Thơ Nguyễn Trung
lá thông vàng hoàng kim, thời nào, còn đâu nữa bóng chiều đã xế, mùa thu về cũng như tùng bách, người quân tử cuối thu vàng lá, thời hoàng kim vẫn tưởng muôn đời xanh rì mãi cũng đến ngày thu lá thông vàng rơi rụng cắm sâu mình vào đất thời hoàng kim, ngày xửa, ngày xưa R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2024 03:35:12 bởi Thanh Vân >
mùa thu cũ đông chưa về, mùa thu đã cũ có phải rừng vàng đã tàn phai cây lá khốc khô chờ mưa đến như người đang đợi mộng quay về lá chết trên cành chưa rơi rụng thương ai ở giữa kiếp tha phương cố víu theo vào niềm mơ ước viễn mộng ngày nào có còn không
lao xao thu người đi để quên lại mùa thu những chiếc lá rơi, quay quắt nhớ bước chân xưa, xào xạc trong rừng lang thang trên đường, tôi lao xao
tuyết thu những sợi bông trắng đùa với gió vài cánh đậu trên lá thu vàng người co ro đứng bên đổi vắng ngơ ngẩn, ngày thu quyện vào đông
ở một ngày đầu đông khi những chiếc lá thu chết vẫn chưa chịu rời cành, cơn tuyết đầu mùa đã nhẹ rơi con đường bờ sông đang trở lạnh đàn chim im lặng xếp thẳng hàng trên đường giây điện để nghĩ về con đường di tản khu vườn nhỏ dường như đang rộng hơn có lẽ vì cụm hoa đã úa tàn đám cây trơ xương, ngủ giấc đông dài tiếng những giọt mưa rơi lộp bộp nặng hơn vì lạnh ta cũng bắt đầu chuẩn bị cho giấc miên trường không thể ra sau vườn không thể dạo chơi bên bờ sông không thể gỡ những chiếc lá vàng ra khỏi những cành cây khô khốc con sóc già cũng bắt đầu chôn giấu rồi hy vọng sẽ không quên đi những dấu vết của mình ở một ngày đầu đông bắt đầu nghĩ sẽ làm gì một tách cà phê buổi sáng uống chậm một ly rượu chát nhấp từng ngụm nhỏ, buổi chiều đọc thật thấm, thật sâu lại bài thơ của bạn nằm yên lặng nghe bản nhạc thời xa xưa một mình riêng mình và cho mình ở một ngày đầu đông R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2024 03:36:43 bởi Ct.Ly >
thu sót lại chỉ còn vài cánh lá mùa thu giắt trên nhành khô, cây xơ xác như một thoáng mộng đời sót lại đốm lửa hồng thời ấy còn không? khoảng trời xanh ở nơi xa lắm sao lại làm nổi bật nỗi buồn mùa trôi, người đứng nhìn ngơ ngác trong gió heo heo, đông đã về!
mưa đầu đông ngồi nghe những giọt mưa đầu đông và những nỗi buồn lạnh cứng gõ lộp bộp trên khung cửa kính ngụm cà phê chất đắng trên môi khi mùa đông trở lại Virginia ký ức đang bắt đầu rã băng, Sài Gòn của những ngày nắng cháy cuồn cuộn trong lòng kẻ xa quê nỗi nhớ bắt đầu gõ đều nhịp lộp cộp trên cửa sổ, mái nhà lòng ai bộp chộp trong khung cửa bản giao hưởng lúc nhặt lúc khoan đụm lá vàng co cụm ngoài sân đàn chim sẻ lặng lẽ tìm đường người ngơ ngẩn nhớ về nơi cũ nắng ấm ngày xưa, mãi chốn nào!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2024 07:05:34 bởi Trung Nguyen >
sáng đầu năm cho mình một buổi sáng đầu năm ly cà phê đượm hương tâm tưởng bầu trời xanh và cụm mây trắng nổi nhớ lênh đênh quyện thời gian cho mình nghe lại bản nhạc xưa tiếng vĩ cầm nhẹ tựa khói sương giọng hát ai như lời tâm sự tiếng dương cầm thánh thót mưa rơi cho mình được một ngày tĩnh lặng chuyện lao xao để mặc ngoài đường không vội vã bên đời bương chải hưởng riêng mình một thoáng mộng mơ cho mình vài phút không lo lắng chuyện áo cơm của cuộc đời thường để trọn vẹn đi vào viễn mộng tạm dừng quên một thoáng tha hương R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2025 04:50:13 bởi Ct.Ly >
hồng đào, hồng đào môi hồng của em thời thiếu nữ giấc mộng trong ta thủa thiếu thời dù đã trở thành dĩ vãng và ở mãi tận chốn nào thỉnh thoảng mầu son cần tô lại đôi lúc ngồi im, mộng chợt về hồng đào, hồng đào đoá hoa giữa tuyết đông lạnh lẽo môi ai hồng bên da trắng ngần bức họa cổ trên bức tường xưa sen tỏa hương thơm, ao làng quê cũ hồng đào, hồng đào lời bài hát còn âm vang trong trí nhớ sưởi ấm hồn trong những lúc tuyết rơi vẫn dìu ta qua tháng ngày viễn xứ và ru ta lúc thức ngủ chập chờn hồng đào, hồng đào có người bảo ta là cuội ai đó nói ta mù mầu ngay cả đã trải qua bao năm tháng vẫn còn em má đỏ môi hồng hồng đào, hồng đào R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2025 16:22:39 bởi Thanh Vân >
hồng phai nắng chiều loang loáng trôi ngày cuốn theo năm tháng tóc người hoà mây trắng hồng đào cũng nhạt phai cánh hoa rơi đầu ngõ ai nhặt tặng cho người ép vào trang vở trắng vụn tan với thời gian người trở về xóm cũ lạc lối giữa chốn quen cây đào xưa đâu mất hàng cột điện lêu nghêu bóng ai dài theo nắng trải về cuối chân trời ráng chiều đang mờ nhạt hoàng hôn ánh hồng phai R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2025 04:05:11 bởi Thanh Vân >
giả vờ mình sẽ cố giả vờ một ngày ngủ nướng sáng mùa đông ngập tuyết không cưỡi con lừa già còm cõi lê thân kêu lóc cóc trên đường. cũng giả vờ uống cà phê thật chậm im lặng nhìn khói bốc mơ màng lật bánh nướng cho không bị cháy để miệng không đắng ngắt cả ngày. có lẽ mình giả vờ chưa đủ nên giật mình dậy trước bình minh nghe đồng hồ sinh học reo vang rồi nằm ườn, thở dài thở ngắn. con lừa già trong ta ngoan cố cùng lão Đồng Ki Sốt cứng đầu vẫn giả vờ như còn rất trẻ lễ mễ khiên, giáo gỗ lên đường. vung vẩy mãi, có ngày phát mệt nên giả vờ viết sách làm thơ không biết viết nên dùng máy tính tẩy sửa hoài, ai có biết đâu. văn không xuông, vợ vẫn giả vờ khen hay quá, mắt không cần nháy. ở đáy giếng có người ngửa cổ thơ của mình hay nhất thế gian R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2025 22:18:31 bởi Thanh Vân >
nắng đầu xuân nắng về rồi, mùa xuân trở lại bụi thủy tiên e ấp mỉm cười (daffodil) dưới nắng đợi, chân ai, vườn cũ uất kim hương khoe sắc đón chào (tulip) nắng xuân, người chờ trong đông lạnh như ngóng ai về tự thiên thu thời gian là quãng đường vô tận thỉnh thoảng dừng chân ngắm cành hoa bầy chim ríu rít trong rừng vắng lũ vịt vẫy vùng mặt hồ xanh lẫm chẫm bên đường ông bà lão từng bước bên nhau níu tháng ngày hoa đào rụng cánh hổng nhân thế cố nhân tận mãi cổng trường xưa gió bụi trần gian nhòe dĩ vãng bên đường có kẻ đợi xuân về
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2025 05:31:04 bởi Trung Nguyen >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: