Thơ Nguyễn Trung
Cám ơn một ngày mưa khi mưa rơi, hạnh phúc tôi về ngồi yên lặng, mái nhà không dột nhìn qua cửa, vườn cây ướt sũng ngửi mùi thơm, nồi cơm bốc hơi ly cà phê cầm mãi trên tay dù đã lạnh, hương còn thơm ngát cám ơn một ngày mưa không ngớt có thì giờ đọc lại bài thơ cơn mưa thật to, lòng chợt tạnh dai dẳng ước mơ, cũng nhạt dần cả một đời tôi đầy mộng ảo ở cuối đường, một chỗ dừng chân thân chưa già nhưng được nghỉ hưu không bị ướt, như thời vất vả chẳng còn lo, đến sở trễ giờ áo vũ cơ hàn, thủa đã qua
mầu hoa cũ bằng lăng một thủa, bằng lăng ơi một thủa đã xa, một thủa nào trôi mãi đến nơi xa xăm lắm bãng lãng trong tôi, một thủa xưa chiều xưa, đồi cũ, bằng lăng tím ngày cũ trong tôi đã nhạt nhòa xứ người ngắm lại mầu hoa cũ bỗng chẳng biết mình đang ở đâu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2024 01:13:07 bởi Trung Nguyen >
luân vũ mùa thu nắng trong, gió nhẹ vờn cây mùa thu thay áo trải mây cho đời âm vang khúc nhạc ngân vang: “ có mùa thu về, tơ vàng vương vương” (CT) chập chùng ngày tháng vây quanh áo choàng ai khoác rực mầu thời gian điệu valse lướt nhẹ yêu kiều rừng thu xao xuyến, nắng chiều lung linh hàng cây trải đến chân trời vàng, cam, tím đỏ trên nền xanh lơ trùng trùng mây đượm sắc theo gió chiều lay động lá cành xôn xao hồn thu nâng bổng hồn người trên cao nhìn xuống, cụm mầu quyện nhau giống như kiều nữ quay vòng bản luân vũ của mùa thu tặng người
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2024 10:56:05 bởi Trung Nguyen >
điều chợt thấy chắc là mùa thu đang về nơi ấy lá vàng đã rơi cùng nỗi nhớ quyện vào nhau nhờ xa em, tôi chợt thấy rất tình cờ khoảng cách và thời gian không phải điều để nói mùa thu ở Virginia chiều mưa tại Sài Gòn gần nửa đời phiêu bạt chỉ là một quãng đường tôi vẫn là tôi, tên khờ dại ngồi chỗ này , ngóng mãi nơi kia miệt mài kiếm tìm, nhưng vô vọng chợt tình cờ, em vẫn ở cạnh tôi!
luân vũ Ta đi hết giòng sông ta vượt qua cả biển sông dài như chữ giang biển to như chữ cả. Ta bỏ lại sau lưng cả khung trời mơ mộng đến tận một chân trời mà muôn người ước muốn. Sông dài rồi ra biển biển rộng sẽ đến bờ ta thành tên khờ dại ấm ớ với ù ơ! Xứ to, người đông, chật ta như đứa trẻ thơ sợ trễ giờ vào ca như trễ giờ đến lớp Một hôm đọc bài thơ của sư phụ Cao Tần thấy mình đang biến dạng “ thượng đẳng cu li” rồi! (*) Dần dần rồi cũng quen thời gian trôi, nước chẩy tháng ngày quây ta lại “Áo cơm hành”, xướng ca. Ta bắt đầu vui sướng hai tuần một kỳ lương cuối tuần làm việc phụ thêm tiền, thuế không lo. Ta từ từ kiêu hãnh ngẩng mặt lên giếng trời bầu trời sao bé nhỉ tưởng mình thành vĩ nhân? Ta so ta với lão làm vườn người Latin không cần đi học chữ ta làm vườn tốt hơn, Ta thấy ta hãnh tiến giỏi hơn ông châu Phi không bị chủ mắng mỏ mà vẫn siêng năng làm. Ta hơn ông bản xứ mới qua đến xứ người mà nhà to cửa rộng ti vi lớn, loa to Cỏ ta xanh nhất xóm vườn ta đẹp hơn người xe ta mới hơn họ áo quần ta bảnh bao. Tiếng người còn ngọng nghịu tiếng mình dần dần quên, mang thân mình đổi lấy những món nợ ngân hàng! Có nhiều lần chợt nhớ ta có thủa làm thơ, thơ đời và thơ chữ đã ở tận kiếp nào. Có nhiều khi muốn khóc mà miệng lại như cười đôi khi mình tự hỏi sao lại cười Xạc Lô.(**) Năm đi rồi tháng lại hoa nở rồi lại tàn xuân, hạ, thu đến đông quay ta cùng năm tháng. Con đường rồi như sông trôi đi không trở lại ai thấy được giòng sông hai lần trong đời nhỉ! Biển to và sóng lớn đời người trôi bệp bềnh vài ngày sau yên ắng rồi say sóng trên bờ. Ta loanh quanh lận đận gần hết cả cuộc đời đến khi về hưu được lại thấy mình chênh vênh! Thời gian như cơn bão đi chậm nhưng quay cuồng đời như là điệu nhẩy luân vũ của riêng ta. Khi ta còn nhẩy múa dù mệt vẫn thăng bằng một khi mà đứng lại thì lăn quay, ngã đùng.
(*) “mai mốt anh về có thằng túm hỏi mày qua bên Mỹ học được quả gì muốn biết tài ông, đưa ông cây chổi nói mày nghe ông thượng đẳng cu li. ông rửa chén chì hơn bà nội trợ ông quét nhà sạch hơn đứa bé thơ....” thơ Cao Tần. (**) Charlie Chaplin
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2024 03:11:17 bởi Trung Nguyen >
một thủa một thủa của thu, một thủa tôi vẫn cuộn trong tim giấc mơ vàng tháng năm khát vọng còn sôi nổi mặc kệ mùa đông đã cận kề để lại sau lưng thời son sắt mùa thu, thiếu phụ, tháng năm trôi đôi khi nhớ lại ngày xưa ấy chợt nở nụ cười, một thủa tôi
mong mưa mưa đi đâu rồi nhỉ để quên nắng ở đây ta, vườn cây khô héo em, một thủa xuân nào! gió chiều sao không thấy còn lại ráng hoàng hôn vườn hoa ta tưới đẫm thân ta cũng ướt đầm mưa trôi về phương bắc mây vẫn ở biển đông ta ngồi chờ ở giữa nên ngóng cổ nhìn trời đôi khi ngồi nghỉ mệt bên bụi hồng, xanh xao dù hoa không còn nở vẫn tưới để mong chờ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2024 09:32:04 bởi Trung Nguyen >
tặng phẩm đầu năm tìm cho mình một món quà ngày đầu năm yên lành tĩnh lặng ly cà phê nồng nỗi nhớ chiếc bánh sừng trâu, một mớ chuyện xưa sau nhà lưng đồi lá phủ đám sóc bới tìm ngày cũ, còn không bầy chim xào xạc hỏi nhau bao giờ nắng hồng sớm quay trở lại tặng riêng cho mình cốc rượu, hay ly bia lạnh, bọt đượm, sánh vàng bản nhạc gợi lại ngày nào vài phút hồn mình vướng vào kỷ niệm có lẽ ngồi im chắc đủ vì cả năm quá lu bu lắm chuyện mình chắc chẳng cần gì đâu nên tĩnh lặng đã là quà quý nhất
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2024 03:29:53 bởi Trung Nguyen >
về cố quận
người trở về cố quận tìm lại một ngày xưa nắng trên đầu vẫn vậy sao lại thấy mù sương Sài Gòn tôi bỏ đi sau tháng ngày cùng quẫn Sài Gòn tôi trở lại sau nhiều năm lạc loài bạch mao đầu, lẫm chẫm * lạc trong hẻm thân quen ngõ xưa thành phố lạ ngơ ngác tựa mán rừng ngã tư đường, đứng sững xe lướt dọc, lượn ngang bơ vơ trong phố thị hướng nào để tôi về! *gã đầu bạc, như trẻ tập đi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2024 07:31:09 bởi Trung Nguyen >
đôi bạn cuối cuộc, cuối đường còn gì nhỉ tay nắm tay, run rẩy tựa nhau núi cao, sông rộng đành đứng ngắm bên hồ ngồi nghỉ, nhắc chuyện xưa hai đứa giờ đây thành đôi trẻ thân quá, không ngừng cãi cọ nhau đứa ở ngoài sân, vàng thu nhặt người ở trong nhà, phủi thời gian
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2024 09:27:41 bởi Trung Nguyen >
bướm vàng hoàng điệp, Trang Tử mộng trần gian, mộng ảo hề giữa đời loay hoay mãi bài thơ vẫn dở dang tự họa bướm kia tưởng hoá thành người trần gian có kẻ đắm chìm trong mơ bài thơ còn vẫn dở dang loay hoay tìm vận, tháng ngày trôi mau
để quên nắng xuyên qua cành qua lá thời gian xuyên qua năm tháng với mùa thu để quên mầu ở lại ai đã để quên ai tại giữa đời
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2024 01:43:49 bởi Trung Nguyen >
cám ơn cơn cảm
rất cám ơn một ngày bị cảm cho ta đóng thật trọn vai lười bỗng dưng được vợ chiều như chúa nên trở thành nhà vua không ngai cám ơn một ngày ta bị mệt nên vườn cây cũng héo hon theo đồng hồ nước không cần quay tít nên tiền biu cũng bớt tí ti cám ơn một ngày phải nằm yên nhờ ai pát nhắn tin thăm hỏi sửa lời thơ bí lối hôm qua nghe nhạc bạn pốt trên du túp cám ơn một ngày không lăn bánh chiếc xe già xương khớp bớt đau không nhả khói bắt trời phải ngửi cho cuộc đời yên tĩnh một ngày
Bới lá
thu vàng thì ở ngoài sân trong ta lá phủ, ngập đầy nhớ nhung nhìn qua song cửa mông lung thấy đôi sóc bới nỗi buồn cùng nhau
lá khô lá cuốn về đâu, em về đâu trong ta vẫn có tiếng xạc xào khi rừng vắng lá, rừng hiu quạnh lúc lá bỏ rừng, lá khốc khô em có trở lại rừng xưa chưa đạp những chiếc lá khô xào xạc để nghe tiếng xạc xào vỡ vụn đủ che đi tiếng khóc trong lòng
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: