Thơ Nguyễn Trung
cuối năm ngày cuối năm ở Virginia buổi sáng sương mù còn vướng phủ ly cà phê thơm thoang thoảng nhẹ ngắm hàng cây không lá sau vườn nỗi muộn phiền rồi cũng rời xa những nhớ nhung vẫn còn quanh quẩn năm tháng loay hoay, cơn mộng ảo cơm áo giờ đây bớt bận rồi ngày cuối năm ở Virginia hoảng hôn về, cành cây trơ lá tiếng gió chiều đang thổi rì rào sao hồn mình rơi vào tĩnh lặng dù trời đông không quá lạnh căm những ngón tay sao lại cứng còng không đếm xuể những điều đánh mất chẳng lau xong giọt nước trên mi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2024 02:26:47 bởi Trung Nguyen >
Còn trong ta còn trong ta Sài gòn ngày mưa lũ quán vắng vỉa hè, khách co chân chiếc xích lô ỳ ạch lăn qua đèn bên đường le te vàng vọt ly cà phê đen nguội ngắt trên bàn điếu thuốc lá cong vòng tắt ngóm đường về nhà còn dài dăng dẳng cái xe bánh mòn, xích đứt đôi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2024 00:24:33 bởi Trung Nguyen >
Đôi mắt tôi còn đôi mắt ngắm đời đôi khi nhắm lại nhớ thời thơ xưa mắt phải tôi để ngắm người còn con mắt trái để dành ngắm tôi vấn vương một mắt trưa nồng nhìn cánh hoa hạ sắc hồng rung rinh mắt kia tìm đến ngày mai trời xanh, mây trắng, lá vàng, thu sang nhắm một con mắt nhìn sâu mở hai con mắt thấy đời mênh mông nhìn tôi một mắt u sầu con mắt còn lại nhìn tôi rộn ràng vẫn còn một thủa trong tôi một đôi mắt chứa khung trời ước mơ bây giờ ở cuối đường xa mở to hai mắt, không nhìn rõ tôi. “ còn hai con mắt khóc người một con” Mắt buồn, thơ Bùi Giáng, bản nhạc cùng tên của Trịnh công Sơn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2024 02:27:22 bởi Trung Nguyen >
tối cuối năm rót cho mình một ly rượu chát nhấp trên đầu lưỡi thấy tê tê vị của rượu hay vị của đời tối cuối năm, nhấp từng ngụm chậm đã qua thêm một năm không mơ sau gần một nửa đời vắng mộng tôi đã quen dần không than thở nhưng tháng năm, vẫn tựa nhát dao chân bước đi như kẻ mộng du dù hai mắt mở to thật lớn trong tiềm thức đôi khi nhớ lại có một thời, tôi rất là tôi tháng năm đã hết, mình vẫn vậy vẫn lộn lăn trong một thủa nào đêm trừ tịch, có người mất ngủ đếm vạn cừu, còn lại mình ta R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2024 11:08:51 bởi Trung Nguyen >
tôi muốn trở về tôi muốn trở về quê sao vẫn còn bay mãi muốn ngồi thật im lặng sao vẫn thấy lao xao con sông nào đứng lặng mà vẫn nghe rầm rì buồn làm cho tê cóng ngọn lau nào ngủ yên một buổi chiều êm ả vẫn còn mãi nơi nào mấy nốt đàn cọc cạch ngón tay rời phím chưa mây còn bay hay đứng mưa vẫn còn chưa rơi cả đời tôi hạn hán nứt nẻ vì nỗi buồn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2024 22:36:29 bởi Trung Nguyen >
hoa bâng khuâng đỉnh đèo một thoáng dừng chân nước xanh, mây trắng, cành hoa gió vờn bạn hỏi có biết tên không mơ màng ta bảo chắc là bâng khuâng tháng năm vội bỏ nhau rồi xứ người vẫn tưởng trong lòng: quê ta đèo xưa giờ đã thông hầm đỉnh xưa còn lại bâng khuâng gió trời “ một lần dừng chân với ns PTC trên đèo Hải Vân”
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2024 08:27:29 bởi Trung Nguyen >
hoa Peony mong manh như cánh hoa hồng nhẹ nhàng thanh thoát tựa hương sen chiều có người đứng lặng như thiền chạm vào sợ vỡ mộng vàng thủa xưa
lá đỏ đầu đông cuối thu lá thắm còn vương vấn hay nét son nào vẫn quẩn quanh ai đốt lửa hồng cho tôi ấm để sớm đông về bớt cô đơn
Áo tím ngày xưa cầu Tràng Tiền vẫn soi bóng nước áo dài bay, nay ở nơi nào cổng trường Đồng Khánh, hàng phượng cũ vẫn đậm bóng ai đứng thập thò Huế, giờ tan học đầy áo tím một thủa yêu kiều đã nhạt phai thời gian như nước sông Hương chấy chẳng có bao giờ trở lại đâu
điều ước giản dị
đã có một thời, thời tôi ngồi nhổ tóc sâu cho mẹ, từ năm sợi một đồng đến khi một đồng trăm sợi những ngày ấy sao mà tôi vui thế kiếm được tiền đi ăn vặt kiếm được niềm vui, trên những tháng năm mệt nhoài của mẹ giờ đây, đầu tôi ngập đầy tóc trắng, vai quằn năm tháng tha hương. chợt ước ao một điều giản dị có được cả một ngày vân vê tóc mẹ mà chẳng kiếm được xu nào ngày của Mẹ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2024 08:52:59 bởi Trung Nguyen >
không còn trẻ kể cả lúc mình không còn trẻ anh vẫn gọi em là bé của anh đám cháu con kệ chúng cứ cười giây phút ấy, thấy mình trẻ lại khi còn trẻ, thời giờ không đủ chuyện kiếm cơm chiếm hết tháng ngày tuổi hai mươi, đôi mình không có tuổi ba mươi, cơm áo nó hành hơn tứ thập, mang thân đi Mỹ học từ đầu như đứa trẻ con quay quảnh lại đã gần thất thập mới có giờ han hỏi đến nhau. đứa trẻ con lẫm chẫm tập đi hai người già bắt đầu tập lại thật chậm bên nhau, đi từng bước, để thời gian được kéo thêm dài
có một.... có một ngày nắng bỏ quên tôi để đi mãi về nơi xa lắm đám lá vàng cũng thôi xào xạc chẳng hỏi han tôi đang nghĩ gì có một lần bước lạc vào mây ngập hồn bát ngát, đồi tuyết trắng không lá, rừng cây như sương khói đông cứng trong lòng, nỗi nhớ nhung có một chiều tôi đứng lạnh căm nhìn nước đóng băng, treo trên mái một thoáng lung linh, ngày tháng cũ văng vẳng lời bài “ lệ đá” xưa có bao đêm giấc ngủ chập chờn sáng thức dậy vẫn còn ngơ ngác tỉnh hay mơ, giữa đời bương chải tự hỏi mình, đang ở đâu đây?
tưởng rằng đã quên cơn gió thổi đến nỗi nhớ bùng lên góc đời ngập lá chiếc ghế không người mùa thu nỗi nhớ một thời, chốn cũ thủa của cuồng điên muốn làm tráng sỹ giờ mình run rẩy long ngóng với đời mấy người bạn cũ đã phủi tay rồi mình đã làm gì cho đời mình nhỉ? mượn tựa Tưởng rằng đã quên(TCS)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2024 05:13:10 bởi Trung Nguyen >
hương xưa buổi sáng và mùa thu đến sớm đường cây ẩm ướt, bước nhẹ về một cây nấm trắng vươn trong nắng lòng tôi thoáng thấy dáng mẹ tôi theo mẹ ngày xưa đi nhặt nấm rừng thưa gió nhẹ, chim thầm thì vẫn hiện trong tôi thời xưa cũ nồi canh nấm mối ngọt và thơm mẹ đi rẫy,khi vể nấu vội chị em tôi xúm xít chung quanh bếp rạ, mái tranh sao ấm áp Túc Trưng, một thủa quá êm đềm khi đến tận miền cao sơn cước tôi thường thơ thẩn trốn vào rừng đám mộc nhĩ cây khô đầy rẫy lặt mang về, đợi nắng mẹ phơi dàn thiên lý sau nhà thơm ngát nấm tai mèo cùng nhúm tôm khô bát canh thủa ấy sao ngon quá vẫn đượm trong tôi mùi “cố hương” mượn tựa Hương Xưa CT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2024 08:10:32 bởi Trung Nguyen >
lục bát mùa thu. Áo thu em mặc một thời, vàng son rực rỡ, một đời khó quên. chiều thu bảng lảng bên bờ, mây thu khoe giáng trong hồ cùng sen. Vai thu em trải tơ vàng, tóc thu em thả hương trầm mênh mang. bình minh tô đậm môi hồng, hoàng hôn trả lại cho hồ mắt xanh. Rừng xưa lá thả ngút ngàn, suối xưa đã rủ cúc vàng cùng đi, sông trôi cùng với mây hồng, biển nằm ấp ủ cánh buồm mộng mơ. Thu xưa em trả lại đời hay là cất kín trong lòng mà thôi. lá thu đã rụng hết rồi mùa thu đến chậm, vội đi! ngỡ ngàng.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: