Thơ Nguyễn Trung
gặm nhấm tháng năm dần trôi mãi buổi sáng ngày đông tàn ta một mình gậm nhấm thời gian cũng vụn tan
thời gian thủa a còng (@) làm thơ vớ vẩn chữ lại dùng không giống thi ca ý với tứ không cao chẳng rộng ngồi loay hoay đáy giếng tìm vần thời cô víc nằm dài nên chán viết lan man chẳng có chủ đề nhờ máy tính nên không tốn giấy nên nhập nhằng tản mạn chuyện xưa lúc về hưu, giờ nhiều tiền ít tự loay hoay soạn nhạc một mình đàn không biết, nốt không đọc được đành âm ư, ấm ứ cả ngày khi đã già, mắt không còn tỏ tai lơ mơ, chỉ nghĩ vẩn vơ cố tìm hiểu những điều khó hiểu chẳng nghĩ ra, bảo đang suy tư! tháng năm trôi dần mòn đá tảng nên người rồi cũng nhũn chi chi ngồi lặng lẽ, nhìn mây theo gió “chợt hoàng hôn về tự bao giờ” * có nhiều lúc ngồi không chợt nghĩ dòng sông trôi, sao chửa quay về thời gian chẳng đợi ai đâu nhỉ nên ta chẳng bắt ai đợi mình * em ơi Hà Nội phố-PQ
mây vướng mặt hồ trời xanh, mây vướng mặt hồ để cho lữ khách bên bờ, bâng khuâng dừng chân một thoáng bên đường thấy mình đã trải nửa đời viễn phương
ký ức thạch thảo buổi sáng trong vườn, buổi sáng trong cụm hoa thạch thảo, má ai hồng bài thơ thật cũ, ngày xưa ấy phủ mãi trong tôi, phủ cả đời thạch thảo và tôi thời thơ dại giữa Sài Gòn đâu có mùa thu cảm ơn người phổ nhạc làm thơ tôi có được mùa vàng, ký ức
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2024 09:08:18 bởi Trung Nguyen >
vui hưu lần đầu đón tuyết vui sao đường xa trơn trợt không còn lo âu lão ông sung sướng ở nhà sáng cà phê ấm, chiều bồ đào thơm.
thầm thì mùa thu về nhẹ bước cơn mưa vẫn thầm thì cành lau rung, gió nhẹ tôi và đời mênh mang
lại thêm lại thêm một tết ta xa xứ nghe pháo đì đùng trên ti vi xem hội xuân về trong du túp không khói hương, sao mắt lại cay lại thêm một đêm giao thừa thức ở xứ người, tết giữa mùa đông tự rót cho mình ly rượu chát dẫu biết ngày mai vẫn đi làm lại thêm một lần ta lỡ hẹn về đón giao thừa cùng đám em uống chung đế trắng nồng với bạn để quên vị cay ở xứ người lại thêm một xuân ta ngồi nhớ miếng bánh chưng rền, mẹ gói tay hũ kiệu trong giòn, hàng xóm tặng đĩa mứt dừa mềm, chị mới sên lại thêm một lần đi chợ trễ bánh hết, lơ ngơ đứng xếp hàng vô duyên mở miệng, sao giống thế xứ Mỹ xếp hàng như nước ta lại thêm một năm ta tự hứa để dành ngày phép cho năm sau nhin tí tiền còm mua vé số nếu trúng sẽ mua vé về quê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2024 10:52:53 bởi Trung Nguyen >
thưa chuyện cùng tôi dạ thưa tôi đã về gần áo cơm vẫn bận tần ngần đã quen dạ thưa tôi đã làm quen hôm xưa, chốn ấy, bây giờ nơi đây. dạ thưa tôi ở chỗ này nhưng hồn vẫn tận ở miền xa xưa rồi mai nếu có về đâu cũng xin được ghé chốn đầu gặp nhau thời gian rồi cũng qua mau tựa như nước chẩy, cành lau gió đùa tóc xanh rồi cũng bạc mầu tuổi xuân vẫn tựa ngày đầu quen nhau mộng vàng, thủa cũ còn đâu hay là mây trải về nơi cuối trời xa nhau từ thủa ra đời cuối đường xin được nằm kề bên nhau.
nhìn mây tóc người vướng một tí mây thời gian trôi hết về nơi cuối trời lang thang gần hết cuộc đời cũng xin một lúc đứng nhìn mây trôi
đợi lá bỏ rừng đi đâu chiều hồ thu xanh đợi ta một đời viễn xứ vẫn đợi một ngày về
thấp thoáng thấp thoáng cuối hồ một mùa thu thấp thoáng mắt em một nỗi buồn thấp thoáng trong mây thời phiêu lãng thấp thoáng góc vườn một bóng tôi
được một ngày tôi được ngồi yên nhìn chiếc lá vàng rơi rụng một đám mây trôi cuối trời và chút ước mơ còn sót
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.02.2024 05:51:08 bởi Trung Nguyen >
cuối cuối một ngày tìm một góc vắng cuối tháng năm chờ phút giao thừa cuối một thời ngồi im để nhớ cuối con đường muốn được ngừng chân cuối đời rồi, cho mình gì nhỉ đổi cỏ xanh đẹp tựa thiên đường nằm nghe gió rì rào thật nhẹ ngắm trời trong như mầu thiên thanh đêm tịch liêu ngàn sao bỗng tỏ mới biết mình cần lúc lặng yên để nghe rõ âm vang ngày cũ để tỉnh trong vô thức mong manh chợt thấy được một điều đơn giản rằng hư vô vĩnh cửu hơn lời phiến đá dẫu sần sùi hay phẳng khắc tên lên rồi cũng mờ phai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.02.2024 05:05:24 bởi Trung Nguyen >
giao thời còn chút hạ nồng trên hoa đỏ thấp thoáng trên cây tí lá vàng tôi buổi giao thời đầy bỡ ngỡ thời gian quay quắt, tuổi trôi dần
đường thu ở cuối đường thu còn thấp thoáng dáng ai rực rỡ thủa xuân nồng bước chậm trong rừng, cây thủ thỉ ru ta tiếng lá, bỗng xạc xào
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: