Tại sao là thơ
Vung bốn chữ, rõ ra người ngớ ngẩn. Thế mà tôi, mãi tìm lời giải thích cho mình.
Tôi xem lại những gì từng viết. Xét, rồi nhìn, đâu văn viết, đâu thơ. Cái ranh giới tưởng chừng ở vần điệu. Xin thưa không, bài viết vẫn hơi thơ.
Có lẽ thơ … không tuân theo văn phạm. Bỏ chủ từ, động, tĩnh … gớm lăng nhăng. Có lẽ thơ … vượt thoát mọi cản ngăn. Để vài phút … dăm lời vu vơ … cũng đủ.
Tôi cảm nhận, thơ mang theo giòng nhạc. Và sắc màu đậm nhạt của tâm tư. Tự xuất ra khi lòng chợt mưa, chợt nắng. Níu thời gian, vượt thoát khỏi không gian.
Trước cảm nhận, hôm nay tôi đã rõ. Thơ sơ sài, sao đẹp lạ … ghê ta. Dăm phút thôi, dùng bút ngắt véo từ. Để âm thanh tỏ-mờ như hình ảnh. Bỏ lửng lời … cho thơ thở … hơi thơ.
Dù có giả lơi, dù đội lời ngu ngơ vượt ải. Ôm thật gần cảm xúc, thế… là thơ.
Khù Khờ