Thơ Nguyễn Trung
lá mùa thu trước lúc tàn phai thu rực rỡ khoác vội lên mình, tháng năm trôi vàng son thiếu phụ tô điểm lại để lại cho mình những ngày vui dọn lá ngoài sân thì quá dễ quét lá trong tâm, bất khả thi làm sao trốn được mùa thu được câu thơ, lời nhạc, ngập xuốt đời
đường thu lá phủ đường xưa dần phủ lá thời gian cuốn người theo nắng thu vàng ngập lối mây hồng trôi, ngày qua
hoa và bướm bướm ngỡ mình là hoa hoa tưởng mình thành bướm nên cả hoa và bướm là tôi thủa yêu người
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2024 02:05:01 bởi Trung Nguyen >
đi xa cây đợi đông về, cây se sắt lá bỏ rừng đi, lá quay cuồng trời xanh vì thiếu làn mây trắng tôi buồn vì bạn đã đi xa. (nghe tin ns PQ ra đi 12/12/21)
nghệ sỹ cành hoa cũng như người nghệ sỹ đội hào quang, giây phút thăng hoa cả khán trường đứng vỗ tay khen ai biết qua rất nhiều năm tháng người nhạc sỹ vắt tim sáng tác ban nhạc nghèo mỏi mệt tập tành ông đạo diễn đăm chiêu suy nghĩ ánh sáng âm thanh, đã ổn chưa hoa rực rỡ trong bình duyên dáng khoe sắc mầu cho mọi người khen đâu nhớ lại những ngày nắng gắt ai nai lưng tưới tắm cho mình những cơn mưa ầm ì bão táp người chắn che ấp ủ qua cơn. hoa kiêu hãnh, mang mùa xuân đên chắng nhớ về đông lạnh, hè khô. người nghệ sỹ cúi mình duyên dáng cám ơn riêng khán giả mà thôi!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2024 09:04:43 bởi Trung Nguyen >
Lã Vọng thời @ góc hồ soi bóng lá ngư ông ngồi đợi gì mồi câu không cần móc mong vớt được ánh thu phôn rung không muốn bắt sợ tỉnh mộng giữa ngày mặt hồ rung rinh động lòng mình sao chưa yên @ (a còng)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2024 10:22:59 bởi Trung Nguyen >
nốt lặng ở một chốn nào một góc hồ một mình tôi, yên tĩnh nơi mọi đấu tranh, bon chen, tan biến đi một nốt lặng thật dài sau khoảng đời rộn rã chỉ còn riêng tôi còn một tôi đơn giản còn một tôi bình thường
xôn xao ở cuối rừng thu, cây xào xạc ở cuối đời, ta vẫn xôn xao lá vẫn bám cành, chưa rơi rụng ta vẫn còn yêu, bớt vội vàng
soi gương thu đang phai rồi nhỉ tóc cũng nhạt dần thôi chiều soi gương, chợt thấy vàng phai, dáng guộc gầy
hỏi chuyện bác tài hỏi rằng, đường phượng còn không bảo là, phượng đã bay theo gió trời hỏi thăm bụi đỏ đâu rồi nói rằng bụi bỏ theo người đã lâu tìm giùm dốc đất ngày xưa giờ đây dốc đã thành đường phố đông công viên ghế gỗ mộng mơ bùng binh ba ngọn đèn mờ ở đâu rằng là chuyện cũ đã lâu nghe nhiều người kể nhưng đâu biết gì ngày xưa ngay ở chỗ này bungalow gỗ, đã thành bụi tro biệt điện vua dành nghỉ ngơi giờ thành chỗ để đến chơi trả tiền chùa xưa cổ kính êm đềm giờ vàng thau phủ, phù điêu rộn ràng chợt hồn tôi bỗng lao đao phố buồn muôn thủa, ngày nào còn đâu tìm về chốn cũ, thời xưa bụi đỏ đã mất, chiều mưa đâu rồi phố xưa đã mất êm đềm cao nguyên giờ biến thị thành lao xao bốn mùa thu đẹp miền cao bụi mù trời để mắt ai ướt mềm. Ngồi taxi từ phi trường Phụng Dực về thị trấn BMT
tản mạn tháng chín tháng chín tưởng mùa thu về sớm ai ngờ nắng hạ vẫn kéo dài những giọt mưa không thương người đợi nên còn mãi ở chốn xa xôi có bao ngày thân bị ướt đầm chẳng vì mưa mà vì nóng bức tay cầm vòi tưới vào cây cỏ mà chẳng dám tắm cho thân để có một căn nhà yên ấm bao công sức cố gắng bỏ vào một khu vườn cho ta yêu thích bao giọt mồ hôi đã phải rơi được có một tình yêu trọn vẹn trái tim nên rung động thật nhiều để được ở cạnh nhau mãi mãi phải yêu đời và quên nỗi đau.
ăn tết thời a còng (@) bây giờ ta ăn tết phây tham (facetime) văng vẳng pháo xuân nổ đì đùng đón tết tưng bừng, mai và cúc cổng làng ẩn hiện giáng giai nhân tấp nập người đi chẩy hội xuân ngựa xe xuôi ngược tựa năm nào áo đẹp xênh xang em bé mặc khăn quàng, tóc lụa, gió vờn bay xa xa lấp lánh mầu hồng pháo loang loáng hàng cây ánh đèn lồng đám trẻ khoe nhau phong bao đỏ bầu cua tôm cá tiếng râm ran tết ở xứ người, xa quê lắm mua gì cũng có, à ma giôn! (amazon) chỉ một mình ta ngồi góc sở tay cầm ai bát, mắt rưng rưng! (ipad)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2024 09:20:43 bởi Trung Nguyen >
song ca
trước lúc tàn phai, thu rực rỡ khoác vội lên mình, tháng năm trôi vàng son thiếu phụ trang điểm lại để lại cho mình những ngày vui tôi ở cuối mùa thu lặng lẽ quét vội mảnh sân ngập lá vàng chợt thấy lòng mình sao vương vấn thiếu phụ, mùa thu, bản song ca
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2024 07:58:03 bởi Trung Nguyen >
mùa trôi mùa trôi đi cùng tháng và năm như giòng sông chẩy về biển cả cơn gió vô tình đuổi lá quay vù tôi vẫn lang thang vào nỗi nhớ hết hạ đến thu, rừng đổi sắc cây rung rinh và nắng lung linh em với mùa thu thay mầu áo tôi loay hoay chẳng biết yêu ai đám lá lăn trên đổi xào xạc mây lững lờ trôi mãi cuối trời còn đâu nữa ngày hè rực rỡ những đóa hoa giờ đã phai tàn ở một góc đời ngồi im lặng nhớ về ngày nào, một chốn xa mùa đi, người đứng, thời gian vội tôi cuộn mình vào nỗi vấn vương r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2024 22:04:11 bởi Ct.Ly >
mùa đổi thạch thảo ơi, thu về rồi nhỉ ta chờ em trong gió se se mùa đã đổi, sao ta vẫn thế ngày tháng qua, mộng đã phai dần
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: