Thơ Nguyễn Trung
thấp thoáng thu thấp thoáng mùa thu, thấp thoáng tôi thấp thoáng trong mây, dáng vai gầy thấp thoáng rừng cây mầu áo cũ thấp thoáng, thời gian lờ lững trôi
đêm trăng quỳnh hoa quỳnh hoa, quỳnh hoa tình ta, đêm trăng, hoa nở vội tàn chỉ cần một giây phút thôi kệ năm tháng trôi trăng vội tàn, nguyệt khuất mộng trôi theo thời gian hương xưa còn mãi đượm tình ta đã xa rồi một thời đã xa rồi thủa ấy trăng trở về nhạt nhòa người đi xa mãi mãi mang theo ánh trăng xưa còn lại một mình ta với đóa hoa úa tàn R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2024 05:13:22 bởi Ct.Ly >
cuối hạ ngày cuối hạ đứng ngẩn ngơ tạm biệt cánh hoa nồng nàn trong nắng ngỡ ngàng nhìn chiếc lá rơi bỗng thấy mùa thu đã về bất chợt
thu về hoa cúc, mùa thu rủ nhau về vàng rực trong tôi nỗi nhớ đi nắng chiều rơi rụng trên đồi vắng để lại cho ai chút bâng khuâng
hoa hạ vàng và nỗi nhớ hoa hạ vàng hoàng hạ hoa còn sót trong tôi, ngày nắng cũ vệt nhớ, vỉa hè, lá me rơi hàng cây lóng lánh, hoàng oanh múa sân trường gió thoảng áo dài bay những cánh phượng hồng rơi nhè nhẹ văng vẳng vĩ cầm, tiếng ve kêu mảng tường nắng tựa, vàng anh đậu vạt áo em vướng ánh hanh vàng hoàng hạ hoa ở chốn thật xa ngắm bờ hoa dại bên đồi vắng mầu nắng vàng chanh của ngày nào bỗng chợt bùng lên trong nỗi nhớ Sài Gòn thủa ấy, ở trong tôi nắng còn vẫn trải trên đường phố ? khoác nhẹ trên vai áo người nào hàng me chờ gió đùa với lá để nón ai vương cốm Hà Thành hoàng hạ hoa nỗi nhớ ngày qua, hoa hạ vàng ngày ấy đã xa.
đầu thu ở Virginia mênh mang rừng lá thay mầu êm đềm thu đến, nhẹ nhàng hạ đi nhiều năm ở xứ “tình nhân” nhưng tôi vẫn cứ bâng khuâng ngỡ ngàng Virginia USA còn được gọi là Lover State năm nay, mùa thu ở Virginia bắt đầu ngày 22 tháng 9
xào xạc xào xạc lá rơi, xào xạc tôi xào xạc tiếng thu, xào xạc buồn xào xạc rừng chiều mây lờ lững xào xạc trong lòng, ngày tháng trôi
hồ thu soi bóng
thời gian mang mộng đi dần mây trôi hồ lặng, tần ngần, ngẩn ngơ có người đứng sững bên bờ nhìn ai tóc bạc, đáy hồ, lung linh
giao mùa mùa đổi hay lòng ta đang thay hàng cây đầy sắc lúc giao mùa trong vườn còn sót cành hoa hạ lòng ai vẫn vướng mộng ngày xưa
hồ xưa hồ xưa, hồ xưa đâu rồi hồ xưa bóng ai còn không nhỉ ta vẫn soi bóng một mình những viên đá xanh gót chân đã bào mòn chiếu bóng ta cô quạnh loang loáng ánh chiều xưa hồ xưa bóng người xưa thời đã xưa R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2024 00:09:08 bởi Ct.Ly >
nhìn mây tóc người vướng một tí mây thời gian trôi hết về nơi cuối trời lang thang gần hết cuộc đời cũng xin một lúc đứng nhìn mây trôi
nắng thu trong mùa thu hoa cúc trong nắng trong chầm chậm thời gian lướt nhẹ nhàng năm trôi, để sót nhiều nhung nhớ lá vàng phủ kín dấu chân xưa nắng thủa xuân nồng còn vướng lại trên cụm hoa thu lúc giao mùa ở một góc vườn người ngây ngất mầu hoa thạch thảo, má hồng xưa
ầu ơ, bà ru cháu ngủ
ầu ơ, ầu ơ, ầu ơ bài thơ bà ru cháu ngủ * vẫn ngân nga mãi trong hồn bà nói ngày xửa ngày xưa bà ru mẹ cháu cùng bài bà mong mèo con của bà ngủ ngon, mơ đầy mộng đẹp mau ăn chóng lớn thật nhanh học thầy học bạn, học người ầu ơ, ầu ơ, ầu ơ cháu bà ngày này đã lớn xin bà đọc lại bài thơ mèo con đi học ngày nào để cháu cùng ông soạn nhạc giúp cháu dễ nhớ suốt đời lời thơ, trẻ con quê mẹ chỉ cần một cây bút chì một mẩu bánh mỳ đi học để cháu biết mẹ ngày ấy lớn lên cùng những vần thơ chỉ là bốn câu đơn giản xa quê vẫn mãi trong lòng ầu ơ, ầu ơ, ầu ơ bài thơ bà ru cháu ngủ “mèo con đi học” Hôm nay trời nắng chang chang Mèo con đi học chắng mang thứ gì Chỉ mang một chiếc bút chì Và mang một mẩu bánh mì con con thơ Phan thị Vàng Anh
em và mùa thu cũng giống ngày chúng mình gặp nhau mùa thu và tình yêu ập đến rừng cây bỗng nhiên thật rực rỡ đẹp tựa nụ cười trong mắt em bầu trời đổi thay trong giây phút em và mùa thu, thoáng thăng hoa như một gã khờ, tôi ngốc nghếch ước gì được thời gian ngừng trôi mầu của thu vàng cam nâu đỏ tình yêu mình mang sắc cầu vồng như bản giao hưởng lúc cao trào in đậm dấu vào đời mãi mãi vẫn biết thời gian rồi cũng trôi cơn gió cuốn dần đi đám lá nhưng sao thấy hạnh phúc vô cùng em, mùa thu đã đến với tôi
chiếc lá thu... chỉ còn là “chiếc lá thu phai” * bên đường viễn mộng, người ngơ ngác chỉ còn là nỗi buồn cô quạnh đốm lửa ngày nào vẫn chập chờn chỉ còn lại mình tôi đứng lặng gió vi vu, bờ lau trắng rung chỉ còn lại một góc rừng thu lá vàng đã phủ dấu chân người * TCS
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: