Thì Thầm Ta Với Ta...
Người gởi chùm hoa này chúc Tết DL cho ta mà ta chưa hề quen biết !
Nhưng lòng cũng vui vui... Xin cảm ơn bạn...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2006 22:18:58 bởi Viet duong nhan >
Trích đoạn: sgecstasy
Chị ơi.
Thấy chị buồn, em cũng không biết phải nói gì để an ủi chị. Em chỉ mượn hoàn cảnh của em để nói rằng dù gì đi nữa những người con vẫn luôn luôn thương nhớ Mẹ mình. Có thể, khi chưa lập gia đình con cái vẫn chưa cảm nhận được cái buồn của Mẹ. Nhưng một khi đã làm cha Mẹ thì con cái sẽ hiểu được lòng của Mẹ.
Em bây giờ đã làm Cha. Em đã hiểu được lòng của Mẹ.
Chị nói:
Nhắm mắt lại mà tìm trong kỷ niệm nghe lòng khắc khoải nhớ từng nụ cười, ánh mắt, từng cái nhõng nhẽo, hay làm nũng... Chỉ nhìn hình cho đỡ nhớ thôi em à !
Đâu phải muốn đến nhà thăm tụi nó dễ dàng.
Hồi nhỏ đi đâu cũng phải trốn - Vì chúng đòi theo - Bây giờ muốn gặp hay gọi phone thăm các con cũng khó gặp rồi.
Thôi thì đừng buồn nhiều chị nhé. Những con chim non lớn lên rồi sẽ bay đi sống một cuộc đời riêng. Con người cũng vậy. Đó là luật tuần hoàn của tạo hóa. Con người vẫn luôn luôn quay về với Mẹ, dù ít hay nhiều. Nay mai, con của chị sẽ gọi điện thoại về thăm Mẹ mà. Cuối năm rồi, họ sẽ gọi điện thoại cho chị. Em chúc chị một năm mới vui vẽ và hạnh phúc nha.
Cái thời gian thật sự một người sống cần Mẹ, gần Mẹ, để được Mẹ chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ là bao nhiêu năm hở chị ?
1 năm, 5 năm, 10 năm, 20 năm, 30 năm trong cái cõi trăm năm một đời người ?
A. thân,
Đứa con đối với người Mẹ lúc nào NÓ cũng bé bỏng - mặc dù Mẹ 90 tuổi NÓ 70 đi nữa.. - Vì người Mẹ chẳng bao giờ tính phải nuôi con cho tới năm nào cả... Mẹ lúc nào cũng muốn con luôn ở gần bên Mẹ để được lo lắng từ manh quấn tấm áo, đến miếng ăn giấc ngủ cho con mình mà không bao giờ thấy con mình trưởng thành hay già ... Ngày ấy, ra đi là sự chẳng đừng (như Mẹ em tiễn em đi vượt biển). Tại sao đi tìm cái chết để có sự sống ? Chị không là "Thuyền Nhân" - Nhưng chị có lo chút ít cho "Thuyền Nhân" khi họ đến bến bờ "Thiên Đàng".
Hơn 25 năm qua rồi, Mẹ nay đã già với cái tuổi 80 hiện còn ở Việt Nam, ngày đêm nhớ thương con.
Hơn 25 năm lưu lạc xứ người, sống nửa đời người, em vẫn chưa tìm được câu trả lời của ngày bỏ nước ra đi.
Theo chị nghĩ - Chắc lúc đầu em sống khổ cực lắm ở bên Mỹ ? Vậy em về hỏi Mẹ - Mẹ sẽ trả lơì dùm em. ............
Riêng đời chị thì mất cha - vắng Mẹ lúc mới lên 6, 7 tuổi đầu - Chị rất thấm thía kiếp đời bơ vơ của đứa trẻ mồ côi - Vì thế... nên bất cứ giá nào chị cũng không xa các con - Cứ ở kề bên các con cho đến khi các con muốn xa chị mà thôi. Chị đạt được ước nguyện ấy. Các con biết kiếm sống lúc 26 tuổi. .........
Kỳ này, sự chờ đợi, nỗi lo lắng và + thêm nhớ thương con... Nó làm tinh thần chị muốn cuồng lên suốt mấy ngày... Nhưng cũng may nhờ nghe Kinh Phật tâm hồn được lắng dịu và nhận thấy chị vô lý - TÂM "thức tỉnh" liền buông xả... đem các con vào chung với nhân sinh mà cầu lành - Dứt bỏ tình riêng giữa mẹ_con. Các con muốn thăm chị thì thăm - không thì chị không còn trông ngóng chờ đợi gì nữa. Chị vẫn còn đây... các con tùy tiện tự do theo ý - Chúng cũng đã "già" rồi. Nhất định để cho chúng yên. Và chị cũng yên thân luôn. Chân thành cảm ơn em đã vào đây chia sẻ và an ủi chị. Chúc em đón năm mới 2007 thật vui vẻ. Chị Bảy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2006 23:25:14 bởi Viet duong nhan >
Trời, hi hi... tui làm gì ghét tui ? Úi, chẳng sao - Cho họ ghét để tui yên thêm.
............. Tức cười ghê ta ơi !
Hihi lần đầu tiên HT nghe có 1 người nói mong bị ghét để tui yên thêm đó,VDN khác người quá hen, người ta sợ bị ghét, còn VDN muốn bị ghét, hihi
Trích đoạn: huongtran87
Trời, hi hi... tui làm gì ghét tui ? Úi, chẳng sao - Cho họ ghét để tui yên thêm.
............. Tức cười ghê ta ơi !
Hihi lần đầu tiên HT nghe có 1 người nói mong bị ghét để tui yên thêm đó,VDN khác người quá hen, người ta sợ bị ghét, còn VDN muốn bị ghét, hihi
Hi hì... chào Hương ! Năm mới chúc Hương vui vẻ bình an hạnh phúc thịnh vượng nha ! Ừa, nghe Má nói, Má đẻ 7 ngược - ra hai chân trước chứ hổng chịu chui đầu. Nhưng may mắn không làm Má đau nhiều - Vì ngày xửa xưa 12 giờ trưa năm ấy (11-8-1946) chính đôi tay của Ba rước 7 ra - Bởi vì Bà mụ lo đi ăn giỗ đến trễ. Hồi nhỏ 7 hay bị mấy người lớn rủa là : "Đồ cái thứ đẻ ngược" (có lẽ hay làm chuyện ngược đời) và cũng bị con nít trang lứa chọc ghẹo... Sự thật hay hoang đường không biết - Nhưng chọc 7 thì 7 wánh lộn lung tung beng ví con nít bằng tuổi. Những ai bị mắc xương cá, người nhà bắt 7 lấy tay cào cào vuốt cổ .. hết liền á ! Chắc khoa học không tin điều này đâu ! @ Sự thật ở đời ai "ghét" mình thì họ lánh xa mình - Mình yên ổn hơn - Chứ lắm người thương.. thì đôi khi mình "bị" hại dễ dàng. Ối, mà đời khó nói lắm Hương ơi ! Nhưng ở đây 7 nói cho vui, chứ trong lòng ai mà muốn ngươì ta "ghét" bao giờ - Tại 7 lỡ bị họ ghét... nên "liều lì" nói cho êm vậy mà. Tại cô em bạn phone kể cho 7 nghe vậy vậy... 7 cũng không cần hỏi là ai...? Dìa căn "nhà" này thì thầm thủ thỉ mình ên... .............
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.01.2007 03:35:53 bởi Viet duong nhan >
60 Năm... 60 năm Cha đã ghi danh ... 60 năm con mất tuổi xanh giữa đời 60 năm tan nát rã rời 60 năm con còn lại chút hơi tàn này. Một xó bình an trên xứ người 5.1.2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2007 04:08:43 bởi Viet duong nhan >
Tưởng năm mới Tây ko ăn nhập gì đến Ta - Vậy mà tui "bị" tai nạn liên miên dồn dập đến từ chiều 25 -12 - Noel tới nay - Thật đúng với câu : "Phước bất trùng lai - Họa vô đơn chí" mà... Lạy Trời - Phật - Chúa - Mẹ.... cho tất cả tai nạn qua mau dùm con - Không thì bắt con chết cho rồi nha ! Thấy đời hết ham...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.01.2007 05:16:09 bởi Viet duong nhan >
Đau bệnh mệt gần chét - nhung sao cũng phải "lết" đi chợ mua thức ăn đây ??? Đọc mới có chút mà mmắt nó lờ mờ vầy nè ? Đúng là bà dzà khú...
Tất cả chuyện buồn, bệnh hoạn, tai nạn đều trôi qua VUI - Nhưng qua nay thì máy PC cứ "đứng " lên một chút là bị "té dawn"... viết cho đã "tẻ" mất hết bài... Ko làm việc gì được ráo trọi hà !
Báo động 3 - Hiện tại ngoài trời (Paris) giông gió dữ dội (140cs/giờ). Lại là Thiên Tai ! Mặc dù nhiệt độ mùa đông mà ấm như mùa xuân (15°C) nhưng mây xám âm u ảm đạm mưa mưa gió gió trời gầm gừ khắp bầu trời ............
"Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" ("Kiều" Nguyễn Du)
Sổ mũi nhức đầu ho sù sụ
Thấy mà mắc ghét 'nợ' thân này..
Sao không bay tuốt lên mây
Vẫn còn nấn ná ở đây làm gì
.........Hả ?........
Cả thế gian đang bệnh......cúm !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2007 03:01:23 bởi Viet duong nhan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: