Thơ Nguyễn Trung
lá thông vàng hoàng kim, thời nào, còn đâu nữa bóng chiều đã xế, mùa thu về cũng như tùng bách, người quân tử cuối thu vàng lá, thời hoàng kim vẫn tưởng muôn đời xanh rì mãi cũng đến ngày thu lá thông vàng rơi rụng cắm sâu mình vào đất thời hoàng kim, ngày xửa, ngày xưa R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2024 03:35:12 bởi Thanh Vân >
mùa thu cũ đông chưa về, mùa thu đã cũ có phải rừng vàng đã tàn phai cây lá khốc khô chờ mưa đến như người đang đợi mộng quay về lá chết trên cành chưa rơi rụng thương ai ở giữa kiếp tha phương cố víu theo vào niềm mơ ước viễn mộng ngày nào có còn không
lao xao thu người đi để quên lại mùa thu những chiếc lá rơi, quay quắt nhớ bước chân xưa, xào xạc trong rừng lang thang trên đường, tôi lao xao
tuyết thu những sợi bông trắng đùa với gió vài cánh đậu trên lá thu vàng người co ro đứng bên đổi vắng ngơ ngẩn, ngày thu quyện vào đông
ở một ngày đầu đông khi những chiếc lá thu chết vẫn chưa chịu rời cành, cơn tuyết đầu mùa đã nhẹ rơi con đường bờ sông đang trở lạnh đàn chim im lặng xếp thẳng hàng trên đường giây điện để nghĩ về con đường di tản khu vườn nhỏ dường như đang rộng hơn có lẽ vì cụm hoa đã úa tàn đám cây trơ xương, ngủ giấc đông dài tiếng những giọt mưa rơi lộp bộp nặng hơn vì lạnh ta cũng bắt đầu chuẩn bị cho giấc miên trường không thể ra sau vườn không thể dạo chơi bên bờ sông không thể gỡ những chiếc lá vàng ra khỏi những cành cây khô khốc con sóc già cũng bắt đầu chôn giấu rồi hy vọng sẽ không quên đi những dấu vết của mình ở một ngày đầu đông bắt đầu nghĩ sẽ làm gì một tách cà phê buổi sáng uống chậm một ly rượu chát nhấp từng ngụm nhỏ, buổi chiều đọc thật thấm, thật sâu lại bài thơ của bạn nằm yên lặng nghe bản nhạc thời xa xưa một mình riêng mình và cho mình ở một ngày đầu đông R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2024 03:36:43 bởi Ct.Ly >
thu sót lại chỉ còn vài cánh lá mùa thu giắt trên nhành khô, cây xơ xác như một thoáng mộng đời sót lại đốm lửa hồng thời ấy còn không? khoảng trời xanh ở nơi xa lắm sao lại làm nổi bật nỗi buồn mùa trôi, người đứng nhìn ngơ ngác trong gió heo heo, đông đã về!
mưa đầu đông ngồi nghe những giọt mưa đầu đông và những nỗi buồn lạnh cứng gõ lộp bộp trên khung cửa kính ngụm cà phê chất đắng trên môi khi mùa đông trở lại Virginia nỗi nhớ đang bắt đầu rã băng, Sài Gòn của những ngày nắng cháy cuồn cuộn trong lòng kẻ xa quê nỗi nhớ bắt đầu gõ đều nhịp lộp cộp trên cửa sổ, mái nhà lòng ai bộp chộp trong khung cửa bản giao hưởng lúc nhặt lúc khoan đụm lá vàng co cụm ngoài sân đàn chim sẻ lặng lẽ tìm đường người ngơ ngẩn nhớ về nơi cũ nắng ấm ngày xưa, mãi chốn nào!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: