Viet duong nhan
-
Số bài
:
6666
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 25.10.2004
- Nơi: Suối Yêu Thương
|
::: Dòng Đời :::
-
28.08.2011 17:15:06
Thiệt tình cái :: Dòng Đời :: của Bảy_vdn ! Đêm 16.8.2011 tôi đọc lá thư này tôi bị sốc. Nên lên "cơn khùng muốn chết". Tôi khóc gần như suốt đêm hôm ấy. May nhờ viên thuốc "Témesta 1mg" dịu cơn và ngủ. Mấy bữa nay đọc lại thì không bị động mà lại thấm thía tình đời !! Cậu bảo tôi 'giữ kín' chuyện này, mà hơn nửa quận 13 Paris và vợ cậu biết hết. Đúng là muốn 'gài' tôi vào chỗ làm "kẻ không nhà". Thật mâu thuẩn, nhiều lần gặp cậu, tôi móc bóp lấy tiền trả, cậu nói, thôi, bà kẹt tiền để xài chừng nào trả cũng được (à, hôm ấy tôi định trả phần ăn của tôi, cậu không cho tôi trả, sẵn đó tôi trả cậu 50e - Vậy nay còn thiếu cậu 150e). Vì ở chỗ quá thân tình, và hơn nữa, tôi ỷ y cậu vai cháu tôi (đúng ra cậu phải gọi tôi trong thư bằng Dì. Vì tôi và má cậu bà con đầu ông Sơ (tức ông Sờ của cậu) - Bà con 5 đời xa 8.000cs. Hu hu cậu mắng tôi, rồi cậu vuốt, cậu đề cao tôi, rồi cậu đạp ... Đúng với câu : "70 chưa gọi là lành" - Thế là tôi học thêm bài học đời nữa. Nay thì tâm hồn tôi bình tỉnh nhẹ nhàng. 7_vdn xin chân thành cám ơn tất cả ACE "ẢO" cũng như thật hỏi thăm chia xẻ an ủi.... Ừa, lâu lâu "thần kinh" bị động nặng vậy đó. 7 biết trước thế nào cũng tới ngày đó hà ! Chừng một tháng không thấy 7 dạo NET thì kể như rồi. Hãy chia vui với : Một Đời Chìm Nổi Paris, ngày 16-8-2011 Bà Bảy T. thân mến, Tôi muốn viết cho bà đọc kỹ và suy nghĩ kỹ trước khi quyết định một chuyện quan trọng (có lợi cho cả hai) trong tương lai. Phải đọc rất kỹ. Vì tôi nghe không rõ nên thư cho bà nói sâu sắc và tĩ mĩ hơn. Số là ở không buồn chán quá và xài tiền ra hoài cũng ngán nên muốn làm ăn lại vài năm nữa rồi mới phủi tay được. Nghề làm nhà hàng cũng như nghệ sĩ lâu ngày cũng nhớ nghề và nhớ khách. Tóm lại, tôi muốn rủ bà (hợp tác). Vì bây giờ tôi bị tàn phế một phần. Do đó sự hợp tác của bà rất có ích lợi cho sự thương mại, nhứt là về mặt lặt vặt có người lo phụ (tiếp khách, chiêu đãi...). Tôi biết bà có máu nhát gan sự hùn hạp và có thể bà khuyên tôi : "Anh Hai à, già rồi thỉ nghỉ ngơi đi làm ăn chi nữa cho cực khổ". Nếu bà nghĩ như vậy thì chắc "xù" luôn khỏi cần đề nghị gì với bà nữa . Vì thật ra tôi cũng muốn đề nghị với thằng Hải để mua lại cổ phần của ông Ly, cùng giúp bà-xã có công ăn việc làm, tôi đỡ buồn, đỡ phiền (đôi khi muốn ngủ luôn một giấc). Thế mà bị thằng Hải từ chối phũ phàng với ý nghĩ là bây giờ nó đủ sức (đủ tiền, đủ người (có con lớn, vợ phụ vào) lại còn chê tôi già lẩm cẩm còn làm được gì (?), thằng Hải như vậy là không hiểu xa. Tôi tuy già thể xác, chậm lục nhưng đầu óc còn sáng suốt, kinh nghiệm thương mại nhà hàng điều hành (gần 30 năm). Tôi đã tìm góp mọi kinh nghiệm nhà hàng - từ đi ăn ở VN, Nhật Bản, Mỹ và tất cả các tiệm có tiếng ở khu 13 Porte Choisy (coi cái nào hay cái nào dỡ của người ta). Có thể kiếm 10 cậu chạy bàn nhanh nhẹn, lẹ làng dễ hơn là kiếm 1 người có đầu óc sành sõi kinh nghiệm như tôi. (biết kéo khách, biết ra các món ăn đặc biệt, biết làm thế nào để tăng 'recettes'). Những chuyện đi mời là khó kiếm người. Chứ còn bưng dọn thì dễ quá. Rất tiếc thằng Hải không biết những chuyện đó. Tôi giống tựa như bà Isa. Ở khu Choisy này, tôi đi đâu là có một số khách theo tới đó. Thằng Hải thì an phận vì chỉ muốn "liệu cơm gấp mắm". Tôi muốn hợp tác vì tôi thấy hai gia đình đều có lợi. Hồi tối tôi mới đi dạo lòng vòng qua các nhà hàng thì thấy nhà hàng "ML" khách quá lưa thưa. Tóm lại biệt danh "ML" bây giờ 'xuống cấp'. Danh tiếng "ML" là không còn nữa. Có lẽ ông Ly thấy vậy nên mới đòi rút sớm. Và ông than với thằng Chiêu là bị Hải ép giá cổ phần, giống như lúc trước tôi bị vợ chồng Daniel và Thanh vậy. Nhưng thôi chuyện ấy không nên nói nữa vì dầu sao bà-xã của tôi cũng binh thằng H rất nhiều. Bây giờ bàn chuyện riêng giữa tôi và bà, coi bà có dám tin tưởng và nghe tôi trình bày không ? Hôm nay, mời bà đi ăn cơm và cho bà hay là tôi và bà-xã có ý định mua tiệm "NH" này. Giá cả gần xong, chỉ còn kỳ kèo đòi (.) nhiều quá. Nên mới gợi ý nghĩ đến bà. Bây giờ chúng ta đi gần đến cuối cuộc đời rồi nhiều lắm là 5, 10 năm nữa là cùng. Nhưng tôi muốn những năm cuối mình phải sống thoải mái tài chánh chứ không èo uột như bây giờ (tình trạng của bà và tôi). Gần một năm rồi mà chỉ có 200euros mà bà trả không nổi. Và trong tương lai còn đi xuống nữa. Tôi nghĩ cũng tội cho bà. Một thời chi tiền như nước, chơi đẹp hết mọi người, bạn bè núp bóng bà, bây giờ không còn ai. Bà từng nói anh Hai à, tôi có khả năng mượn tiền là có khả năng trả ! Bây giờ bà lại than vắn, thở dài ! Không phải tôi kể ra để trách bà nhưng mà để bà xét lại những lời khuyên của tôi lúc trước coi đúng không? Nầy nhé : 1) Đầu tiên rủ bà hùn làm tiệm "SG" (vì lúc đó tôi không có dư nhiều) để có đồng ra đồng vào và vui vẻ. Thế mà bà do dự ngần ngại. Cuối cùng bà từ chối và lại ăn xài, cho mượn tùm lum (cám ơn đã cho em gái tôi mượn !) rồi tiền bị xé lẻ tiền bạc mất vốn ! 2) Lần thứ hai, tôi khuyên là phận 'bồ nhí' trong lúc được cưng, nên vòi vĩnh để xin mua một studio cho mướn - hầu có lợi tức bỗ sung về già. Bà lại phủi tay, phủi phủi như là tôi xúi bậy (hoặc vì tự ái hoặc vì quân tử) và còn có ý chê trách tôi - mỗi khi tôi nhắc đến. Bây giờ nói thật lòng tự xét thâm tâm coi tôi nói có thiết thực không ? Nhưng thôi chuyện cũ qua rồi - ta bỏ qua. Bây giờ nói chuyện tương lai. Thật sự mà nói tánh bà rất tốt và nhân hậu (hơn cả tôi) chính vì Y. nó hiểu bà nên mới nói với tôi là hùn hạp với ai là không biết chứ với con Tuyết thì tốt lắm vì em hiểu tánh tình nó. Và phần tôi cũng thương và quí mến bà nhiều lắm. Bên trời tây nầy lạnh lẽo, tình cảm chân thật khó kiếm người như bà. Vã lại bà-xã tôi tánh tình khó khăn không có bạn bè, mà chỉ quí bà và nghe lời khuyên bảo của bà (còn hơn nghe lời tôi). Bây giờ, nhiều lúc gia đình tôi lũng cũng thì chắc cũng nhờ bà giải giây vì bà rất có uy tính với bà-xã tôi. Tóm lại, tôi phải đi vào vấn đề. Tôi muốn mua tiệm "NH", để tiếp tục làm ăn lối 4, 5 năm nữa rồi giải nghệ luôn. Tiệm này nhỏ, dễ điều hành, dễ kiểm soát và không còn sẽ bị rắc rối gì cả (personels=người làm). Tiệm có tiền nhà rất rẻ (1.700e/t) và trên lầu có 2 phòng (50m²) để ở. Tiệm này tôi nhắm từ lâu (3, 4 năm trước lận) thằng B. giới thiệu đi coi. Tôi trả giá 350.000euros - Nó không chịu bán và đòi 400.000. Đó là lúc trước chưa sửa sang dơ dái. Bây giờ qua ba đời chủ (làm Nhật Bổn + H. NH., sang lại cho bà K. Phở ..., sang lại chủ Tàu bây giờ) đã sửa lại hoàn hảo, mình chỉ vào trang trí lại chút đỉnh là xong. Làm vài năm tạo khách thì bán lại cũng rất lời. (theo sự nhận xét của tôi) Nó bằng lòng giá chỉ 360.000e). Bây giờ nếu tôi mua tiệm một mình cũng xong, nhưng thiếu nợ nhiều người (mệt lắm). Chợt nghĩ đến bà và lúc trước có nghe bà nói, có ý định bán nhà để có chút tiền xài và vào Paris mướn nhà tạm sống. Bây giờ tôi gợi ý đem vốn vào hùn hoặc cho mượn (nếu tin tưởng tôi) là phương pháp hay tuyệt nhứt. Hồi tưởng lại cách đây mấy mươi năm, hồi 1978, lúc tôi mới qua Tây (vượt biển) chân ướt chân ráo, qua đây thì được bà đối xử rất bao tốt đẹp (mời lại nhà đãi cơm, hớt tóc ...). Chao ơi, tôi thật cảm động và nhớ ơn. Tuy rằng tình cảm của tôi đối với bà ở VN cũng hơi lợt lạt. Cuộc đời bà luôn luôn giúp đỡ mọi người lo hạnh phúc cho mọi người. Nào là giúp con Toản, con Thanh, cả con Yến em tôi, Ngọc Hải, rồi lại ông gì (?) giúp ông đi xin việc làm, bà dẫn đi thử việc, đi (entretien), cúng vái v v... Thế mà người ta đối xử lại rất tệ và bà cũng không hề than oán. Chuyện này tôi không so sánh được với bà. À quên kể cả vợ chồng ông PH nữa ! Và có lẽ còn bao nhiêu người khác nữa mà tôi chưa biết đến. Tôi rất khâm phục và rất quí bà chỗ đó. Tuy rằng có nhiều người khen-chê nói bà "quân tử tàu". Bà cũng mặc kệ. Bây giờ bà sống cô đơn một mình tiền bạc thiếu truớc hụt sau. Bạn bè đâu còn ai chỉ còn làm bạn với INTERNET để tự an ủi. Có lẽ là tại số phần ! Cuộc đời tôi cũng vậy, luôn luôn giúp đỡ người và không bao giờ muốn làm ai buồn lòng hay lường gạt ai. Thằng H., cậu em vợ tôi, tôi cũng giúp đỡ nó từ thuở hàn vi, tôi lo tiệm cho nó, lo vợ đàng hoàng hiền hậu (con Phượng) thế mà vì tánh tình bọp chộp tây không ra tây, ta không ra ta nên bị ông bà già vợ hụt (người rất đạo đức tu niệm !) bác đơn. Thật là uỗng. Nhưng cũng may gặp đuợc con Lan cũng đỡ. Chính tôi tự dàn xếp đùm bọc mọi phương tiện để giúp làm ăn làm tiệm "NĐ", không xong. Do đó tôi phải ra tay gầy dựng (từ A đến Z) để tạo nên tiệm "ML" (Tolbiac). Thế nên nó mới có được ngày hôm nay. Bây giờ gia đình tôi ở thế kẹt (tôi thì gia nua tàn tật, bà-xã lãnh thất nghiệp không biết được bao lâu ?). Sau đó làm sao sống đủ ! Tiền nhà còn phải góp 4 năm nữa. Lại còn thằng Phi phải có tiền lo cho nó được như chị nó chứ. (giúp mua nhà, mua xe, làm đám cưới