Quán Tưởng và Niệm Quan Thế Âm Bồ Tát
Linh Ứng Diệu Huyền
*
Khi mình gặp hoạn-nạn, trong lòng ráng "Nhẫn Nhục" kìm hãm không cho sân-hận nổi lên thì tâm-linh của mình sáng suốt để chống đỡ. Tới nước đường cùng chỉ cầu nguyện Quan Thế Âm Bồ Tát đến kịp thời cứu với mình. Trong những lúc đó hình ảnh của Ngài hiện ngay trong tâm mình. Hoạn-nạn-nặng Ngài biến cho nhẹ bớt. Hoạn-nạn-nhẹ Ngài sẽ làm tan biến trong khoảnh khắc.
Trong đời tôi đã được Ngài "độ" rất nhiêu lần :
1-) "Qua Sông"
Khi nghe câu nói (như xua đuổi) của J.H. (người chồng cũ), vào mùa đông, năm 1979 : "Hãy mau mau đi tìm việc làm để mướn nhà. Vì nhà này sẽ đăng báo rao bán …". Tôi nghe trong lòng đau điếng và nổi lên cơn căm hận ông vô cùng. Tôi lõ đôi mắt nhìn gương mặt ông giống như "quỉ" hiện hình. Bất chợt, tôi nhớ câu chăm ngôn của người xưa để lại: "Giận quá mất khôn’" hoặc "Một câu nhịn chín câu lành… ". Tâm tôi liền niệm Phật - Nói đúng hơn là kêu gào Mẹ Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, rồi đi xuống sau bếp rót nước lạnh uống vào (như chữa lửa) dập tắt cơn nóng giận. Ngồi tịnh tâm - cố gắng tưởng tượng hình ảnh Từ Bi của Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni và Phật Bà Quan Thế Âm Bồ Tát.
Khi tâm hồn tôi bình tĩnh trở lại, cảm thấy trước mặt tôi, tương lai đen tối, và hiện ra ngổn ngang cả trăm vấn đề nan giải. Tự than :"Trời ơi ! Rồi đây mình và các con sẽ đi về đâu ? Còn mấy đứa bạn nữa, hiện tại chưa đứa nào tìm được việc làm và chỗ ở… Mình phải đi tìm việc làm, phải mướn nhà, ai dám bảo đảm dùm mình. Vì không đi làm, không có giấy lương, không tiền trong túi, không bằng cấp, không nghề nghiệp gì cả... Hai con còn nhỏ, ba đứa bạn đang ở đậu trong nhà...Bên nhà, gia đình đang bị đói khổ…". Ôi, khổ khổ chồng lên khổ…! Nhưng với tấm lòng chân thành và đức-tin tuyệt đối của tôi, tôi đặt trọn niềm tin vào các Đấng Lành ấy. Tôi tin tưởng các Ngài sẽ cứu giúp chúng tôi.
Ngồi sau bếp, đầu óc của tôi suy nghĩ miên man. Sau đó, tôi trở lên phòng khách, nhìn thẳng vào mặt J. H., tôi không ngần ngại hứa "đại" với J.H. : "Anh đừng lo. Tôi sẽ giao nhà này cho anh vào cuối tháng Tám (8) tới này". J. H. hỏi gằn tôi : "Thật không ? Có chắc chắn không ?". Tôi im lặng nhìn ông, và đưa ngón tay trỏ chỉ lên Trời.
Thật ra, khi con người khổ sỡ và tuyệt vọng thì hướng tới cứu cánh nơi Trời-Phật hoặc Chúa-Mẹ mà thôi !
(……)
Trong vòng sáu tháng, chúng tôi có việc làm, có nơi ăn chốn ở và giao nhà cho J. H. đúng hẹn như lời tôi đã hứa. Tôi tin chắc, đó là các Đấng Lành đã gởi các Quới Nhân đến, để họ chia nhau đưa chúng tôi "Qua Sông" đang gió to, sóng lớn.
Con xin Tạ ơn các Đấng Lành.
2-) "Dẹp Tình Riêng, Lo Việc Chung"
Mùa đông, chiều chạng vạng, điện thoại reo vang, tôi đến nhấc lên :
- A-lô ! Ai đó ?
Tiếng nói như bị nghẹn cổ của P., cô bạn gái :
- Chị Caroline ơi ! Chị lại đây, đưa em đi cấp kỳ. Vì X. bị "kẹt" trong bót Cảnh Sát quận 13 rồi".
Tôi choáng váng mặt mày, nghĩ : "Trời ơi ! Kim, con mình đang lên cơn bệnh, nó có thể bỏ nhà đi vô-định-hướng như mấy bữa trước…, làm sao tôi bỏ nó một mình mà đi cho được đây ?’’. Trong đầu tôi như đang quay mồng mồng, lòng phân vân chẳng biết phải làm sao ? Tôi chợt nhìn lên bàn thờ, có thờ hình Phật Thích Ca và Quan Thế Âm, nhớ câu : "Nhứt nhựt tại tù, thiên thu tại ngoại", lòng khấn vái : "Xin Phật và Mẹ Quan Âm khiến cho Tâm về giờ này thì con được an lòng đi giúp P.". Tôi xót ruột và đắn đo. Bớt chợt nhớ những lời Phật dạy : "Lo việc cho mình, cho gia đình mình là tình riêng. Còn lo cho người, cho tha-nhân là việc chung… ". Như chiếc xe chở nặng đang lên dốc khó khăn. Nhờ nhớ những lời ấy, tôi cảm thấy như có người phụ đẩy lên. Tôi mạnh dạn, đứng lên thay đồ đi thực hành "việc chung" giao gởi Thiên Kim, con gái tôi cho các Đấng Bề Trên canh giữ.
Tôi vẫn là phàm nhân, nên trong lòng rai rức và quặn thắt, nhưng trong thâm tâm, tôi luôn khấn vái Đại Từ Đại Bi Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát – và xin Ngài khiến xuôi cho Tâm, con trai tôi về sớm. Tôi vào phòng thấy Kim nằm thiêm thiếp, tôi vuốt tóc Kim và nói :"Mẹ đi công chuyện, chút xíu Mẹ về liền, con đừng đi đâu nha !". Kim mở mắt, gật đầu… Tôi mặc áo ra đi lo "giúp" cho cô bạn. Tôi ra khỏi nhà, đang băng qua sân vườn khá rộng để vô garage lấy xe ... Một phép lạ ! Phía sau tàng cây thông to, tôi nghe tiếng của Tâm gọi : "Má ! Má đi đâu giờ này vậy ?". Tâm hồn tôi nhẹ nhỏm như bay bổng lên mây. Tôi nói với Tâm : "Mẹ đi công chuyện dùm Tata Pat. Con nhớ ở nhà trông chừng Kim nghe hôn !".
Lái xe đến rước Pat. chạy thẳng ra bót Cảnh Sát Quận 13. P. vô trong, tôi ngồi đợi. Đợi tới hai tiếng rưỡi đồng hồ. Nhờ có Tâm về kịp lúc để canh chừng Kim - nên lòng tôi không lo lắng nhiều cho Kim.
Tạ ơn Trời Phật và Quan Thế Âm Bồ Tát.