Thơ Nguyễn Trung
lan nơi phố thị thanh cao áo khoác lên người, kiêu sa em mặc cho đời say mê. xưa kia tĩnh mịch trên rừng, nay thì phố thị tưng bừng, lao xao. em đi bỏ lại núi cao, rời con suối nhỏ, hồ sâu êm đềm, mông lung đôi lúc ngóng về, lũng xưa sương phủ, mây che lưng đồi. chờ em bướm đậu cuối đèo, ong theo em đến sau hè phố hoa. rừng xưa em đã quên rồi? hay em chỉ biết thị thành mà thôi. chiều hôm, viễn xứ, nhớ nhà, xưa là cố quận, nay là phồn hoa. nhớ nhung ngậm kín trong lòng vì môi em bận cười tươi với đời.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: