Re:Bình luận văn học: ĐỌC: DẠ CA, THƠ NGÃ DU TỬ
-
11.10.2024 21:03:04
NHẬN ĐỊNH: TẬP THƠ PHIẾN HẠ
NGHI NGỜ VÀ TRA VẤN CỦA THẾ HỆ SAU 75: TRẦN HẠ VI
Tập thơ Trần Hạ Vi: Phiến Hạ, về hình thức trang nhã, đẹp. Bìa sách như cuộc sống hình phẳng nhưng dung chứa nhiều màu sắc khác nhau của cung bậc thi ca. tất cả đều chấp nhận, có chăng khác nhau về ý thức?
Tập thơ chia làm 3 phần, rõ ràng:
1.HOA HẠ
2.CÕNG MÙA
3.VI & THẾ GIỚI
Còn phần nữa không kém phần quan trọng của những nhận xét của các nhà văn, nhà thơ, nhà phê bình đã đọc thơ Trần Hạ Vi và lời giới thiệu – Như lời bạt của Vũ Hoàng Thư.
Nói như Nguyễn Đức Tùng: “Trần Hạ Vi là con chim sơn ca cất trong trời cao rộng, lao vào bóng tối hát về nỗi cô đơn và vẻ đẹp của kiếp người. Ngôn ngữ của chị có tính đối thoại, tính trình diễn và tính xã hội. Đó là ngôn ngữ của đời sống hôm nay, đầy thân xác nhưng cao thượng, đáo để, gay cấn và rất riêng tư. Thơ ấy không đến từ hiểu biết mà đến từ nghi ngờ, tra vấn”.
Tôi rất đồng tình về quan điếm này.
1.HOA HẠ:
Đọc hết từ đầu đến cuối tập thơ, tôi chợt thấy thơ Trần Hạ Vi lạ vô cùng, có những bài thơ như một đoản văn, nhưng lôi cuốn, có khi Vi chẳng theo một bố cục thi ca, ý nghĩ chạy đến đâu ngôn ngữ “phiêu bồng của ý thức” thể hiện đến đó. Luôn mở ra sự một không gian rộng, với người đọc đầy tính nhân văn và xã hội. Ví như:
“Thu đến sớm đứng chờ ô cửa nhỏ
Phiến hạ gầy xanh xao
Cơn gió chỡ thơ cõng mùa thương nhớ
Trốn vào rừng tùng xanh thẳm”
(Hạ Thương)
Hình như Vi đang đối thoại với Thu đỏng đảnh, với Phiến Hạ gầy xanh xao như nuối tiếc điều gì cho “chỡ thơ cõng mùa” thương nhớ cũ rồi trốn biệt “vào rừng tùng xanh thẳm” sừng sửng với đối mặt cùng đời gió mưa chẳng chút e ngại phong ba.
“Nhánh tường vi nhạt màu/ thì thầm với lời yêu quyển sách/ em có cần thiết với anh không/ Và anh sẽ yêu em bao lâu?
Hay là:
“Nhánh tường vi mỉm cười/ Anh sẽ sống lâu hơn em/ Trong lòng người/ Trong lòng đời/ chỉ cần cho em dựa vào lòng anh/ vài giây phút thôi/ một cái ôm cũng là đủ”
Không phải đối thoại ngôn ngữ là gì? Phải không các bạn nhà văn, nhà thơ.
Những bài thơ viết trong tác phẩm này hoàn toàn trong ý thức tư do không ràng buộc bất kỳ điều gì, như tất cả những dòng sông đều chảy, dường như Vi có ảnh hưởng Krishnamurti của Tự do đầu tiên và cuối cùng. Rất hiện đại có điều Vi không đi tìm chân lý, bởi nó đang bên này chân núi Pyrenée.
Từ: Có và Không, Củ Hành, Tình Nhân ơi… đến Câu chuyện của Nàng và nhiều nữa Trần Hạ Vi đã thoát ra ngoài ranh giới hạn hẹp nếp gấp truyền thống của thi ca, chị mạnh dạn bước vào thế giới tưởng tượng, phóng ý thức ra xa hơn bên ngoài của tập hợp vòng tròng đồng tâm cổ điển, đây là nét hiện đại rất mới trong dòng chảy văn chương hôm nay nhất là lớp trẻ được sinh ra trong sau nửa thập niên 70 đến thế hệ 8X, 9X có trải nghiệm và thực chứng cuộc sống, có kiến thức chuẩn mực, rất tiến bộ trong suy tư vào chủ thể con người và lẽ sống. Cháy bỏng chữ nghĩa với cõi sống đương đại trên hành tinh đang bất an mọi mặt của tồn lưu nhị nguyên: Tốt xấu/ còn mất/ được thua/ khổ đau và hạnh phúc/ xây dựng và hủy diệt/ có không… Nhưng mọi thứ trên trần gian tất cả đều không vĩnh cửu. Ấy là quy luật bất biến của tạo hóa, của thành trụ hoại diệt.
“Nếu Aninie Ernaux có thể viết những câu chuyện đời mình/ Giọng văn khô khan sắc lạnh/ và được giải Nobel văn chương/ thì tại sao nàng không được quyền/ viết câu chuyện của anh và nàng/ Tất nhiên/ Theo cách nàng tưởng tượng”. Và sau đó: “Câu chuyện của náng không cần phổ biến/ Câu chuyện của nàng không cần nhiều người quan tâm/ chỉ mình nàng là đủ” Chẳng phải một tuyên ngôn thơ, nói khác hơn tuyên ngôn ý thức của Hạ Vi hay sao?
Ngày ấy, “Nếu Aninie Ernaux có thể viết câu chuyện đời mình/ tại sao nàng không thể bắt đầu bằng…Ngày ấy em yêu anh”. Trên thế gian muôn đời tình yêu thương luôn tồn tại dù cõi người có bất an làm sao, điếu ấy bất biến trong dòng dịch hóa sinh diệt, mãi mãi hóa sinh.
Người ta lớn không phải xác thân vả tuổi tác, mà dung chứa một tâm hồn lớn, một ý thức khác người, sự dũng cảm ấy không phải bình thường, bất thường mà là phi thường.
2. CÕNG MÙA
Nếu như Phần 1: Hoa Hạ là tuyên ngôn của Hạ Vi thì Cõng Mùa là lời chân phương, chân thành trong người phụ nữ cung cách Nam bộ, những bài thơ lục bát truyền thống Việt tính rất nhẹ nhàng, đơn giãn chắng gai góc như những tác giả miền Trung. Có một điều là người miền Nam nào cũng vậy, họ làm thơ không góc cạnh, tròn trĩnh, ngôn ngữ không đánh đố độc giả vì thế lăn đi dễ dàng đều đều với con dốc đời người qua thời gian từng trải. Nói như thế, nhưng không phải thơ lục bát chân thành của Hạ Vi không có thi ảnh đẹp, Ví như:
Con thèm đôi phút ân cần
Mẹ ngồi vá áo chỉ lần tay run
Thèm nghe cơm réo nắp vung
Dẻo tay mẹ xới bập bùng nắng thơm
Hay là:
Con thèm, thèm lắm vòng ôm
Da mồi bạc tóc mẹ hôm sớm chiều (Thèm)
Khi làm mẹ, dĩ nhiên mới hiểu và thương mẹ nhiều hơn, một thời gian nan khó nhọc đã qua và bây giờ đến phiên được làm mẹ, cô ngộ ra mới giật mình:
Thương con câu hát à ơi
Con ươm tuổi trẻ, mẹ rơi tuổi già
Giản dị ngôn ngữ tỏ bày nhưng quả là rất nồng mặn chữ tình của đứa con biết hiếu để. Khi lớn khôn xa nhà ít khi được bên mẹ, tâm lý bao giờ cũng muốn trở về thăm mẹ, có khi chẳng nói gì cuộc bon chen đời sống bên ngoài xã hội, vẫn thích nghe mẹ lời ân cần và rồi ôm mẹ để hơi ấm mẹ truyền qua, cảm giác yêu thương bật dậy cùng cung bậc nồng nàn vỗ về. Niềm hạnh phúc trào dâng có khi thành lệ, giọt lệ sung sướng còn được nghe, được thấy tận mắt da mồi tóc bạc của mẹ vẫn còn linh hoạt từng tuổi này. Ôi Chao! Còn gì bằng.
Với anh, thì sao? Nhẹ nhàng nhưng thật ấm áp:
Say rồi yên giấc đi anh
Em ngồi, em hát ru xanh cuộc tình
À ơi! Xanh giấc mộng lành
Sao xanh lóng lánh vá mành lưới tim.
Hoặc:
Ngủ đi anh xanh giấc ngà
Em ngồi đan nhánh ta bà xanh um.
Ta bà là cõi người ta, hay cõi sống. Để ru anh một trọn một giấc ngà em phải đối diện với đời sống thực tại biết bao nhiêu cố gắng công sức, nỗ lực để đời sống rất tốt tươi, thậm chí xanh um, một quán chiếu khá thiền vị trong đối đãi giữa anh và em. Thú vị quá chứ.
May thay, anh cũng hiểu. Cuộc sống may mắn là được hiểu và thương. Bài thơ Cõng đã nói lên nhiều điều về tính hàm ơn, trong trách nhiệm cho và nhận, nghĩa và nhân.
Đầu mắt đỏ, cuối mắt viền
Sầu đau anh cõng em yên an đời
Ngẫng lên đứng giữa đất trời
Sơn hà hai gánh cõng vời nghĩa nhân.(Cõng)
3. VI & THẾ GIỚI
Phần 3 rất rõ ràng Vi & thế giới. Tại sao không ? Tôi cho đây là sự dũng cảm, tự tin của Trần Hạ Vi.
Chúng ta đang sống trong thế giới phẳng của tinh cầu đang có hiện tượng bất an, nào thực phẩm độc hại, nào chiến tranh, bạo ngược nhân danh gì hỡi thế giới văn minh chúng ta đang dự phần từng ngày thấp thỏm:
Nga – Ucraine, Isarel và Palestin, Taliban và Afghanistan và Còn nhiều hơn thế nữa…Vi là người mạnh mẽ, thẳng thắn, không ngại trực diện những bất an bằng lời thơ hiện đại. Chị viết:
Nga – Ukraina/ Chiến trường giữa địch và ta/ Bom đạn là thật/ Máu và nước mắt là thật/ Hy vọng, tự hào, tủi nhục, thất vọng, căm thù là thật/ Giữa những làn thông tin, những đám khói mịt mù/ Kẻ tử thương trước nhất/ bao giớ cũng là sự thật. (Kẻ tử thương trước nhất),
Hay là:
Người Mỹ đã bỏ Kabul 2021/ Người Mỹ bỏ Sài Gòn bốn mươi sáu năm về trước/ chiếc áo đỏ trên đường băng/ Phủ tấm thân xám lạnh/ Em đã chết trên đường chạy trốn/ Khỏi xứ sở quê hương. Hoặc:
Máu em nhuộm đỏ phi trường/ Đừng nhỏ nước mắt khóc thương/ Anh hãy vui mừng em không bị hãm hiếp/ chà đạp/ chém đầu. (Chiếc áo đỏ trên sân bay Kabul). Tôi tin chắc ai đọc đoạn thơ vừa trích cũng phải hỏi lại, có phải chúng ta đang sống với những văn minh kỹ thuật số bậc nhất có phải văn minh thật sự hay bạo tàn, đang hủy diệt tình thương trên các lục địa?
Dũng cảm và khí phách của nhà thơ Nữ Trần Hạ Vi thật đáng nễ, ghi lại những sự kiện thế giới đang trải qua kinh hoàng. Sự thật ấy đau đáu cho lương tri và trái tim biết yêu thương.
Với cái tuổi sinh sau 75 sẽ nghĩ gì, hay “Hãy để ngày ấy lụi tàn” NHƯ ĐỊNH MỆNH? Không, Chị có ý nghĩ khác lạ hơn, ít ra phải nhìn lại để thấy và hiểu và rồi sẽ thương và yêu hơn:
“Từng dòng, từng dòng ký ức tuôn ra từ tâm hồn giàu có/ nung nấu/ ấp ủ/ đau đáu những vết thương lên da non/ rồi làn da sậm mưa nắng nhưng chưa lành?”
Có thể nào chúng ta mãi “Đồng phục thơ. Rập khuôn có được định nghĩa là sáng tạo?”
Tôi trích một đoạn để các bạn nghe lai:
‘Vấn đề là
Trăm triệu dân Việt Nam có mặc đồng phục?
Tám tỉ người thế giới có mặc đồng phục?
Rập khuôn có được định nghĩa là sáng tạo?’
Vậy tại sao
Thơ phải luôn mặc quần?
Thơ không được quyền đi tắm chăng? (Đồng phục thơ)
Nói như nhà văn Denis Diderot “Ai cũng có lòng tự trọng. Tôi sẵn sàng quên đi nó, nhưng do mình tự quyết định chứ không phải vì ai đó bảo mình.
(Every man has his dignity. I'm willing to forget mine, but at my own discretion and not when someone else tells me to).
Có phải “Tình yêu càng sâu đậm/ Có phải càng đau đớn nhiều hơn/ Nắng Sài Gòn còn vương hương” (Em và Sài Gòn). Điều ấy có thể.
Tập thơ còn nhiều điều mà thú vị trong thi phẩm mà chính Trần Hạ Vi đã tra vấn, tự hỏi thực tai trong thế gian mà ý thức chính bản thân chị trải nghiệm và cảm nhận
Cuối cùng tôi mượn nhận định của nhà phê bình Ts. Gjeke Marinaj để kết thúc bài nhận định của tôi khi đọc tác phẩm PHIẾN HẠ của nhà thơ nữ Trần Hạ Vi rất đáng đọc:
“Thông qua việc gắn bó sâu sắc với những hình ảnh này, Ha Vi nắm bắt được cả bản chất thị giác và và cảm xúc đối tượng tạo nên những bài thơ sâu sắc và nhân văn về tình yêu.
Bộ sưu tập này với góc nhìn tinh tế và chiều sâu nghệ thuật được kỳ vọng sẽ đặc biệt gây ấn tượng với độc giả trẻ tuổi, mang đến cho họ một trải nghiệm sâu sắc và phong phú”
(Bản dịch)
Chân thành cảm ơn Trần Hạ Vi đã viết hết lòng với trách nhiệm người cầm bút,
Chúng ta có quyền hy vọng chị sẽ có tác phẩm mới nữa để ra mắt cùng công chúng trong thời gian tới.
Phạm Ngọc Dũ
Tháng 8/ 2024