Thì Thầm Ta Với Ta...
Thay đổi trang: << < 192021 > >> | Trang 20 của 52 trang, bài viết từ 286 đến 300 trên tổng số 778 bài trong đề mục
Viet duong nhan 18.05.2007 03:17:46 (permalink)
 
Hơn hai mươi năm rồi mình không gặp ...


Đang nằm nghe đài phát thanh RFI. Tiếng điện thoại reo, tôi định không nhấc lên ... Nhưng chợt nghĩ : "Rủi Thiên Kim gọi sao !" :
- A lô !
- Bà Bảy_vdn ơi ! Tiếng của ông chủ n/h "SàiGòn" Paris 13.
- Gì vậy Anh Hai ?
- Có LA bên Mỹ qua chơi nè.
- Chừng nào LA về ? Còn đó không ?
- Còn !
- Cho tôi nói chuyện đi.
- Ok !
..........
- Chào người đẹp !
Tôi cười :
- LA đó hả ? Qua Mỹ thành công quá ha !
- ... Ừa, nhưng cũng có thất bại !
- Tôi có nghe chuyện ấy ...
- Rảnh không ? Ra đây chơi.
- Thôi, trời âm u sắp mưa gió tới nơi rồi kìa.
- Ra đây, cho xem dung nhan lại ... - Chắc vẫn còn hấp dẫn và sang lắm há !
Tôi ngừng lại vài giây :
- Không. Không còn gì hết !
- Hơn 20 năm không gặp "Người Đẹp" - Nhưng hình dáng, gương mặt ... không phai trong đầu tôi.

- Trời ! Sao tôi được diễm phúc quá vậy ! Đã hơn hai mươi năm rồi mình không gặp nhau LA ha !
- Dù không gặp - Nhưng dáng điệu... chị nhảy Chachacha và Tango lã lướt...
- Chắc hồi xửa xưa ... Chớ bây giờ hết rồi ! Hết rồi !
- Nhưng thế nào đi nữa cũng cho tôi gặp lại chị một lần .
- LA ở chơi đến bao lâu ?
- Mai đi Barcelon .. 22 tây trở lại Paris ... vài ngày sẽ về Cali.
- Thôi, có gì mình sẽ gặp nhau 22 tây nha !
- Ok, LA mong gặp ... lắm lắm.
- Ok ! Chúc LA đi chơi vui vẻ ...

-  .... !!


Tôi ừa đại, hẹn bừa cho qua lề - Chớ trong lòng tôi nghĩ : "Thế là mình sẽ không cho LA gặp mặt rồi". Ai nói ... hay cho tôi có mặc cảm "già" thì không sai chút nào - Với một người đã từng hâm mộ chiêu đãi tôi lúc tôi còn trẻ - Sau mấy mươi năm xa cách, giờ muốn gặp lại thì tôi không muốn cho họ gặp (phũ phàng) - 
Mặc dù, tôi với LA không có "tình ý" gì ngày xưa xửa ấy.. Nhưng tôi hiểu và biết trong lòng giữa tôi và LA như thế nào ?!! 
Ngày xưa ấy, chúng tôi thường gặp trong những buổi tiệc .. Có nhiều lúc cảm thấy lòng mình mềm yếu. Tôi hay lôi anh "lý trí" cản ngăn "con tim" ... Vậy mà có khi tôi phải mượn ly rượu và điếu thuốc lá phụ thêm nữa - Uống chưa say, tôi cũng giả đò như say - Nói những lời như oán hận đàn ông lắm vậy - Tự hạ mình làm cho ai đó có thích tôi cách mấy cũng thấy "ớn" dang ra xa. Tự biết không đi đến đâu, mang tiếng, và nhất là chồng của bạn - Nên tôi chống chọi những "ngọn gió tình" mà tôi cho là không đúng chỗ. (Phần nhiều là đàn ông Việt Nam). Làm thân hoa ..., bướm ong vờn là chuyện thường tình. Nhưng cũng phải tự cảnh giác. Rủi "sụp hầm" thì ngàn đời khó ngoi lên.

Như hôm nay, tôi vẫn còn nghe giọng nói của LA hơi lựng khựng, ba hồi kêu tôi "người đẹp", bốn hồi gọi chị ... (gọi chị là gọi theo người vợ cũ) - Nhưng ngày xưa, sau lưng vợ. LA lúc nào cũng kêu tôi "người đẹp" và săn đón một cách ... Ôi, thôi nói chi cho thêm thừa. Thế mới gọi là đàn ông chớ ! Mà đàn ông đẹp trai thì hay bay bướm ... và ăn nói khéo léo dáng vóc đầy phong độ - dễ làm xiêu lòng những cánh hoa đang 'bị' cô đơn... Hồi trước, tôi quen biết và thân thiện với gia đình vợ của LA. Tôi vẫn còn nghe văng vẳng giọng của H.Y. (vợ cũ) của LA hay cười ròn rả và nói với tôi : "LA "khoái" chị Bảy lắm !" - Nghe tiếng "khoái" tôi nhăn mặt hơi khó chịu - Nhưng trong thâm tâm tôi cũng "khoái" nghe thế. Con người mâu thuẩn thật !

 
Chiều nay, LA gợi lên trong tôi bao kỷ niệm đẹp hơn 1/4 thế kỷ đã trôi qua ...
 
À, LA còn "thòng" câu này : "Nếu mình không gặp nhau được kỳ này thì tháng 9 nhất định phải gặp và đưa chị đi chơi ...". Trời ! Chắc tôi tới số rồi sao đây ? Chờ xem tới đó sẽ hay nha LA !
Tôi biết bây giờ LA đang cô đơn. Cũng bởi "bay bướm" quá nên gãy cánh mấy lần ?!! Tuổi đã ngoài 60 cũng sắp vào "Thất Thập Cổ Lai Hy" rồi ! ... Cái điệu này LA sẽ về VN cưới vợ "nhí" như một số "bướm già" đã và đang làm.[sm=rinh.gif]
.................
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2007 03:18:52 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 22.05.2007 05:46:16 (permalink)
 
*******************
 
Thở ra ...!
 
Đêm nay có Monique đến ăn cơm với tôi... - và sau đó nhận 2 cú điện thoại nói chuyện hơn 3 tiếng đồng hồ của 2 đứa em bạn vừa góa chồng vào tuổi ngoài 50.
 
@ Pat. ở Florida (USA) là cô em bạn tôi quen từ đầu thập niên 70 trong "Cercles des Sportifs" ở đường Hồng Thập Tự Sài Gòn. Pat. chưa chấp nhận sự "ra đi" của chồng - Mặc dù R. (chồng Pat.) mang chứng bệnh ung thư phổi 6 năm trời. Pat. nghẹn ngào nhắc nhở những kỷ niệm ... tình chồng vợ trên 30 năm. Tôi tìm lời an ủi giảng giải đến khi Pat. cười vui trở lại tôi mới yên lòng. Và nói với Pat. tôi đang tìm vé máy bay - có thế bay sang Florida tuần tới (?) - Pat. cười vui và nói : "Em chờ chị nha !" - Tôi thấy tinh thần Pat. vui nhộn lên - tôi nói : "Để chị coi ..."?
 
@ Nữ Sĩ H.D. tôi quen biết 30 năm tại Paris - H. D. rất bình tĩnh chấp nhận luật "Vô Thường" nên không xúc động than thở hay tiếc nuối gì cả - Chỉ cầu nguyện cho chồng về với Chúa . Chúng tôi nói chuyện văn_thơ ...
 

"Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu 
Ngươì buồn cảnh có vui đâu bao giờ !"
("Kiếu " Nguyễn Du)
Viet duong nhan 22.05.2007 05:49:14 (permalink)

 
Hơn hai mươi năm rồi mình không gặp ...


Đang nằm nghe đài phát thanh RFI. Tiếng điện thoại reo, tôi định không nhấc lên ... Nhưng chợt nghĩ : "Rủi Thiên Kim gọi sao !" :
- A lô !
- Bà Bảy_vdn ơi ! Tiếng của ông chủ n/h "SàiGòn" Paris 13.
- Gì vậy Anh Hai ?
- Có LA bên Mỹ qua chơi nè.
- Chừng nào LA về ? Còn đó không ?
- Còn !
- Cho tôi nói chuyện đi.
- Ok !
..........
- Chào người đẹp !
Tôi cười :
- LA đó hả ? Qua Mỹ thành công quá ha !
- ... Ừa, nhưng cũng có thất bại !
- Tôi có nghe chuyện ấy ...
- Rảnh không ? Ra đây chơi.
- Thôi, trời âm u sắp mưa gió tới nơi rồi kìa.
- Ra đây, cho xem dung nhan lại ... - Chắc vẫn còn hấp dẫn và sang lắm há !
Tôi ngừng lại vài giây :
- Không. Không còn gì hết !
- Hơn 20 năm không gặp "Người Đẹp" - Nhưng hình dáng, gương mặt ... không phai trong đầu tôi.

- Trời ! Sao tôi được diễm phúc quá vậy ! Đã hơn hai mươi năm rồi mình không gặp nhau LA ha !
- Dù không gặp - Nhưng dáng điệu... chị nhảy Chachacha và Tango lã lướt...
- Chắc hồi xửa xưa ... Chớ bây giờ hết rồi ! Hết rồi !
- Nhưng thế nào đi nữa cũng cho tôi gặp lại chị một lần .
- LA ở chơi đến bao lâu ?
- Mai đi Barcelon .. 22 tây trở lại Paris ... vài ngày sẽ về Cali.
- Thôi, có gì mình sẽ gặp nhau 22 tây nha !
- Ok, LA mong gặp ... lắm lắm.
- Ok ! Chúc LA đi chơi vui vẻ ...

-  .... !!


Tôi ừa đại, hẹn bừa cho qua lề - Chớ trong lòng tôi nghĩ : "Thế là mình sẽ không cho LA gặp mặt rồi". Ai nói ... hay cho tôi có mặc cảm "già" thì không sai chút nào - Với một người đã từng hâm mộ chiêu đãi tôi lúc tôi còn trẻ - Sau mấy mươi năm xa cách, giờ muốn gặp lại thì tôi không muốn cho họ gặp (phũ phàng) - 
Mặc dù, tôi với LA không có "tình ý" gì ngày xưa xửa ấy.. Nhưng tôi hiểu và biết trong lòng giữa tôi và LA như thế nào ?!! 
Ngày xưa ấy, chúng tôi thường gặp trong những buổi tiệc .. Có nhiều lúc cảm thấy lòng mình mềm yếu. Tôi hay lôi anh "lý trí" cản ngăn "con tim" ... Vậy mà có khi tôi phải mượn ly rượu và điếu thuốc lá phụ thêm nữa - Uống chưa say, tôi cũng giả đò như say - Nói những lời như oán hận đàn ông lắm vậy - Tự hạ mình làm cho ai đó có thích tôi cách mấy cũng thấy "ớn" dang ra xa. Tự biết không đi đến đâu, mang tiếng, và nhất là chồng của bạn - Nên tôi chống chọi những "ngọn gió tình" mà tôi cho là không đúng chỗ. (Phần nhiều là đàn ông Việt Nam). Làm thân hoa ..., bướm ong vờn là chuyện thường tình. Nhưng cũng phải tự cảnh giác. Rủi "sụp hầm" thì ngàn đời khó ngoi lên.

Như hôm nay, tôi vẫn còn nghe giọng nói của LA hơi lựng khựng, ba hồi kêu tôi "người đẹp", bốn hồi gọi chị ... (gọi chị là gọi theo người vợ cũ) - Nhưng ngày xưa, sau lưng vợ. LA lúc nào cũng kêu tôi "người đẹp" và săn đón một cách ... Ôi, thôi nói chi cho thêm thừa. Thế mới gọi là đàn ông chớ ! Mà đàn ông đẹp trai thì hay bay bướm ... và ăn nói khéo léo dáng vóc đầy phong độ - dễ làm xiêu lòng những cánh hoa đang 'bị' cô đơn... Hồi trước, tôi quen biết và thân thiện với gia đình vợ của LA. Tôi vẫn còn nghe văng vẳng giọng của H.Y. (vợ cũ) của LA hay cười ròn rả và nói với tôi : "LA "khoái" chị Bảy lắm !" - Nghe tiếng "khoái" tôi nhăn mặt hơi khó chịu - Nhưng trong thâm tâm tôi cũng "khoái" nghe thế. Con người mâu thuẩn thật !

 
Chiều nay, LA gợi lên trong tôi bao kỷ niệm đẹp hơn 1/4 thế kỷ đã trôi qua ...
 
À, LA còn "thòng" câu này : "Nếu mình không gặp nhau được kỳ này thì tháng 9 nhất định phải gặp và đưa chị đi chơi ...". Trời ! Chắc tôi tới số rồi sao đây ? Chờ xem tới đó sẽ hay nha LA !
Tôi biết bây giờ LA đang cô đơn. Cũng bởi "bay bướm" quá nên gãy cánh mấy lần ?!! Tuổi đã ngoài 60 cũng sắp vào "Thất Thập Cổ Lai Hy" rồi ! ... Cái điệu này LA sẽ về VN cưới vợ "nhí" như một số "bướm già" đã và đang làm.[sm=rinh.gif]
 
.....000.....

Theo dõi ...
 
Nghe tiếng đt reo tôi giật mình ... : "Ai giờ này vậy cà ?" - Tôi nhấc đt lên :
- A lô !
Nghe tiếng cười ròn rả quen quen và nói :
- Khà khà .... ! Phá chị giờ này có sao không ?...
 - Ai đó .. cho biết quí danh đi .. ?
- Gặp LA chưa ?
Tôi giựt mình kêu lên :
- Trời ! ... HY ! HY hả ? ... Chưa gặp, LA có gọi cho mình thôi. Sao, Y hạnh phúc chứ Y ?
- Tràn đầy ...
Nàng cười gượng, tôi hỏi :
- Sao Y biết LA qua Pháp ? Coi vậy mà vẫn theo dõi hắn hoài ta !
- Ngọc nói cho Y biết. Ha ha ... Y. biết thế nào LA cũng liên lạc với chị hà !
- Nhưng mình không cho LA gặp mặt đâu !
- LA đi với một bà "già" !
- Hả ? Sao ? HY nói gì mà mình không hiểu ?!
- Ha ha .. LA có đào "già" để "chi bao" cho hắn đi chơi - và 1 cô trẻ để hắn "yêu".
- Thế à ! Vậy LA "xạo" quá - LA nói từ ngày HY bỏ đi thì LA lang thang không "đậu" với ai cả. Vẫn còn cô đơn .
- Thôi, tiêu chị rồi !
- Cái gì "tiêu" ?
- LA định gạt chị .
- Gạt ! Gạt mình để lợi cái gì ?
- Cái tánh LA vậy đó .

.............. còn tiếp >>

Viet duong nhan 22.05.2007 23:05:47 (permalink)
Quán Tưởng và Niệm Quan Thế Âm Bồ Tát
Linh Ứng Diệu Huyền

*
 
Khi mình gặp hoạn-nạn, trong lòng ráng "Nhẫn Nhục" kìm hãm không cho sân-hận nổi lên thì tâm-linh của mình sáng suốt để chống đỡ. Tới nước đường cùng chỉ cầu nguyện  Quan Thế Âm Bồ Tát đến kịp thời cứu với mình. Trong những lúc đó hình ảnh của Ngài hiện ngay trong tâm mình. Hoạn-nạn-nặng Ngài biến cho nhẹ bớt. Hoạn-nạn-nhẹ Ngài sẽ làm tan biến trong khoảnh khắc.
Trong đời tôi đã được Ngài "độ" rất nhiêu lần :   
 
1-) "Qua Sông"
 
Khi nghe câu nói (như xua đuổi) của J.H. (người chồng cũ), vào mùa đông, năm 1979 : "Hãy mau mau đi tìm việc làm để mướn nhà. Vì nhà này sẽ đăng báo rao bán …". Tôi nghe trong lòng đau điếng và nổi lên cơn căm hận ông vô cùng. Tôi lõ đôi mắt nhìn gương mặt ông giống như "quỉ" hiện hình. Bất chợt, tôi nhớ câu chăm ngôn của người xưa để lại: "Giận quá mất khôn’" hoặc "Một câu nhịn chín câu lành… ". Tâm tôi liền niệm Phật - Nói đúng hơn là kêu gào Mẹ Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, rồi đi xuống sau bếp rót nước lạnh uống vào (như chữa lửa) dập tắt cơn nóng giận. Ngồi tịnh tâm - cố gắng tưởng tượng hình ảnh Từ Bi của Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni và Phật Bà Quan Thế Âm Bồ Tát.
Khi tâm hồn tôi bình tĩnh trở lại, cảm thấy trước mặt tôi, tương lai đen tối, và hiện ra ngổn ngang cả trăm vấn đề nan giải. Tự than :"Trời ơi ! Rồi đây mình và các con sẽ đi về đâu ? Còn mấy đứa bạn nữa, hiện tại chưa đứa nào tìm được việc làm và chỗ ở… Mình phải đi tìm việc làm, phải mướn nhà, ai dám bảo đảm dùm mình. Vì không đi làm, không có giấy lương, không tiền trong túi, không bằng cấp, không nghề nghiệp gì cả... Hai con còn nhỏ, ba đứa bạn đang ở đậu trong nhà...Bên nhà, gia đình đang bị đói khổ…". Ôi, khổ khổ chồng lên khổ…! Nhưng với tấm lòng chân thành và đức-tin tuyệt đối của tôi, tôi đặt trọn niềm tin vào các Đấng Lành ấy. Tôi tin tưởng các Ngài sẽ cứu giúp chúng tôi.
Ngồi sau bếp, đầu óc của tôi suy nghĩ miên man. Sau đó, tôi trở lên phòng khách, nhìn thẳng vào mặt J. H., tôi không ngần ngại hứa "đại" với J.H. : "Anh đừng lo. Tôi sẽ giao nhà này cho anh vào cuối tháng Tám (8) tới này". J. H. hỏi gằn tôi : "Thật không ? Có chắc chắn không ?". Tôi im lặng nhìn ông, và đưa ngón tay trỏ chỉ lên Trời.
Thật ra, khi con người khổ sỡ và tuyệt vọng thì hướng tới cứu cánh nơi Trời-Phật hoặc Chúa-Mẹ mà thôi !

(……)

Trong vòng sáu tháng, chúng tôi có việc làm, có nơi ăn chốn ở và giao nhà cho J. H. đúng hẹn như lời tôi đã hứa. Tôi tin chắc, đó là các Đấng Lành đã gởi các Quới Nhân đến, để họ chia nhau đưa chúng tôi "Qua Sông" đang gió to, sóng lớn.
Con xin Tạ ơn các Đấng Lành.
 
2-) "Dẹp Tình Riêng, Lo Việc Chung"
 
Mùa đông, chiều chạng vạng, điện thoại reo vang, tôi đến nhấc lên :
- A-lô ! Ai đó ?
Tiếng nói như bị nghẹn cổ của P., cô bạn gái :
- Chị Caroline ơi ! Chị lại đây, đưa em đi cấp kỳ. Vì X. bị "kẹt" trong bót Cảnh Sát quận 13 rồi". 
 
Tôi choáng váng mặt mày, nghĩ : "Trời ơi ! Kim, con mình đang lên cơn bệnh, nó có thể bỏ nhà đi vô-định-hướng như mấy bữa trước…, làm sao tôi bỏ nó một mình mà đi cho được đây ?’’. Trong đầu tôi như đang quay mồng mồng, lòng phân vân chẳng biết phải làm sao ? Tôi chợt nhìn lên bàn thờ, có thờ hình Phật Thích Ca và Quan Thế Âm, nhớ câu : "Nhứt nhựt tại tù, thiên thu tại ngoại", lòng khấn vái : "Xin Phật và Mẹ Quan Âm khiến cho Tâm về giờ này thì con được an lòng đi giúp P.". Tôi xót ruột và đắn đo. Bớt chợt nhớ những lời Phật dạy : "Lo việc cho mình, cho gia đình mình là tình riêng. Còn lo cho người, cho tha-nhân là việc chung… ". Như chiếc xe chở nặng đang lên dốc khó khăn. Nhờ nhớ những lời ấy, tôi cảm thấy như có người phụ đẩy lên. Tôi mạnh dạn, đứng lên thay đồ đi thực hành "việc chung" giao gởi Thiên Kim, con gái tôi cho các Đấng Bề Trên canh giữ.
Tôi vẫn là phàm nhân, nên trong lòng rai rức và quặn thắt, nhưng trong thâm tâm, tôi luôn khấn vái Đại Từ Đại Bi Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát – và xin Ngài khiến xuôi cho Tâm, con trai tôi về sớm. Tôi vào phòng thấy Kim nằm thiêm thiếp, tôi vuốt tóc Kim và nói :"Mẹ đi công chuyện, chút xíu Mẹ về liền, con đừng đi đâu nha !". Kim mở mắt, gật đầu… Tôi mặc áo ra đi lo "giúp" cho cô bạn. Tôi ra khỏi nhà, đang băng qua sân vườn khá rộng để vô garage lấy xe ... Một phép lạ ! Phía sau tàng cây thông to, tôi nghe tiếng của Tâm gọi : "Má ! Má đi đâu giờ này vậy ?". Tâm hồn tôi nhẹ nhỏm như bay bổng lên mây. Tôi nói với Tâm : "Mẹ đi công chuyện dùm Tata Pat. Con nhớ ở nhà trông chừng Kim nghe hôn !".
Lái xe đến rước Pat. chạy thẳng ra bót Cảnh Sát Quận 13. P. vô trong, tôi ngồi đợi. Đợi tới hai tiếng rưỡi đồng hồ. Nhờ có Tâm về kịp lúc để canh chừng Kim - nên lòng tôi không lo lắng nhiều cho Kim.
Tạ ơn Trời Phật và Quan Thế Âm Bồ Tát.

3-)  “Tai nạn, trở thành Thiện Duyên”
Viet duong nhan 27.05.2007 17:58:38 (permalink)
Hôm nay mình đi ăn Phở và xem người ta bẩy chồn, chim, chuột, gà rừng...vui !
Viet duong nhan 31.05.2007 03:36:10 (permalink)
Ops !
 Sửa máy xong "hao" hơn 200 ơrô...  - Cuộc chơi nào không "hao" tốn ha !
Viet duong nhan 03.06.2007 09:04:19 (permalink)
" Phủi Bụi Trừ Dơ "



(Đoản thơ thay Hồi Ký)

Tôi Khóc !

Tôi có nỗi đau ray rứt
Tôi có nỗi buồn khó phai
Tôi xin kể hết ra đây :

Tôi có người Cha làm Cách Mạng
Tôi có thằng em đi Bộ Đội Chính Quy
Cả hai đều rưới máu “hy sinh“ vì Tổ Quốc

Tôi có thứ Huynh vào
Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa
Và người anh Cả
Ban ngày ăn cơm Quốc Gia
Tối làm ma Cộng Sản

Tôi có người Bác* tập kết ra miền Bắc
Và cũng có Bác đi Sĩ Quan miền Nam
Sau những ngày tiếng súng đạn bom êm
Bác này về, bắt Bác kia đi cải tạo

Vài năm sau Bác nghe lòng xốn xáo
Quyết đứng lên xin giải tỏa tù nhân
Thế là Bác bị hất ra khỏi "sân"...
Mất tuổi đảng vài mươi năm cặm cụi
Bác đau buồn … và chết trong hờn tủi

Còn Bác kia bị đày vào rừng sâu, hoang suối
Trong 10 năm học tập chẳng gặp mặt vợ con
Khi thân Bác mòn mỏi và héo hon
Mới được thả trong cô đơn đói khổ

Tôi còn sức nên có việc làm hai, ba chỗ
‘Hái’ ra tiền mua thuốc gởi về nhà
Ôi, sao đời nghiệt ngã chẳng thứ tha … !
Thuốc với tiền phải chuyển qua “nhiều cửa”
Khi Bác nhận chẳng còn bao nhiêu nữa
Bác tôi sống nghèo trong bệnh hoạn sầu đau
Khi hơi thở Bác thều thào sắp tắt
… Mới cấp giấy được đi ra khỏi nước

Trời hỡi trời ! Ai nào hay biết trước !
Bệnh viện Paris với đầy đủ thuốc…
Nhưng chỉ mấy ngày hơi thở Bác tắt ngưng
Nghe tin xong, tôi khóc thét …rồi chết giấc
Chừng tỉnh dậy, Bác tôi đã vào lòng đất .
... Tôi khóc… và chỉ còn có khóc thôi...
***
 
Thời loạn ly có ai tròn mộng ước
Không đi bên này… sẽ bắt vào tù
Chẳng đến đằng kia… đêm về bị giết.
Ôi, thật khổ tâm làm con dân Việt !

Thuở xa xôi ...
Tôi ra đời buôn bán... kiếm chút tiền
Giúp cả "đôi_bên" thiếu hụt triền miên
Tôi nào ngại hy sinh thân bồ liễu
Nghĩ "Hòa Bình" - Trung-Hiếu vẹn tình thâm .

Nhưng … giấc mơ ấy, ôi, thật xa xăm !…
Chẳng công bằng… cũng không chút cảm thông …

Tôi khóc … khóc … Và tôi vẫn mãi khóc …
Tôi khóc … khóc đến hơi thở cuối cùng…
Ngước mặt lên khấn vái tận không trung
Cầu xin Trời Phật hãy xót thương dùm !
Hồn Thiêng Sông Núi đất Việt Anh Hùng !
Và ban cho dân Việt khắp nơi nơi
Trở về đoàn tụ, (được) nói, cười TỰ DO .

Việt Dương Nhân
(Paris, Hạ_Thu_giao_mùa
Đêm buồn ghê gớm lắm , rạng 18.9.2006)
_______________________________
(*)Các anh bà con chú_bác ruột với Ba
 
*********
Có những nỗi buồn không xóa đưọc !
Buồn quá không làm gì được hết !
Đêm nay copy lại bài này... tôi gọi.. Ba ơi ! Em ơi !.....
......
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2008 02:18:30 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 17.06.2007 01:35:29 (permalink)
Tui biết "bên kia" rộn ràng lắm chứ... Nhưng nhưng... không ham đi đâu nữa hết... Lắm ngươì, lắm chuyện.. mắc công ngươì ta hao tốn nước bọt.. hì hì.. đủ rồi.
 
Họ xớn xác... (?), tui cũng vậy ... tại tui hay tin ngươì lắm á ! Học được thêm 1 bài học mới của "Trường Đời".
Nhớ câu "NHẪN" :.......??


"Nhẫn một chút Gió yên Sóng lặng
Lùi một bước Biển rộng Trời cao"
Sưu tầm
 
<< 0 >>

Chữ "NHẪN"

Sau Tết, tôi có dịp hành hương về Tây Sơn - Bình Định viếng Bảo tàng Quang Trung. Sau 23 năm. Thoắt cái đã gần nửa đời người kể từ lần tôi được cùng nhà thơ Xuân Diệu về viếng thăm bảo tàng này. Cây me trước nhà thờ vẫn nguyên vẹn, dù đã già thêm 23 tuổi. Giếng nước mà  ngày xưa chàng thanh niên Hồ Thơm soi mình vẫn trong xanh, vị nước vẫn ngọt lành dù đã qua hai thiên niên kỷ.

Chúng ta đến viếng một nhà bảo tàng là để nghe những bước đi chậm rãi nhưng vô cùng rắn chắc của thời gian, để cảm nhận những vất vả, thậm chí đau khổ của tiền nhân khi nhận đường và mở đường. Mới hôm qua đây, đọc bài viết của một luật sư trẻ, tôi đã chợt lạnh người khi anh than phiền về chuyện cả nước bây giờ có quá nhiều người treo trong nhà một chữ "Nhẫn". Vâng, suýt nữa tôi cũng treo trong nhà mình một chữ "Nhẫn". Không phải vì tôi thích hay quen với "nhẫn". Ngược lại là khác. Tôi là người hay nóng vội, hay cự cãi, và ít chịu nhẫn nhục. Chính vì thế, tôi mới muốn tự nhắc nhở mình, rằng ở đời không nên nóng nảy, dễ tăng huyết áp; không nên nóng vội, dễ làm hỏng việc; không nên nóng máy, sẽ khó bảo toàn; và khi ta nóng tính, ta sẽ khó giữ bình tĩnh. Tôi nhớ, một nhà thơ bạn tôi có câu nói cửa miệng: "Hết sức kiềm chế!". Đúng là nhiều lúc tôi đã không tự kiềm chế, và đã khiến mình phải khó khăn. Nhưng đọc lại câu phát hiện bất ngờ của luật sư kia, tôi lại tự nhủ: "Hóa ra, chữ nhẫn cũng có ba bảy đường. Và không phải lúc nào "nhẫn" cũng tốt, và ngược lại". Đứng trước bức tượng đồng Vua Quang Trung mới khánh thành ở Bảo tàng Tây Sơn, chiêm ngắm gương mặt vị vua vừa "nhẫn" vừa "không nhẫn" này, tôi chợt nhận ra: ánh mắt của con người biết nhìn thấu suốt này vừa phóng tới vừa thu lại. Đó là ánh mắt của người vừa quyết liệt vừa biết nhún mình, vừa khao khát vừa chung thủy. Quang Trung đã thần tốc khi đánh dẹp quân Thanh xâm lược, nhưng đã chậm rãi đến kỳ lạ khi chờ La Sơn Phu Tử "phản hồi". Nhịp nhanh và quãng lặng đều ẩn trong cái nhìn của con người thiên tài này mà nhà điêu khắc trẻ người Bắc Hà đã thể hiện một cách xuất thần. Cũng phải cảm ơn những người làm văn hóa Bình Định, khi họ đã biết "nhẫn" để chờ thời cơ cho sự xuất hiện của pho tượng đồng rất ưng ý này, sau những phác thảo trước đó chưa thật ưng ý. Nếu vội, họ đã chọn phác thảo của một nhà điêu khắc nổi tiếng khác, vừa già tuổi đời vừa cao tuổi nghề hơn nhà điêu khắc trẻ này rất nhiều. Họ đã kiên nhẫn, và đã được. Bây giờ, Bảo tàng Tây Sơn như sáng rực lên nhờ bức tượng đồng mới "bóc tem" này. Như thế, kiên nhẫn là điều tốt! Có điều, tôi rất tán đồng với "ý tại ngôn ngoại" của người luật sư trẻ kia, khi anh thật sự sốt ruột trước những chữ "Nhẫn" đầy cam chịu, và cũng đầy tính hình thức mà người ta đang "cho" ở khắp nơi.
Thời toàn cầu hóa, khi một tiếng đập cánh của một con bướm ở Mexico có thể làm rung chuyển thị trường chứng khoán tận châu Á, thì những kiểu nhẫn nhục nhẫn nhịn; nhẩn nha rề rà chỉ tổ đưa đến những phá sản toàn diện và triệt để. Mà biết đâu, đó cũng là "tác dụng phụ" của chữ "Nhẫn". Nhìn đôi mắt và bàn tay đưa ra đầy khoan thứ của Quang Trung trên tượng đài, tôi như thấy được cả hai mặt của chữ "Nhẫn".
 
Sưu tầm 
Mayvang 17.06.2007 04:29:53 (permalink)

Trích đoạn: Viet duong nhan




"Nhẫn một chút Gió yên Sóng lặng
Lùi một bước Biển rộng Trời cao"
Sưu tầm
 



Chị Bảy ơi!
Sưu tầm đâu ra câu này hay vậy chị ?
[sm=3.gif]

Chị Bảy khoẻ không?
Bài viết "Chữ Nhẫn" hay lắm chị,
Chúc chị tối thứ bảy vui vẻ nhé!

[sm=kissing.gif]

22 tây này gặp lại LA về kể em nghe  nha
Viet duong nhan 17.06.2007 06:45:34 (permalink)

Trích đoạn: Mayvang


Trích đoạn: Viet duong nhan




"Nhẫn một chút Gió yên Sóng lặng
Lùi một bước Biển rộng Trời cao"
Sưu tầm
 



Chị Bảy ơi!
Sưu tầm đâu ra câu này hay vậy chị ?
[sm=3.gif]

Chị Bảy khoẻ không?
Bài viết "Chữ Nhẫn" hay lắm chị,
Chúc chị tối thứ bảy vui vẻ nhé!

[sm=kissing.gif]

22 tây này gặp lại LA về kể em nghe  nha

2 câu đó 7 cóp trong PH của mars chứ đâu. Ủa, gặp LA là ai vậy MV. 22 tây 7 đi Lourdes tạ ơn Đức Mẹ Maria. Đi một mình hà. Muốn vè sớm trễ gì cũng tiện. Rủ bạn đi lần nào cũngntrục trặc NGỘ ghê !
Đọc bài đó, thấy ở VN gần như nhà nào cũng treo chữ "NHẪN" - Hi hi...  7 cóp chữ NHẪN của Mars treo "nhà" của "Người Tình" kia kìa .
Chúc em ngủ ngon - Mai đi BẦU CỬ QUỐC HỘI PHÁP vòng 2.
[sm=kissing.gif]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2007 06:54:10 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 18.06.2007 04:47:10 (permalink)
Lo theo dõi bầu cử QHP........... ha ha
Viet duong nhan 18.06.2007 07:05:19 (permalink)
Đang dạo Thư quán: 22394

18.6.2007 6:05:19 

............
Viet duong nhan 20.06.2007 08:25:09 (permalink)
Hôm nay Paris nóng quá , làm đôi mắt mình bụp bụp sưng lên rồi. Cha, những ngày sắp tới nếu nóng nực như vầy thì chắc mệt dữ à !
Thứ Sáu đi Lourdes Tạ Ơn Đức Mẹ và đổi gió núi 4 ngày.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.06.2007 09:05:39 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 28.06.2007 01:36:36 (permalink)
Mấy hôm dưới Lourdes lạnh quá - nay bị trúng lạnh đau cổ, ho hen "nhào" rồi. Mai phải đi "thăm" BS mới được ! Lại bệnh nữa ! Nhưng không sao ! BS kế bên nhà.
 
NuHiepDeThuong 28.06.2007 15:11:26 (permalink)
Chị 7 bệnh rồi à. 

Chị 7 chụp hình ở Lourdes thấy đẹp quá.

Khi nào chị hết bệnh thì cho em xem hình tiếp nha chị.

Chúc chị mau khỏe lại sau khi đi bác sĩ.
Thay đổi trang: << < 192021 > >> | Trang 20 của 52 trang, bài viết từ 286 đến 300 trên tổng số 778 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9