Bạch Am, ngày 8.7.2007
Yếu Lòng...
Bỗng nhiên ngồi mỉm miệng cười và nhớ lại hơn 25 năm trước, Thiên Kim đi học về vô kẹt tủ ngồi khóc thút thít. Tôi hỏi :
- Tại vì sao con khóc ?
- Tại S rủ con đi dự Sinh Nhật nó mà còn không thích đi.
- Không thích thì trả lời là con không đến được. Chớ mắc gì phải khóc ?
- Nhưng mà nó cứ chận con trên đường đi học về - Nó cứ lải nhải, nhắc con hoài.
- Hừm !! Để đó má lo !
Tôi phải gọi phone cho S nói nó đừng ép buộc TK Angès đi SN nó nữa.
Nói dùm con thì giỏi lắm - còn tới phiên tôi thì có khác gì TK đâu ? Có ai giúp dùm ? Ý, mà đôi khi cũng có người "từ chối" thay chứ ! Nhưng không gì bằng tự mình phải cứng rắn "thắng mình". Vâng ! Có nhiều cái tôi quyết chí và cứng lắm lắm. Chẳng hạn như hứa lãnh công việc có lợi lộc cho người ta. Tôi đã "ừ, hứa" rồi chỉ có chết mới buông - Nên được_bị người ta cho tôi là "quân tử dại - nói đi nói lại là quân tử khôn". Bây giờ hổng dám hứa gì với ai nữa cả.
Ngày xưa, thì lòng tôi yếu đuối mềm nhũn. Có cái gì ai xin cũng cho, cũng tặng. Ai nhờ gì đôi khi khó khăn (nghẹn cổ) cũng không dám từ chối. Cảm thấy tôi còn yếu đuối hơn TK nữa là đằng khác. Bây giờ cả hai mẹ con tôi đều được hơi hơi mạnh dạn chút chút.
Khá lâu rồi tôi "từ chối" nhiều lần. Chẳng hạn như người ta gởi bạn lại ở nhà tôi (trước kia có 3 phòng ngủ) - Vì đã qua bao kinh nghiệm đã cho người ta ở nhờ ngắn hạn - Tôi "sợ sợ" ở cho đã đời khi ra đi còn nói là, nhà chật hẹp, nhà bếp thua nhà tắm và ... của họ bên Mỹ nhiều. Dân Paris ở nhà chật hẹp quá !! (không quơ đũa cả nắm) nha ! Mà tôi không dám nói "KHÔNG" - Tôi nhận lời đi rước họ - rồi mướn khách sạn cho họ ở - Xin người bạn của họ trả phụ tôi phân nửa tiền phòng - Tôi diện lý lẽ là nhà tôi đang sửa chữa (tuy có thật - nhưng còn ở được). Sau này tôi tự bực tức, tự trả lời mình : "Tại sao không dám nói thẳng ?" Ha ha, cũng bởi tôi quá "YẾU LÒNG"!!
Nhiều khi tôi goòng mình mạnh lên. Nhất là "từ chồi" những cái mà tôi cảm thấy người ta "mua chuộc" tôi bằng tiền hoặc những lời ngọt ngào khen tặng tâng bốc quá lời nên đâm ra "đắng nghét". Dù gặp lúc đang bị ngặt nghèo về vật chất, tôi vẫn cứng rắn không nhận - thà đi vay trả tiền lời cho yên thân. Có ai tặng_cho mà không ra điều kiện bao giờ ? "Suy bụng ta ra bụng người". Chính tôi từng thích cho_tặng để "hãm" bớt lòng tham lam ham muốn của tôi đây. Đó cũng là "điều kiện" của lòng tôi đưa ra - Nhưng tôi chẳng có lời nói nào cả. Cho vì họ mở miệng xin - Và nhìn thấy họ khổ rõ ràng. Cho hay "Bố Thí" (nói theo Nhà Phật) để chống lòng tham - Không "Tham" sẽ chẳng "Sân" - Không "Sân" giận thì chẳng bao giờ "Si" ngu mù quáng.
<< 0 >>
Ngày xửa ngày xưa : Có một anh muốn cưới tôi làm vợ "nữa". Tôi cứ hẹn lần hẹn lựa. Đến khi anh khoe : "Ba Má anh nói, nếu tụi mình cưới nhau xong - Ba Má sẽ chia cho hai triệu (quan pháp). Nhưng bây giờ anh cho em 10 ngày để trả lời".
Nghe anh nói thế, đầu óc tôi quay mòng mòng, nhủ : "bực rồi nghen" ! Suy nghĩ ba ngày ba đêm cho ra đáp số - Rồi trả lời dứt khoát cái rụp : "KHÔNG" làm vợ nữa. Anh hãy đi tìm đàn bà, con gái khác mà cưới đi. Hiện tại anh có công ăn việc làm lãnh lương cao. Anh là con nhà giàu danh tiếng, học giõi sẽ có hai triệu quan chia gia tài của cha mẹ - Anh dễ dàng có vợ...".
Mặc dù cứng rắn nói vậy, mà sao đầu óc tôi quay cuồng. Đặt tôi vào chỗ của anh. Tôi biết anh đang đau khổ lắm lắm !! Tôi liền gọi mẹ anh mà tôi khóc như ông bà ông vãi tôi chết vậy, oái đản dễ sợ. Bảo má anh hãy an ủi con bà. Gọi cho vài người bạn của anh mà tôi cũng khóc và nói y như nói với mẹ anh.
Tôi "từ chối" mà tôi bị "déprimé=dépress" như vậy đó. Đúng là "điên khùng" thật ! Tôi nhận thấy "căn bệnh" đó xuất phát từ một con người có quá nhiều tình cảm nên yếu đuối. Vì thế mà lúc nào có chuyện gì xẩy ra, tôi cũng cần phải có ba ngày đêm quên ăn, mất ngủ để tự xử và giải quyết. Còn Thiên Kim thì không có tánh đó nổi - Ai nói gì... Kim kể lại với tôi... Nếu TK là người 'bình thường' sẽ giận mà hằn hộc với tôi lắm. tại tôi kể bệnh tình của TK cho ngươì ta nghe. Rồi ngươì ta đi hỏi lại Kim. Nhưng Kim kể cho tôi : "Họ nói Má nói vậy vậy đó... Nhưng Má đừng giận người ta nha !". Hỡi ơi ! Cái đầu tôi lại quay mòng mòng nằm suốt ba ngaỳ đêm nữa... nhưng tôi tôn trọng lời dặn dò của TK - Tôi không dám hỏi hay "sùng" người ta. Mà tự nhận là lỗi ở tôi - Tôi buồn tâm sự với bạn bè về hoàn cảnh và bệnh tình của Thiên Kim. Lựa bạn trật lất ! Lỗi tại tôi ! Lỗi tại tôi. Thà ngaỳ nay nói "trên trời" này chẳng ai có thể gặp TK mà học lại. Dường như TK rất mặc cảm căn bệnh của nó ?! Tôi tin đây là sự trừng phạt của hai vợ chồng tôi - Nhất là chính tôi đã muốn có TK để hả dạ "thắng_thua chiến trường tình"... TK đứng chính giữa nhận lãnh căn bệnh không thể chữa dứt này. Tôi tranh đấu cũng chỉ vì muốn Philippe có "CHA" trong tờ khai sanh. Một sự dại dột ngu xuẩn của đời con gái gan_gàn_bướng_lì_liều của tôi. Một thứ hoa hèn, cỏ dại giữa "rừng đời" mà cứ tưởng rằng mình đang ở trong hoàng cung lộng lẫy. Ai ngờ đâu cái sang cả đẹp đẽ bề ngoài mà trong lòng nó lại mang biết bao chua_cay_chát_đắng... Nó "trả thù đời"... Bằng cách sau này nó có tiền, nó ghi danh đi học tùm lum tà la - Nhưng nó đâu có học căn bản phổ thông gì lên cao đâu... nên nó "Học Đại" cho biết chút nào hay chút nấy. Nên ai nói "đoản khúc" nào nó cũng nhớ mài mại... Nói gì nói, tôi cũng đã "thắng cuộc" cho con trai tôi được có CHA trong Xã Hội lấn chen này !
Ngày xưa ấy, nhìn ba chữ "Cha : Vô Danh" trên tờ khai sanh của Phil là tôi muốn tự tử liền. Thế nên tôi phải tranh đấu cho tới cùng.
<< 0 >>
Có một đứa bạn (?) lại cố tình chia rẽ giữa mẹ con tôi vậy ? Nói là tôi thương Philippe hơn Thiên Kim - Vì Ph. là con riêng của tôi. TK ngậm đau khổ suốt 7 năm. Lúc TKim "lên cơn" tột cùng - Tôi vào nhà thương thăm Kim. Dụ Kim đi dạo trong vườn. Bất chợt TK hét lên và ôm tôi :
"Má ơi ! Đừng giận Tata N. nha ! Tata nói với con...".
Đúng là "nuôi ong tay áo - nuôi khỉ dòm nhà" hay là tại tôi chứa toàn quỉ ma trong nhà ? Mà thiệt "quỉ ma" nó mới cố tình "hại" tôi - Cố tình chia rẽ mẹ con tôi. Chứ người bình thường đâu có ác đức như thế ! Kiếp trước tôi vay nhiều "nợ" quá - Nên kiếp này cứ trả - trả mãi cảm thấy cũng chưa xong. Vậy còn "khúc đường" nữa, coi việc gì sẽ xẩy ra đây ?? Tôi bằng lòng tiếp tục trả.
Lời nhắn nhủ với bạn bè mười phương, tám hướng... tận đáy lòng này : Nếu ai có buồn tôi vì tôi "từ chối" (?) bất cứ chuyện gì hay vì lý do nào đó - Xin hãy cho là kiếp trước người vay nay trả nên xử HUỀ đừng ngậm cái giần giận trong lòng vì "thuyết phục bất thành công". Một lần nữa tận đáy lòng tôi không muốn làm hại ai, hay làm buồn ai cả. Nhưng tôi không dám "nhập cuộc chơi" chung với bất cứ ai đã từng "dữ dằn" với tôi.
<< 0 >>
Hôm nay TK về ăn cơm trưa với tôi - Bỗng chợt nhớ cái yếu đuối của con và yếu đuối của tôi giông giống nhau - Nhưng tôi đỡ hơn TK - Tôi biết "mượn da sư tử" để tự vệ giữa "Rừng Đời" đầy móng vuốt này.
Hiện Thiên Kim làm nhà giúp tôi - Vì hơn 2 năm nay cái xương sống của tôi nó không cho phép tôi làm gì nặng nhọc - Dù là thay drap nệm, hút bụi nhà. Nhưng cũng còn cái may mắn là đi chợ mua đồ xách được chút ít, đứng nấu ăn và rửa chén được. Tạ Ơn Trời - Phật !
Ủa, hôm nay sao tôi nói nhiều quá vậy cà ? Chắc là tâm hồn tôi đang vui ?! "Nói hết khi chết mỉm miệng cười". (Ý lời TTT_KN)
Việt Dương Nhân
Bên bờ sông Seine 17 giờ 21 - 8.7.2007
Tb : Thiên Kim đã ra về rồi - Tôi muốn đi ra ngoài Paris chơi chút mà ông trời đang sụp tối chuyển mưa kia kìa ! Thôi ở nhà cho xong - Đi lạng quạng mưa ướt trơn trợt "té" nữa !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2007 00:30:35 bởi Viet duong nhan >