NIỀM VUI TUỔI GIÀ
Một ngày Thứ Năm. Với tôi, ngày Thứ Năm hay ngày thứ mấy trong tuần không có gì khác biệt, chỉ vì, “Một ngày… như mọi ngày” tôi vẫn ngồi đó với chiếc laptop, đối diện nhà tôi đang mải mê làm việc, trong phòng ăn nhà bếp. Bức hình ông bạn chụp ngẫu nhiên khi tình cờ thăm viếng.
Tại sao ngồi ở nhà bếp trong khi nhà rộng thênh thang với hai tầng lầu, có phòng khách to đùng, phòng làm việc tiện nghi mà không sử dụng? Vâng, nghe buồn cười và lạ lẫm quá chứ. Người ta thường nói, “Bất cứ việc gì xảy ra ở trên đời đều có lý do của nó.” Lý do ngồi nhà bếp vì chiếc bàn ăn hình tròn xinh xắn, đủ rộng cho nhà tôi làm việc và thừa chỗ cho tôi “ngồi thiền” trông chừng vợ – hay là vợ trông chừng tôi không biết nữa. Nàng “bị” làm việc ở nhà từ ngày cái con nhỏ COVID ác ôn từ Tầu sang thăm viếng. Đáng lẽ nàng đã nghỉ hưu vài năm trước nhưng làm việc ở nhà rất tự do, thoải mái (dù đôi khi làm rất dài giờ,) không cần đi sớm về khuya lái xe chen lấn; không cần son phấn, chải chuốt, áo lượt quần là, nhất là không phải nhìn những bản mặt bossy hắc ám… nên nàng quyết định tiếp tục làm việc cho tới khi nào chán thì thôi! Làm ở nhà bếp vì… gần bếp, gần những tiện nghi cần thiết của một người nội trợ. Cần nước uống, cần ăn vặt, cần giải lao thì mọi thứ trong tầm tay. Giải lao của nàng là làm bánh, chế biến thức ăn, và đặc biệt nhà bếp có nhiều khung cửa sổ to đùng ngó ra khu vườn rộng xanh tươi có hoa lá bốn mùa, có chim có bướm bay lượn, ca hót líu lo… Mời Đọc Tiếp: https://thovanyenson.com/?p=15518
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: