Thơ Nguyễn Trung
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              
   ngày xuân đợi      lại thêm một ngày ngồi bó cẳng   mưa lâm râm, nắng trốn sau mây   xuân chưa đến nhưng đông đã hết   hoa lá xanh mầm, nụ đang vươn      chưa ra vườn nhưng cứ ngó quanh   đầu tính toán sẽ trồng gì nhỉ   cái vườn bé như ngón tay út   mà tưởng như thượng uyển thật to      người ta có nhà to vườn lớn   còn ta một khoảnh đủ yên đời   mấy chậu cây con co ro lạnh   thân già lụm cụm vẫn loanh quanh      đợi nắng xuân về trong gió lạnh   ngắm một tí vườn qua khung cửa   nhìn cánh đào rụng rơi trên cỏ   những giấc mơ nào cũng bay theo       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
       quê hương giả định            từ tháng tư một chín bẩy năm    người Việt đều cùng bị mất hết    miền của tôi không còn quốc gia    miền của bạn tiêu tan lý tưởng            người đã bỏ tổ quốc ra đi    kẻ trốn quốc gia bằng mọi cách    phần đất mang địa danh Việt Nam    chỉ còn là tên của địa đồ            những con thuyền bé tí cỏn con    chất đầy người cùng nhau chạy trốn    bao nhiêu phần trăm đến được đích    tỉ số nhỏ, đau xót làm sao            vượt thoát được khỏi “ thiên đường “ mù    bằng con đường xuất khẩu lao động    bố mẹ cấm nhà bán đất tổ tiên    cho con du học, dặn đừng về            con người khi chẩy khô hết máu    khi đất nước kiệt kệ tài nguyên    làm sao tồn tại hoặc sống còn    dù có mấy ngàn năm lịch sử            đất nước tôi hình như chữ S    thời ông cha nghĩ là chữ Sướng    để cháu con được hưởng đời đời    nhưng đến nay biến thành chốn Sợ            tản mát đến năm châu bốn bể    tá túc trong lòng xứ của người    vẫn mang trong tim một quê hương    để giòng máu Việt vẫn mãi chẩy            chuyện buồn của những người xa xứ    còn quê hương mà chẳng trở về    có tiếng mình mà dùng ngoại ngữ    chỉ còn “quê hương giả định” thôi!  (putative country)                R   
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2024 06:31:11 bởi Trung Nguyen >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
   nắng chiều    
    nắng còn rớt xuống cành hoa   người còn sót lại trong hồn bài thơ   bâng khuâng ngắm bóng chiều tà   bỗng nhiên nhớ đến bờ vai ai gầy    
    chiều còn đọng lại trên mây   gió vẫn lay động hàng cây sau nhà   tôi đứng lặng lẽ bên đời   nhớ con đường cũ nắng chiều phố xưa    
    ngày qua ở mãi trong người   tháng năm thủa cũ làm buồn hôm nay   mây hoài vương vấn mặt hồ   tóc ai bay kín cả trời nhớ nhung    
    vẫn còn thơ thẩn trong đời   đôi khi lịm ngất với lời hát xưa   ngẩn ngơ thấy nắng chiều vương   hoàng hôn ập đến, chợt thương cho mình       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
    ở một góc đời         ở chốn xa xăm tôi còn lại    một mảnh vườn riêng, một mảnh đời    một nơi yên tĩnh cho tôi thở    nội cỏ thiên đường, một góc mơ         ở miền viễn xứ tôi còn lại    một khoảng trời riêng, mộng không thành    một gốc cây già nghiêng trong chậu    một tí không gian của mình tôi         ở tuổi cuối đời tôi còn lại    ngày tháng thênh thang, chẳng lo nhiều    một căn nhà nhỏ chốn ngoại ô    đủ rộng để chơi, bớt phải hầu         ở vùng yên tĩnh xa phố thị    con đường dốc nhỏ dọc bên sông    hai đứa bên nhau đi thật chậm    hạnh phúc bù cho tháng năm qua                          R   
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2024 04:58:57 bởi Thanh Vân >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
   buổi sáng môi hồng       sáng sớm thức dậy ra vườn   bình minh dạo ngắm, hoa ươm nắng hồng   thấy mầu hoa nhớ môi người   tháng năm xuôi ngược, son đời vấn vương       buổi sáng thanh khiết tinh sương   không gian thoang thoảng mùi hương thủa nào   bâng khuâng tôi bỗng trở về   tuổi em của thủa tóc thề ngang vai       mắt xanh vẫn chứa chiều mưa   tóc huyền trải suốt suối tuyền mộng mơ   em là của một thời thơ   môi hồng vẫn đượm, ngày nào trong tôi       thời gian trôi hết mộng mơ   sông ra biển rộng, bơ vơ kiếp đời   lang thang ở chốn xa vời   ngắm hoa bỗng nhớ mầu son ngày nào           
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
   tháng sáu ở Virginia       ở Virginia, chờ cơn mưa   nhớ Sàigon ngày mưa tầm tã   những đám mây trôi về đâu nhỉ   để những hàng cây khô héo chờ       và tôi cũng ngồi đây chờ đợi   cũng héo dần như những hàng cây   ở Virginia tôi chợt nhớ   cơn mưa Sàigon, tháng sáu, năm xưa       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
    loay hoay, ta giận ta         thực sự chẳng bao giờ đủ giờ    cho ta rong chơi trong đời bận    ngồi đọc sách, tiếc buổi ra vườn    xem phim hay, mất giờ đi dạo         đôi khi có tí chữ trong đầu    nếu viết xuống, cây hoa đành héo    ngắm cảnh, hay cặm cụi chụp hình    để mai sau đừng tiếc ngẩn ngơ         ngồi thơ thẩn, thiếu giờ dọn dẹp    cả đời mình bừa bộn đã quen    đành cứ để chất đầy chất đống    tìm không ra cũng chịu vậy thôi         thèm nghe nhạc lại sợ mất ngủ    mai lừ đừ sao lái được xe    mong có tí thời giờ để thở    loay hoay, ta giận ta mãi thôi        
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.06.2024 06:10:23 bởi Trung Nguyen >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
   cần một       cho ta, giờ đây cần gì nhỉ?   một mảnh vườn nho nhỏ lặng yên   một mái nhà che nắng che mưa   một buổi sáng, ly cà phê ấm   một buổi trưa hè thật mát mẻ   một buổi tối mùa đông ấm áp   một ngày qua, chẳng cần nhìn lại   một ngày mai, kệ cứ đến thôi   một bài thơ ngồi đọc im lìm   một khúc hát khi không lên tiếng       có nhiều lúc trong đời tĩnh lặng   ở góc vườn, cần một mình ta       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
    nắng hạ         còn trong ta hạ nồng ngày cũ    ly cả phê đá, trưa Sài Gòn    những con đường hàng me xanh phủ    vê lô sô lếch nhẹ nhàng trôi         em với tà áo dài lụa trắng    mây trải sau lưng lúc tan trường    tóc cuốn vào hồn ai đứng đợi    nắng hạ ngày xưa giờ vẫn còn         tháng sáu ở Virginia    ngắm cành hoa đỏ vươn trong nắng    chợt lạc vào nỗi nhớ, thủa xưa   buổi trưa Sài Gòn đường phượng vĩ        mãi còn trong ta mầu hạ đỏ   vẫn chói chan như tuổi học trò    ở cuối đời, nơi miền viễn xứ    hơi nóng ngày nào sưởi ấm tôi              
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.06.2024 07:13:33 bởi Trung Nguyen >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
   Father’s Day và thơ của bố       tôi ước có thể được một lần   đọc bài thơ của bố tôi làm   cho những đứa con của tôi nghe   bằng ngôn ngữ mà chúng hiểu được       bài thơ của những người xa quê   nhớ về nơi mình đã lìa xa   những nỗi niềm của kẻ tha hương   kể về một chốn xa vời lắm       có lẽ sẽ cũng giống như tôi   ở cái tuổi yên lành sung sướng   làm sao hiểu được những vần thơ   thầm thì về những gì đánh mất       đám trẻ sẽ ngồi im lặng nghe   bởi bổn phận hay vì lịch sự   chắc sẽ chẳng hiểu tại vì sao   mà phải nhờ thơ để tâm sự       y như tôi của thời còn trẻ   đọc thơ của bố làm như đọc chữ   mà chưa bao giờ dùng tâm hồn   để quyện mình vào những vần thơ       thời gian trôi như giòng sông chẩy   chẳng bao giờ quay gót lại đâu   những vần thơ đọc từ thủa bé   đến lúc già mới thấm, mới yêu       (Xin phép chú thích, thì sỹ Thiện Tôn- Nguyễn Ý là thân sinh quá cố của tác giả)       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
    đồng dạng         người có vườn to trồng cây lớn    ta một khoảnh vườn với bon sai,    ba góc bằng nhau, nên đồng dạng    riêng một góc trời, cũng như ai.                    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.06.2024 07:15:23 bởi Trung Nguyen >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
    tự tình thời xuyên không         cuối ngày nhìn nắng xuyên qua lá    và nhìn thời gian xuyên qua tôi    nhìn giáng em xuyên vào nỗi nhớ    nghe bài hát cũ xuyên tận hồn         ngày cuối tuần nhìn tôi mệt nhoài    sau những ngày long đong lật bật    một góc vườn ngồi im bất động    nỗi nhớ chợt xuyên vào trong tim         cuối tháng nhìn chồng thư đòi nợ    cố cân bằng cuộc sống viễn phương    nợ áo cơm, nhà, xe với cộ    mộng tang bồng theo gió xuyên mây         tối cuối năm rót mình ly rượu    cho đầu lưỡi một tí cay nồng    giúp mình xuyên vào trời viễn mộng    để sáng mai xuyên lại về đời              
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2024 06:15:50 bởi Trung Nguyen >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
   hè       hè đã về rồi sao?   lòng mình không rộn rã   tiếng ve sầu đã tắt   âm hưởng nào vẫn mang       cánh hoa vàng rực rỡ   nắng trưa vẫn chói lòa   chợt thấy mình lặng lẽ   ta đã già rồi sao       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
   gặp gỡ       vướng vào nhau một lúc   tựa vào nhau suốt đời   mây soi hay hồ ngắm   thời gian bỗng lặng trôi           
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
   tầm gửi       thời gian như cổ thụ   ta, tầm gửi mong manh   tháng đi rồi năm đến   đời nhẹ như là mây       
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  3 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: