Phạm Ngọc Thái VỚI THI TUYỂN 171 BÀI: 15 BÀI THƠ TÌNH XUẤT SẮC & 156 BÀI HAY VỪA + ĐẶC SẮC
CẢM TÁC THU HÀ NỘI Có con thỏ trong vườn đang nhởn nhơ ăn cỏ Em bước qua vô tình cho phố ngẩn ngơ Cành sấu ngả bên đường lá lá bay lả tả Nửa xanh màu hạ nửa vàng thu Thu đến gợi chi lòng Mà mắt em ươm nụ Trái tim xin cứ ngủ bình yên Trong chiếc giỏ đa tình của chàng thi nhân đi lượm quả Con chim nhỏ ríu ran quanh tổ nhỏ Tôi níu chân nàng đi hay nhặt thu rơi Thu ơi, thu ! Hà Nội ơi, Hà Nội ! Cho tôi hôn theo môi em, người thiếu nữ xa vời CÔ ĐƠN Vứt ta lên chiếc giường phủ những nệm, chăn, màn... làm bằng những tế bào đói khát Ta không đói khát tình em Mà đói khát con người ? Cuộc sống trên đời: Phá huỷ đi bao nhiêu linh hồn ngọc ngà, nguyên thuỷ Hoá ta khi ngư ông, lúc lại như đứa mồ côi Một thứ ma người, quen hút khí đêm thay cho sữa mẹ Chơi với hoa, với cá, với chim Ta không muốn mượn rượu men, để quên đi tất cả Bởi trong lồng ngực kia, vẫn còn nguyên một trái tim hồng ! Ta yêu những chiều lá rụng quê hương Đắm đuối hoàng hôn đỏ Ở đó, ta nhận ra sự tồn tại mỗi ngày Hồn ta còn đương say Trái tim ta mềm lắm Đêm nhìn trời ta khao khát bóng trăng soi Hãy vứt ta lên chiếc giường phủ những nệm, chăn, màn... làm bằng những tế bào đói khát Ta không đói khát tình em Mà đói khát con người? ĐÊM KHÔNG NGỦ
Đêm không ngủ, không buồn Thành phố mùa đông quét lá Thành phố của những ổ chim Âm ỉ hót phù du... Những con chim đã phải đeo kính trắng, lớn hơn "số không" Tối tối ra đường Nhặt những hạt sấu, cánh hoa lơ đãng Bước đi như không có chuyện gì ? Đêm không ngủ... Thành phố không mưa, cũng không nghe ai khóc Nhưng tiếng quét rất bé của lá Con chim nghe rõ nhất ! Loài chim đó bay trên thành quách Giữa tầng cao hát khúc đời thường Dẫu trầm luân trong bụi cát, vẫn coi thường Không tơ luỵ vua quan, không lệ làng thời cuộc Đêm không ngủ ! Phải, đêm nay mình không ngủ ! Đúng vào đêm sụp đổ giữa cộng đồng Chủ nghĩa Marx hết thời. CNXH cũng suy vong. (*) Đông xuân 1990-1991 (*) Cuối năm 1990, vào đúng cái đêm mà bức tường Berlin bị đạp đổ. ĐÊM TRĂNG HÈ
Đêm trăng sáng nhớ bạn làng Ở mái nhà buông lẩn khói sương Lá tre rụng đầy theo lối ngõ Cảnh khuya đang xào xạc quanh thôn Người đứng trong trăng, nơi thành phố Bóng đa chùa... nghe gió khẽ reo reo Không còn nhớ cả hoàng hôn tím, đỏ Hứng từng dòng nguyệt rỏ, uống cô liêu ! Trăng, trăng sáng và bạn làng nơi thôn dã Vỡ xác hè, tuế tuế trăng ! ĐÊM THU SƯƠNG
Trăng đi chếch về phía dòng sông vắng Tiếng con chim bay ngang, cắn vào khoảng xanh trong Đêm thu sương... trăng không vàng mà bạc Gió khuya khoắt men hàng phố thức Với mấy người quét rác, quét trong đêm Những ngôi nhà chẳng biết có bình yên ? Đêm thì hoang - Sông cách sông Lá liễu em đong khắp thân em Mắt em như liễu ngang cành liễu Máu chảy đầy trăng, em biết không ? VIẾT DƯỚI CHÂN ĐÀI HOÀN VŨ
Đời cũng nhẹ như là mây dạt Lo miếng cơm làm việc trần gian Tôi tiễn ông lên giàn hoả táng Ngọn khói kia để nói gì chăng? Làn lửa đỏ liếm ông vào cõi thế... Thời gian chưa tắt một tàn nhang Mặt ông trắng, chòm râu ông cước trắng Còn đó đây một nắm tro tàn Đời chỉ thế có gì quan trọng Đừng cao siêu cũng đừng quá coi xoàng Mai ta chết, các bạn bè thân hữu Bọc thiên nhiên mà đọc điếu văn Đại bàng vỗ… cánh rợp trời mưa gió Trong không gian vào mãi xứ vô biên VIẾT SAU ĐÁM XE TANG Đừng ai khóc khi đưa ta tới đó ! Ta muốn nghe tiếng người cười, theo tiễn một vong linh Nhớ vứt cho ta thêm nắm cỏ xanh Những đêm mát, ta còn ngắm trăng thanh, nghe gió thoảng Đời thi sĩ có nằm trong đất lạnh Hương hồn ta vẫn hoà ngát hồn hoa A ha ! Này trời cao với đất bao la Ta đã xây cho ta một tượng đài ngút ngát Ngồi suy ngẫm đôi ba thế sự Cuộc cờ người bên thắng bên thua Ván bài kia tuy kết hôm qua Hôm sau đã thấy bàn cờ mới Cuộc cờ ấy theo thời như hội Vàng, đỏ, trắng, đen... thay sắc luân hồi Từ anh nhà thơ tới đứa ăn mày Mấy ai tránh nổi trò sấp ngửa ? Hồn thanh tịnh ta vào trong trăng gió (dẫu chút lòng trắc ẩn chửa hết tan) Nhớ vứt cho ta thêm nắm cỏ xanh Những đêm mát, ta còn ngắm trăng thanh, nghe gió thổi Và nghe tiếng của lá vàng rơi trên mộ... TỈNH - SAY
Ta đi ngất ngưởng giữa đất này Chẳng ra kẻ tỉnh lẫn người say Tỉnh nhiều, điên mất !? Thôi thì nửa Vì muốn yêu người mới phải say… Nhà ở ngay bên đền Quán Thánh Gốc đa kề sát đồn công an Trộm cắp, du côn… lo giữ phận ! Cốc ! Cốc ! Ngày đêm mõ chùa vang Say mà hơn tỉnh nhìn thế sự Tỉnh hoá thằng say, cõi thế gian. VỀ NƠI CU CUỘI
Về nơi cu cuội vẫn ngồi Để xem Hằng ở trên trời hở mông Thỉnh thoảng tiếng chuông chùa ngân Nam mô di phật… nửa trần, nửa tiên ? Trần vì tớ cũng thịt xương Vẫn còn ham hố, tí ti tiền vẫn ham Tiên vì coi chuyện cõi trần Nửa tuồng cổ, nửa tuồng tân, nửa chèo Lo xong cơm áo đều đều Lại về dưới bóng xanh rêu tớ ngồi Nửa mắt tớ để nhìn đời Nửa tai tớ để nghe lời... sáo ru Chẳng kinh kệ, cũng thân tu Nửa hồn lãng tử lu bù làm thơ Nửa trái tim kính gốc đa Còn nửa ngã bẩy, ngã ba giống loài... Thương người nửa khóc, nửa cười Không yêu, phải tội ! Yêu rồi, hoá điên… TA VÀ LỊCH SỬ Lịch sử mở ra… ta vào lịch sử… Lịch sử và ta. Ta, lịch sử tên đồng Hồn ta đó, khắp không trung lồng lộng Giữa loài người sẽ có tiếng ta chung Ta! Thi nhân mọi thời đại muôn năm Vụt bay lên thu gom vũ trụ Dòng thơ ta huyền bí lòng bể cả Dạt giông mưa qua các ngọn núi đồi Còn thi ca, ta còn sống muôn đời Vừa tựa cỏ, thơm loài hoa nở Kẻ nào cười? sẽ im thôi Ai muốn chặn đường ta, hãy rõ: Thi nhân vào đền thắp hương ngay… Ta ngủ đây, ơi dân gian !... Trong gian phòng nhỏ yên, khói phủ mây bay Dẫu chẳng thể nào quên cho hết, chuyện đời này.
NHỮNG CÂU THƠ VƯƠNG RƠI Ta giết thời gian bằng thơ Hồn bay vào mây gió Tháng năm trôi… nối tiếp tháng năm trôi… Ừ, cứ viết! Ta nhặt ngọc ra từ trong đổ nát Trải tình lên trang giấy trắng cuộc đời Yêu rất nhiều. Kiếp sống vẫn đơn côi… Ta gieo em khắp trời, khắp đất Với trái tim người thi sĩ lang thang Rồi một ngày, thân đã vùi xuống đất Những tình thơ ta viết, sẽ ca vang Bác xích lô trên đường phố kia ơi! Và cô bán hoa tươi đang mời trong chợ… Cánh cửa tâm hồn tôi hoang gió Người sống ở hôm nay, tôi sống cõi hư vô Ta hạnh phúc hay là người hạnh phúc? Chủ nghĩa kia cũng chỉ một bàn cờ… Dẫu thơ ta gieo, không đổi thành cơm áo Nhưng linh hồn còn có chỗ để mà mơ. Ta nhìn lá cây bay, giữa trời cao nghe gió Ngắm cát bụi trôi trong cuộc sống xô bồ Trái tim lại lang thang như một người hành khất Nhặt mấy câu vương rơi, thấm máu của hồn thơ... NGÔI MIẾU TRÊN VỆ ĐƯỜNG Con chim tình đã bay đi Không còn kêu xé trời, xé đất Khắp không gian bỗng trở nên tươi mát Tâm hồn ta thanh thoát lại, điềm nhiên … Không cần ái tình nữa, hỡi thế nhân! Hãy chôn hình hài em, nơi nấm mồ dĩ vãng Cho lòng say với non xanh, biển nắng Cùng mây mưa, giông bão ngập tim ta Một ngày mai giữa thế giới bao la Ta về bên các thi nhân của quê hương, xứ sở Làm ngôi miếu trên vệ đường vắng vẻ Người qua còn tưởng nhớ, ghé vào thăm Kẻ yêu thương… thắp cho mấy nén nhang Thế cũng đủ sưởi ấm lòng côi lạnh Cõi trần ai suốt đời trong hiu quạnh Không tình, không cả bóng tri âm Viết vài lời để lại thế gian Rồi sau đây, khuất kiếp người cát bụi Ta không tiếc, không cần sám hối Sống một đời cũng đã thỏa chữ NHÂN !... NGẪM NGỢI ĐỜI NGƯỜI Chiều mệt mỏi. Ta ngồi ngẫm ngợi... Đời người bao nắng, gió, mưa sa Dẫu trong hồn vẫn chưa dứt phong ba Nhưng "cuộc sống - tình yêu" thì đã mãn Em đã hết. Thân tàn. Vui, buồn đều cạn Óc chai lỳ như một kẻ vô tri Nghe bốn phương tình… toàn thấy tiếng chia ly… Ừ thì thôi, đi đi ! Không tiếc nữa Yêu đã đủ. Khát vọng giờ cũng thỏa Sống làm người chỉ đến thế mà thôi ! Vượt hơn lên chán vạn kẻ trên đời So các bậc thiên tài, đâu có kém Để lại nước non, một tấm hình thương mến Quê hương sẽ ôm ấp tấm lòng ta Nay hòa chút lệ đời, viết chương cuối khúc tình ca Rồi dứt bỏ ra đi, không còn lưu luyến nữa Ta đã sống cuộc đời đầy ý nghĩa Đạp trên tiền, danh vị để mà đi... ( thì chuyện áo cơm ai chẳng phải lo vì ) Có vào chốn ngàn thu, ung dung bay cánh hạc Chiều mệt mỏi. Đôi vần thơ tan tác Ngẩng nhìn trời. Ta gọi: Thế nhân ơi ! XIn rũ sạch bụi trần. Trọn một kiếp người Bay lên chín tầng cao... kẻ lữ hành cô độc... NGƯỜI CHIẾN SỸ VÀ HOA PHONG LAN Tặng người bạn gái thuở thiếu thời * Sao em không tắm nắng trên đồi Không gội đầu dưới suối Quấn làm duyên quanh cành cụt chơ vơ… Hoa phong lan, em ơi! Có nghe Ta quen nhau từ độ nào đấy nhỉ? Nhớ buổi Trường Sơn… quí đôi dép cao su Biết nắng lửa, yêu vành tai bèo nhỏ Gặp em trên đèo mây hóng gió Tóc mượt xanh theo hai mùa… nắng, mưa… Khi miệng ta quen, đếm nhịp chày giã gạo dưới Ta Ka Tai ta quen nghe, tiếng đàn t.rưng trên bản Tà Kơi xa réo rắt Má quen nóng bừng, nâng cần rượu Măng Tôn, Đắc Sút Mắt quen nhìn nghìn độ lửa đêm sâu Vẫn hành quân… B52 gầm rít trên đầu Ta thuộc từng đường xuyên rừng ra trận Quen từng đường Đắc Tô, Tân Cảnh Như quen đường Khâm Thiên - Hồ Gươm ! (*) Con sông Pô Kô: Máu nhuộm đỏ dòng, lòng vẫn trong xanh Em gái Vân Kiều: Chiếc yếm đơn sơ, thuỷ chung gùi đạn Ôi, đỉnh Chư Mom Ray bom cày, lửa xém Lá vẫn rì rào theo ta trọn tuần trăng Có phải chính nơi này? Hoa phong lan... Em ơi, quen anh! Ta lại gọi tên em! Cái tên quen thân như một người bạn gái Rất yêu đấy, đứng nhìn không dám hái Nẻo đường qua ngan ngát hương xa Ta yêu hoa như yêu bóng trăng ngà Không thảng thốt chỉ ngỡ ngàng nhè nhẹ Em là niềm thương đời chinh chiến ta đi ! Xin em một nhành hoa cài lên nắp ba lô Đường chiến trường cuốn bay bụi đỏ Đường ra trận trải đầy nắng gió Hãy gắng theo ta vào đồn lửa, đêm nay! Ta cầm hoa nâng niu trên tay Em có phải nàng Ngà của chàng trai Kặm Phạ Sao mịn màng hương trắng mát đêm sương? Em có phải nàng tiên thứ bảy trên nương Sao duyên dáng dễ thương, dễ nhớ? Em có phải con hươu, con nai dưới buôn ta đó Mắt huyền trong một bóng sao đêm? Tên em ta gọi mãi trong tim! Em đứng đó bốn bề lửa nóng Em đứng đó dầm mình trong nắng bỏng Xoã đầu gội lũ Tây Nguyên Hoa vẫn trắng ngần, nhụy vẫn ngát hương thơm Bỗng một sớm mai Khi con chim rừng mới lên tiếng gọi Ông mặt trời mới vươn vai đứng dậy Lũ làng đánh cồng, đánh chiêng Ta bàng hoàng khẽ gọi tên em Hoa đã rụng rồi, còn đâu hương cánh trắng Mắt khép lại rồi, còn đâu sao ngọc sao kim Hố bom đào sâu nhói tận trong tim. Ta lượm nhánh lan rơi trồng lên miệng hố bom Mỗi sớm mỗi chiều, cùng nắng mưa chăm bón Sự sống trở lại rồi. Hoa phong lan, em ơi! Đẹp lắm Tất cả hồi sinh trả lại cho ta. Ta yêu hoa trong tình yêu đất nước bao la Không rên rỉ nhưng thiết tha say đắm Mới hiểu tình yêu vẫn gối đầu lửa bỏng Diệt quân thù, giục bước xông pha... Ngày mai về Dẫu không còn trở lại bên hoa? Hoa phong lan, em ơi! Hãy nhớ Ta đã mang tình em, từ những tháng năm còn khờ dại Ngoài chiến trường theo trọn cuộc hành quân Trong suốt nẻo đường dài, ta vẫn gọi tên em! (**) Tây Nguyên 1972 (*) Thời gian đó gia đình tôi sống ở phố Khâm Thiên Hà Nội NẾU CÓ THỂ ĐƯA EM LÊN NÚI Anh sẽ từ giã phố phường, có hàng sấu thân quen Có rặng me xanh và hồ nước ngọt Tìm về chốn hoang vu thanh khiết Sống những tháng ngày tha thiết bên em Bởi, em ơi ! Nơi núi cao rừng thẳm Có suối mát thơm cho em tắm chiều chiều Những đêm trăng trong rừng vắng Chỉ có chúng mình thoả sức yêu nhau Dẫu phố xá văn minh, anh chẳng tha thiết nữa Cuộc sống đua tranh, không thiếu lọc lừa Năm tháng trôi qua, đời người ngắn ngủi Về với rừng đi em ? tình ta mãi thiên thu… Anh đã quá nửa đời nơi đô thị Sự phù hoa phù phiếm cả thôi mà Chỉ có em là đáng quí Chỉ có thương nhau, hạnh phúc thực đời ta ! Anh sẽ bỏ tất cả ra đi ! Không hối tiếc Dành những ngày vui trọn vẹn bên em Bông hoa trắng trinh, tựa thiên thai tinh khiết Khi em khoả thân... đẹp hơn cả thiên thần TRĂNG DẠT TRONG MÂY Trăng dạt trong mây Em trôi vào cuộc sống Bỏ lại những bến bờ khát vọng lùi xa Và những đêm thiếu nữ bên hồ Anh không hỏi gió có buồn Lá có buồn Một chiều nào đó có hư không Nỗi buồn sâu xa cuộc sống Em bỏ lại trong lòng anh khoảng trống Như thi ca ! Tan vỡ mặt trời ! Trông theo em bờ-bãi-con-người Ai sẽ nhặt lá rơi như những chiều thu ấy ? Biển vẫn nuối ngàn năm quanh Trống Mái Sắc ti-gôn ai từng hát thay ta ! Em đi, biết bao giờ trở lại ? Gió hồn anh thổi mãi tháng ngày qua Trăng đêm nay lung lay trên thành phố Có một người đã nhớ người xưa Có một chàng thi sĩ ngắm bơ vơ Chuyện lạ cõi đời: đàn bà xưa nay là bất tử ! KHÚC ĐÀN CHƠI VƠI Em đã đi rồi, không trở lại Tình yêu vừa bén lửa đã mồ côi ! Để lại một bầu trời, nhung nhớ mãi Tiếng đàn buồn, anh gảy khúc chơi vơi Ôi ! Đoá hoa lưu ly, tình ly biệt Với hàm răng, khoé mắt em cười Giây phút ấy, sao lại nhìn anh tha thiết ? Để cánh chim qua cũng ngẩn ngơ hoài Em là động thiên thai thơm ngát Là hoang xơ, điên dại, lẫn phồn hoa... Ta sung sướng ghì lấy nhau mà tan nát Em tan trong anh và anh hoá khổng lồ Thế giới này đầy hỗn mang, bạo ngược Chỉ em thôi: Đài chót vót cao xanh ! Ta tận hưởng cùng nhau, bể đời khoái lạc Em mang cho anh cuộc sống tốt lành CÔ GÁI ĐI BÊN HỒ Hồ mùa đông dại nắng Em bước nhẹ trong hàng cây nghiêng bóng Gió khẽ reo sau tà áo thanh tân Mắt em thầm mang cả nụ mùa xuân Cánh buồm đỏ đưa em vào xa vắng Anh mải nhìn theo màu áo trắng Cái màu mây con gái dịu hiền Em đi rồi, còn lại một trái tim ! Em xa rồi… còn lại nỗi đau êm Tiếng gì cứ âm thầm bên vệ cỏ Chỉ thiên nhiên mãi mãi là tươi trẻ ! Tuổi ta ơi, vội héo làm gì ? Cánh buồm đỏ, anh đưa em vào xa vắng Năm tháng đời anh, tóc trắng đầu anh Nhưng rồi ngày mai em cũng thành dĩ vãng ? Cô gái đi bên hồ ! Ta sẽ hoá ra chim... VẦNG TRĂNG CHE KHUẤT Gió đưa mây bay qua vầng trăng Che khuất khoảng trời sáng tỏ Đời cũng thế ! Biết bao điều nhảm nhí Thường lấp đi mặt nguyệt đêm rằm Qua song cửa, bóng đa lồng mái phủ Ngôi chùa con bên phố cầu kinh Ôi, vầng trăng như khuôn mặt nữ sinh Cứ mơn trớn xoè tấm thân ngà ngọc Đêm nay nữa anh giật mình thức giấc Chẳng hững hờ nhưng biết làm sao ? Chuyện áo cơm đành đổi cả trăng sao Cứ lỗi hẹn, tháng năm dài vẫn bỏ Gió vẫn đưa mây, qua vầng trăng tỏ Thảo đôi dòng cho đỡ tiếc nguyệt ơi ? Ngày mai rồi, sẽ đến một ngày thôi Mái đầu anh cũng trắng như trăng vậy Và có thể dưới nấm mồ đầy cỏ dại Mới thanh nhàn hưởng trọn ánh trăng soi... THUNG LŨNG TÌNH YÊU Anh đưa em vào "thung lũng của tình yêu" Có bướm, có chim… vờn bay, ríu rít Em hát, em cười long lanh khóe mắt Ngỡ như mình sống mãi tuổi đôi mươi Quê em sóng biển vỗ xanh trời Thời con gái trôi... bể tình cay đắng... Nay trở về cùng anh, đẹp lắm ! Anh dắt em qua thế giới thiên thai Nơi hoang sơ, thanh khiết nhất trên đời Em hồn nhiên, khoe sự nõn nà tạo hóa Anh hồi lại thuở còn trai trẻ Bên em say đắm mộng yêu đương Trời đất bao la, cuộc sống vô cùng Ta không biết thế nào là "hữu hạn" ? Yêu đi em ! Cho phỉ nguyền năm tháng Tới ngày nhắm mắt vẫn thương nhau Và hãy quên mọi nỗi khổ đau Hết phiền muộn, để thấy mình đã sống Các chủ nghĩa cũng chỉ là "giả tưởng" Chỉ tình yêu, tòa thánh cõi nhân sinh ! Hôm nay sắc trời thật trong xanh Rời thành phố, ta bay về với biển Nơi có em xinh đang chờ, hò hẹn Đón anh vào "thung lũng của thương yêu" Có bướm bay, chim hót... buổi tình chiều...
NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA MÙA THU
Thu đã chết theo tháng năm tàn úa Qua mỗi mùa lá rụng, em ơi ! Anh đi giữa những mùa xa vắng ấy Tình em bay trong ảo giác tơi bời Cuộc sống trôi đi những ngày hoang lạnh Như lá vàng rơi trên mồ lão Giăng Van Giăng Và anh sống trên đời côi cút Lang thang bờ bãi của bóng đêm Lại nhớ đến bao nhiêu mùa trước Người đàn bà từng thao thức bên anh Thu trong em. Ôi ! Mùa thu rạo rực Tình em như biển thẳm trời xanh Người đàn bà ! Ôi, mùa thu mùa thu Nàng có đôi mắt mơ hiền đẹp Vòm ngực nàng như một bầu trái ngọt Những đêm thâu, nghe thổn thức bên hồ Anh viết về mùa thu, mà câu thơ lại không lối xô bồ Dẫu trái tim còn tràn đầy cảm xúc Em có nghe ! Tiếng của hàng cây đương nhắc Trong hư vô hun hút quyện vào đêm CẢ MỘT TRỜI EM
NGHIÊNG XUỐNG ANH
Anh phiêu lãng giữa đời mộng ảo Trái tim yêu thương đêm ngày gió bão Khi chẳng còn em Năm tháng buồn tẻ lạnh hồn hoang. Chắc chỉ màn đêm hiểu thấu nỗi lòng anh? Cuộc đời phi tình yêu thảy đều không tồn tại! Em là đỉnh núi cao vút tầng mây thế giới Gieo hoa, linh hồn cho sự sống con người. Cả một trời em nghiêng xuống anh Nghe xôn xao giữa mùa lá rụng Vẫn tiếng nước reo bên hồ sóng Mỗi nhành liễu cũng ủ hồn và hơi ấm của em. Hỡi hàng cây, cơn gió khuya còn thao thức? Em ta cởi trần là kiệt tác của thiên thai! Để nghìn thu reo với đời những lời thơ tha thiết Ngọn lửa sống lòng anh trong thế thái đảo điên này. THIẾU NỮ THỜI HIỆN ĐẠI
Em ăn mặc hở hang như chẳng có Dáng thân mềm vóc lụa tơ buông Chiều hôm nay, chiều hôm nay rực rỡ Nắng êm đềm hôn lên tấm thân em. Đời bụi bặm bỗng như men tình dậy Phố đang buồn sự sống lại hồi sinh! Sự tồn tại của thế giới này đây có phải? Em là lương tri mang nhân ái trên mình. Ôi, phong phanh Em để hở như không cần quần áo Thân là trời, da dẻ là mây Đôi vòm vú như chòm sao xa lắc Một hình nguyệt in lấp ló ráng trăng ngày. Em gái hở hang Thu hết thảy nhân tình, đánh đổ mọi quyền uy Anh đã sống quá nửa đời mệt mỏi Nhìn thân hình em vẫn thấy cuộc sống thật diệu kỳ! HỠI MẶT HỒ XANH Ta đi lại con đường nàng từng bước Sống những giờ trong hồ ngọt thiết tha Nghe bên tai bao âm thanh dội vọng Bóng nàng về say đắm giữa trời xa. Hàng cây có nhớ lời nàng nói? Hỡi mặt hồ xanh thăm thẳm sóng vơi đầy? Tất cả đã cùng ta hạnh phúc Liễu bên bờ, làn nước, trời mây… Bóng câu đi qua nghe mùa lá rụng Thềm cũ thẫn thờ xanh vắng bờ rêu Ôi! Cuộc đời chơi vơi toàn sỏi, đá Tạc vào tháng năm trái tim của tình yêu! Em hiển hiện giữa chiều hoàng sẫm đỏ Ta nhìn thấy mắt em trong bóng gió đang bay Nụ cười xưa vẫn dịu dàng bên ta đó Người đàn bà của lòng anh mê say. ANH VẪN YÊU MÀU HOA TÍM BUỒN Tặng người thiếu phụ ở xa * Màu hoa tím buồn như mắt em chớp hàng mi Chứa một khung trời hoài vọng Màu của hoàng hôn buông trong chiều kỉ niệm Hà Nội thầm thì anh thường dẫn em đi... Anh ở hồ Tây mênh mông sóng vỗ Vẫn thấy bóng em trong màu hoa thương nhớ Ôi, màu hoa son sắt trái tim em Cái màu tím buồn của những cuộc ly tan! Anh cũng yêu màu trắng áo em đêm phố dài thao thức Bóng em về trong màu ấy nữ sinh Là màu hoa say đắm tuyết trinh Cuộc tình đầu đã lỡ rồi... tan vỡ! Đời cát bụi, em ơi! Chốn chân trời xa nhớ Đêm Pa Ri em có buồn, dù lộng lẫy ánh nê-ông? HẾT RỒI THỜI BÃO TÁP YÊU ĐƯƠNG Thời gian qua đi, ơi người thiếu nữ! Đã hết rồi thời bão táp yêu đương Em nghe hàng dương liễu nỉ non kể lể Sóng trên hồ thổn thức đêm sương. Ai chẳng có một thời yêu đẹp nhất! Những cuộc tình giữa vũ trụ nôn nao Cái thời ấy hoa thơm và bão táp Cứ đêm về trai gái lại say nhau. Anh nhớ lại, em ơi! Anh nhớ lại! Hồn như mây bay, trời thắp ngàn sao Em trong anh, anh trong em tha thiết Dù cuộc đời có trôi nổi về đâu. Anh tưởng lại tấm thân em giữa bầu trời hoang dã Tạo hoá khảm trên em bao quí giá ngọc ngà Đôi trái lê như đỉnh tháp loài người vô giá Mà nay tất cả khói sương pha. TÌNH YÊU VÀ MẶT NẠ
Người với người vẫn phải đeo mặt nạ sống chung nhau Chỉ có tình yêu mới cứu nổi ta thôi! * Anh dắt em trở về nơi thiên thai Chỉ có lá cây cùng gió thổi Những bông hoa còn thẹn thùng bối rối Cuộc sống trinh thơm vẻ hoang sơ. Mắt em trông xa bờ cỏ xanh lơ Chải mái tóc xưa bằng lá chanh, lá sả Hồn vẫn mát thơm như núi lạ Thoả lòng trai anh ngụp lặn trong em. Anh hôn lên đôi môi hồng rực ánh hoàng Nụ hôn thật, khuôn mặt ta cũng thật Chiếc mặt nạ ta phải mang giữa đời thường để sống Anh xé vứt đi rồi, khi ta sống trong nhau! Xã hội cứ văn minh, thời đại cứ cao siêu Chiếc mặt nạ ta phải đeo lại dày thêm một tí... Sự trung thực đã trở thành ấu trĩ Trở thành miếng mồi cho kẻ khác hại ta. Tâm hồn ta luôn phải lấy màn che Để hở quá, đời sẽ lừa hại ta như tội lỗi Vậy đấy em yêu! Bởi vì ta cũng cần tồn tại Người với người cùng phải đeo mặt nạ sống chung nhau? Ở bên em hồn anh ngợp ánh màu Lòng thanh thoát như chú bé chăn trâu trên đồng cỏ Ta mới được thấy mình thực sự Được sống thanh tao và ý nghĩa trên đời. Chỉ có tình yêu mới cứu nổi ta thôi! Và chỉ có yêu em lòng ta trong mát lại… Chiếc mặt nạ cả đời ta bức bối Vứt nó đi ta sẽ bị vùi dập suốt đời. Ôi, lạ kỳ thay thế giới con người? Làm mặt nạ trung thu cho trẻ chơi thuở nhỏ Còn mặt nạ đời thì phải đeo thực sự Từ lúc lớn khôn cho tới lúc xuống mồ. Chiếc mặt nạ này: vàng, xanh, đỏ...thật đủ trò Ta đeo mãi hoá quen lại tưởng mình mặt thật Ta đòi hỏi người cũng phải đeo - không thể khác Vì ta không tin có sự trung thực bền vững ở trên đời? Chỉ có nụ hôn em rửa sạch tội lỗi con người Chỉ có bờ môi em không ố bẩn Và chỉ có trái tim ta, em ơi! Còn sạch trong nguyên vẹn (Con người với con người vẫn phải đeo mặt nạ để sống chung) Chỉ có tình yêu anh và em: dầu bờ bãi vẫn vô cùng... ÁO TRẮNG TRONG THƯ VIỆN
Anh vẫn tới những buổi gặp em trong phòng đọc Lặng lẽ tìm qua vóc dáng người xa Anh vẫn nhớ hôm nào gặp mặt Tháng ngày trôi bóng em chẳng phai mờ. Rồi tự trách với mình sao buổi ấy Không bắt chuyện làm quen hay trao gửi lá thư? Để đêm nay tìm em mà chẳng thấy Biết không em, anh vẫn đợi chờ! Ôi, trí tưởng chỉ còn hình dáng Đôi mắt dịu hiền bím tóc nhỏ xinh xinh Rất vô tình em chao đưa tinh nghịch Như hẹn hò khuấy động lửa tim! Nỗi nhớ người yêu lâu ngày xa vắng Bao thâm trầm sâu lắng mênh mang Em hiển hiện một thân mình xinh xắn Trên nét mặt từng người, thơ lật từng trang. Anh sẽ gọi tên em bằng cái tên đẹp nhất! Dầu tên em anh đã biết gì đâu? Có một chiều, một canh khuya em đi, về… trong lẩn khuất Cả chốn em nằm, phòng em ăn... anh chẳng rõ nơi nào? Anh vẫn nhớ! Em ơi, anh vẫn nhớ! Âm thầm đi những chiều lặng vẩn vơ Để rồi tới nơi ngày đầu gặp gỡ Ru êm đềm trên mỗi một dòng thơ. 22/10/1978 ĐÊM TRĂNG BIỂN Anh ngồi biển một mình ngắm bóng Trăng trên đầu sóng ở dưới chân Biển cứ thét muôn đời cô quạnh Trong thầm thì khẽ gọi tên em! Biển đã rộng hay lòng anh trống? Em bên ngoài hay chính mộng trong ta? Ta đánh đổi vinh quang và cuộc sống Để cùng em điên dại xé toang bờ… Ôi, bài thơ viết dưới vầng trăng biển Vỗ một mình sao không chán sóng ơi! Ai bước đó giữa mênh mang hồn cát trắng Đêm cô đơn tim anh vỡ tan rồi! BÀI CA NGƯỜI LÍNH TRẬN Có giây phút anh ngồi nhớ lại Những sớm chiều quấn quít bên em Người lính trận trở về khu phố nhỏ Em dịu dàng như thể một vầng trăng. Bao năm xa lên đường đi chiến đấu Ngày thăm nhà gặp gái nhỏ thân thương Làn da mát thơm hương như trái táo Cứ sâu vào khoét mãi trái tim anh! Anh nhớ lại, làm sao anh quên nổi? Những tháng năm đã chẳng còn em Bản xô-nát ánh trăng cũng thôi không hát Trôi dần vào dĩ vãng xa xăm. Lời của tình yêu em đem trao kẻ khác Khi anh đi bài xô-nát bay theo... Người lính trận lại về tìm gái nhỏ Nhưng còn đâu hình trinh nữ chiêm bao? Cả thân thể cuộc đời em nữa Với gã chồng giàu tẻ nhạt buồn teo Dù hắn có trăm đồ thứ quí Liệu có mang cho em được bóng trăng treo? Anh lính trận giờ già rồi trong phố nhỏ Xoa mãi lòng người con gái năm nao...
TỨC LÀ TA ĐÃ ĐÂM VÀO CẢ TRÁI TIM EM Ta nhớ lại một thời trai trẻ Em, bông hoa thơm ngát phố phường Như cả bầu trời mùa thu êm ả Đáng lẽ cuộc đời ta đã tràn hương. Phải chăng lỗi của lòng kiêu mãn? Em đến rồi lại đẩy cho xa Mặc dù lòng anh yêu em khôn tả Hỏi vì sao khi đó thế? nghĩ không ra. Ta hoá kẻ tầm thường nhỏ bé Khi chưa được hoa thì mơ ước yêu hoa Tình yêu đến lại ra tuồng ngạo mạn Để tự cầm dao đâm chính trái tim ta. Tức là ta đã đâm vào cả trái tim em, máu chảy Nên suốt cuộc đời đêm nhớ ngày thương Ở bến bờ xa có nghe lời anh nói? Cát bụi bay, cát bụi khắp nẻo đường... BÀI THƠ TRONG PHỐ LẺ Tối phố nay trăng lên đầu ngọn cây Để lại một cung tròn sứt mẻ Anh lặng lẽ trầm mình trong phố lẻ Càng về đêm càng đẫm giọt sương sa. Tối phố xưa liệu em còn có nhớ? Hay tháng năm bận bịu sống quên rồi Ôi, mảnh tình cuối cùng tan vỡ Anh theo gió mây trời, em bèo dạt sông trôi. Đời cứ thế đến già rồi chết Ta sống thực mà tình như màn kịch? Nghĩa lý ư? Chết nửa trái tim người Như đám mưa trời tan thành bọt cả thôi! Những tối xưa, em ơi! Vụt qua khoảnh khắc Nghe tiếng gió rì rào tha thiết Mà chúng mình lặng lẽ tựa người câm Hồn thơ anh vất vưởng giữa không trung. Những tối… chỉ còn trong tưởng tượng Phố vẫn đây, bên hồ sóng đưa về Con người với con người yêu thương và khát vọng! Bản xô-nát tình anh thả khúc đam mê. MÙA THU THĂM THẲM MÀU CON GÁI Em đi để mùa thu ở lại! Trời mênh mang xao xác lá vàng rơi Với khóe mắt thăm thẳm màu con gái Tuổi hai mươi dừng lại ở trong đời. Ôi, mùa thu đẹp thế bỗng tơi bời… Khi lạnh lẽo, khi cồn cào gió xé Bao kỷ niệm trở thành thân thương quá Có lúc nào nhớ thế, không em! Biền biệt xa năm tháng mỏi mòn tim Anh cùng những vì sao khuya thao thức Như càng nhớ thu càng xa lắc Cả tiếng chim kêu cũng hóa nên buồn. Em đi thu còn lại một mình! Hoa trước cửa cũng không nở nữa Đêm đêm gió lạnh về hiu hắt phố Anh giở từng trang nhật ký cũ ra xem. TỰ THÁN
Phố phường làm gì có tiếng chim Tình thì đã hết, chán không em? Chiều ngồi như một cây gỗ chết Rượu - gái, rồi cả thuốc cũng không.(*) Sống vô vi... sao gió vẫn vi vu? Lẩm cẩm nhất là đứa làm thơ Thiên hạ thời nay cơm áo cả Chỉ nghe thấy tiếng của tiền ru... Không lẽ tự cắt ngắn cuộc đời? Thời gian tiếp nối thế mà trôi Tối đi ngủ sớm thì cũng tiếc Thức xem phim Mỹ đánh nhau thôi! 28/9/2009 (*) Nghiện thuốc đã mấy chục năm, do tình hình sức khoẻ đành phải cai cả thuốc, mồm miệng nhạt phèo - nhưng cũng đành. THẾ GIỚI & CHIẾN TRANH
Nhân đọc Lá Cỏ của Oan Huýt Man * Thế giới không còn chiến tranh? đó chỉ là viễn tưởng… Con người bao giờ mới thôi tàn sát lẫn nhau? Loài người vốn sinh ra từ cầm thú Chất hoang dã muôn năm cũng bản chất con người… Nhưng cầm thú vẫn có yêu thương trong sự sinh tồn của nó Thì hãy lánh xa những điều ác điên rồ! Bởi con người: Đức nhân ái vẫn còn! Nhưng cuồng vọng lại ngút ngàn chồng chất? Nó hành tiến trong quá trình hiện đại văn minh Không chỉ người giỏi giang Bao đứa ngu cũng muốn đè lên đầu người khác Mà giống ngu thường lại ác tâm hơn!? Những thuyết giáo cũng không thiếu điều sáo rỗng Chỉ tình em muôn thuở vẫn đơm hương Cũng chỉ có đàn bà quan trọng hơn các ngài tổng thống! Đừng muội mê theo các bang phái nữa là hơn. 20/7/2005 CHUYỆN VỀ CON CHIM Nhìn loài diều hâu săn đuổi những chim con Giống tu hú lại ăn trộm trứng của các loài chim khác Thế giới muôn màu không bao giờ hết ác Con trống thở dài những lúc đêm thâu... Nó cố giữ yên ngôi nhà, sớm tối bạn trăng sao Dẫu đôi lúc cũng mơ màng tình ái Con mái yên tâm thấy lòng sảng khoái Nó cần gì ngoài cái tổ ấm con con! Giống chim mái thường chỉ nghĩ đến chuyện chồng con Còn con trống lại mang hồn bể cả… Giống chim nào rồi cũng phải về bụi cả Nó chọn cho mình con đường: không cần ẩu đả chiến tranh! Chơi gió đùa mây Cần mẫn mổ các vì sao trong vũ trụ mênh mang… Tự cho mình sánh ngang hoàng-đế! Sách cổ kim rồi phải ghi thành chuyện lạ: Rằng, có một con chim đã mổ vãn sao quí giăng của giải ngân hà… 3/1995 CẢM HỨNG CHIỀU HỒ TÂY
Mấy chiếc thuyền con sóng bập bềnh Vài ba đụn khói đám nhà thôn Chim bay không biết về đâu nhỉ? Vất vưởng hồn ta chốn hoàng hôn. Mé phố trông xa chiều-quê-các Thấy trời, thấy nước, thấy mênh mông Vắng em tình cũng thành hiu hắt Bóng lặng hồ Tây, lẻ núi sông... 9/5/1994 MỤC LỤC Tr. * TUYẾT NGA GIỚI THIỆU: “Sáu tuyệt phẩm thi ca hàng đầu” Của Phạm Ngọc Thái 15 BÀI THƠ TÌNH HAY XUẤT SẮC . Người đàn bà trắng . Sáng thu vàng . Nhìn trăng nhớ em . Váy thiếu nữ bay . Con đường phượng đỏ . Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối . Em về biển . Anh đứng nhìn theo bóng chim câu . Em bán xoài . Khoảng trôi trong lá . Một góc hồ Tây . Anh vẫn ở bên hồ Tây . Phố thu và áo trắng . Cô áo trắng . Trong mưa 156 BÀI HAY VỪA & ĐẶC SẮC . Đất nước tôi yêu . Có một khoảng trời . Tiếng hát đời thường . Sáng xuân nay . Nghĩ về Hà Nội . Phút cô liêu dừng lại ngóng người xưa . Ký ức mùa thu . Người thôn nữ miền sông nước . Chiều hoàng hôn . Cô quét lá đêm hồ . Trái tim tan vỡ . Em nghe . Em ơi! Thành phố lại mưa . Trước núi Mỹ Nhân . Thiếu nữ đi trong chiều mây . Nghe tin em sốt . Tạ tội trước tình yêu . Hàng cây lá dổ . Đêm trung thu và đứa ăn mày . Tiếng ếch . Xem tranh bán lõa thể . Đêm tóc đá . Mẹ quê hương . Thiếu nữ đêm trăng . Biển hát . Tình chết rồi giữ lại cho thơ . Hai kẻ đời quấn quít . Em tắm . Dòng lệ đời thao thức . Mưa bay trong tiếng chuông . Chuyện về hai ngôi mộ cha con mai sau . Vĩnh biệt con yêu . Khóc Hàn Mặc Tử . Ta khóc cho ta . Tiễn anh trên đất khách . Em là người tình của lính . Thông và biển . Đêm nay trời lại không mưa . Anh đâu xé lòng đành quay gót . Đêm thu phố vắng . Những kỷ niệm bên con . Tiếng anh gọi . Làm ma em vợ . Khóc bên Hồ Núi Cốc . Nỗi trăn trở người đi tìm vàng . Cửa quán . Dưới hàng sấu đêm và con phố nhỏ . Thời áo trắng . Tôi khóc em tôi . Từ biệt giữa yêu thương . Em sống mãi bên anh . Chiều phố gió và mối tình lông ngỗng trắng . Trong bóng cây ngủ đêm . Nhớ Thanh Trúc . Tiếng rúc chim đêm . Đêm thiếu nữ . Lời hót con chim khách . Động thiên thai của em . Động bướm . Cây hoa bằng lăng trong mưa . Thôn nữ tắm dưới trăng . Nhìn xuân thương vợ . Cây thầm tiếc bóng . Dòng suối tình xưa . Người con gái sông xưa . Tình thơ gặp lại ở Tây Hồ . Nhớ em đêm noel . Chuyến tàu nhanh . Nguyệt của chị Hằng và nguyệt của em . Thêm yêu thành phố quê mình khi đã vào đêm . Đêm mưa tầm tã . Em gái Sài Gòn . Giá trị của nàng . Con cá diếc của anh . Trông nguyệt . Hoa dại . Gửi em . Hàng quí của nhân dân . Gặp em giữa tầng mây . Cỏ hoang . Thu đến . Mùa thu với nàng thơ . Thiếu nữ và tối vắng . Anh vọng nghe tiếng em hát bên hồ . Mối tình không bến đỗ . Trăng lặn . Mái tóc con gái . Thế giới nàng . Chết cũng chỉ như giấc ngủ . Người đàn bà chứa linh hồn thánh linh . Viets cho buổi hoàng hôn . Kiếp thi nhân . Nhớ về cô giáo cũ . Đi trong phố đêm . Thi bá đầy đường mà quạnh hiu . Em bé cầu bơ . Hà Nội ơi, mưa phố . Đêm nằm nghe mưa rơi . Tiếng cây ru . Khúc xuân tuổi bảy mươi . Nếu còn có kiếp sau . Cho em gọi tiếng “chồng” lần cuối . Cuối đời . Nghĩ về Phạm Tiếng Duật và thơ . Tình hoang tưởng . Tên anh làm kỷ niệm . Ta mệt lắm rồi, em ơi . Trên nấm mồ truyền thuyết . Đêm hồ Trúc . Xuân đến không em . Đàn bà đẹp nhất là khi đèn đã tắt . Con đường em để bướm bay ra . Bài ca xứ sở . Vắng tin con . Khoảng trời phía sau . Khúc hát người tha phương . Bà chủ quán . Ngửa mặt ngắm mây trôi . Cảm tác thu Hà Hội . Cô đơn . Đêm không ngủ . Đêm trăng hè . Đêm thu sương . Viết dưới chân đài hoàn vũ . Viết sau đám xe tang . Tỉnh say . Về nơi cu Cuội . Ta và lịch sử . Những câu thơ vương rơi . Ngôi miếu trên vệ đường . Ngẫm ngợi đời người . Người chiến sỹ và hoa phong lan . Nếu có thể đưa em lên núi . Trăng dạt trong mây . Khúc đàn chơi vơi . Cô gái đi bên hồ . Vầng trăng che khuất . Thung lũng tình yêu . Người đàn bà của mùa thu . Cả một trời em nghiêng xuống anh . Thiếu nữ thời hiện đại . Hỡi mặt hồ xanh . Anh vẫn yêu màu hoa tím buồn . Hết rồi thời bão táp yêu đương . Tình yêu và mặt nạ . Áo trắng trong thư viện . Đêm trăng biển . Bài ca người lính trận . Tức là ta đã đâm vào cả trái tim em . Bài thơ trong phố lẻ . Mùa thu thăm thẳm màu con gái . Tự thán . Thế giới và chiến tranh . Chuyện về con chim . Cảm hứng chiều hồ Tây
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2023 14:48:51 bởi Nhân văn >
TÁC PHẨM ĐÃ XUẤT BẢN (Thơ và bình) * Có một khoảng trời 1990 * Người đàn bà trắng 1994 * Rung động trái tim 2009 * Hồ Xuân Hương tái lai 2012 * Phê bình và tiểu luận thi ca 2013 * Chân dung nhà thơ lớn thời đại 2014 * Thơ tình viết cho sinh viên 2015 * Cánh đại bàng của thi ca đương đại VN 2019 * Tuyển thơ chọn lọc 2019 * Cha khóc con 2020 * 64 bài thơ hay 2020 KỊCH BẢN SÂN KHẤU ĐÃ SÁNG TÁC: * Người nhạc trưởng và dàn hợp xướng Kịch dài * Bản án dưới mồ - * Mối tình hoa hồng bạch Kịch ngắn * Chuyện ở quán gốc đa - * Cánh cửa quốc tế - TIỂU THUYẾT: * CUỘC CHIẾN Hà Nội 12 ngày đêm, 2019 * Chiến tranh và tình yêu ( hai tập) 2020 TÁC GIẢ PHẠM NGỌC THÁI NR: Ngõ 218 ngách 27/8, số 19 - Phố Lạc Long Quân, Quận Tây Hồ, Hà Nội Sinh: 17. 01. 1949 ĐT: 038 302 4194 Email : ngocthai1948@gmail.com . Hội viên Hội nghệ sĩ sân khấu Thủ đô
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: