Cháu chào cô VDN !
Hôm nay mới rảnh rang chạy qua đây đọc trúng nhật ký online của cô, mới biết phải gọi cô là Cô xưng cháu ! ( Thiệt tình lúc trước thấy tên cô ở "...vườn nhà" bên mục Thơ sáng tác cháu nghĩ cô đâu chừng ngoài băm tí chút và chỉ định gọi là chị thui à!)
Cô ơi, đọc những tâm sự của cô về lối sống sao cháu thấy đồng cảm quá ! Cháu cũng muốn sống theo quan điểm nhân nghĩa của cô lắm. Kể cho cô nghe chút chuyện nhỏ để cô chia sẻ với cháu nghe : mỗi lần cháu đi chợ mua bán thay mẹ, cháu hay mua phải mấy thứ đồ rau củ quả không ngon (mà giá cũng không rẻ hơn đâu!) chỉ vì thấy...thương mấy người bán già cả, lam lũ quá, ngồi mãi mà chẳng ai thèm hỏi mua...Có lần, cháu mua rất nhiều rau muống và rồi :
- Mua làm gì nhiều rau vậy, ăn sao hết? Mà sao rau già thế cũng mua?
- Thì thấy bà cụ bán rau tội tội trưa năng nôi thế này cứ ngồi canh mấy mớ rau gì nên mua làm phúc vậy mà...
- Ôi giời, cứ thế thì đời chỉ có khổ...!
Cháu thấy tủi thân - rồi nghĩ kỹ thấy...người ta nói cũng đúng! Nhưng rồi, nhiều lần đi chợ sau đó và nhiều vấn đề khác cháu vẫn hay có thái độ "thương người thì thiệt đến thân" na ná như vậy ! Hình như bản chất chẳng bao giờ thay đổi phải không cô?
Thôi chết, cháu lan man quá...xin phép cô cháu phải về rồi ! Kính chúc cô cùng gia đình vui vẻ !