v v...). Do đó tôi phải tiếp tục cày. Thế là tôi dẹp tự ái, và để bà-xã vui lòng, nên mới gõ cửa xin mua cổ phần lại. Nó lại phủi phủi từ chối giống như coi tôi là ăn bám. Nó đâu có hiểu tiệm vào tay điều hành của vợ chồng tôi phụ thì chắc chắn phải làm "..." chứ đâu có ủ rũ như bây giờ mà nó coi là đủ. Thôi thì số tôi và số bà giống nhau ở chỗ đó. Tôi và bà đã hiểu tánh tình nhau, và đã giúp đỡ nhau trong bao lâu nay. Tôi còn nhớ, hồi bị Daniel và Thanh hất cẳng thì bà lại an ủi khuyên lơn, lúc ra tiệm "ML" (Hopital) thì bà lại ráng lo kéo khách, kêu người này, người nọ đến ăn. Cả thằng Tâm, con bà cũng tới tổ chức ăn nhậu giúp đỡ. Còn bà thì lúc kéo ông Jean (papa Isa), lúc kéo Robert và kéo biết bao bạn bè và cả những nghệ sĩ đến ăn ủng hộ. Thạnh tình ấy tôi làm sao quên được ! Bù lại, lúc bà bị Isa 'hạ nhục' thì vợ chồng tôi khuyên lơn ... Tóm lại chúng mình có những kỷ niệm vui buồn và êm đẹp. Có thể nói tôi và bà còn thân và hiểu nhau hơn anh em ruột ! Cuộc đời tôi và bà, chúng ta không lường gạt ai, không hiếp đáp ai, sống thân ái với tất cả mọi người chung quanh. Và bà còn hơn tôi ở chỗ là luôn luôn giúp người và làm lợi cho mọi người nếu có thể được ! Không cần hưởng lợi. Còn tôi chủ trương làm ăn thì phải làm lợi cho cả 2. Và không lợi dụng ai, không lường gạt ai là được tốt, ở phải trời đãi ! Vì thế nên mới có ý định mời bà lại ăn hôm nay ở tiệm "NH" trước là coi tiệm, sau là bàn chuyện làm ăn thật tình với bà. Do đó tôi đề nghị bà 2 điều : 1) Nếu bà hùn vốn với vợ chồng tôi tính bằng % số vốn góp vào để mua tiệm. Sau đó sắp xếp vị trí mỗi người, lương hướng, tiền lời chia theo phần trăm cổ phần sau khi trừ mọi chi Phí, lời ăn, lỗ chịu ! 2) Nếu bà ngại hùn hạp rắc rối, thì bà phụ vào cho vợ chồng tôi mượn là 100.000euros (do bán nhà). Tôi trả tiền lời 1%/tháng, tức 1.000E/t. Bà lại sẽ được mướn nhà giá nhẹ lối 800E/tháng, ông Vg định giá 1.000/t. Như vậy mỗi tháng bà dư 200E + tiền hưu trí của bà là đủ xài thoải mái nữa, nếu tính toán kỹ, mình có thể khai bà mướn nhà thì sau đó bà lại được lãnh Allocation từ 200 đến 300euros/tháng tiền mướn nhà. Nhưng vấn đề này chúng tôi phải đóng thuế lợi tức do đó mình phải tính lại thiệt hơn. Ngoài ra bà còn có những lợi ích khác nữa. Thứ 1: Sau khi trụ trì ở Paris cho có thâm niên (lối 1, 2 năm) mình sẽ nhờ chị Mỹ Dung hoặc nhờ Assistance Mairie xin nhà cho người già.(Chị Mỹ Dung rành vụ nầy lắm) lúc có được nhà chánh phủ giúp cho ở thì bà sướng như tiên. Mọi chuyện có chánh phủ lo hết. Bà chỉ đóng tiền tượng trưng và còn tiền bán nhà bà rủng rỉnh cất riêng xài thoải mái 100.000e đến chết cũng chưa hết. Muốn đi vacances đâu cũng có tiền, muốn ăn nhà hàng nào cũng không ngại ngùn so đo. Muốn thăm Tâm ở Mỹ thì cứ mua vé máy bay đi liền. Chứ không co cụm như bây giờ. Thứ 2: Sau khi có nhà ở Paris (trên lầu n/h "NH") bà có thể giúp ích cho n/h bằng cách làm serveuse-weekend hoặc lúc chúng tôi cần; có thể giúp bếp lột hành lột tỏi, bào chế vài miếng ăn đặc biệt, để mình ăn cơm chung vừa vui vẻ vừa đỡ cô đơn, đõ tốn kém lại dư tiền túi chứ không như bây giờ để cái nhà ở như vốn chết không sinh lãi gì cả. Tánh bà vui vẻ, giao thiệp rộng cứ để tiếp khách (Tây + Việt) là hết xẩy. Lại nữa, nếu muốn kiếm tiền thêm, có thể giúp Bé Kim giữ con dùm nó (hoặc bà hoặc bà-xã thay nhau người phụ coi tiệm, người làm vú em ...(!) Tóm lại, vợ chồng tôi cần sự góp vốn của bà lúc ban đầu, vì số tiền (!) nó đòi cao quá (đến 100.000 lận). Tui có thể chạy mượn lung tung cũng đƯợc nhưng hơi mệt. Vì thế mới đề nghị bà vào có lợi cho bà và cho tôi. Vì tánh tình bà tốt, mình hiểu nhau quá rồi và tôi cần nhứt là bà, chỉ có bà là người giảng hòa gia đạo chúng tôi (vì bà-xã thích bà và nghe lời khuyên của bà còn nhiều hơn tôi). Đó là lợi ích tinh thần mà tôi rất cần trong những năm cuối cùng nầy. Kỳ nầy làm ăn thì chắc thành công còn nhiều hơn mấy lần trước nên khó thất bại. Hồi trước "ML" (Hopital) không kinh nghiệm, không biết nghề, không ai biết tiếng tăm, thế mà cũng làm tạm đủ. Đến "ML" (Tolbiac) thì từ tiệm chết tạo nên tiệm sống vẻ vang. Và khách không quá tệ như bây giờ. Sau về "SG" thì đã đầy công lực sung mãn. Chẳng may, tôi bị bịnh thình lình, nên mới bỏ dẹp. Bây giờ thì đã hoàn toàn mọi mặt. Sức khỏe tôi rất tốt, kinh nghiệm tràn đầy, tiếng tăm nhiều người biết. Bà-xã tay nghề rất cứng (bổ xung học thêm kinh nghiệm ở VN, trên INTERNET... Rút tỉa những kinh nghiệm ở n/h "SG cũ" phải mướn tiệm, mướn người, mướn người không kiểm soát nổi, vợ chồng gây gỗ hoài (vì tánh tôi xài phí tiền, dễ dãi với personel ...). Còn tiệm này thì rất vừa tầm, thị tứ tốt rất dễ làm. Và tánh tôi bây giờ cũng đầm lại nhiều. Sau một năm nghỉ ngơi. Bây giờ tôi chỉ muốn làm việc. Vì ở không buồn chán quá. Mình còn tài, còn sức thì phải cày thêm một chút. Thôi, tôi đã nói hết lời. Bây giờ để bà suy nghĩ kỹ để chọn con đường đi của bà. Một câu nói cuối cùng: Bà phải tin tôi, không bao giờ hại bà bà luôn quí mến bà vì mình trải qua nhiều ân nghĩa. Đây lời kêu gọi lần thứ ba và là lần cuối. Nếu bà e ngại thì rất tiếc và tôi không biết nói sao ? Chắc phải đi con đường gồ ghề và buồn tẽ hơn. Nhưng tôi tin rằng sẽ tới đích tốt. Nếu bà không ok thì yêu cầu duy nhứt của tôi là 'kín miệng' đừng nói chuyện này với ai cả. Cám ơn bà. Còn nếu ok, thì cũng TOT SECRET. Mình sẽ tiếp tục bàn vào chi tiết và những thắc mắc của bà cho bà ráng suy nghĩ 4 tuần để trả lời và bổ sung. Bà nên giữ kín. Và nên có thể chỉ viết cho tôi bằng thư. Vì tôi nghe điện thoại không rõ mấy. Chuyện này tôi cũng chưa cho ai hay kể cả bà-xã. Phải chờ quyết định của bà mới tính đường binh được . Thôi tạm chấm dứt nơi đây. Sau khi ăn uống bà về đọc thư cho kỹ. Cầu trời cho bà suy nghĩ tìm con đường đi đúng. Anh Hai Ch. LĐCh. Tb : Bà-xã chỉ biết là nên mua tiệm chứ không biết tôi kêu bà vào. Nên khoan nói gì cả. = Hết = _________________________________ Lá thư viết tay 10 trang giấy A4
|