2
Nghĩ lại tất cả sự giúp đỡ từ Julie, dường như với Elizabeth thì công bằng nhất là làm giấy phép lái xe cho Julie trước tiên đã. Việc tạo phôi rất đơn giản. Mọi nguồn cô tìm hiểu đều nói chất lượng của căn cước tùy thuộc rất lớn vào chất lượng của giấy và nhựa ép.
Chẳng thành vấn đề, vì mẹ cô không tin vào việc giảm bớt khoản chi tiêu bằng việc chọn những thứ văn phòng phẩm rẻ tiền. Với máy quét và máy tính, cô làm ra một bản mẫu khá ổn, và bằng Photoshop cô dán tấm ảnh kỹ thuật số lên.
Kết quả khá ổn nhưng chưa hoàn hảo.
Phải mất vài tiếng và ba lần làm cô mới cảm thấy mình tạo ra được một sản phẩm sẽ lọt qua bộ phận kiểm tra ở một hộp đêm. Thực tế, cô nghĩ nó còn có thể lọt qua cả chỗ kiểm tra của cảnh sát. Nhưng cô hy vọng mọi việc sẽ không đến mức đó.
Cô đặt tấm thẻ của Julie sang bên.
Đã quá muộn để gọi cho Julie, Elizabeth nhận ra như vậy khi cô nhìn đồng hồ và thấy đã gần một giờ sáng rồi.
Để đến sáng vậy, cô nghĩ bụng, và bắt đầu làm thẻ cho chính mình.
Ảnh trước tiên, cô quyết định, và dành gần một tiếng để trang điểm, cẩn thận lặp lại từng thao tác cô đã xem Julie thực hiện ở khu mua sắm. Làm đậm mắt, làm môi tươi lên, thoa thêm màu lên má.
Cô không hề biết rằng thao tác với phấn màu, chổi và bút lại thú vị đến vậy - và cũng tốn công sức nữa.
Liz trông già dặn hơn, cô nghĩ thầm khi ngắm nhìn kết quả. Liz trông xinh đẹp và tự tin - và rất bình thường.
Háo hức với thành công này, cô mở sản phẩm tạo kiểu tóc ra.
Cần khéo léo hơn, cô phát hiện ra vậy, nhưng cô tin - cùng với việc thực hành - cô đã học được cách làm. Nhưng cô thích kiểu tùy tiện, một dạng gì đó như những cái gai tua tủa. Khác hẳn với mái tóc nâu đỏ suôn dài và tẻ ngắt của cô, mái tóc này ngắn ngủn, tua tủa, đen nháy.
Liz mới tinh. Liz có thể và sẽ làm những việc Elizabeth còn không dám hình dung. Liz nghe Britney Spears và mặc quần bò để khoe rốn. Liz đi tới các vũ trường vào tối thứ Bảy cùng với cô bạn gái, và nhảy nhót, cười đùa và... chớt nhả với lũ con trai.
“Và bọn con trai chớt nhả lại Liz,” cô lầm bầm. “Bởi vì Liz xinh đẹp, cô ấy vui nhộn, và cô ấy không sợ gì cả.” Sau khi tính toán và bố trí các góc độ, cảnh nền, cô dùng chiếc máy ảnh mới của mình chụp vài kiểu với chế độ hẹn giờ.
Cô bận rộn cho tới hơn ba giờ sáng, nhận thấy mọi việc với hồ sơ thứ hai dễ dàng hơn hẳn. Đã gần bốn giờ lúc cô thu dọn tất cả dụng cụ và thiết bị, rồi cẩn thận tẩy trang sạch sẽ. Cô biết chắc mình chưa hề ngủ - tâm trí của cô quá bận rộn.
Cô cứ như vậy cho tới lúc mắt díp dại.
Và lần đầu tiên trong đời, ngoại trừ lúc ốm, cô ngủ ngon lành tới tận trưa.
Việc đầu tiên cô làm là chạy bổ tới trước gương để biết chắc rằng mình không hề nằm mơ. Việc thứ hai là gọi cho Julie.
“Bọn mình đều ổn chứ?” Julie hỏi, sau khi cô nàng nhấc máy trả lời chỉ sau nửa hồi chuông.
“Ổn. Tớ có tất cả mọi thứ rồi.”
“Và hoàn toàn ổn, phải không? Sẽ có tác dụng chứ?”
“Đồ giả tuyệt vời. Tớ không thấy có vấn đề gì.”
“Hết sảy! Chín giờ. Tớ sẽ đón taxi, bảo xe đợi sẵn - cho nên sẵn sàng nhé. Và nhớ chú ý ăn mặc cho hợp, Liz.”
“Đêm qua tớ đã thử trang điểm. Tớ sẽ thực hành khoản này, còn đầu tóc thì để chiều nay. Mà còn phải tập đi giày nữa.”
“Cậu làm đi. Tớ sẽ gặp cậu sau. Ăn chơi thôi!”
“Ừ, tớ sẽ...” Nhưng Julie đã gác máy.
Cô đã dành cả ngày cho những gì lúc này cô xem như là Dự án Liz. Cô mặc thử những thứ quần áo mới mua, trang điểm mặt, làm tóc. Cô đi đôi giày mới, và nhảy nhót khi cô cảm thấy mình đã quen chân.
Cô tập thử trước gương, sau khi tìm được một kênh nhạc pop trên đài. Trước đây cô đã từng nhảy như thế này rồi - một mình trước gương - tự luyện những động tác cô quan sát được tại các buổi khiêu vũ ở trường trung học. Khi ấy cô đã từng rất tủi thân đứng ngoài nhìn, quá nhỏ và ngây thơ nên chẳng cậu bạn trai nào chú ý cả.
Mấy cái gót giày khiến cho việc di chuyển, xoay người hơi có vấn đề, nhưng cô thích cái cách chúng làm cho cô hơi mất thăng bằng, buộc cô phải thả lỏng đầu gối và hông.
Đến sáu giờ, cô lấy một suất ăn đã có chỉ định sẵn, ăn sạch trong khi tranh thủ kiểm tra mail. Nhưng chẳng có gì, không hề có gì do mẹ cô gửi. Cô cứ đinh ninh sẽ có một bài rao giảng hay đại loại thế. Nhưng sự kiên nhẫn của bà Susan là vô tận, và bà là bậc thầy sử dụng biện pháp im lặng.
Lần này thì không có tác dụng rồi, Elizabeth quả quyết. Lần này bà Susan sẽ bị bất ngờ. Bà lên đường bỏ lại Elizabeth, nhưng bà sẽ về nhà để gặp Liz. Và Liz sẽ không thực hiện chương trình hè ở trường đại học. Liz sẽ điều chỉnh lịch trình và các lớp học của mình trong học kỳ tới.
Liz sẽ không làm bác sĩ phẫu thuật. Liz sẽ làm việc cho FBI, trong lĩnh vực tội phạm mạng.
Cô dành ba mươi phút tìm hiểu các trường đại học có những chương trình được xếp hạng cao nhất trong lĩnh vực nghiên cứu mới mẻ của mình. Có thể cô phải chuyển đổi, và điều đó có thể làm nảy sinh vấn đề. Mặc dù số tiền học đại học dành cho cô đã trao hẳn vào quỹ tín thác của cô - và chuyển qua ông bà ngoại của cô - nhưng ông bà có thể cắt mất. Họ sẽ nghe lời con gái mình, nghe theo sự chỉ đạo của mẹ cô.
Nếu như vậy, cô sẽ xin học bổng. Thành tích học tập của cô sẽ bảo đảm cho cô điều đó. Cô sẽ lỡ một học kỳ, nhưng cô lại có được một công việc. Cô sẽ đi làm. Cô tự tìm con đường theo số phận của chính mình.
Cô tắt tất cả mọi thứ, nhắc mình nhớ rằng tối nay là để vui vẻ, để khám phá. Không phải để lo lắng hay nghĩ về những kế hoạch.
Cô lên gác để diện đồ cho lần đi chơi tối đầu tiên. Tối đầu tiên cô được thực sự tự do.
Vì sửa soạn xong quá sớm nên Elizabeth có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, đặt câu hỏi hay nghi ngờ. Liệu có phải cô mặc quá nhiều đồ, trang điểm chưa kỹ và tóc tai không hợp chăng. Sẽ chẳng ai mời cô nhảy bởi vì chưa từng có ai làm vậy cả.
Julie đã mười tám tuổi, lớn tuổi hơn và có kinh nghiệm hơn, lại biết cách ăn mặc, biết cách xã giao, biết cách trò chuyện với đám con trai. Bản thân cô thì rất dễ làm hoặc nói gì đó lố. Cô sẽ làm Julie xấu hổ, khi đó Julie sẽ chẳng bao giờ trò chuyện với cô nữa. Tình bạn mong manh đó sẽ tan vỡ mãi mãi mất.
Cô dần rơi vào tâm trạng phấn khích một cách hoang mang khiến lòng cảm thấy bồn chồn, nôn nao. Hai lần cô phải ngồi bệt xuống, gục đầu giữa hai gối, cố chế ngự tâm lý lo lắng, và cô ra mở cửa đón Julie vẫn với hai bàn tay ướt sũng và tim đập thình thịch.
“Trời đất ạ!”
“Không ổn. Không ổn.” Tất cả mọi nghi ngại và sợ sệt lên đến đỉnh điểm thành tâm lý tự thấy xấu hổ và ghê tởm lúc Julie nhìn sững cô. “Tớ xin lỗi. Cậu cứ lấy căn cước đi thôi.”
“Tóc cậu kìa.”
“Tớ không biết mình đang nghĩ gì. Tớ chỉ muốn thử...”
“Hết sảy! Trông cậu hết chỗ chê. Tớ suýt không nhận ra cậu. Ôi trời, Liz, cậu chẳng khác gì hai mốt tuổi, và thực sự gợi tình.”
“Thật thế à?”
Julie khuỳnh một bên hông, bàn tay nắm lại đặt lên đó. “Cậu tuyệt lắm.”
Mạch đập trong cổ họng cô nhoi nhói chẳng khác gì một vết thương. “Thế cũng ổn thật à? Trông tớ ổn à?”
“Trông cậu ổn quá đi chứ lị.” Julie dùng ngón tay vẽ thành vòng tròn trong không khí, ngây nhìn. “Xoay người xem nào, Liz. Để ngắm tổng thể cái nào.”
Mặt đỏ bừng, gần như phát khóc, Elizabeth xoay một vòng tròn.
“Ôi thế chứ. Chúng ta sẽ hạ gục bọn con trai tối nay.”
“Trông cậu cũng hết sảy. Lúc nào cậu cũng như vậy.”
“Câu ấy nghe thật dễ chịu.”
“Tớ thích cái váy của cậu.”
“Của chị tớ đấy.” Julie xoay một vòng và tạo dáng với chiếc váy ngắn màu đen hở vai và lưng. “Chị ấy sẽ giết tớ nếu chị ấy biết tớ lấy nó mặc.”
“Có thích không? Có chị gái ấy?”
“Có một bà chị mặc đồ cùng cỡ như tớ thì cũng không tệ, cho dù đến phân nửa thời gian bà ấy rất đáng ghét. Cho tớ xem căn cước nào. Đồng hồ tính cước vẫn đang chạy đấy, Liz.”
“Ồ. Phải.” Liz mở chiếc túi dùng cho buổi tối mà cô chọn trong bộ sưu tập của mẹ, lấy bằng lái giả của Julie ra.
“Trông như thật,” Julie nói sau một lúc nhíu mày soi xét, rồi mở to đôi mắt đen nhìn sững Elizabeth. “Ý tớ là, cậu biết không, cực kỳ thật.”
“In ra rất ngon lành. Tớ có thể làm chuẩn hơn nữa, tớ nghĩ vậy, nếu có thiết bị chuyên dụng hơn, nhưng với tối nay thì thế cũng được rồi.”
“Thậm chí cảm nhận cũng rất thật,” Julie thì thào. “Cậu đúng là có năng khiếu đấy, cô bạn ạ. Cậu có thể kiếm bộn tiền. Tớ biết có những đứa sẵn sàng chi cả đống để có những giấy tờ thế này.”
Tâm trạng hoang mang lại tràn về. “Đừng có hé ra cho ai biết. Chỉ dành cho tối nay thôi. Bất hợp pháp đấy, và nếu có người phát giác...”
Julie đưa một ngón tay vạch phía trên ngực trái, sau đó đến môi. “Không đời nào họ phát giác từ tớ được đâu.” Chậc, ngoại trừ Tiffiny và Amber, cô nghĩ. Cô mỉm cười với Elizabeth, nhất định cô có thể thuyết phục người bạn chí thân mới quen của mình chế thêm vài thứ nữa cho những đứa bạn thân.
“Chúng ta bắt đầu tiệc tùng thôi nào.”
Sau khi Elizabeth đóng và khóa cửa, Julie nắm lấy tay cô và kéo cô chạy nhanh về phía chiếc taxi đợi sẵn. Cô ấy chui tọt vào xe, nói với lái xe tên vũ trường, sau đó lắc lư trên ghế.
“Được rồi, kế hoạch hành động đây. Trước tiên là phải tỏ ra lạnh.”
“Tớ có cần mang áo len không?”
Julie cười, sau đó nháy mắt khi nhận ra vẻ nghiêm túc của Elizabeth. “Không, ý tớ là bọn mình phải tỏ ra điềm tĩnh, cư xử như thể chúng ta tới các vũ trường thường xuyên. Như hôm nay thì không phải là vấn đề lớn với bọn mình. Tối thứ Bảy khác ấy.”
“Ý cậu là bọn mình phải tỏ ra bình tĩnh và hòa đồng.”
“Đúng vậy. Một khi đã vào được bên trong, bọn mình sẽ chọn một bàn và gọi Cosmos.”
“Là gì thế?”
“Cậu không biết à, giống như các cô trong phim
Sex and the City ấy?”
“Tớ có biết bọn họ đâu.”
“Không sao. Theo mốt ấy mà. Chúng ta hai mươi mốt tuổi,” Julie nhắc, “chúng ta ở trong một vũ trường sôi động. Chúng ta gọi những đồ uống thời thượng.”
“Ờ.” Elizabeth xích lại gần hơn, hạ thấp giọng. “Bố mẹ cậu không biết cậu uống rượu à?”
“Mùa đông năm ngoái họ ly dị nhau rồi.”
“Ôi. Tớ xin lỗi.”
Julie nhún vai, nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc. “Thế lại hay. Nhưng mà tớ không được gặp bố cho tới tận thứ Tư, còn mẹ tớ chỉ đi vắng dịp cuối tuần tụ tập với mấy người bạn chán ngắt của bà ấy. Chị Emma thì ra ngoài hẹn hò, với lại chị ấy cũng chẳng quan tâm. Tớ có thể làm gì tùy thích.”
Elizabeth gật đầu. Cả hai đều giống nhau. Chẳng có ai ở nhà để ý cả. “Chúng ta sẽ dùng Cosmos.”
“Giờ là cậu nói nhé. Xong bọn mình nhử mồi. Vì thế mà bọn mình sẽ nhảy với nhau trước đã - như thế bọn mình có thời gian kiểm tra bọn đàn ông - và để bọn họ kiểm tra chúng mình nữa.”
“Đó là lý do con gái thường nhảy với nhau à? Tớ cứ thắc mắc suốt.”
“Thêm nữa là rất vui - và rất nhiều anh chàng không muốn nhảy. Cậu có di động chứ?”
“Ừ.”
“Nếu bị tách nhau, bọn mình sẽ liên lạc nhé. Nếu có gã nào xin số, đừng có cho số ở nhà đấy. Số di động là được rồi, trừ phi mẹ cậu giám sát các cuộc gọi của cậu.”
“Không. Không ai gọi cho tớ.”
“Đó là cậu nghĩ thế thôi, tối nay sẽ đổi khác đấy. Nếu cậu không muốn gã biết số của mình, cho gã số giả. Tiếp theo. Cậu lên đại học rồi, cho nên cậu phải giả vờ. Bọn mình sẽ nói là bạn cùng phòng. Tớ là sinh viên ngành nghệ thuật tự do. Mà ngành cậu học là gì nhỉ?”
“Tớ định vào trường y, nhưng...”
“Tốt hơn cả là cứ vin vào đó. Nói thật khi có thể. Cậu sẽ không bị lộn xộn.”
“Tớ sẽ vào học trường y, sau đó thì đi thực tập.” Nhưng chỉ nghĩ đến thế cô đã thấy rất chán ngán. “Nhưng tớ không muốn nói về chuyện học hành trừ phi buộc phải nói.”
“Dù sao thì bọn con trai cũng chỉ thích nói về bản thân thôi. Ôi trời, bọn mình sắp đến nơi rồi.” Julie mở ví, soi lại dung nhan qua một chiếc gương nhỏ, thoa lại lớp son môi, cho nên Elizabeth cũng làm theo y hệt. “Cậu trả tiền xe được không? Tớ móc được đúng 100 đô từ chỗ mẹ tớ giấu tiền, nếu không tớ chẳng có xu nào.”
“Được rồi.”
“Tớ trả lại cậu sau. Bố tớ rất dễ chuyện tiền bạc.”
“Tớ không để tâm lắm chuyện trả tiền đâu.” Elizabeth móc tiền trả taxi ra, tính toán luôn cả tiền bo.
“Ôi trời, tớ nổi da gà rồi. Tớ không dám tin mình sắp bước vào Warehouse 12? Choáng thật?”
“Giờ bọn mình làm gì?” Elizabeth hỏi khi họ chui ra khỏi xe taxi.
“Bọn mình cần xếp hàng đã. Không phải ai họ cũng cho vào, cậu biết đấy, kể cả có căn cước.”
“Tại sao?”
“Bởi vì đây là vũ trường thời thượng, cho nên họ không cho một số đối tượng vào. Nhưng họ luôn cho những cô nàng nóng bỏng vào. Mà bọn mình đúng là nóng bỏng quá rồi.”
Hàng người xếp hàng rất dài, trời đêm lại ấm áp. Giao thông ầm ì qua lại, át cả tiếng trò chuyện của những người đang chờ đợi. Elizabeth tiếp nhận cái khoảnh khắc này - những âm thanh, mùi vị, cảnh tượng, tối thứ Bảy, cô nghĩ bụng, và cô đang xếp hàng trước một vũ trường thời thượng cùng với những con người xinh đẹp. Cô đang mặc một chiếc váy mới - một chiếc váy đỏ - cùng đôi giày cao gót, rất cao khiến cô cảm thấy mình cao lớn và mạnh mẽ.
Chẳng ai để mắt đến cô, như thể cô không thuộc về nơi này.
Người đàn ông kiểm tra căn cước ở cửa vận một bộ complet cùng đôi giày bóng lộn. Mái tóc sẫm màu và bóng lộn được túm đuôi ngựa khiến cho gương mặt anh ta không có khuôn rõ nét. Một vết sẹo chình ình trên gò má trái. Một chiếc đinh lấp lánh ở dái tai phải.
“Tay đó là bảo kê,” Elizabeth thì thào với Julie. “Tớ đã tìm hiểu qua rồi. Hắn tống khứ những kẻ gây rối. Trông hắn rất khỏe. Tất cả những gì bọn mình phải làm là lọt qua gã và vào bên trong.”
“Vũ trường này thuộc sở hữu của Five Star Entertainment. Đứng đầu công ty là Mikhail và Sergei Volkov. Người ta tin rằng bọn họ có quan hệ với mafia Nga.”
Julie đảo mắt. “Mafia kiểu Ý, như trong phim
The Sopranos ư?”
Elizabeth cũng chưa xem phim đó. “Kể từ hồi Liên Xô sụp đổ, tội phạm có tổ chức ở Nga nổi lên. Thực ra thì tội phạm đã rất có tổ chức rồi, và do phát xít SS chỉ huy, nhưng...”
“Liz. Thôi bài học lịch sử đi.”
“Ừ. Tớ xin lỗi.”
“Chỉ cần đưa hắn căn cước của cậu, và cứ tiếp tục trò chuyện với tớ.” Julie lại cao giọng khi họ len dần tới cửa. “Bỏ được gã thộn đó là điều tuyệt vời nhất tớ làm được trong vòng mấy tháng qua. Tớ kể với cậu là gã gọi tớ ba lần trong ngày hôm nay chưa nhỉ?”
Mỉm cười nhanh với gã bảo kê, Julie đưa căn cước của mình ra trong khi tiếp tục cuộc trò chuyện với Elizabeth. “Tớ bảo gã quên đi. Đừng mất thời gian với tớ, đã có người khác lo rồi.”
“Tốt nhất là không hẹn hò nghiêm túc gì cả, nhất là ở giai đoạn này.”
“Cậu hiểu rồi đấy.” Julie chìa tay ra để đóng dấu của vũ trường. “Và tớ sẵn sàng kiếm bạn trai mới. Chầu rượu đầu tớ mời.”
Cô bước vòng qua gã bảo kê trong khi gã này thực hiện thủ tục kiểm tra tương tự và đóng dấu cho Elizabeth, nụ cười của cô nàng rộng đến mức Elizabeth tự hỏi liệu có đủ để nuốt gọn gã ta không.
“Cảm ơn,” cô nói khi gã kia đóng dấu lên mu bàn tay cô.
“Chúc các quý cô vui vẻ.”
“Chúng tôi là niềm vui đấy thôi,” Julie đáp lời gã, sau đó túm lấy tay Elizabeth và kéo tuột cô vào bức tường âm thanh.
“Ôi trời, chúng ta lọt vào rồi!” Julie bật ré lên, nhưng gần như bị nhấn chìm bởi tiếng nhạc, rồi nhảy cẫng lên khi ôm chầm lấy Elizabeth.
Sững người trước cái ôm ấy, Elizabeth như hóa đá, nhưng Julie lại nhảy lên lần nữa. “Cậu quả là có tài.”
“Ừ.”
Julie cười to, đôi mắt hơi có chút man dại. “Được rồi, chọn bàn, Cosmos, nhảy và săn mồi.”
Elizabeth hy vọng tiếng nhạc khỏa lấp được tiếng tim cô đập thình thịch kể từ lúc Julie ré lên. Quá nhiều người. Cô không quen có mặt với quá nhiều người ở cùng một chỗ như thế này. Tất cả mọi người đều di chuyển hay trò chuyện trong tiếng nhạc liên hồi, một cơn lũ tràn ngập đến từng hơi thở. Người ta chen vai thích cánh trên sàn nhảy, lắc lư, quay cuồng, mồ hôi nhễ nhại. Họ chen nhau vào các ô ghế, quanh những chiếc bàn, hay tại quầy rượu làm bằng thép không gỉ uốn cong.
Cô quyết định tỏ ra “lạnh lùng,” nhưng một chiếc áo len thì đúng là không cần thiết. Sức nóng của thân người tỏa khắp mọi nơi.
Việc len qua đám đông - luồn lách, len lỏi, xô những thân người - khiến nhịp tim của Elizabeth như ngựa phi. Nỗi lo lắng bóp nghẹt lấy cổ họng cô, đè nặng lên ngực cô. Cái nắm tay như siết của Julie là thứ duy nhất giúp cô không bỏ chạy.
Cuối cùng Julie cũng tiến thẳng tới một chiếc bàn chỉ bằng cái khay đựng đồ ăn tối.
“Đây rồi! Ôi trời ạ, cứ như tất cả mọi người đều ở đây vậy. Chúng mình sẽ tiếp tục tìm kiếm bàn ở gần sàn nhảy. Hết sảy nhé. DJ đang nện kia kìa.” Cuối cùng cô cũng chú ý đến gương mặt Elizabeth. “Này, cậu vẫn ổn chứ?”
“Đúng là náo nhiệt thật.”
“Lại chả. Làm gì có ai muốn đến một vũ trường lạnh lẽo, vắng hoe chứ? Nghe này, bọn mình cần đồ uống và ngay lúc này, cho nên tớ sẽ đến chỗ quầy. Tớ sẽ mua, vì cậu đã chi tiền taxi rồi. Việc đó sẽ cho tớ thời gian quan sát. Cậu cũng làm đúng như thế từ chỗ này nhé. Hai ly Cosmos, nào!”
Không còn bàn tay Julie níu lấy mình, Elizabeth tự nắm chặt lấy tay mình. Cô nhận ra những dấu hiệu - lo lắng, cảm giác sợ bị nhốt kín - nên cố để tập trung ổn định nhịp thở. Liz không tỏ ra hoảng loạn chỉ vì bị chìm nghỉm vào giữa một đám đông. Cô ra lệnh cho mình thư giãn, bắt đầu từ các ngón chân và nhích dần lên.
Lúc lên đến bụng, cô thấy đã đủ bình tĩnh để thực hiện vai trò của một người quan sát. Chủ vũ trường - và kiến trúc sư của họ - đã tận dụng rất tốt không gian nhà kho, kết hợp phong cách công nghiệp đô thị với những đường ống lộ thiên, những bức tường gạch cũ. Những chi tiết thép không gỉ - quầy rượu, bàn, ghế tựa, ghế cao - phản chiếu lại ánh đèn nhấp nháy - một xung động nữa, cô nghĩ thầm, khớp với tiếng nhạc.
Phần cầu thang sắt lộ thiên ở một bên hông dẫn thẳng lên gác hai. Người ta bu kín tay vịn chỗ đó, hay chen chúc quanh những chiếc bàn. Chắc chắn có một quầy rượu thứ hai trên tầng đó, cô nghĩ. Đồ uống là lợi nhuận mà.
Dưới này, trên một nền cao khá rộng, bên dưới ánh đèn nhấp nháy, DJ đang làm việc. Một quan sát viên nữa, Elizabeth khẳng định. Chễm chệ trong một vị trí đầy quyền lực vinh dự, nơi anh ta có thể nhìn thấy cả đám đông. Mái tóc dài sẫm màu của anh ta tung bay trong lúc anh ta làm việc. Anh ta mặc một chiếc áo phông có họa tiết. Từ khoảng cách này, cô không tài nào nhận ra họa tiết gì, nhưng cái màu cam chói lọi tương phản hẳn với nền vải đen.
Ngay bên dưới vị trí vắt vẻo của anh ta, vài cô gái uốn éo, lắc lư hông như để mời gọi bạn nhảy.
Bình tĩnh lại, cô chú ý đến tiếng nhạc. Cô thích loại nhạc này - nhịp mạnh, lặp đi lặp lại; tiếng trống nện; tiếng kim loại rít chói lói của đàn ghi ta. Và cô thích cái cách mà những vũ công khác nhau lựa chọn để di chuyển theo tiếng nhạc. Người thì cánh tay giơ trong không khí, người thì cánh tay lại khuỳnh ra như võ sĩ, khuỷu tay thúc mạnh, những bàn chân bám chặt, nhưng cũng có bàn chân nhấc hẳn lên.
“Ăn mừng nào.” Julie đặt mấy ly martini đựng đầy thứ chất lỏng màu hồng lên bàn trước khi ngồi xuống. “Tớ suýt đánh đổ mấy thứ này lúc quay lại, mà như thế thật phí của. Mỗi ly mất tám đô đấy.”
“Đồ uống có cồn đem lại nguồn lợi nhuận lớn nhất trong các vũ trường và quán rượu.”
“Tớ cũng đoán thế. Nhưng chúng đáng tiền mà. Tớ đã uống một ít rồi, giống như vỡ òa ấy!” Cô cười, ghé sát lại. “Bọn mình cần nhâm nhi cho tới khi tìm được vài gã mua đồ uống cho bọn mình.”
“Sao họ lại mua đồ uống cho bọn mình?”
“Trời ạ. Bọn mình xinh đẹp, bọn mình lại chưa có ai. Uống một chút đi, Liz, rồi ra chỗ kia và thể hiện bản lĩnh thôi.”
Elizabeth ngoan ngoãn nhấp một chút. “Được đấy.” Để kiểm nghiệm, cô nhấp thêm một ngụm nữa. “Và rất ngon.”
“Tớ muốn chơi tới bến luôn? Này, tớ thích bài này. Đến lúc nhảy rồi.”
Lại một lần nữa, Julie nắm lấy tay Elizabeth.
Khi đám đông khép vòng vây quanh cô, Elizabeth nhắm nghiền mắt lại. Chỉ có tiếng nhạc thôi, cô nghĩ bụng. Chỉ có tiếng nhạc thôi.
“Này, nhảy đẹp đấy.”
Elizabeth thận trọng mở mắt ra, chăm chú nhìn Julie.
“Sao cơ?”
“Tớ cứ sợ cậu bị xem là ngố, Liz ạ. Nhưng cậu vừa có mấy động tác. Cậu biết nhảy đấy,” Julie khen ngợi.
“Ôi. Nhạc này được viết để kích thích mà. Đơn giản chỉ là cách phối hợp chân và hông. Và bắt chước. Tớ đã nhìn người khác nhảy rất nhiều rồi.”
“Cậu nói sao cũng được mà, Liz.”
Elizabeth rất thích đánh hông. Giống như với giày cao gót, việc này giúp cô có cảm giác mạnh mẽ, và chiếc váy cọ xát lên da cô càng làm tăng thêm yếu tố nhục dục. Những ánh đèn làm cho mọi thứ trở nên siêu thực, và bản thân tiếng nhạc dường như nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Tâm trạng khó chịu với đám đông của cô đã giảm hẳn, cho nên khi Julie nhún nhảy hông theo cô, cô cười rất vui.
Họ nhảy, và tiếp tục nhảy quay về chiếc bàn nhỏ xíu của mình, họ uống Cosmos, và khi có một nhân viên phục vụ đi qua, Elizabeth không ngần ngại gọi thêm.
“Nhảy làm tớ thấy khát lắm,” cô nói với Julie.
“Tớ thấy hơi biêng biêng rồi. Và anh chàng đằng kia cứ dán mắt vào bọn mình suốt. Đừng, đừng nhìn!”
“Làm sao tớ thấy được anh ta nếu tớ không nhìn chứ?”
“Nghe tớ tả này, anh ta ổn lắm. Tớ sẽ nhìn anh ta và hất tóc, sau đó cậu, thật tình cờ thôi nhé, xoay ghế của cậu. Anh ta tóc màu vàng, hơi quăn. Anh ta mặc áo phông bó màu trắng và áo khoác đen cùng quần bò.”
“Ồ đúng, lúc trước tớ đã nhìn thấy anh ta, chỗ quầy rượu. Anh ta nói chuyện với một phụ nữ. Cô ta tóc dài, vàng óng, mặc váy hồng tươi để lộ khe ngực rất rõ. Bên tai trái anh ta đeo khuyên vàng, còn ngón giữa bàn tay phải đeo nhẫn vàng.”
“Chúa ơi, cậu đúng là có mắt sau gáy, đúng như kiểu của mẹ tớ thì phải? Làm sao cậu biết trong khi cậu chưa hề nhìn?”
“Tớ đã thấy anh ta, chỗ quầy rượu,” Elizabeth nhắc lại. “Tớ chú ý đến anh ta vì người phụ nữ tóc vàng có vẻ rất cáu với anh ta. Tớ có trí nhớ thị giác nên nhớ lại ngay.”
“Có hại không?”
“Không, đó không phải là một chứng bệnh gì cả. Ôi.” Hơi đỏ mặt, Elizabeth nhún vai. “Cậu lại đùa rồi. Thường người ta vẫn gọi là trí nhớ hình ảnh, nhưng như thế là không chính xác, vì nó liên quan đến thị giác nhiều hơn.”
“Sao cũng được. Sẵn sàng đi.”
Nhưng Elizabeth quan tâm đến Julie hơn - ánh mắt, kèm theo một nụ cười bí hiểm, chậm rãi và một cái đảo mắt dưới hàng mi. Tiếp sau động tác này là một cái lắc và hất đầu rất nhanh khiến tóc Julie tung lên rồi lại buông xuống.
Khiếu bẩm sinh chăng? Hay đó là cách hành xử học được? Một sự kết hợp cả hai chăng? Trong trường hợp nào thì Elizabeth cũng nghĩ cô có thể bắt chước được, mặc dù cô không còn tóc để hất nữa.
“Đã nhận được thông điệp rồi. Ôi, anh ấy có nụ cười đáng mến làm sao. Ôi trời, anh ấy đang tiến lại. Đúng là anh ấy đang tiến lại.”
“Nhưng cậu muốn anh ta làm vậy mà. Đó là lý do cậu... Phát thông điệp đi.”
“Ừ, nhưng - tớ cá anh ấy ít nhất cũng phải hai mươi tư. Tớ cá đấy. Theo chỉ dẫn của tớ nhé.”
“Xin lỗi hai em?”
Elizabeth ngước lên cùng lúc với Julie nhưng không vội mỉm cười. Cô cần thực hành trước.
“Anh băn khoăn không biết các em có giúp anh một việc được không.”
Julie thực hiện động tác hất tóc. “Cũng có thể.”
“Anh lo lắng là trí nhớ của anh kém đi bởi vì anh chưa bao giờ bỏ nhãng một phụ nữ xinh đẹp cả, nhưng anh lại không nhớ nổi cả hai em. Chắc các em sẽ bảo anh rằng các em chưa từng đến đây.”
“Lần đầu tiên đấy.”
“À, thảo nào.”
“Em đoán anh rất thường đến đây.”
“Tất cả các tối. Đây là vũ trường của anh - thế thôi,” anh ta nói kèm một nụ cười rạng rỡ, “Anh rất chú ý đến nó.”
“Anh là một trong hai Volkov à?” Elizabeth nói mà chẳng cần nghĩ, sau đó cảm thấy tim mình đập nhanh khi anh ta hướng cặp mắt xanh biếc vào mình.
“Alex Gurevich. Anh họ.”
“Julie Masters.” Julie chìa tay ra, Alex nắm lấy, hôn rất kiểu cách lên các khớp tay. “Còn bạn em là Liz.”
“Chào mừng tới Warehouse 12. Các em thấy hài lòng chứ?”
“Nhạc tuyệt lắm.”
Khi người phục vụ mang đồ uống lại, Alex với lấy phiếu thanh toán trong khay. “Phụ nữ xinh đẹp lần đầu đến vũ trường của anh không được phép mua đồ uống.”
Dưới gầm bàn, Julie thúc vào chân Elizabeth trong khi cười tươi với Alex. “Vậy thì anh sẽ phải nhập bọn với bọn em.”
“Anh rất mong vậy.” Anh ta thì thầm gì đó với nhân viên phục vụ. “Các em đã thăm thú Chicago chưa?”
“Dân thổ địa rồi,” Julie đáp lời anh ta, uống một ngụm rượu lớn. “Cả hai bọn em. Bọn em về nhà nghỉ hè. Bọn em học ở Harvard.”
“Harvard à?” Anh ta nghiêng đầu, ánh mắt kinh ngạc. “Xinh đẹp và thông minh. Anh thấy yêu rồi đấy. Nếu các em biết nhảy nữa thì anh bái phục luôn.”
Julie uống thêm ngụm nữa. “Anh thua chắc rồi.”
Anh ta cười, chìa hai tay ra. Julie nắm lấy một tay, đứng dậy.
“Lên nào, Liz. Cho anh ấy thấy hai cô gái Harvard là như thế nào nào.”
“Ơ, nhưng anh ấy muốn nhảy với cậu mà.”
“Cả hai.” Alex vẫn chìa tay ra. “Như thế anh thành người đàn ông may mắn nhất trong gian phòng này.”
Cô vừa định từ chối thì Julie đã đánh mắt với cô lần nữa từ phía sau lưng
Alex, kèm theo rất nhiều động tác đảo mắt, nhíu mày, nhăn mặt. Vậy là cô cầm lấy tay anh ta.
Thực tế anh ta không mời cô nhảy, nhưng Elizabeth đánh giá cao phong cách của anh ta khi anh ta đã không để cô ngồi lại một mình ở bàn. Cô cố gắng hòa nhập mà không gây trở ngại. Nhưng không thành vấn đề, cô thích nhảy nhót. Cô thích tiếng nhạc. Cô thích những tiếng ồn ào nổi lên quanh mình, những chuyển động, các loại mùi.
Elizabeth mỉm cười, không cần phải thực hành, chỉ cần nhích môi một cách thật tự nhiên. Alex nháy mắt và cười nhăn nhở với cô khi anh ta đặt tay lên hông Julie.
Sau đó anh ta hất cằm ra hiệu về phía ai đó phía sau cô.
Thậm chí cô chưa kịp quay lại nhìn, đã có ai đó nắm lấy tay cô xoay tròn cô rất nhanh khiến cô gần như suýt ngã.
“Lúc nào cũng thế, thằng anh họ tôi luôn tham lam. Nó có đến hai em trong khi tôi chẳng có ai cả.” Chất Nga ào ạt tuôn ra qua giọng nói. “Trừ phi em thấy thương hại và nhảy với anh.”
“Em...”
“Đừng nói không chứ, quý cô xinh đẹp.” Anh ta kéo tuột cô lại gần. “Chỉ là một điệu nhảy thôi mà.”
Cô chỉ còn biết ngước nhìn lên. Anh ta cao, cơ thể anh ta rắn chắc áp lấy cô.
Trong khi Alex trắng trẻo thì anh chàng này lại ngăm ngăm - mái tóc lượn sóng, đôi mắt gần như đen khác hẳn nước da kia. Khi anh ta mỉm cười với cô, trên má anh ta thấp thoáng lúm đồng tiền. Tim cô đập rộn và run rẩy trong lồng ngực.
“Anh thích váy của em đấy,” anh ta nói.
“Cảm ơn anh. Hàng mới đấy ạ.”
Nụ cười của anh ta như rộng thêm. “Lại đúng màu anh thích. Anh là Ilya.”
“Em là... Liz. Em là Liz. Ừm.
Priyatno poznakomit’sya[4].”
“Anh cũng rất vui được gặp em. Em nói được tiếng Nga.”
“Vâng. Nhưng chỉ một chút thôi. Ừm.”
“Một cô gái xinh đẹp mặc đúng màu anh ưa thích lại biết nói tiếng Nga. Tối nay anh thật là may mắn.”
Không, Liz nghĩ, trong khi, vẫn giữ cô sát mình, anh ta nâng bàn tay cô lên môi mình. Ôi, không. Phải là buổi tối may mắn của cô mới đúng chứ.
Đây là buổi tối tuyệt vời nhất trong đời cô.
Chú thích:
[1]
[4]