Thơ Nguyễn Trung
bầu hồ lô ta tráng sỹ hề, lúc tha hương quên mang theo bầu rượu xứ người lạnh lẽo, lụi cụi dựng giàn bằng que nhựa tái sinh trồng giây bầu hồ lô từ hạt cặm cụi chiều chiều chờ hoa nở bắc kim thang cho Kim Trọng gặp Thúy Kiều mong có được một ngày tình yêu kết trái mong có một lần thăng hoa bầu hồ lô, ở xứ người đựng nỗi nhớ quê nhà chứa niềm đau viễn xứ ôm quê hương giả định nhớ chuyện cổ tích ngày xưa thần tiên bắt lão khổng lồ bỏ vào hồ lô quẳng xuống biển sâu mãi thật lâu sau, có người vớt được, được cho một điều ước chỉ một điều ước, nên thật đắn đo ước có ngày quốc gia chưa mất quê hương vẫn còn ta chưa bao giờ phải ly hương đám trẻ con vẫn còn hát đồng dao bằng tiếng mẹ đẻ thanh niên du học mang điều hay đã gặt hái được về trồng trên ruộng của ông cha ta tráng sỹ hề, lúc tha hương quên mang theo bầu rượu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.07.2024 08:02:34 bởi Trung Nguyen >
bướm đậu bướm vàng đậu cánh hoa hồng người xưa thấp thoáng ở phương trời nào tôi trần gian vẫn lang thang ngắm hoa, tìm bướm, thời gian trôi dần
hững hờ tôi nhìn một góc hồ xanh nhìn mây lững thững, nhìn tôi hững hờ thời gian là của tháng ngày còn tôi là cả một đời loay hoay
bước hạ vẫn còn nắng đỏ trong ta thu thời chưa đến, hạ còn loanh quanh một đời bước vội đã quen bây giờ chậm lại, chênh vênh nỗi niềm tim mình vẫn bị vấn vương ngực còn nhịp đập, bởi thương người nào ngày rồi sẽ cuốn theo mùa thời gian lại cuộn người vào nhớ nhung
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2024 07:40:33 bởi Trung Nguyen >
chia mưa mưa chia kẻ trước người sau thời gian thì vẫn đi mau với mùa tuổi, tôi ôm trọn một mình chia em giây phút nồng nàn mà thôi
ti gôn xứ người hoa ti gôn, bài thơ ngày cũ giọt lệ hồng chẩy ướt tim ai vẫn còn quyện trong trang mực tím một thủa thật xa, tuổi học trò ở một vùng lạnh dài hơn ấm dây ti gôn, một thoáng thăng hoa những trái tim tan vỡ cạnh nhau tí nồng nàn “bên đời hiu quạnh”
sau cơn mưa ta ngủ nướng một ngày không chạy đua với nắng nhặt lá úa trước nhà
mai là ngày lãnh thưởng chẳng phải đổ mồ hôi để tưới ướt vườn cây không đội ông mặt trời giúp hoa hướng dương nở ngồi trong nhà sung sướng nhâm nhi cà phê nóng nghe máy lạnh rầm rì ngắm hoa, tươi như hoa
hoàng hạ bay người sang ngồi ngâm “hoàng hạc lâu ” ta ở ngoại ô, xóm “gỗ cầu” (woodbride town) ra khoảnh vườn con, sau nhà nhỏ thấy hoa vàng dại, hoàng hạ bay hoàng hạ bay, hoa vàng vụng dại trong ta ngày cũ, lãng đãng về tà áo bay bay, thời xưa ấy loang loáng mặt đường nắng vàng chanh bụi hoa cánh bướm rung rinh động vương vất lời thơ hoàng điệp xưa nữa tỉnh nửa mơ Trang Tử mộng thức giấc rồi, hay vẫn chấp mê ngắm gốc thông già trong chậu đất tưởng như đang giữa chốn bạt ngàn nắng vàng đọng lại trên cánh bướm hay cụm hoa thành hoàng hạ bay R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2024 03:27:59 bởi Ct.Ly >
phôi pha rồi nhị thập nhi lập tuổi 20, đã lăn vào đời, tam thập ma nhập lúc 30, tưởng rằng đã khôn nên làm nhiều chuyện ngu ngốc, tứ thập run lập cập đến khi bốn bó, mới hiểu sống cho từ tế không thể dễ, là thế nào, ngũ thập tri thiên mệnh nửa đời trôi qua, hiểu ra ta chẳng làm được gì định mệnh đã an bài, khi đến 60, “em ơi có bao nhiêu “( Y Vân) sống được từng ấy năm đã là “bonus” thất thập cổ lai, ngày xưa thật hiếm bây giờ bẩy mươi ngoài, mỗi tháng ta nhận phần thưởng của yên bình, của hạnh phúc mỗi ngày ta được ban phát ân sủng của đời, dù chỉ vài giọt mưa rơi, vài cánh hoa nở, đã tặng cho mình giây phút thăng hoa dưới mái ấm mùa đông cốc cà phê thơm lừng buổi sáng ngày hạ, ” trời chang chang nắng” (PQ) ngồi nhà mát, ly bia lạnh cơn mưa rơi, hạnh phúc chợt về ngắm vườn xủng nước như ân xủng của đời nhớ thủa nào, thời thủy lợi sình ngập ngang lưng những góc đường nước lụt chợ trời ngày vắng khách mai lấy gì mua sữa, bố cố làm hề cho con cười, quên đói mắt mẹ long lanh chẳng phải ánh mắt biết cười như ngày đầu gặp bố ở một góc đời, cuối đường hát bài phôi pha “ ôi phù du….”(TCS) nhưng không vướng nỗi buồn như ý người viết nhạc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2024 07:23:06 bởi Trung Nguyen >
hàm tiếu buổi sáng ra thăm vườn thấy nụ hoa chớm nở nhớ cánh môi hồng xưa cuộc đời còn hàm tiếu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2024 08:19:15 bởi Trung Nguyen >
mưa rơi rơi mưa rơi rơi từng giọt như ngón nhẹ trên đàn buông dần vào năm tháng chở nỗi nhớ chơi vơi mưa rơi rơi từng giọt ly cà phê thủa nào tan trường ai ngồi ngóng một dáng tiểu thư xưa mưa rơi rơi từng giọt cho cây cỏ chờ mong để người ngồi yên ngắm một góc vườn mộng mơ mưa rơi rơi từng giọt mà mặt đã ướt đầm mộng đời giờ đâu nhỉ trần gian vẫn khô cằn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2024 07:52:13 bởi Trung Nguyen >
giao thời còn chút hạ nồng trên hoa đỏ thấp thoáng trên cây tí lá vàng tôi buổi giao thời đầy bỡ ngỡ thời gian quay quắt, tuổi trôi dần
mộng đời treo ở giữa đời thường, người viễn mộng tận chốn xa quê, vẫn nhớ về trồng giây bầu leo nơi lạnh lẽo hồ lô thiếu rượu, mộng đời treo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2024 07:24:38 bởi Trung Nguyen >
bâng khuâng "dẫu biết ta giờ không trẻ nữa" (PQ) một góc vườn hoa lúc bạc đầu vẫn làm hồn ta rung động được bụi cây phi lốc tím bâng khuâng
nỗi nhớ đâu chỉ riêng mùa thu mới nhớ nhin lá rơi lòng xạc xào hơn bao nhiêu lần ngắm rừng ngút ngàn thương Sài Gòn của tôi chật chội thỉnh thoảng thèm ly cà phê đá quán vỉa hè ngắm lá me bay đôi lúc muốn để gió vù tai chiều lạng xe, theo em tan học có lắm lúc nửa đêm thao thức nghe tiếng mưa rì rào trên mái tưởng mình đang đứng giữa ngã ba tiếng lao xao hàng quán dọn về đôi lúc lái xe đường trưa nắng chợt nhớ ly trà đá vỉa hè nhiều lần giữa vườn hoa đứng sững thỏang mùi hương sân nhà năm xưa
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: