:: Khúc Sầu Dĩ Vãng :: "Chữ TÂM kia mới bằng ba chữ TÀI"
("Kiều" Nguyễn Du) vdn - Thiên Kim - Philippe (Tư gia Paris 15 năm 1979)
Tấm ảnh này 3 mẹ con tôi chụp vào xuân_hạ giao mùa (1979) tại căn appart 5 phòng - rộng 115 m² - 182 rue Vaugirard Paris 15ème - Đã bao người (tạm) dừng chân nơi đây rồi đi định cư chỗ khác ? Trong thời gian này miệng tôi "cười mà lệ rưng rưng" - Vì tôi đang vào ngõ hẹp của 'chuyện đời thường' : "Chồng theo vợ bé bỏ bè con thơ" mà còn đành lòng quay đầu về hối thúc (như đuổi) 3 mẹ con tôi đi nhanh kiếm nhà khác để ông đăng báo bán nhà này. Lúc đó trong nhà tôi còn có 3 người bạn đang ở đậu. Hỡi ơi ! Khổ gặp khổ ! Trong "Hương Dĩ Vãng" của đời tôi thêm một khúc quanh này cũng đen tối vô cùng - giờ phút đó thấy đâu đâu cũng toàn là bóng tối - Như mây đen che phủ cả bốn phương trời - Chẳng biết phải đi đâu - tìm nơi đâu để tựa nương ? Mà bên nhà (VN) đang ăn độn bo bo - Ôi, cả một trời sầu khổ lo lắng đau thương ! Nhưng rồi "trời sanh voi - trời phải sanh cỏ" ...
.......................!!!
Nhìn qua ngó lại đã trôi 28 năm - Thân này chuyển hóa thành bao chiếc "bè" đã đưa người qua sông rồi ?!! Khỏi cần đếm lại.
Con thành tâm cảm ơn Ba & Má đã tạo cho con một hình hài vóc dáng nguyên vẹn. Nếu có những điều lầm lỡ xấu xa do con - vô tình hay cố ý tạo ra trong lúc Sân-Si, con xin nhận lãnh hết - Còn tất cả điều lành_hay_đẹp do con làm - con xin hồi hướng đến Ba, Má và thế gian tận hưởng. Lòng thành kính, con luôn nhớ mãi đấng Mẹ Hiền Quan Thế Âm Bồ Tát - Và con luôn nhớ ơn Đức Mẹ Maria. Các Mẹ luôn mãi mãi ở trong tâm và trong lòng con.
*************
Có những lần ra cầu Alexandre III (Paris) đứng nhìn trời mây lòng muốn buông tay nhào xuống dòng sông Seine cho hết một đời "Bạc Phận" - Nhưng rồi tôi nhớ đến Mẹ và hai con ... Phải ! Má tôi và 2 con tôi là những ngọn đèn chiếu sáng đường hầm tăm tối lúc ấy ...:
Lệ tuôn từng dòng,
tóc rối bềnh bồng
thút thít thút thít
lòng tan nát lòng
Lê gót về nhà
ngồi thâu gom tất cả
những mảnh đời
vất vã khổ sầu
đơn côi
Thân này như chiếc thuyền trôi
Sóng nhồi, gió dập,
lòng thời bao la
Tiếc chi vóc ngọc, dáng ngà
Vùi trong cát bụi
chẳng nhòa nhạt TÂM.
Cô đơn đi giữa hồng trần
Đâu đâu cũng hiện
những thân rã rời
Paris đẹp ...
đẹp muôn màu
Nhưng đầy cậm bẫy
khác nào âm cung
Paris vô tình ... vô tình
Nửa đêm chợt nhớ
rùng mình
ngẩn ngơ !!
Miệng cười, mắt mở tráo trơ
môi khô, cổ nghẹn
lệ mờ dấu che
Đêm đen
bốc lửa
mặt ngầu
Nhìn quanh ngó quẩn
ngỏ hầu... hóa thân
Mượn da sư tử trùm lên
.......!!
Hùm beo, dã thú
im thinh khuất dần
Độc xà, ác điểu biến hình
Lui vào bóng tối,
trao niềm tin vui .
......^_^......
...... một mình và trong tim với (ba ngọn đuốc) đốt sáng ... soi lên để tôi đủ can đảm bước tới với đời ... Tự Cứu Độ và Giác Tha hằng hà sa số người khổ khổ giữa cõi Ta Bà ..........
Cảm Ơn Người và Tạ Ơn Đời
******
"Trăm năm còn có gì đâu,
Chẳng qua một nấm cỏ khâu xanh rì."
("Cung Oán Ngâm Khúc" NGT)