Thơ Nguyễn Trung
tuyết rơi ngoài song tuyết đang rơi trong lòng đầy nhung nhớ tháng năm trôi dần mãi người vẫn ở nơi nào
mưa rỉ rả trời đang mưa rỉ rả ta rỉ rả làm thơ dù mưa không ướt đất vẫn lại láng nỗi buồn trời đang mưa rỉ rả ta rỉ rả nhớ về mưa Sài Gòn ngày ấy vẫn rỉ rả trong ta
thu nhớ người những chiếc lá thu dần rơi rụng nỗi nhớ về em vẫn chất đầy tôi đứng bên đời xôn xao nhớ năm xưa ngày cũ, cố nhân đâu
bến đời ta vẫn neo đời ta bên bến đò xa lạ buổi sáng mặt hồ yên nhưng trong lòng cuộn sóng
mưa rơi rơi mưa rơi rơi từng giọt như ngón nhẹ trên đàn buông dần trên năm tháng chở nỗi nhớ chơi vơi mưa rơi rơi từng giọt ly cà phê thủa nào tan trường ai ngồi ngóng một dáng tiểu thư xưa mưa rơi rơi từng giọt cho cây cỏ chờ mong để người ngồi yên ngắm một góc vườn mộng mơ mưa rơi rơi từng giọt mà mặt đã ướt đầm mộng đời giờ đâu nhỉ trần gian vẫn khô cằn
bướm vàng
bướm vàng đậu cánh hoa hồng người xưa thấp thoáng ở phương trời nào tôi trần gian vẫn lang thang ngắm hoa, tìm bướm, thời gian trôi dần
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.02.2024 09:57:12 bởi Trung Nguyen >
đầu năm xa xứ lại thêm một lần ta thất hứa với đám em hiền ở quê xa rắng anh sẽ về làng ăn tết để đón giao thứa, vái tổ tiên sáng mùng một tết ra đình cúng rồi ghé chùa xin lộc đầu năm cùng đám trẻ em chơi tam cúc uống cốc đế nồng với thanh niên lại thêm một lần ta nói xạo bảo vì sức khỏe ngại đi xa nên gửi tí quà, mong đừng giận dẫu biết đám em đã đợi chờ rằng anh vẫn nhớ quê nhà lắm nhớ góc sân đình chỗ đánh khăng nhớ giếng nước xưa, đêm trăng tỏ và khoảnh ao làng, tắm cùng nhau bát canh sấu dầm, từ hạ trữ chùm nhãn lồng thơm, cuối đông chờ cái bánh chưng rền, cô mới gói gạo đậu quyện nhau, lá thơm lừng lại thêm một lần, nơi xa nhớ tiếng pháo đì đùng, quyện khói hương lại thêm một lần, ta hóa cuội đám em có nhớ, đành ngắm trăng R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2024 15:58:10 bởi Thanh Vân >
cụm
ta lụm cụm trong vườn se lạnh thấy cụm hoa ngỡ cụm mây vàng một đời co cụm sao mệt quá cụm từ làm khó, thơ dở dang
cây đào xa xứ người xưa đạp tuyết tầm mai còn ta cặm cụi trồng đào đón xuân cây tí tẹo, tưới từng ngày nhiều năm vất vả giờ này ngắm hoa xưa kia thong thả đi mua bây giờ muốn có phải đua với giờ đua trong ngày tháng sắp già để mình được hưởng sắc đào của xuân “ xe rì ” mọc khắp mọi nơi (cherry) nhưng đào “ thất thốn ” thì nào có đâu một năm gần nửa là đông “ xuân thời ” chỉ được vài ngày mà thôi xứ người đầu tối mặt tăm đi làm về cũng ráng chăm cho vườn nay về hưu được tí giờ vì nhớ quê cũ, làm thơ, trồng đào!
thăm vườn cũ
trở lại thăm vườn xưa, ngày cũ thoang thoảng nỗi đau bỗng thầm thì hương thầm man mác vờn trong gió hoa còn khoe sắc, thủa ấy đâu
thu hoạch quê tôi ở Hưng Yên nơi có thời trồng nhãn được gọi là nhãn tiến vì dùng để tiến Vua làng tôi là làng Nôm nơi đã trồng trái vải được gọi là vải thiều còn có tên Lệ Chi di dời qua xứ Mỹ trồng cây trái để vui nhưng cũng để đỡ nhớ một chốn nào trong tim nếu ra chợ để mua 5 đồng được cả đống thu hoạch được một trái mừng như trúng lô tô
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2024 09:21:20 bởi Trung Nguyen >
tự tình Gió về nơi nào mang theo bài thơ tôi viết dở mây vướng theo khúc nhạc tôi chưa kịp khoe em cả một đời làm không xong nổi vần thơ những nốt nhạc còn đầy trên giấy nháp tôi vẫn hứa, em dài mong đợi một ngày tôi bỏ hết ước mơ để sống đời bình thường, yên ổn đi bên em đến tận cuối đường. chắc là em chưa bao giờ nghĩ phải chờ ai cả tháng năm dài tôi là tên rong ruổi xuốt đời ngụp lặn trong khung trời viễn mộng sông vẫn chẩy, trăng còn chú cuội nên có người cứ đợi trong mơ cố làm xong tập thơ còn dở để tặng em, một bản tạ tình!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2024 01:30:16 bởi Trung Nguyen >
cuộn thu cuộn vào mây, vào hoa cúc hơi lạnh heo heo cuộn vào hồn cành khô run rẩy theo cơn gió hay vì lòng ta chưa được yên
Cốc rượu ngày về. Kinh Bắc hề, kinh Bắc hề
Phố Hiến ta về, làng Nôm ta về,
ấm rượu nồng tình thương, chú cất tận đầu năm
(chờ cháu mang anh chị tôi về, tôi cúng)
Bát canh sấu dầm, em để dành từ tháng sáu
(chờ anh về để biết vị ngọt cuả quê ta)
tháng mười một không mưa
nhưng sao mà xũng ướt,
đêm đông trời xe lạnh
mà lại thấy ấm lòng.
chiều nay lá xác xơ rơi
chiếc lá nào rơi về gốc
nghĩa trang làng có một ngày vui
đón người con tìm về nguồn cội,
giọt nước mắt nào vì vui mà rớt
hạnh phúc nào như tìm được quê cha
chén rượu kề cà, chén chú chén anh
đám em lặng nhìn ông anh tóc bạc
khề khà kể chuyện, lão Kinh Kha thời a còng (@)
có ngày được trở về cố quận!
Kinh Bắc hề, kinh Bắc hề
Phố Hiến ta về, làng Nôm ta về, Kính tặng chú tôi, ông Nguyễn Vũ Đằng và các em Cường, Đạt, Luân, Phương tại làng Nôm, Văn Lâm, Hưng Yên, Việt Nam. bài thơ dược viết cho ngày an táng di tro của ông bà Thiện Tôn Nguyễn Ý,(thân phụ mẫu của tác giả)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.02.2024 08:00:02 bởi Trung Nguyen >
thơ tôi tôi bắt đầu làm thơ khi biết mình ngọng ngịu vì làm thơ dễ hơn lúc ngập ngừng khó nói và thơ thì ngắn gọn cho những chuyện giông dài giúp giùm tôi kể lể những vương vấn trong lòng với ngôn ngữ bình thường thơ giúp đời viễn xứ bớt một it nhọc nhằn giảm nỗi nhớ quê hương những bài thơ tôi viết chẳng muốn bắt ai xem vì đã không theo vần và vận thì bất nhất.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.02.2024 08:26:10 bởi Trung Nguyen >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: