối đến thế này ??? Tại sao phải còn nắm níu tình thương con quá vậy ? Vì thương nên lo lắng... Nhưng con mà không thương con thì thương được ai trên đời này ... Đem tình thương đại-đồng mà hòa chung với cái thương con cho nó nhẹ người ha ! Bởi vậy tình thương cá nhân, tinh thương riêng biệt .. mình trở thành kẻ ích kỷ là đúng rồi !


Tại Thiên Kim gọi tôi, tôi không niềm nở nói cười ? Bởi vì trong lúc đang nghĩ đến TK mà trong lòng đang buồn buồn và giận giận. Thế là Thiên Kim "lãnh đủ" hôm nay.

"Nó" nằm một chỗ, nó sẽ vui khi thấy mẹ con tôi hục hặc - Nó tìm đủ mọi cách để chia rẽ mẹ con tôi. Tôi cũng là NGU phàm không chịu nổi ... nên mới xẩy ra thế này. Thôi chuyện vừa xong như cơn ác mộng ... Có lẽ Thiên Kim buồn, đang khóc ??? Tôi cũng chẳng vui gì !!!!!!!!!!!!!!!!!
 
Bây giờ tôi cố gắng đè nén cơn đau, cơn giận tự mình tìm đường cho nhẹ tâm hồn bằng cách nghe Kinh Phật - Hôm qua nghe trọn quyển "Tử Thư" rất hay. Bây giờ mở nghe lại cho dịu lòng ...
Tâm trạng của tôi SỐNG Như CHẾT rồi ???

.................

Ngày 25 tháng 12 năm 2006

<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 00:43:38 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 27.12.2006 03:25:44 (permalink)
Gió Đời Chao Động....
 
À, nếu ta chết có bao nhiêu người vui nhỉ ?
Có bao nhiêu người thủ thỉ dưới gốc cây :
"Chết cho rồi, sống chật đất chi đây..."
Những kẻ ấy ta đã thấy rồi chiều hôm nọ.
Có nào ngờ ta cũng chán ghét đời ta quá
Cái thứ mất cha xa mẹ... giống như ma
Trong xó tối dật dờ thân cô độc
Ta muốn khóc, nhưng lệ đà hóa đá...!
............... !
Thoáng bay vèo mà hơn sáu chục năm... qua...
Trời đất hỡi ! Sao mà nhanh nhanh thế !
 
*   *   *
Ta chán đời hay đời ta ??!!!!!!! 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.12.2006 03:45:56 bởi Viet duong nhan >
sgecstasy 27.12.2006 06:40:05 (permalink)

Trích đoạn: Viet duong nhan

:: Sống Như Chết ::
 
Nỗi buồn chờ đợi tin của các con ... nó làm cho tôi như kẻ chết rồi ! Nên tôi dứt khoát trong đầu, xem mình không còn ai ruột rà quyến thuộc trên cõi đời này nữa .
Bỗng sáng nay Thiên Kim gọi về chúc Noël - Tôi trả lời hững hờ - Kim hỏi gì tôi trả lời đó... làm như không biết TK là con ... Phải ! Tôi vẫn là phàm nhân như ai ! Sự đợi chờ tin con bao ngày - Và gởi bao nhiêu cái điện thư chẳng ai trả lơì gì cả . Tôi lo, tôi buồn kinh khủng ... Tự an ủi ... và xem như mình là kẻ cô độc cô đơn bơ vơ trên cõi đời... Vứt hết bao điều đen tối đó vào hư không ... Bình thản đi nhập cuộc (ăn Noël)... với kẻ lạ ngươì dưng cho quên cái đời 'vô duyên' của tôi ...

Thế là tôi "giận" ! Phải ! Qua bao ngày chờ đợi ... tim tôi quặn thắt từng cơn . Có lúc đau nhói, tôi cầu Trời Phật cho tôi tắt thở đổi kiếp luôn cho rồi . Nhưng không. Tôi
vẫn còn sống đây ...

Tôi ráng, tôi phải ráng chờ đợi tin con... Và tôi vẫn kìm chế lòng không gọi điện thoại tới nhà Ba nó. Vì giữa tôi và ba các con tôi còn lắm chuyện éo le ... chưa tới hồi kết cuộc ... Và tôi không muốn gọi điện thoại 'làm phiền' họ.

Tôi ích kỷ hay họ ích kỷ - ... Họ muốn tôi chết từ từ ... Họ làm đủ mọi cách để cho tôi khổ mà tự tử chết cho khuất mắt họ. Ông Trời sao không chịu "cất" tôi đi để cho họ vui. Cái số kiếp gì mà đen tối đến thế này ??? Tại sao phải còn nắm níu tình thương con quá vậy ? Vì thương nên lo lắng... Nhưng con mà không thương con thì thương được ai trên đời này ... Đem tình thương đại-đồng mà hòa chung với cái thương con cho nó nhẹ người ha ! Bởi vậy tình thương cá nhân, tinh thương riêng biệt .. mình trở thành kẻ ích kỷ là đúng rồi !


Tại Thiên Kim gọi tôi, tôi không niềm nở nói cười ? Bởi vì trong lúc đang nghĩ đến TK mà trong lòng đang buồn buồn và giận giận. Thế là Thiên Kim "lãnh đủ" hôm nay.

"Nó" nằm một chỗ, nó sẽ vui khi thấy mẹ con tôi hục hặc - Nó tìm đủ mọi cách để chia rẽ mẹ con tôi. Tôi cũng là NGU phàm không chịu nổi ... nên mới xẩy ra thế này. Thôi chuyện vừa xong như cơn ác mộng ... Có lẽ Thiên Kim buồn, đang khóc ??? Tôi cũng chẳng vui gì !!!!!!!!!!!!!!!!!
 
Bây giờ tôi cố gắng đè nén cơn đau, cơn giận tự mình tìm đường cho nhẹ tâm hồn bằng cách nghe Kinh Phật - Hôm qua nghe trọn quyển "Tử Thư" rất hay. Bây giờ mở nghe lại cho dịu lòng ...
Tâm trạng của tôi SỐNG Như CHẾT rồi ???

.................

Ngày 25 tháng 12 năm 2006



 
Chi Bảy ơi.
 
Sorry! với chị trước là em đã tò mò chạy vô đây dọc bài viết nầy. Em đọc những lời trong bài viết nầy mà thấy xót xa trong ruột bởi vì cũng đã lâu lắm rồi em không gọi điện thoại về cho Mẹ em. Nó như một tiếng chuông cảnh tỉnh. Chiều nay em sẽ gọi điện thoại về thăm Mẹ.
 
Không biết có một cái gì liên quan vô hình nào giữa bài viết của chị và sự suy nghỉ của em hôm nay?
 
Sáng nay trên đường lái xe đi làm về, em cứ nghĩ đến Mẹ em. Em nghỉ đến tuổi già của Mẹ sống xa con.
Em nghỉ đến nỗi đớn đau của Mẹ ngày xưa khi đưa em đi vượt biển. Mẹ nhìn con đi vượt biển mà không biết mai nầy có còn gặp lại.
 
Làm sao biết được con mình sẽ đến bến bờ bình an hay bỏ xác trên đại dương?. Cái sự suy nghỉ nầy em thấy khủng khiếp quá. Nó như muối xát vào trong ruột gan mình. Em bây giờ đã làm cha, mẹ nên em hiểu được cái cảm giác nầy. Nhìn con mình đi vào cõi chết tìm một sự sống là một điều hết sức tàn nhẫn. Em thấy thương mẹ quá.
Mẹ thật vĩ đại. Trái tim Mẹ thật bao la.
 
Em không biết nếu em phải đi đến một quyết định cho con em bây giờ - như Mẹ ngày xưa đã làm cho em - em có làm được hay không? Nó đau đớn quá, chị ạ.
 
Em biết chị đang buồn. Em không biết phải nói như thế nào bây giờ.  Nhưng em biết chắc chắn một điều là chị đã thương con với tấm lòng vĩ đại của một người Mẹ thì con chị cũng thương chị như thế thôi. Như em bây giờ nghỉ về Mẹ, thấy thương Mẹ.
 
Thôi, đừng giận con nữa chị nhé.
sgecstasy 27.12.2006 06:52:55 (permalink)
Báo San Jose Mercury News sáng hôm nay có đăng một tin về một Người Mẹ Việt Nam đường xa vạn dặm tìm con.
 
Câu chuyện hết sức cãm động về một người Mẹ, bà Hai Nguyen, hiện đang sống ở Việt Nam đang sắp chết vì bệnh ung thư vượt đường xa vạn dặm đến Mỹ tìm một người con trai tên là Tuan Bao, đã xa cách 20 năm hiện đang sống tại San Jose, California.
Đến Mỹ, bà Hai Nguyen đã tìm được người con sau bao nhiêu tháng trời tìm kiếm, với sự giúp đở của nhiều người. Bà đã tìm thấy con nằm ngủ ở một vỉa hè sau lưng một tiệm bán bánh mì sandwich. Tuan Bao bị bệnh tâm thần, không có chổ ở, ăn xin, sống và ngủ ở vỉa hè. Tuan Bao, người con bà tìm được không phải là những gì bà mẹ tội nghiệp nầy mong đợi.

 
Em post bài nầy vào đây cho chị đọc nha.
 

Mother's love reaches far in search for son

VIETNAM TO CALIFORNIA: HUNT ENDS IN SAN JOSE
By Truong Phuoc Khánh
Mercury News



Hai Nguyen came to America to reclaim the son she had sent away 20 years before. She had hoped for so much for him: freedom, education, prosperity, the difference between a life of promise and a life deprived.

When she finally found him, in November, he was homeless and barely coherent, lying crumpled on the cold cement behind a Lee's Sandwiches shop in San Jose.

The mother's search for her son, whose letters home abruptly stopped four years ago, is known by now to thousands after the dramatic tale hit the Internet and spread by the Vietnamese media from Canada to Australia.

When she finally found him, she was dying of cancer.

That autumn day, folding him into her arms even as he, not recognizing her, shoved her away, the mother's tears burned of shame and disappointment. She had failed him.

``You've heard of the phenomenal love of the Vietnamese mother?'' an acquaintance said, resting her hand on Nguyen's shoulder. ``This is the genuine article.''

When she found him, Tuan Bao, 36, had a criminal record.

She learned about his legal troubles only last week. While recounting it, Nguyen bowed her head and begged society's forgiveness for her son, asking a reporter to record it.

Bao, visibly pained, objected.

``No, Ma, I take responsibility for my crime,'' he said. ``I am to blame, not you. It is my shame, not yours.''

Bao was only 16 when his mother last embraced him and then turned him over to a boat captain to be smuggled out of Ho Chi Minh City in 1986. He was her eldest of three -- their father had died fighting in the war when Bao was a toddler. Like millions of other families living under communism, Nguyen was barely eking out a living. America, that fabled land where trees dripped with gold, was where everyone wanted to be.

Bao made it across the sea and lived with a sponsoring American family in Minnesota for several years. He dropped out of high school in the 12th grade. When he was 20, Bao headed to Denver where he briefly stayed with an uncle, his mother's brother, who taught him the craft of watch repair.

He sent letters and money home. The photos he included showed he was healthy and doing well. An ocean away, his mother sent back advice and encouragement: Don't fall into the wrong crowd. Finish school. Find a good job.

But Bao did fall in with the wrong crowd. By the time he reached Southern California in 1994, any money he earned went toward gambling, drugs and parties.

``I did not give one thought to my future,'' Bao said. ``Life here is all about freedom. And if you don't have a strong foundation, you lose your way. So I pay this price for my past mistakes.''

When she found him, he had already paid a grave price. Sentenced to 10 years in prison for a robbery in 1995, he served 6 1/2 years, including time for several parole violations. At Wasco State Prison in Kern County, Bao trained as an X-ray technician. He sent home a photo of himself, nicely dressed in borrowed civilian clothes. When he was released from prison, Bao struggled to find stable employment.

His last call home was during the Vietnamese Lunar New Year, spring of 2003. Nguyen told her son she had been diagnosed with ovarian cancer and had two months to live. He scraped together $500 to send for her medication. He then descended into depression.

``I was wandering the last four years,'' he said, ``a vagabond.''

He dug food from trash cans during the day and slept in parking lots at night. Diagnosed in 2004 with mental illness, he lost track of his medicine and succumbed to his illness, withdrawing from the world, living on the streets.

Nguyen's search began in September, when she landed in Southern California with $600 in borrowed cash. Although she had survived cancer longer than she had expected, she worried that she might die soon and couldn't bear to leave the world without knowing the fate of her eldest. She sold the last bars of gold she had saved for her burial plot and paid $1,400 for plane tickets. She had one friend in Santa Ana, the last place Bao was known to have lived.

When she found him, she pledged she would make up for 20 lost years.

She started by placing missing-person ads in the Vietnamese-language newspapers that circulate in Southern California. Her friend helped print fliers, using the photo Bao had sent from prison. Nguyen taped the fliers to hundreds of lamp posts and street signs throughout Little Saigon in Westminster, Los Angeles' Chinatown and many homeless shelters in between.

In a culture where some of the most celebrated songs are dedicated to the bond between mother and child, everywhere Nguyen went, strangers who heard about her quest pressed cash into her hands. She paid taxis to drive her around.

After two months of desperation and false leads, she prayed: Let him be dead, but at least let him be found.

When she finally found him, it was thanks to a San Jose woman, Huong Le, who recognized Bao, the ``missing son'' on Vietnamese news programs, as the homeless man she had been feeding. Bao was sleeping behind an eatery where Le worked at Lion Plaza, a commercial hub of Vietnamese shops in San Jose.

The restaurant workers, finding him harmless, brought him food and buckets of water to wash up.

``He was really gentle,'' Le said, and clearly mentally ill. ``We offered him money, he would refuse.''

Le reached Nguyen by cell phone in Southern California. The restaurant worker told Nguyen about the homeless man who had the same name as her son, and who grew up in the same villages as her son.

Does he have very dark eyebrows, the mother asked?

Yes, Le answered, very dark.

Nguyen drove up, and with Le's help, tracked down Bao who had relocated to a different shelter behind a sandwich shop nearby. They called the police, who took him to the hospital. Today, with medication, Bao's tremors have stopped. The hallucinations are rarer. Thien Cao, a local Cao Dai priest, opened his San Jose home to mother and son.

``It's nothing less than a miracle,'' said Cao of the reunion.

In his lucid moments, Bao is articulate and thoughtful about his past.

``I've given our community a bad name,'' he said. ``I beg for forgiveness.''

Bao, who does not have U.S. citizenship, is uncertain what his status is with immigration officials, given his earlier refugee status and his criminal conviction. Meanwhile, his mother must return to Vietnam in January, because her visitor's visa expires and she must check in with her doctors. But she will come back, she said.

Now that she's found him.


--------------------------------------------------------------------------------
Contact Truong Phuoc Khánh at tkhanh@mercurynews.com or (408) 920-2729.



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/9908/EF1C44E20FA2461FAEEC340F54193C12.JPG[/image]
Hình của Bà Hai Nguyen và người con trai Tuan Bao đăng trên báo San jose Mercury News.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.12.2006 06:56:51 bởi sgecstasy >
Attached Image(s)
Viet duong nhan 27.12.2006 20:36:31 (permalink)

Trích đoạn: sgecstasy


Trích đoạn: Viet duong nhan

:: Sống Như Chết ::
 
Nỗi buồn chờ đợi tin của các con ... nó làm cho tôi như kẻ chết rồi ! Nên tôi dứt khoát trong đầu, xem mình không còn ai ruột rà quyến thuộc trên cõi đời này nữa .
Bỗng sáng nay Thiên Kim gọi về chúc Noël - Tôi trả lời hững hờ - Kim hỏi gì tôi trả lời đó... làm như không biết TK là con ... Phải ! Tôi vẫn là phàm nhân như ai ! Sự đợi chờ tin con bao ngày - Và gởi bao nhiêu cái điện thư chẳng ai trả lơì gì cả . Tôi lo, tôi buồn kinh khủng ... Tự an ủi ... và xem như mình là kẻ cô độc cô đơn bơ vơ trên cõi đời... Vứt hết bao điều đen tối đó vào hư không ... Bình thản đi nhập cuộc (ăn Noël)... với kẻ lạ ngươì dưng cho quên cái đời 'vô duyên' của tôi ...

Thế là tôi "giận" ! Phải ! Qua bao ngày chờ đợi ... tim tôi quặn thắt từng cơn . Có lúc đau nhói, tôi cầu Trời Phật cho tôi tắt thở đổi kiếp luôn cho rồi . Nhưng không. Tôi
vẫn còn sống đây ...

Tôi ráng, tôi phải ráng chờ đợi tin con... Và tôi vẫn kìm chế lòng không gọi điện thoại tới nhà Ba nó. Vì giữa tôi và ba các con tôi còn lắm chuyện éo le ... chưa tới hồi kết cuộc ... Và tôi không muốn gọi điện thoại 'làm phiền' họ.

Tôi ích kỷ hay họ ích kỷ - ... Họ muốn tôi chết từ từ ... Họ làm đủ mọi cách để cho tôi khổ mà tự tử chết cho khuất mắt họ. Ông Trời sao không chịu "cất" tôi đi để cho họ vui. Cái số kiếp gì mà đen tối đến thế này ??? Tại sao phải còn nắm níu tình thương con quá vậy ? Vì thương nên lo lắng... Nhưng con mà không thương con thì thương được ai trên đời này ... Đem tình thương đại-đồng mà hòa chung với cái thương con cho nó nhẹ người ha ! Bởi vậy tình thương cá nhân, tinh thương riêng biệt .. mình trở thành kẻ ích kỷ là đúng rồi !


Tại Thiên Kim gọi tôi, tôi không niềm nở nói cười ? Bởi vì trong lúc đang nghĩ đến TK mà trong lòng đang buồn buồn và giận giận. Thế là Thiên Kim "lãnh đủ" hôm nay.

"Nó" nằm một chỗ, nó sẽ vui khi thấy mẹ con tôi hục hặc - Nó tìm đủ mọi cách để chia rẽ mẹ con tôi. Tôi cũng là NGU phàm không chịu nổi ... nên mới xẩy ra thế này. Thôi chuyện vừa xong như cơn ác mộng ... Có lẽ Thiên Kim buồn, đang khóc ??? Tôi cũng chẳng vui gì !!!!!!!!!!!!!!!!!
 
Bây giờ tôi cố gắng đè nén cơn đau, cơn giận tự mình tìm đường cho nhẹ tâm hồn bằng cách nghe Kinh Phật - Hôm qua nghe trọn quyển "Tử Thư" rất hay. Bây giờ mở nghe lại cho dịu lòng ...
Tâm trạng của tôi SỐNG Như CHẾT rồi ???

.................

Ngày 25 tháng 12 năm 2006




Chi Bảy ơi.
 
Sorry! với chị trước là em đã tò mò chạy vô đây dọc bài viết nầy. Em đọc những lời trong bài viết nầy mà thấy xót xa trong ruột bởi vì cũng đã lâu lắm rồi em không gọi điện thoại về cho Mẹ em. Nó như một tiếng chuông cảnh tỉnh. Chiều nay em sẽ gọi điện thoại về thăm Mẹ.
 
Không biết có một cái gì liên quan vô hình nào giữa bài viết của chị và sự suy nghỉ của em hôm nay?
 
Sáng nay trên đường lái xe đi làm về, em cứ nghĩ đến Mẹ em. Em nghỉ đến tuổi già của Mẹ sống xa con.
Em nghỉ đến nỗi đớn đau của Mẹ ngày xưa khi đưa em đi vượt biển. Mẹ nhìn con đi vượt biển mà không biết mai nầy có còn gặp lại.
 
Làm sao biết được con mình sẽ đến bến bờ bình an hay bỏ xác trên đại dương?. Cái sự suy nghỉ nầy em thấy khủng khiếp quá. Nó như muối xát vào trong ruột gan mình. Em bây giờ đã làm cha, mẹ nên em hiểu được cái cảm giác nầy. Nhìn con mình đi vào cõi chết tìm một sự sống là một điều hết sức tàn nhẫn. Em thấy thương mẹ quá.
Mẹ thật vĩ đại. Trái tim Mẹ thật bao la.
 
Em không biết nếu em phải đi đến một quyết định cho con em bây giờ - như Mẹ ngày xưa đã làm cho em - em có làm được hay không? Nó đau đớn quá, chị ạ.
 
Em biết chị đang buồn. Em không biết phải nói như thế nào bây giờ.  Nhưng em biết chắc chắn một điều là chị đã thương con với tấm lòng vĩ đại của một người Mẹ thì con chị cũng thương chị như thế thôi. Như em bây giờ nghỉ về Mẹ, thấy thương Mẹ.
 
Thôi, đừng giận con nữa chị nhé.

 
Em làm cho chị dịu cơn buồn - ít nhất chị cũng làm cho một Tha Nhân tỉnh ngộ nhớ đến MẸ, là em. Hãy gọi thăm Mẹ , ít nhất 1 lần trong tuần.
Việt Nam mình có câu : "Mẹ nuôi con như biển hồ lai láng - Con nuôi Mẹ tính tháng tính ngaỳ " - Còn chị thì nuôi Mẹ như biển hồ lai láng - Nuôi con như trơì rộng bao la... - Nay Mẹ đã qui Tiên - Còn 2 con thì mọc cánh bay hết - Đứa nào cũng đến 26 tuổi mới ra khỏi vòng tay của chị.
 
Bây giờ chị phải bắt chước Phật, giữ một TÌNH THƯƠNG CHUNG cho ĐẠI ĐỒNG mà cầu nguyện thế gian được an lành tự tại - không cất TÌNH RIÊNG vào mình nữa. Phải quên đi cái tình thương riêng biệt này - Để không bị "Tam Bành Lục Tặc" nó bám víu làm THAM.. SÂN... rồi NGU SI nổi lên.
Cảm ơn em đã vào an ủi chị. Chúc em & gia đình vui vẻ đón năm mới 2007.
Thân
Chị Bảy
 
Viet duong nhan 27.12.2006 20:44:38 (permalink)

Trích đoạn: sgecstasy

Báo San Jose Mercury News sáng hôm nay có đăng một tin về một Người Mẹ Việt Nam đường xa vạn dặm tìm con.
 
Câu chuyện hết sức cãm động về một người Mẹ, bà Hai Nguyen, hiện đang sống ở Việt Nam đang sắp chết vì bệnh ung thư vượt đường xa vạn dặm đến Mỹ tìm một người con trai tên là Tuan Bao, đã xa cách 20 năm hiện đang sống tại San Jose, California.
Đến Mỹ, bà Hai Nguyen đã tìm được người con sau bao nhiêu tháng trời tìm kiếm, với sự giúp đở của nhiều người. Bà đã tìm thấy con nằm ngủ ở một vỉa hè sau lưng một tiệm bán bánh mì sandwich. Tuan Bao bị bệnh tâm thần, không có chổ ở, ăn xin, sống và ngủ ở vỉa hè. Tuan Bao, người con bà tìm được không phải là những gì bà mẹ tội nghiệp nầy mong đợi.

 
Em post bài nầy vào đây cho chị đọc nha.
 

Mother's love reaches far in search for son

VIETNAM TO CALIFORNIA: HUNT ENDS IN SAN JOSE
By Truong Phuoc Khánh
Mercury News



Hai Nguyen came to America to reclaim the son she had sent away 20 years before. She had hoped for so much for him: freedom, education, prosperity, the difference between a life of promise and a life deprived.

When she finally found him, in November, he was homeless and barely coherent, lying crumpled on the cold cement behind a Lee's Sandwiches shop in San Jose.

The mother's search for her son, whose letters home abruptly stopped four years ago, is known by now to thousands after the dramatic tale hit the Internet and spread by the Vietnamese media from Canada to Australia.

When she finally found him, she was dying of cancer.

That autumn day, folding him into her arms even as he, not recognizing her, shoved her away, the mother's tears burned of shame and disappointment. She had failed him.

``You've heard of the phenomenal love of the Vietnamese mother?'' an acquaintance said, resting her hand on Nguyen's shoulder. ``This is the genuine article.''

When she found him, Tuan Bao, 36, had a criminal record.

She learned about his legal troubles only last week. While recounting it, Nguyen bowed her head and begged society's forgiveness for her son, asking a reporter to record it.

Bao, visibly pained, objected.

``No, Ma, I take responsibility for my crime,'' he said. ``I am to blame, not you. It is my shame, not yours.''

Bao was only 16 when his mother last embraced him and then turned him over to a boat captain to be smuggled out of Ho Chi Minh City in 1986. He was her eldest of three -- their father had died fighting in the war when Bao was a toddler. Like millions of other families living under communism, Nguyen was barely eking out a living. America, that fabled land where trees dripped with gold, was where everyone wanted to be.

Bao made it across the sea and lived with a sponsoring American family in Minnesota for several years. He dropped out of high school in the 12th grade. When he was 20, Bao headed to Denver where he briefly stayed with an uncle, his mother's brother, who taught him the craft of watch repair.

He sent letters and money home. The photos he included showed he was healthy and doing well. An ocean away, his mother sent back advice and encouragement: Don't fall into the wrong crowd. Finish school. Find a good job.

But Bao did fall in with the wrong crowd. By the time he reached Southern California in 1994, any money he earned went toward gambling, drugs and parties.

``I did not give one thought to my future,'' Bao said. ``Life here is all about freedom. And if you don't have a strong foundation, you lose your way. So I pay this price for my past mistakes.''

When she found him, he had already paid a grave price. Sentenced to 10 years in prison for a robbery in 1995, he served 6 1/2 years, including time for several parole violations. At Wasco State Prison in Kern County, Bao trained as an X-ray technician. He sent home a photo of himself, nicely dressed in borrowed civilian clothes. When he was released from prison, Bao struggled to find stable employment.

His last call home was during the Vietnamese Lunar New Year, spring of 2003. Nguyen told her son she had been diagnosed with ovarian cancer and had two months to live. He scraped together $500 to send for her medication. He then descended into depression.

``I was wandering the last four years,'' he said, ``a vagabond.''

He dug food from trash cans during the day and slept in parking lots at night. Diagnosed in 2004 with mental illness, he lost track of his medicine and succumbed to his illness, withdrawing from the world, living on the streets.

Nguyen's search began in September, when she landed in Southern California with $600 in borrowed cash. Although she had survived cancer longer than she had expected, she worried that she might die soon and couldn't bear to leave the world without knowing the fate of her eldest. She sold the last bars of gold she had saved for her burial plot and paid $1,400 for plane tickets. She had one friend in Santa Ana, the last place Bao was known to have lived.

When she found him, she pledged she would make up for 20 lost years.

She started by placing missing-person ads in the Vietnamese-language newspapers that circulate in Southern California. Her friend helped print fliers, using the photo Bao had sent from prison. Nguyen taped the fliers to hundreds of lamp posts and street signs throughout Little Saigon in Westminster, Los Angeles' Chinatown and many homeless shelters in between.

In a culture where some of the most celebrated songs are dedicated to the bond between mother and child, everywhere Nguyen went, strangers who heard about her quest pressed cash into her hands. She paid taxis to drive her around.

After two months of desperation and false leads, she prayed: Let him be dead, but at least let him be found.

When she finally found him, it was thanks to a San Jose woman, Huong Le, who recognized Bao, the ``missing son'' on Vietnamese news programs, as the homeless man she had been feeding. Bao was sleeping behind an eatery where Le worked at Lion Plaza, a commercial hub of Vietnamese shops in San Jose.

The restaurant workers, finding him harmless, brought him food and buckets of water to wash up.

``He was really gentle,'' Le said, and clearly mentally ill. ``We offered him money, he would refuse.''

Le reached Nguyen by cell phone in Southern California. The restaurant worker told Nguyen about the homeless man who had the same name as her son, and who grew up in the same villages as her son.

Does he have very dark eyebrows, the mother asked?

Yes, Le answered, very dark.

Nguyen drove up, and with Le's help, tracked down Bao who had relocated to a different shelter behind a sandwich shop nearby. They called the police, who took him to the hospital. Today, with medication, Bao's tremors have stopped. The hallucinations are rarer. Thien Cao, a local Cao Dai priest, opened his San Jose home to mother and son.

``It's nothing less than a miracle,'' said Cao of the reunion.

In his lucid moments, Bao is articulate and thoughtful about his past.

``I've given our community a bad name,'' he said. ``I beg for forgiveness.''

Bao, who does not have U.S. citizenship, is uncertain what his status is with immigration officials, given his earlier refugee status and his criminal conviction. Meanwhile, his mother must return to Vietnam in January, because her visitor's visa expires and she must check in with her doctors. But she will come back, she said.

Now that she's found him.


--------------------------------------------------------------------------------
Contact Truong Phuoc Khánh at tkhanh@mercurynews.com or (408) 920-2729.



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/9908/EF1C44E20FA2461FAEEC340F54193C12.JPG[/image]
Hình của Bà Hai Nguyen và người con trai Tuan Bao đăng trên báo San jose Mercury News.

Đấy là TÌNH MẸ thương con thật cảm động. Biết nói sao bây giờ ??! Chỉ cầu mong cho Mẹ con bà Hai Nguyên được bình an. Có những thảm cảnh rất bi đát hơn mình nhiều há em !!
 
Viet duong nhan 27.12.2006 23:18:50 (permalink)
Chập Chờn  ...
 
Mây đen ồ ạt đến
Hồn ta đang khập khễnh
Địa Ngục hiển hiện lên
Giữa biển đời lênh đênh
Kìa... những linh hồn tối
Chập chờn đứng_nằm_ngồi...
Thiên Đàng giờ xa xôi
Ta lần mò tiến tới...
Ra khỏi vùng tăm tối...
Ô, ai đà chặn lối.........?
Thôi, thôi hãy lai hồi..
Tỉnh giấc "bay" ngàn nơi....
.....XÓA.....
 
27.12.2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.12.2006 07:16:47 bởi Viet duong nhan >
sgecstasy 28.12.2006 11:35:31 (permalink)

Trích đoạn: Viet duong nhan

Đấy là TÌNH MẸ thương con thật cảm động. Biết nói sao bây giờ ??! Chỉ cầu mong cho Mẹ con bà Hai Nguyên được bình an. Có những thảm cảnh rất bi đát hơn mình nhiều há em !!
 

 
Thật đúng vậy chị Bảy. Tình Mẹ thương con thật càm động.
 
Đang bị bệnh ung thư sắp chết nhưng người Mẹ vẫn lặn lội dặm nghìn tìm con.
Với tấm lòng thương con tha thiết như thế thì có còn gì để nói nữa phải không chị. 
 
Cầu mong mọi sự đều an bình cho hai mẹ con bà Hai Nguyen.
Viet duong nhan 29.12.2006 19:25:23 (permalink)
A. ơi !
 
Chị đang làm mẹ cho 2 con... Hễ mùa Noël là buồn rai rứt - Nhớ bao lần Noël lúc các con còn nhỏ... Nhưng nén lòng chấp nhận chớ biết sao bây giờ.
Biết cái số phận của chị là cô đơn cô độc - Tuy biết nhưng cũng ngậm ngùi.
Các con chị ra ở riêng hết từ gần 13 năm nay - Có những lúc nhớ con. Nhắm mắt lại mà tìm trong kỷ niệm nghe lòng khắc khoải nhớ từng nụ cười, ánh mắt, từng cái nhõng nhẽo, hay làm nũng... Chỉ nhìn hình cho đỡ nhớ thôi em à !
Đâu phải muốn đến nhà thăm tụi nó dễ dàng.
Hồi nhỏ đi đâu cũng phải trốn - Vì chúng đòi theo - Bây giờ muốn gặp hay gọi phone thăm các con cũng khó gặp rồi.

Ôi, thương thay cho những ngươì Mẹ vô phước ! Chờ đợi tin con như nắng hạn chờ mưa rào... Nhưng chúng nào để ý tới !
Có những lúc chị không còn "ý sống" nữa ! Nhưng... nhưng... chưa được "giấy phép" của ông trời. Thấy đời chẳng có gì vui... "Ngươì buồn cảnh có vui đâu bao giờ" phải ko A. !
...................
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2006 19:32:24 bởi Viet duong nhan >
pansy 30.12.2006 16:06:32 (permalink)

Thương chúc Pansy vui vẻ đón mừng năm mới 2007
Được vạn sự như ý
Cô Bảy
 
Con cám ơn cô 7 đã đến chúc Tết con!
Con cũng xin chúc cô năm mới 2007 được khoẻ mạnh hơn "năm tuổi" của cô vừa qua, tài lộc dồi dào, hồn văn thơ thêm lai láng nha cô 7


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/15435/633A53496B9E42D5ADA606144994A41E.jpg[/image]
Attached Image(s)
Viet duong nhan 30.12.2006 19:56:39 (permalink)

Trích đoạn: pansy


Thương chúc Pansy vui vẻ đón mừng năm mới 2007
Được vạn sự như ý
Cô Bảy
 
Con cám ơn cô 7 đã đến chúc Tết con!
Con cũng xin chúc cô năm mới 2007 được khoẻ mạnh hơn "năm tuổi" của cô vừa qua, tài lộc dồi dào, hồn văn thơ thêm lai láng nha cô 7


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/15435/633A53496B9E42D5ADA606144994A41E.jpg[/image]

Cảm ơn những lời chúc lành của Pansy - Cô 7 cũng cầu mong cho sức của cô đỡ hơn năm rồi .
Chúc Pansy thật VUI năm mới nha !
Thương
Cô Bảy
Viet duong nhan 31.12.2006 08:31:45 (permalink)
Lòng yên, tâm tịnh đưa mắt nhìn đâu đâu cũng thấy ánh nắng vàng và mây xanh biếc ... Mặc dù :
 
Cô liêu một góc bên đời
Nhưng lòng gởi khắp chân trời biển xa
Mười phương đâu chẳng là nhà
Tâm cầu mong cõi Ta-bà BÌNH AN 
 
(vdn)
Viet duong nhan 31.12.2006 08:34:46 (permalink)
"Ltt đang tập bỏ tham sân si, tham gì cũng bớt, ngay cả tham... gia "
(LTT)



.......... Buông.....


Nhặt được một câu
Buông xả cả đời
Dính mắc một lời
Khổ đau suốt kiếp
 
Trái oan, oan trái
Nghiệp quả trả vay
Lẩn quẩn đêm ngày
Luân hồi nối tiếp ..
 
 ........XẢ....

Những ngày cuối tuần, cuối tháng, cuối năm
Bạch Am 29.12.2006
sgecstasy 31.12.2006 09:56:36 (permalink)
Chị ơi.
 
Mấy hôm nay em đọc những lời chị viết, em thấy chị có nhiều tâm sự quá.
Và em thấy có một nỗi cô đơn đang đè nặng chị.
Chị lặng lẽ chấp nhận sự cô độc hay đơn độc của mình trong nỗi nhớ thương con.
 
Những đứa con như những con chim non ngày xưa giờ đã đủ lông, đủ cánh bay đi bỏ lại Mẹ một mình với tuổi già hiu quạnh. Cái thời gian thật sự một người sống cần Mẹ, gần Mẹ, để được Mẹ chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngũ là bao nhiêu năm hở chị?
1 năm, 5 năm, 10 năm, 20 năm, 30 năm trong cái cõi trăm năm một đời người?
 
Sung sướng thay cho những ai sinh ra, lớn lên, trưởng thành, lập gia đình, bước vào đời dưới vòng tay che chở, đùm bọc của Mẹ.
 
Em thấy chị thương nhớ con như vậy, em cũng nói lên nỗi lòng của mình nhớ Mẹ.
Em tin chắc một điều là những người con của chị, vẫn tha thiết nhớ chị nhưng vì cuộc sống hằng ngày nên đã không thăm hỏi chị thường xuyên.
 
Em trai của em, không có được cái hạnh phúc đó.
Sau 75, vì cuộc sống khó khăn, Mẹ em phải tần tảo mưu sinh nuôi một đàn con chưa trưởng thành nên không có thời gian lo lắng cho từng đứa một. Em trai của em, năm 8 tuổi, nhân khi Mẹ em vắng nhà lo việc buôn bán đã lén Mẹ trốn đi tắm sông với một đám bạn trong xóm cùng tuổi. Khi Mẹ biết tin do những đứa bạn chạy về báo thì đã quá muộn màng. Mất 2 ngày mới tìm được xác em, bị nước cuốn mắc kẹt vào rễ của đám tre mọc bên bờ sông.
Mẹ khóc ngất. Mẹ vật vã tự trách mình đã không giữ được con. Em trai của em sống được với Mẹ vỏn vẹn 8 năm của một đời người.
 
Em cũng không có được cái hạnh phúc đó.
Năm em 15 tuổi đã xa Mẹ vào Sài Gòn sống với anh, chị em để học hành. Năm em 18 tuổi Mẹ khăn gói, gạt nước mắt đưa em vượt biển tìm một thiên đàng nào đó mà người ta gọi là hạnh phúc. Một thiên đàng với cái tuổi ngây ngô 18 em vẫn chưa biết là ở đâu. Có ai biết thiên đàng ở đâu?
 
Biển muôn trùng sóng vỗ. Biển dịu dàng, mơ mộng. Nhưng biển cũng tàn ác, cuồng nộ, nuốt chững những sinh mạng yếu đuối lạc lõng, bơ vơ giữa đại dương mênh mông. Đáy biển sâu thẳm. Người đi không trở về. Những giọt nước mắt rơi xuống như những nhọc nhằn, ân hận của những người còn sống sót ở lại. Có ai biết thiên đàng ở đâu?
 
Hơn 25 năm qua rồi, Mẹ nay đã già với cái tuổi 80 hiện còn ở Việt Nam, ngày đêm nhớ thương con.
Hơn 25 năm lưu lạc xứ người, sống nửa đời người, em vẫn chưa tìm được câu trả lời của ngày bỏ nước ra đi.
Cuộc sống còn có ý nghĩa gì khác hơn nợ cơm áo hằng ngày?
Hạnh phúc có phải là mình có được những cái vật chất mà người khác không có?
Em không biết phải trả lời làm sao khi nghỉ về những người đã ở lại dưới lòng biển sâu.
 
Chị ơi.
Thấy chị buồn, em cũng không biết phải nói gì để an ủi chị. Em chỉ mượn hoàn cảnh của em để nói rằng dù gì đi nữa những người con vẫn luôn luôn thương nhớ Mẹ mình. Có thể, khi chưa lập gia đình con cái vẫn chưa cảm nhận được cái buồn của Mẹ. Nhưng một khi đã làm cha Mẹ thì con cái sẽ hiểu được lòng của Mẹ.
 
Em bây giờ đã làm Cha. Em đã hiểu được lòng của Mẹ.

Chị nói:

 
Nhắm mắt lại mà tìm trong kỷ niệm nghe lòng khắc khoải nhớ từng nụ cười, ánh mắt, từng cái nhõng nhẽo, hay làm nũng... Chỉ nhìn hình cho đỡ nhớ thôi em à !
Đâu phải muốn đến nhà thăm tụi nó dễ dàng.
Hồi nhỏ đi đâu cũng phải trốn - Vì chúng đòi theo - Bây giờ muốn gặp hay gọi phone thăm các con cũng khó gặp rồi.


 
Thôi thì đừng buồn nhiều chị nhé.
Những con chim non lớn lên rồi sẽ bay đi sống một cuộc đời riêng.
Con người cũng vậy. Đó là luật tuần hoàn của tạo hóa.
Con người vẫn luôn luôn quay về với Mẹ, dù ít hay nhiều.
Nay mai, con của chị sẽ gọi điện thoại về thăm Mẹ mà. Cuối năm rồi, họ sẽ gọi điện thoại cho chị. Em chúc chị một năm mới vui vẽ và hạnh phúc nha.
 
 
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 15 của 52 trang, bài viết từ 211 đến 225 trên tổng số 778 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9