Thơ Nguyễn Trung
lan nơi phố thị thanh cao áo khoác lên người, kiêu sa em mặc cho đời say mê. xưa kia tĩnh mịch trên rừng, nay thì phố thị tưng bừng, lao xao. em đi bỏ lại núi cao, rời con suối nhỏ, hồ sâu êm đềm, mông lung đôi lúc ngóng về, lũng xưa sương phủ, mây che lưng đồi. chờ em bướm đậu cuối đèo, ong theo em đến sau hè phố hoa. rừng xưa em đã quên rồi? hay em chỉ biết thị thành mà thôi. chiều hôm, viễn xứ, nhớ nhà, xưa là cố quận, nay là phồn hoa. nhớ nhung ngậm kín trong lòng vì môi em bận cười tươi với đời. R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.08.2025 22:26:56 bởi Ct.Ly >
hạnh phúc mưa nhớ những cơn mưa thời bé xíu ngắm nước rơi, qua khung cửa vuông giọt lăn tròn như viên bi nhỏ đưa bé trong tôi vẫn mỉm cười. lớn hơn một tí, giờ tan học chạy trong mưa, ngỡ tựa anh hùng không sợ ướt, hay chưa biết sợ cặp che đầu tưởng nón chiến binh. tuổi chớm yêu, hiên nhà mưa trú bên đường, ai cũng đợi tan cơn dù ướt lạnh cũng xin mưa mãi bụng đói chân run, vẫn yêu đời. Sài Gòn cũ, những ngày nắng gắt mưa òa rơi, hạnh phúc tràn về quán lề đường, co chân trên ghế tưởng rằng đang du ngoạn trên sông. ngày xa xứ, mưa không thấy phố nước mắt rơi ai thấy được đâu không ngoảnh mặt, vẫn còn thấy được con đường xưa của thủa hẹn hò. mùa phấn hoa, nơi miền viễn xứ xe biến mầu, vàng phủ ngự xa cơn mưa đến, lòng vui phơi phới ở chung cư không chỗ rửa xe. tháng tám xứ người, mùa nắng hạn chờ cơn mưa như trẻ chờ quà những giọt nước giống là ân sủng đám mê vườn, quý hoa hơn thân. giờ đến lúc tuổi nhiều, tiền ít nhờ mưa rơi bớt xót tiền biu (bill) bụi được rửa không cần tốn nước một khoảng đời cũng được trôi đi.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: