19
Anh kể chuyện cho cô nghe trong khi những bóng râm đổ dài và khu vườn mới của cô thỏa thuê tắm mát dưới vòi phun.
Cô luôn nhận thấy luật pháp rất hấp dẫn, những nét riêng của thủ tục pháp lý, những điều phi lý - và, theo quan điểm của cô, thường cả thiên kiến - được thẩm thấu và các quy định, bộ luật và thủ tục pháp lý bởi nhân tố con người. Công lý dường như với cô là rất rõ ràng, nhưng luật pháp để theo đuổi công lý, thực thi công lý, lại đen tối và không đáng tin cậy.
“Em không hiểu tại sao, vì người ta có tiền, nên người ta được thả tự do.”
“Vô tội cho tới khi bị chứng minh là có tội.”
“Nhưng chúng có tội mà,” cô khăng khăng, “và điều đó đã được chứng minh. Chúng thuê cái phòng đó và phá phách. Justin Blake tấn công bạn anh ngay trước mặt các nhân chứng đấy thôi.”
“Chúng được quyền đợi đến ngày ra tòa.”
Cô lắc đầu. “Nhưng lúc này chúng được tự do dùng tiền hoặc biện pháp hăm dọa để chống lại các nhân chứng và những người khác có liên quan, hoặc để chạy, hoặc tìm cách trì hoãn. Bạn của anh đã phải chịu thiệt hại, và những kẻ gây ra điều đó thì lại được tự do lo cuộc sống và việc của chúng. Hệ thống luật pháp rất không hoàn chỉnh.”
“Có thể như vậy, nhưng không có nó, sẽ rất hỗn loạn.”
Theo kinh nghiệm của cô, tình trạng hỗn loạn đi kèm với nó.
“Hậu quả, hình phạt, công lý, cần mau lẹ và ổn định, không có những cửa thoát thân bằng tiền, những luật sư láu cá và những quy định phi lý.”
“Anh hình dung hầu hết lũ vô lại đều nghĩ như vậy khi chúng bị thòng lọng tròng vào cổ.”
Cô cau mày nhìn anh. “Anh bắt giữ những kẻ vi phạm pháp luật. Anh biết chúng vi phạm luật khi anh bắt chúng. Anh chắc chắn thấy chán ngán, thậm chí giận dữ, khi biết rằng một trong số chúng tìm cách lách lỗ hổng luật pháp hoặc không bị trừng trị do sai lần của con người.”
“Anh thà thấy một kẻ phạm tội được tự do còn hơn thấy một người vô tội bị oan. Đôi khi, có những lý do để phạm luật. Anh không nói về chuyện ba thằng khốn kia mà là nói chung ấy.”
Vẻ thư thái thấy rõ, Brooks duỗi dài hai chân, dùng bàn chân gãi gãi Bert. “Không phải lúc nào cũng trắng đen, đúng sai phân minh. Nếu em không xem xét mọi khía cạnh và tình huống, em sẽ không thể có được công lý.”
“Anh tin như thế.” Các cơ bụng cô thắt lại, run run. “Rằng có thể có lý do để phạm luật.”
“Chắc chắn là vậy. Tự vệ, bảo vệ người khác. Hoặc việc gì đó đơn giản như là chạy tốc độ cao. Vợ sắp sinh đến nơi rồi ư? Anh sẽ không đời nào buộc tội em là chạy quá tốc độ khi đang trên đường đến bệnh viện.”
“Anh xem xét tình huống.”
“Chắc chắn rồi. Nhớ hồi anh đi tuần, bọn anh được gọi đến xử lý một vụ tấn công. Tay này mò tới một quán rượu và đánh ông chú của gã. Bọn anh gọi ông chú ấy là chú Harry. Bọn anh phải bắt gã kia về tội tấn công người khác, nhưng hóa ra chính ông Harry lạm dụng cô con gái mười hai tuổi của anh chàng kia. Phải, lẽ ra anh ta chỉ cần gọi cho cảnh sát và Cục Bảo vệ Trẻ em để họ giải quyết, nhưng liệu anh ta có sai khi đấm vỡ mặt ông Harry không? Anh không nghĩ vậy. Em phải nhìn tổng thể bức tranh, cân nhắc mọi tình huống. Đó là những gì tòa án cần phải làm.”
“Vấn đề quan điểm,” cô lẩm bẩm.
“Phải. Là quan điểm.” Anh di một ngón tay dọc theo cánh tay cô. “Em đã từng phạm luật chưa, Abigail?”
Đó là một cánh cửa, cô biết, mà anh mời cô bước qua. Nhưng sẽ ra sao nếu nó khóa chặt lại sau lưng cô? “Em chưa bao giờ bị phạt chạy quá tốc độ, nhưng em đã từng vượt giới hạn quy định. Em đi kiểm tra món lasagna đã.”
Mấy phút sau lúc anh đi vào, cô đang đứng bên quầy bếp, thái cà chua thành lát.
“Lúc trước em đã thu hoạch được một ít cà chua và húng quế ở nhà kính.”
“Em bận rộn quá.”
“Em thích bận rộn. Em đã xong một hợp đồng sớm hơn một chút so với dự tính, cho nên em thưởng cho mình bằng cách làm vườn. Và em đã có một vài vị khách.”
“Thế cơ à?”
“Là mẹ và các chị gái anh đấy.”
Anh đang định rót thêm rượu cho cô. “Em nói lại xem nào?”
“Hôm nay họ ra ngoài. Họ có hoạt động mà mẹ anh gọi là bữa trưa ngon lành của cánh phụ nữ, và định đi mua sắm rồi uống margarita lạnh. Họ mời em cùng tham gia.”
“Ừ, hừm.”
“Chị Mya giải thích rằng cơ bản là cả nhà ghé qua để ngó mặt em. Em thích sự thành thật của chị ấy, mặc dù lúc đó có phần làm em mất tinh thần.”
Brooks bật ra một âm thanh nghe như tiếng cười. “Chị ấy là vậy đấy.”
“Mọi người cũng dẫn theo Plato. Bert rất thích chơi với nó.”
“Anh biết.”
“Cười đùa rất nhiều.”
“Bert và Plato hả?”
“Không.” Và câu đó khiến cô phì cười. “Mẹ và các chị anh ấy. Có vẻ họ rất vui. Có vẻ họ rất thích bạn bè cũng như người thân quen.”
“Anh đã nói như vậy mà. Nhà anh đều vậy.”
“Chị thứ hai của anh, chị Sybill, có phong cách rất nhẹ nhàng và ân cần. Anh có vẻ có những phẩm chất của cả hai bà chị. Trông anh cũng rất giống họ, nhất là chị Mya.”
“Chị Mya có kể gì xấu về anh không vậy?”
“Không, mặc dù em rất quan tâm. Em nghĩ chị ấy tò mò về em hơn. Chị ấy có nói về chuyện phụ nữ, về các mối quan hệ...” Abigail ngừng lại một lúc khi cô xếp pho mát thành từng lớp cùng với cà chua. “Trước kia anh có xu hướng trọng hình thức mà không nhất thiết cần cơ sở thực chất.”
Brooks nhìn cô lúc cô nói, trong khi cô hoàn thành nốt việc bày biện đĩa rau. “Anh cược rằng câu đó đúng từng từ luôn.”
“Nó lại có thể truyền đạt một tinh thần khác hẳn, thậm chí là ý nghĩa khác hẳn.”
“Anh chẳng tranh cãi đâu.”
“Vậy là đúng thế ư?”
Anh ngẫm nghĩ, rồi nhún vai. “Anh đoán vậy, giờ thì anh đang suy nghĩ điều đó.”
“Em nghĩ là nói nịnh thôi.” Và điều đó cũng nói lên thái độ lạ lùng mà cô thể hiện sáng hôm đó. Thái độ lạ lùng giảm bớt dần.
“Anh chỉ ngạc nhiên là mình em phải đối mặt với cả ba người họ, vậy mà em vẫn từ chối được.”
“Rõ ràng ai cũng thấy là em đang bận làm vườn mà.” Rồi cô nâng ly rượu vang lên uống. “Nhưng mẹ anh thì mời em tới tham gia bữa tiệc thịt nướng ở sân sau vào Chủ nhật này.”
Anh bật cười, nâng ly của mình lên mời. “Thấy chưa? Họ không chịu chấp nhận lời từ chối đâu.”
Cô không để ý câu đó, và giờ nhận thấy Brooks nói đúng. “Có vẻ mẹ anh chẳng quan tâm lý do từ chối hợp lý của em. Em nghĩ có lẽ sẽ tốt hơn nếu viết cho bà một lời cáo lỗi thật lịch thiệp.”
“Tại sao chứ? Bà làm món khoai tây trộn rất tuyệt.”
“Em đã có kế hoạch làm vườn và việc nhà hôm Chủ nhật rồi.”
“Gà ơi là gà.”
“Em biết chắc mẹ anh làm món gà rất ngon, nhưng...”
“Không. Em đúng là gà.” Anh bật ra tiếng khùng khục khiến cô càng cau mày và có phần khó chịu.
“Đâu cần phải thô lỗ chứ.”
“Nhiều khi trung thực mới là thô lỗ. Xem nhé, không có lý do gì phải lo lắng về chuyện ghé tới sân sau và ăn khoai tây trộn cả. Em sẽ rất vui đấy.”
“Không, đừng hòng, còn kế hoạch của em thì vứt đi đâu. Và em không biết ứng xử chỗ đông người. Em không biết cách trò chuyện với những người không hề quen biết, hoặc chỉ hơi biết, hay xử trí thế nào với sự tò mò khi họ biết anh và em đã quan hệ với nhau.”
“Tức là có rất nhiều điều em không biết,” Brooks quả quyết, “nhưng anh có thể giúp em giải quyết hết. Anh có thể giúp em làm vườn và việc nhà từ trước. Em trò chuyện rất ổn, nhưng anh sẽ ở sát bên em cho tới khi em thấy thoải mái. Và mọi người có thể tò mò, nhưng họ sẽ rất quý em vì anh và cả mẹ anh đều quý em. Thêm nữa, anh hứa với em một điều.”
Giờ anh ngừng lại, đợi cho tới khi cô ngước mắt nhìn anh.
“Hứa điều gì?”
“Em cứ dành ra một tiếng, và nếu không thấy vui, anh sẽ cáo lỗi. Anh sẽ nói anh có cuộc gọi phải giải quyết và chúng ta sẽ rút.”
“Anh nói dối gia đình mình ư?”
“Phải, anh sẽ làm vậy. Mọi người sẽ biết anh nói dối, và sẽ hiểu.”
Đó, cô nghĩ thầm, một trong những điều phức tạp giằng níu lấy những nghĩa vụ xã hội và các mối quan hệ với mọi người. “Em nghĩ tốt nhất là nên tránh tất cả chuyện đó và chỉ cần gửi một lời nhắn cáo lỗi thôi.”
“Mẹ anh sẽ đến tìm em đấy.”
Câu đó khiến cô lại phải ngừng thái đồ ăn. “Làm gì có chuyện.”
“Dễ vậy lắm, cưng ạ. Bà sẽ đoán là em ngại ngần hoặc bướng bỉnh. Nếu nghĩ em ngại ngần, bà sẽ chăm chút em ở bữa tiệc. Còn nếu là bướng bỉnh, bà sẽ đủn đít em từ đây tới đó luôn.”
“Em đâu có ngại ngần hay bướng bỉnh.”
“Cả hai thứ luôn ấy chứ, lại còn một chút sợ sệt nữa.”
Cô cố ý ấn dao xuống thớt mạnh hơn cần thiết một chút. “Em không thấy có gì hay khi chê bai em lúc em đang chuẩn bị bữa ăn cho anh.”
“Anh không xem việc ngại ngần hay bướng bỉnh là chê bai. Và tất cả mọi người đều có lúc hơi sợ sệt, tùy thuộc vào hoàn cảnh.”
“Hoàn cảnh của anh là những gì?”
“Đấy là một câu hỏi để lái chủ đề, nhưng anh sẽ trả lời em. Đến gặp nha sĩ nửa năm một lần, lũ nhện sói, và hát karaoke.”
“Karaoke. Vui mà.”
“Nhưng không vui khi anh hát. Mà thôi, theo lời anh đi. Cứ dành ra một tiếng thôi. Một tiếng không làm hại em đâu.”
“Em sẽ suy nghĩ chuyện đó.”
“Thế chứ. Từ tối qua anh cứ nhắc đi nhắc lại với mình, những món đó thơm đấy.”
“Hy vọng tối nay sẽ yên bình hơn tối qua.”
Đúng như vậy, tới khi đồng hồ vừa điểm hai giờ sáng được một lúc.
Khi hệ thống báo động của cô vang lên, cô lăn khỏi giường, vớ lấy súng đặt trên tủ đầu giường và nắm chắc vũ khí khi chân còn chưa kịp chạm sàn.
“Bình tĩnh đi em.” Giọng Brooks đột nhiên rất bình tĩnh. “Cứ bình tĩnh, Abigail. Chú mày nữa,” anh nói với con chó lúc này cũng chồm lên, khe khẽ gầm gừ trong cổ họng.
“Có ai đó đang đến.”
“Anh biết rồi. Không, đừng bật đèn. Nếu đó là kẻ nào mò tới với ý đồ xấu, không đánh động chúng sẽ tốt hơn.”
“Em không nhận ra chiếc xe này,” cô nói trong khi bật màn hình lên.
“Anh nhận ra rồi. Chết tiệt.” Tiếng thở dài của anh nghe mệt mỏi hơn là bực dọc. “Là thằng Doyle Parsins, cho nên chắc lại có cả thằng Justin Blake và thằng bạn Chad Cartwright của nó rồi. Để anh mặc quần đã. Anh sẽ lo vụ này.”
“Chỉ có hai người trên xe thôi.”
Brooks mặc vội quần dài, vớ lấy áo sơ mi, chui nhanh vào áo trong lúc quay trở lại xem màn hình. “Có lẽ thằng Chad không muốn tham gia, hoặc chúng đã thả nó xuống để vòng ra sau nhà. Anh chẳng đề cao trí khôn của bọn nó nên nhiều khả năng thằng Chad không tham gia vụ này đâu.”
Rất rắn rỏi, Brooks đặt một tay lên vai cô. “Không phải chuyện của em đâu, Abigail. Thoải mái đi.”
“Em không thể thoải mái khi có người mò vào nhà em vào lúc hai giờ sáng. Muốn em thoải mái thì không hợp lý tí nào.”
“Hay đấy.” Anh cầm lấy hai cánh tay cô, nhưng rất lỏng, xoa xoa dọc theo tay. “Anh chỉ nói rằng chúng đang tìm cách khiến anh bực bội. Không phải em. Chúng sẽ mò tới đây - nhìn xem kìa, chúng đang lùi ra xa khỏi nhà. Chắc định đâm thủng lốp xe anh đây mà, có khi là sơn xịt mấy hình bậy bạ lên xe anh. Cứ nghĩ anh sẽ bị bất ngờ vào buổi sáng. Cả hai thằng chúng nó lại đang phê thuốc kìa. Nếu chúng đang phê thuốc thì chưa chắc chúng đã biết điều đâu, biết điều không có trong từ điển của thằng Justin, xin nói thẳng luôn.”
Và việc mò đến đây thế này càng cho Brooks thấy nó đang dần đổ đốn, giống như Tybal vậy.
Vừa theo dõi bọn chúng, anh vừa đủ thời gian để cài áo sơ mi. “Em gọi cảnh sát đi. Tối nay Ash trực đấy. Em chỉ cần nói với cậu ấy tình hình. Anh sẽ ra ngoài và giải quyết mọi việc.”
Anh đi giày phòng trường hợp phải đuổi theo chúng, đeo vũ khí lên. “Em và Bert cứ ở bên trong.”
“Em không cần hay muốn được bảo vệ trước hai kẻ phạm pháp.”
“Abigail, anh là người mang phù hiệu cơ mà.” Giọng của anh không cho phép tranh luận thêm. “Và anh là người mà bọn nó muốn gây sự. Chẳng có lý gì lại để chúng khó chịu với em. Cứ làm theo anh bảo, và đợi anh.”
Anh dò dẫm xuống gác dưới ánh đèn cảnh giới lờ mờ bên ngoài. Vụ việc sẽ rõ ràng hơn, thuyết phục hơn nếu anh xuất hiện đúng lúc chúng đang làm gì đó, hoặc định làm, chứ không phải chỉ lảng vảng xung quanh, lè nhè cười cợt vì say rượu hoặc phê thuốc.
Giờ Abigail sẽ được thấy quan điểm về công lý của cô, anh nghĩ, khi hai thằng ngồi tù cho tới khi phải ra tòa.
Anh quan sát chúng qua cửa sổ, và đúng như anh dự đoán, chúng lom khom bên cạnh xe của anh. Justin mở một cái túi, ném một bình xịt cho Doyle.
Anh cứ để cho chúng bắt đầu. Chiếc xe sẽ phải sơn lại, nhưng bằng chứng cần không thể chối cãi được. Sau đó anh mới bước tới cửa trước, mở khóa và bước ra.
“Hai cậu lạc đường à?”
Doyle đánh rơi bình xịt và ngã phịch xuống.
“Xin lỗi làm gián đoạn chuyến dã ngoại của hai cậu, nhưng tôi tin hai thằng ngốc các cậu đã xâm phạm tư gia rồi. Chúng tôi sẽ bổ sung thêm tội phá hoại nữa, rõ là các cậu vừa phá hoại tài sản của cảnh sát, một tội rất nặng đấy. Và tôi dám cá là sẽ tìm thấy chất cấm hoặc rượu trong máu và trong người các cậu. Tóm lại nhé, các cậu? Chúng mày đúng là lũ khốn.”
Brooks lắc đầu khi Doyle cố lập bập đứng lên. “Cậu cứ chạy đi, Doyle, và tôi sẽ thêm tội danh bỏ chạy và kháng cự. Tôi biết chỗ cậu sống, cậu ngốc thật, cho nên cứ ở nguyên vị trí. Justin, hãy giơ tay ra cho tôi thấy nào.”
“Mày muốn thấy tay tao à?”
Justin xỉa con dao nó cầm vào lốp sau, sau đó bật dậy. “Tiếp theo sẽ là mày đấy, thằng chó.”
“Để tôi nói thẳng nhé. Cậu có dao. Tôi có súng. Thấy thứ này chứ?” Brooks rút súng rất hờ hững. “Và tôi là thằng chó hả? Justin, cậu quá là ngu ngốc. Nào vứt con dao đó xuống, sau đó nhìn thằng bạn sáng sủa hơn của cậu xem. Thấy nó cúi mặt với hai tay đan lại đặt sau gáy chứ? Làm như thế đi.”
Trong ánh đèn cảnh giới, Brooks nhận ra hai con ngươi của Justin chỉ bằng đầu đinh ghim.
“Mày sẽ không bắn được tao đâu. Mày không có gan làm thế đâu.”
“Tao nghĩ anh ấy dám đấy.” Với khẩu Glock trên tay, Abigail bước ra từ bên hông nhà. “Nhưng nếu anh ấy không bắn mày, thì tao sẽ làm đấy.”
“Giờ còn nấp sau váy đàn bà à, Gleason?”
Brooks hơi chuyển vị trí. Không chỉ để cản Abigail nếu Justin ngu đến mức cầm dao lao vào họ, mà bởi vì anh không dám chắc là cô sẽ không nổ súng vào thằng ngu ấy.
“Trông tôi giống như đang ẩn núp lắm sao?”
“Em rất muốn bắn nó,” Abigail nói. “Nó xâm nhập tư gia, và có vũ khí cho nên em tin em có quyền của mình. Em có thể bắn vào chân nó. Em bắn rất giỏi, anh biết rồi đấy.”
“Abigail.” Vừa thích thú vừa lo lắng, Brooks bước tới. “Bỏ dao xuống, Justin, trước khi chuyện này trở nên tệ hại.”
“Mày sẽ không tống tao vào tù được đâu.”
“Tối nay mày đã sai lầm bao nhiêu kiểu rồi?” Brooks hỏi.
Justin xổ tới.
“Đừng bắn nó, Chúa ơi,” Brooks hét lên. Anh chặn bàn tay cầm dao bằng tay trái của mình, vung cùi chỏ tay phải lên và táng trúng mũi Justin. Anh nghe thấy tiếng lắc rắc ngay trước lúc máu phun ra. Con dao rơi xuống, anh chỉ việc tóm chặn lấy cổ Justin, xô nó tới trước khiến nó loạng choạng khuỵu gối.
Không chịu đựng được, anh xô Justin úp mặt xuống, đạp một giày lên cổ nó. “Abigail, giúp anh lên gác lấy còng tay được không?”
“Em có đây rồi.”
Brooks nhướng mày khi cô rút còng ra khỏi túi phía sau.
“Em đúng là người chu đáo. Ném lại đây.”
Anh bắt lấy, quỳ xuống bẻ quặt hai tay Justin ra sau lưng. “Doyle, cậu cứ ngồi yên thế, nếu không cô Lowery có thể bắn vào chân cậu đấy.”
“Vâng, thưa ngài. Cháu không hề biết nó sẽ làm thế, cháu thề. Chúng cháu chỉ định quậy chiếc xe thôi. Cháu thề có Chúa.”
“Im lặng đi, Doyle, cậu dại quá nên đừng có nói nữa.” Brooks nhìn lên khi nghe thấy tiếng còi hú. “Trời đất, anh chàng làm gì mà phóng như bay đến vậy?”
“Em trông thấy con dao lúc trình báo tình hình. Cấp dưới của anh rất lo ngại.”
“Được rồi. Khốn kiếp. Justin, cậu vừa cầm dao xông vào một cảnh sát. Đó là tấn công với vũ khí giết người nhằm vào một sĩ quan cảnh sát. Công tố viên thậm chí có thể quy thành tội cố ý giết người nếu bọn tôi thêm mắm dặm muối đấy. Cậu xông rồi, nhóc ạ, và mọi việc sẽ không chỉ thế này đâu. Cậu bị bắt về tội xâm nhập tư gia, phá hoại tài sản, hủy hoại tài sản của cảnh sát và tấn công sĩ quan cảnh sát bằng vũ khí giết người. Cậu có quyền giữ im lặng.”
“Mày làm vỡ mẹ nó mũi tao rồi. Tao sẽ giết mày.”
“Nếu biết điều thì chớ có mở mồm ra.” Anh uống hết lon nước Miranda thì nhìn thấy ánh đèn từ chiếc xe tuần tra của Ash nhấp nháy trên đường. “Doyle, thằng Chad Cartwright đâu?”
“Nó không đi cùng. Nó nói nó gặp rắc rối đủ rồi, và bố nó sẽ xử nó nếu còn gây rối thêm nữa.”
“Thế là tỉnh đấy.” Anh đứng lên vừa hay Ash mở tung cửa xe.
“Sếp! Sếp ổn chứ? Ôi trời. Anh chảy máu kìa.”
“Cái gì? Chỗ nào? Chết tiệt.” Brooks nhìn xuống, rít lên vẻ bực bội. “Là máu mũi của thằng Justin. Mẹ kiếp, tôi thích cái áo sơ mi này.”
“Anh nên ngâm vào nước lạnh và muối.”
Cả Brooks và nhân viên của mình đều nhìn về phía Abigail đứng, con chó đầy vẻ cảnh giác đứng bên cạnh cô.
“Chào cô,” Ash nói.
Lại có tiếng còi rúc lên.
“Quái gì vậy, Ash?”
“Chắc là Boyd. Lúc cô Lowery thông báo nhìn thấy dao, và chỉ nhìn thấy có hai thằng trong khi lũ này thường đi ba với nhau, tôi nghĩ nên gọi cho Boyd để yểm trợ. Anh chắc nó không làm anh bị thương chứ?”
“Ừ, chắc mà. Nó ngu đến mức làm thật, cho nên nó bị buộc tội tấn công sĩ quan cảnh sát. Tôi thấy cậu và Boyd có thể đưa hai thằng đi được rồi. Tôi sẽ theo sau ngay.”
“Được rồi, thưa sếp. Rất xin lỗi vì vụ gây rối này, thưa cô Lowery.”
“Anh không phải người gây chuyện đâu, anh Hyderman.”
Brooks bước lại phía cô. “Sao em không dắt Bert vào trong đi? Mấy phút nữa anh vào thôi mà.”
“Vâng.” Cô ra hiệu cho chú chó và quay vào đúng theo đường cũ.
Trong bếp, cô thưởng cho Bert một chiếc bánh quy mà nó thích, sau đó pha cà phê. Cô ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mở hộp lấy bánh quy bày lên đĩa.
Có vẻ đó là việc nên làm. Cô ngồi bên bàn và nhìn Brooks cùng những người khác trên màn hình. Thằng nhóc mà anh gọi là Doyle khóc lóc một chút, nhưng cô chẳng hề thấy thương cảm tí nào. Justin vẫn tỏ vẻ sưng sỉa, gầm gừ như một con chó dại, chửi bới về chuyện hai mắt mà cô dự đoán là chỉ lát nữa sẽ sưng và tím bầm do cái mũi bị gãy.
Khi hai tù nhân đã bị nhốt kỹ đằng sau xe tuần tra của sĩ quan cảnh sát đầu tiên, Brooks nói chuyện với người của mình một lúc nữa, rồi nói gì đó khiến họ cười to.
Làm dịu căng thẳng, cô suy đoán. Phải, đó là dấu hiệu của một lãnh đạo giỏi. Cô đứng lên và mở khóa cửa trước, nhưng thấy Brooks đi về phía sau giống mình vừa nãy. Cô bèn bước tới và rót cà phê sẵn cho anh, cho thêm đường đúng kiểu anh thích.
Anh bước vào, nhìn đĩa bánh. “Bánh quy à?”
“Em nghĩ có thể anh muốn ăn gì đó.”
“Đúng vậy. Anh sẽ phải đi để xử lý vụ này.”
“Vâng, dĩ nhiên rồi.”
Anh nhấc cốc cà phê của mình lên, lấy một chiếc bánh. “Chắc anh không phải hỏi xem em có ổn không. Em rất vững vàng, và hành xử đúng mực.”
“Nó đúng là một thằng đần độn, hung hăng, nhưng chúng ta đừng để bị nguy hiểm thực sự. Anh có thể bị đâm, như thế sẽ rất tệ hại. Nó nói đúng à?”
“Ai, và về chuyện gì?”
“Thằng Justin Blake, lúc nó nói anh sẽ không bắn nó.”
Cắn chiếc bánh, Brooks ngả người ra sau thật thoải mái như thói quen của anh. “Chắc vậy. Nếu anh buộc phải làm, ừ, nhưng anh đã không phải làm. Như thế tốt hơn. Thế em có định bắn nó không?”
“Có.” Cô đáp không chút ngập ngừng. “Em sẽ cân nhắc xem mình có thể hay nên làm vậy, vì nó còn ít tuổi và ngu, nhưng có. Nếu nó đâm anh, em sẽ bắn. Nhưng phản xạ của anh rất tốt, mà nó còn để lộ động tác của mình, và chậm chạp, em đoán là do thuốc hoặc rượu. Anh chẳng hề sợ.”
“Ban đầu em nên để kệ anh. Anh đã bảo em ở trong cơ mà.”
“Và em cũng nói với anh là em không cần hay muốn được bảo vệ. Đây là nhà của em, và em có vũ khí.”
“Lúc nào cũng vậy.” Anh cắn một miếng bánh nữa.
“Thêm vào đó, mặc dù không thấy gì xuất hiện trên màn hình nhưng em muốn chắc rằng không còn người thứ ba có thể kẹp sườn anh.”
“Cảm ơn em.”
“Anh cần ngâm áo trước khi vết bẩn ngấm vào.”
“Anh có áo dự phòng ở đồn rồi. Abigail, anh sẽ cần có em cung cấp lời khai đấy. Em có thể đến đồn, hoặc anh có thể gửi một người của mình tới đây lấy lời khai.”
“Ồ, Vâng, dĩ nhiên rồi. Em không thể cung cấp lời khai cho anh trong hoàn cảnh này.”
“Phải.”
“Em nghĩ em nên đến đồn. Em có thể đi luôn bây giờ.”
“Sáng mai cũng được mà.”
“Nếu em đi luôn, mọi việc sẽ xong xuôi. Em muốn xong việc. Em sẽ thay đồ và lái xe đi.”
“Anh có thể đợi em.”
“Thế cũng được. Anh nên đi luôn, làm những việc anh cần làm.”
“Ừ. Cách em giải quyết vụ này khiến anh nghĩ em đã từng giải quyết rắc rối trước đây rồi. Anh hy vọng em sẽ đủ tin tưởng anh để kể lại vào một ngày nào đó không xa.”
Mong muốn có sự kết nối, những ngón tay cô nắm lấy cổ tay anh một lúc. “Nếu em có thể nói với ai đó, thì đó sẽ là anh.”
“Vậy được rồi.” Anh đặt cốc cà phê xuống, hai tay ôm lấy mặt cô và hôn cô. “Cảm ơn em đã hỗ trợ. Và cả món bánh quy nữa.”
“Chuyện nhỏ thôi mà.”
Ba mươi phút sau khi Brooks tới, Abigail đi vào đồn cảnh sát. Viên sĩ quan lớn tuổi hơn - Boyd Fitzwater, cô nhớ như vậy lập tức đứng dậy khỏi bàn và bước lại đón cô.
“Cô Lowery, chúng tôi đánh giá cao việc cô đến đây như thế này. Sếp đang ở trong văn phòng nói chuyện với công tố viên và mọi người. Tôi lấy lời khai của cô nhé.”
“Vâng.”
“Cô muốn chút cà phê hay gì đó lạnh không?”
“Không, cảm ơn anh.”
“Chúng ta có thể ngồi ngay tại đây. Sẽ yên tĩnh. Ash đang ở phía sau với nhân viên y tế chúng tôi mời đến để xử lý cái mũi cho thằng ôn nhà Blake.” Anh ta mỉm cười nói. “Nó bị nặng đấy.”
“Tôi dám chắc mũi bị gãy vẫn còn hơn ăn một viên đạn. Tôi tin cảnh sát trưởng Gleason có lý do chính đáng để nổ súng khi thằng Justin cầm dao nhảy xổ vào anh ấy.”
“Tôi sẽ không bàn luận chuyện đó. Mà chúng ta bắt đầu luôn nhé. Tôi sẽ ghi âm lại cho nên chúng ta cứ việc thẳng thắn nhé. Tôi cũng sẽ ghi chép nữa. Cô thấy ổn chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Vậy thì được rồi.” Boyd bật máy ghi âm, đọc rõ ngày tháng, thời gian, và tất cả những cái tên liên quan. “Thưa cô Lowery, xin cô hãy kể cho tôi biết những chuyện xảy ra tối nay?”
“Lúc hai giờ bảy phút sáng, hệ thống báo động quanh nhà tôi báo hiệu có đột nhập.”
Cô nói rõ ràng, chuẩn xác.
“Như cảnh sát trưởng Gleason đã cho biết, Justin Blake thường đi với hai tên nữa. Tôi muốn chắc chắn không còn kẻ thứ ba vòng ra sau nhà. Tôi không thấy có báo động nhưng cảm thấy tốt nhất là phải biết chắc. Sau khi tôi thông báo cho sĩ quan Hyderman trên điện thoại, tôi dắt chó và đi ra phía sau nhà. Con chó không có biểu hiện gì cho thấy có người ở quanh đó, cho nên tôi tiếp tục vòng ra phía trước, nơi tôi thấy Gleason đối đầu với hai kẻ xâm nhập. Một thằng, chính là Doyle Parsins, thì đã quỳ trên đất, còn thằng Justin Blake tiếp tục lom khom bên lốp trái phía sau xe tuần tra của cảnh sát trưởng Gleason.”
“Cô có nghe thấy ai đó nói gì không?”
“Ồ, có, rất rõ luôn. Buổi tối rất yên tĩnh mà. Cảnh sát trưởng Gleason nói với Justin, ‘Hãy giơ tay ra cho tôi thấy’. Tôi cần phải nói thêm ngay rằng lúc đó, súng của cảnh sát trưởng Gleason vẫn để nguyên trong bao. Justin đáp lại, ‘Mày muốn thấy tay tao à’, và xỉa thẳng con dao nó cầm bên tay phải vào lốp sau bên trái.”
Cô tiếp tục kể, cung cấp cho Boyd bản tường trình chi tiết từng từ, từng hành động. Boyd chỉ ngắt lời một hai lần để hỏi cho rõ.
“Thực sự rất chi tiết.”
“Tôi có trí nhớ thị giác tốt mà - anh có thể gọi đó là chụp ảnh cũng được,” cô nói thêm, mặc dù cô luôn thấy không thoải mái khi phải giải thích với cái cách không lấy gì làm chính xác đó.
“Thực sự rất hữu ích, thưa cô Lowery.”
“Tôi hy vọng như thế. Chắc nó sẽ giết Brooks nếu có cơ hội.”
Mặc dù đã với tay định tắt máy ghi âm, nhưng Boyd vội nhấc tay ra ngay, ngồi xuống. “Sao cơ?”
“Justin Blake. Nó sẽ đâm cảnh sát trưởng Gleason, và nó sẽ giết anh ấy nếu có cơ hội. Ý định của nó rất rõ ràng, thái độ giận dữ và cả vẻ sợ hãi của nó cũng vậy. Nó sẽ chẳng ngần ngại ra tay, anh hiểu chứ, phá hoặc loại bỏ những gì cản trở nó, những gì ngáng đường. Có những loại người tin rằng chỉ có ý muốn và nguyện vọng của họ là hơn tất cả mọi thứ và mọi người khác.”
Cô đã chứng kiến cảnh giết người, cô nghĩ thầm. Thằng kia không gợi cho cô nhớ lại gã Korotkii lạnh lùng vô cảm. Nó thiếu cái vẻ lãnh đạm và khả năng ấy. Nhưng nó làm cho cô nghĩ tới Ilya, vẻ giận dữ trên mặt Ilya khi gã chửi bới và đá vào xác gã anh họ của mình.
“Có lẽ nó chưa từng giết người hay gây thương tích nghiêm trọng trước buổi tối nay. Tôi nghĩ nếu nó đã từng làm vậy rồi, nó đã không kém cỏi trong việc đó như vậy. Nhưng nếu tối nay không xảy ra chuyện này thì sẽ là một ai đó khác, vào một tối khác, một người không có những khả năng, phản xạ và sự trầm tĩnh như cảnh sát trưởng. Sẽ có nhiều thứ phải giải quyết hơn là một cái mũi bị gãy đấy.”
“Vâng, thưa cô.”
“Tôi xin lỗi. Thật khó chịu. Còn hơn cả tôi tưởng. Ý kiến của tôi không thích hợp cho lắm. Nếu đó là tất cả những gì các anh cần, thì tôi xin phép về nhà.”
“Tôi có thể bảo ai đó lái xe chở cô về.”
“Không, tôi tự lái xe được. Cảm ơn anh, anh rất chu đáo.”
Cô bắt đầu đi ra cửa, dừng lại khi nghe Brooks gọi tên cô. Anh bước tới, đặt một tay lên cánh tay cô. “Một phút thôi,” anh nói với Boyd, sau đó dẫn cô ra ngoài.
“Em ổn chứ?”
“Vâng. Em đã nói với anh rồi mà.”
“Và em vừa nói với Boyd rằng chuyện này khó chịu hơn em tưởng.”
“Đúng thế mà, nhưng đâu có nghĩa là em không ổn. Nhưng mà em mệt. Em nghĩ em sẽ về nhà và ngủ một chút.”
“Tốt rồi. Anh sẽ gọi hoặc ghé qua sau, để xem em sao rồi.”
“Anh không cần phải bận tâm tới em. Em không cần vậy.” Cô không muốn thế, không muốn Justin Blake gợi cho cô nhớ tới gã Ilya Volkov. “Anh đã ngâm áo chưa, nước lạnh với muối ấy?”
“Anh bỏ đi rồi. Anh sẽ cứ nhìn thấy máu của nó trên áo cho dù vết máu có còn đó hay không. Anh không cần cái áo đó nữa.”
Cô nghĩ đến một chiếc áo len rất đẹp, loang đầy vết máu. “Em hiểu. Anh cũng mệt rồi đấy.” Cô chạm tay vào mặt anh. “Em hy vọng anh có thể ngủ một chút.”
“Anh chẳng sao đâu. Em lái xe cẩn thận nhé, Abigail.” Anh hôn lên trán cô, rồi môi cô, rồi mới bước tới mở cửa xe cho cô.
“Em nói đúng, những gì em đã nói trong kia ấy. Chuyện nó sẽ rút dao hay súng, vớ lấy một cây gậy để làm hại ai đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
“Em biết.”
“Em sẽ không còn phải lo ngại về nó nữa đâu.”
“Vậy thì em sẽ không lo nữa.” Đầy tình cảm, cô vòng hai tay quanh người anh, ôm thật chặt. “Em rất mừng vì anh có phản xạ tốt.”
Cô leo lên xe và phóng đi.