Thơ Nguyễn Trung
Giả vờ Mình sẽ cố giả vờ một ngày ngủ nướng sáng mùa đông ngập tuyết không cưỡi con lừa già còm cõi lê thân kêu lóc cóc trên đường. Cũng giả vờ uống cà phê thật chậm im lặng nhìn khói bốc mơ màng lật bánh nướng cho không bị cháy để miệng không đắng ngắt cả ngày. Có lẽ mình giả vờ chưa đủ nên giật mình dậy trước bình minh nghe đồng hồ sinh học reo vang rồi nằm ườn, thở dài thở ngắn. Con lừa già trong ta ngoan cố cùng lão Đồng Ki Sốt cứng đầu vẫn giả vờ như còn rất trẻ lễ mễ khiên, giáo gỗ lên đường. Vung vẩy mãi, có ngày phát mệt nên giả vờ viết sách làm thơ không biết viết nên dùng máy tính tẩy sửa hoài, ai có biết đâu. Văn không xuông, vợ vẫn giả vờ khen hay quá, mắt không cần nháy.
nơi đáy giếng có người ngửa cổ: thơ của mình hay nhất thế gian
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2024 00:12:21 bởi Trung Nguyen >
Mai ta bay về đâu Mai ta bay về đâu được đây Virginia, tuyết đã rơi đầy hàng cây rụng lá trơ trọi quá còn có chốn nào để trú thân. Ngồi bên khung cửa ngày tuyết rơi, ly cà phê ấm, lạnh trong lòng cốc rượu ngày đông, không đối ẩm chợt buồn, thiếu bạn, hay vì ta. Lặng nhìn đàn chim rủ nhau đi mà sao mình vẫn quẩn quanh hoài chiều hôm xám lạnh vì mây thấp hay bởi lòng mình quá cô đơn Có lúc nửa đêm ta lắng nghe lao xao cơn sóng tận đáy lòng âm u tiếng gió đồi xưa cũ kỷ niệm xa xưa chợt trở về Sài gòn, đám bạn không còn nữa đường chật, người đông, chẳng ai quen ngõ cũ giờ đây thành phố lạ. Mai ta bay về đâu được đây! R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2024 04:28:18 bởi Ct.Ly >
Chợt muốn về quê xưa hồ hỏi mây về đâu mây lững lờ, suy nghĩ tôi một đời rong ruồi chợt muốn về quê xưa quê tôi là biển cả một ngày nắng nồng nàn nước biến thành hơi nhẹ bay lên trời làm mây lang thang cùng năm tháng lãng đãng với gió trời có nhiều khi sốc nổi thành cơn bão quay cuồng trôi mãi về đại lục thành mưa rớt xuống hồ sống một đời lữ khách chợt muốn về quê xưa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2024 07:43:52 bởi Trung Nguyen >
Trở về trở về con dốc ngày xưa ấy bỗng thấy mình trong thủa dại khờ, cứ tưởng vung đao thành hiệp sĩ ai ngờ gió bụi mệt nhoài thôi ông lão bạc đầu về chốn cũ chợt thấy mình xa lạ làm sao bụi đỏ ngày nào đâu rồi nhỉ những cánh phượng xưa đã nhạt nhoà tôi đã đi xa thành phố gió để lẫn vào trong bụi của đời thời gian ai có ngăn lại được nên chỉ còn mơ giấc mộng xưa trở lại phố xưa tìm kỷ niệm chẳng thấy được gì, chỉ còn mây một góc hồ xưa, bài thơ cũ tóc đã bạc rồi, mộng tàn phai! có những con đường đưa ta đi rồi cũng đôi khi dẫn ta về tôi vẫn giữa đời, run rẩy đứng chọn một chiều nào để bước đi tóc người vương vấn trời mây trắng tí mộng tang bồng đã bay xa còn đâu ngày cũ, hoa cùng bướm con dốc xưa kia, giờ quá cao. ngày trở về thăm Ban Mê Thuột
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2024 09:50:58 bởi Trung Nguyen >
Chiều đông ở Virginia không có hàng cây bàng lá đỏ chẳng vương hoa điệp vàng vỉa hè chiều đông Virginia chĩu lạnh trong tôi chỉ còn chút nhớ thôi bầu trời xám, hàng cây đứng lặng đàn chim hoang mang, biết về đâu đứng co ro trong nỗi buồn cô quạnh vắng người, hay tôi bị bỏ quên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2024 07:58:01 bởi Trung Nguyen >
thỉnh thoảng thỉnh thoảng, có lúc tôi tựa như cái ai phôn bỏ quên không xạc ngày hôm qua mình đi đâu nhỉ và bây giờ ai đang gọi tôi thỉnh thoảng ở giữa đời mất sóng làm sao đoán được chuyện ngày mai mưa sẽ thầm thì hay cuồng nộ nắng rực trên đồi, cỏ vẫn xanh? thỉnh thoảng tôi thành cái ai pát đã xạc đầy, lau sạch như gương cầm trên tay bỗng quên mật khẩu lạc giữa đời, dữ kiện vây quanh thỉnh thoảng quay cuồng giữa phồn hoa mông lung thấy cây đa làng cũ chợt biết mình lạc trong đời ảo đành nhờ gi piét dẫn về nhà thỉnh thoảng rách việc, ngồi làm thơ vẫn biết thơ mình, ai thèm đọc! mặc cho vợ mệt nhoài cơm nước thủ thỉ rằng, em ngó giùm anh dẫu vạn sự không tường.. vẫn tỏ! nhờ Gô Gồ nên cứ nghênh ngang thỉnh thoảng lại im lìm ngồi sững chẳng biết đang lóc cóc chuyện gì
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2024 07:54:53 bởi Trung Nguyen >
Bưu thiếp Nhìn qua khung cửa ngắm tuyết rơi nhớ lại ngày xưa, thủa thiếu thời cánh thiệp phương xa mùa lễ tết hàng cây tuyết phủ đẹp làm sao! Thủa ấy tôi còn thơ ấu quá thấy chùm tuyết tưởng kẹo bông gòn chắc ở xứ người ngon ngọt lắm ấm êm và đẹp tựa thiên đường Đến khi đến được khung trời mộng chưa được yên thân, bão tuyết rơi mới biết cuộc đời không như ảnh lặn lội đi làm trong giá băng Hôm nay ngồi ngắm tuyết đang rơi chợt nhớ thủa xưa, thủa vi hàn bỗng thấy thương ai còn vất vả tuyết phủ trắng sân, tóc bạc rồi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2024 03:45:47 bởi Trung Nguyen >
Cuối ngày bên hồ mây đến rồi bay đi cánh chim nào vụt mất mặt hồ yên lặng lại còn lại bóng ta thôi mùa xuân hoa nở rộ hạ về hồ ngát xanh thu vàng ai khoác áo đông lạnh hồ như gương
Lan nơi phố thị thanh cao áo khoác trên người, kiêu sa em mặc cho đời say mê xưa kia tĩnh mịch trên rừng, nay thì phố thị tưng bừng, lao xao. em đi bỏ lại núi cao, rời con suối nhỏ, hồ sâu êm đềm, mông lung đôi lúc ngóng về, lũng xưa sương phủ, mây che lưng đồi. chờ em bướm đậu cuối đèo, ong theo em đến sau hè phố hoa. rừng xưa em đã quên rồi? hay em chỉ biết thị thành mà thôi. chiều hôm, viễn xứ, nhớ nhà, xưa là cố quận, nay là phồn hoa. nhớ nhung ngậm kín trong lòng vì môi em bận cười tươi với đời.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2024 02:24:41 bởi Trung Nguyen >
hạnh phúc biểu kiến đôi khi dù chỉ là một tí cũng còn hơn chẳng có gì một giọt mưa trong khi nóng bỏng hơn đổ mồ hôi ra tưới vườn đôi lúc chỉ được vài ba phút nở nụ cười bên những cánh hoa còn hơn cả mùa đông giá lạnh ngồi trong nhà mãi thấy chồn chân nghệ sỹ đổi cả đời vất vả để có được giây phút thăng hoa chẳng cần đâu, những tiếng hoan hô mà chỉ muốn thời gian ngừng đọng chén chè mẹ nấu, ngày thơ ấu bát phở thời nghèo, đầu dốc xưa cả đời dong duổi tìm không thấy vẫn mãi chỉ là một tí thôi!
Hạnh phúc mưa Nhớ những cơn mưa thời bé xíu ngắm nước rơi, qua khung cửa vuông giọt lăn tròn như viên bi nhỏ đưa bé trong tôi vẫn mỉm cười. Lớn hơn một tí, giờ tan học chạy trong mưa, ngỡ tựa anh hùng không sợ ướt, hay chưa biết sợ cặp che đầu tưởng nón chiến binh. Tuổi chớm yêu, hiên nhà mưa trú bên đường, ai cũng đợi tan cơn dù ướt lạnh cũng xin mưa mãi bụng đói chân run, vẫn yêu đời. Sài Gòn cũ, những ngày nắng gắt mưa òa rơi, hạnh phúc tràn về quán lề đường, co chân trên ghế tưởng rằng đang du ngoạn trên sông. Ngày xa xứ, mưa không thấy phố nước mắt rơi ai thấy được đâu không ngoảnh mặt, vẫn còn thấy được con đường xưa của thủa hẹn hò. Mùa phấn hoa, nơi miền viễn xứ xe biến mầu, vàng phủ ngự xa cơn mưa đến, lòng vui phơi phới ở chung cư không chỗ rửa xe. Tháng tám xứ người, mùa nắng hạn chờ cơn mưa như trẻ chờ quà những giọt nước giống là ân sủng đám mê vườn, quý hoa hơn thân. Giờ đến lúc tuổi nhiều, tiền ít nhờ mưa rơi bớt xót tiền biu (bill) bụi được rửa không cần tốn nước một khoảng đời cũng được trôi đi.
Khúc thu đông Đâu phải vì thu mà lá rụng chẳng bởi đông về cây chơ vơ tôi vẫn loay hoay khi mùa chuyển cố tìm tôi khi ngắm lá vàng Vàng son trang điểm cho đời nhớ mùa thu, thiếu phụ tựa vào nhau rực rỡ để tàn phai không tiếc kệ mùa đông về, sẽ cô đơn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.02.2024 04:48:14 bởi Trung Nguyen >
Ông Từ .... thức một hôm Từ-Thức ở thiên-thai bỗng nhớ mùi khoai nướng thơm lừng, bồ đào mỹ tửu, sao nhạt quá cốc rượu làng Vân đượm đà hơn. nhã-nhạc vườn đào, ôi rộn-rã tiếng sáo diều trưa, lặng trong lòng. thấy cô tiên nữ xiêm áo đẹp hồi tưởng nàng quê dáng thẹn thùng. cỗ bàn đầy ắp tôm, cá, thịt nhớ vị sấu dầm, bát canh quê đào tiên thơm ngát, nho cùng táo thèm chút chát bùi, trái ổi xanh. bồng lai tiên cảnh mờ sương khói giải khói lam chiều, chái bếp xưa khánh chuông réo rắt, ngày không tắt tiếng mõ gọi trâu, chiều đã về. nhiều đêm mất ngủ ông Từ “ thức “ nhìn giải Ngân Hà thấy mông lung đường xa vạn dặm, ai lạc lối hay quãng đường đê đã ngập rồi,
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2024 02:25:16 bởi Trung Nguyen >
Phôi pha tôi chào nắng hạ nồng nàn chào tôi một thủa dạt dào ước mơ mai rồi, thu sẽ về đây tôi ngồi im lặng nhìn mây cuối trời cuối trời rồi sẽ đến đâu còn tôi luẩn quẩn loanh quanh chốn này cành lau giờ đã nhạt mầu tóc người cũng lại trắng ngần như mây mây trời, tóc trắng, bờ lau tháng năm tan biến, qua mau ngỡ ngàng câu thơ tìm chẳng nên lời bài nhạc tôi viết nửa vời rồi quên quên tôi đã có một thời long đong lận đận, một trời tha phương bây giờ cuối nẻo đường xa nhìn cành lau trắng, nhớ bài “phôi pha “.
Điệp vàng ngày cũ Cám ơn mùa thu ở Virginia nhắc tôi nhớ Sài Gòn đầu hạ hoa điệp trải vàng trên đường phố ngập hồn ai dậy sớm đến trường Sài Gòn không có mùa lá rụng không tuyết rơi phủ cả khung trời không hoa đào rực rỡ mùa xuân nhưng có điệp vàng trên đường vắng Buổi sáng tinh khôi chưa mùi khói đường phủ vàng ươm nhẹ như sương đám học trò bước chân thật khẽ sợ làm bay đi tuổi mộng mơ Cám ơn Virginia và cả mùa thu những con đường lá vàng rơi phủ cho tôi nhớ lại mùa hoa điệp và cả ngày xưa, thủa ấy, đã qua.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: