Đinh Thị Thu
Nguyên Đỗ 17.11.2005 19:32:56 (permalink)
Đinh Thị Thu


Thế là chị đã đi thật rồi, tôi nghe tin chị đi lặng người không nói nên lời! Cái chết của chị đối với tôi quá đột ngột tôi không biết nghĩ sao? Con người chị ngày xưa tôi biết rất nhiệt tình mọi công tác xã hội và rất giàu lòng thương người. Chị đã từng dấn thân mong được phục vụ người nghèo, xả thân vì xã hội. Tôi mất liên lạc với chị từ lâu rồi, không phải vì tôi không thể biết chị ở đâu, nhưng tôi thú nhận là quá bận với những việc của riêng tôi, cho rằng mọi việc vẫn bình yên ở quê nhà, bạn bè còn đang tuổi thanh niên thì có dễ dàng gì mà chết trong thời bình, khi không còn bom đạn.


Thế mà chị đã đi, đã thực sự ra đi vĩnh viễn, tôi đau buồn không thể dùng ngôn từ bình thường để diễn tả nỗi chấn động trong tôi. Tôi mong chị ở bên kia thế giới được bình yên và sự thanh thản tâm hồn mà thế giới này, mà cha mẹ, anh em, bạn bè quanh chị, mà tôi đã sơ sót không giúp đỡ chị kịp thời. Nghĩ lại thì tôi biết đã có những dấu hiệu kêu cứu mà tôi lãng quên không cho là đáng chú ý! Trời ơi, nếu tôi có thể xoay lại kim đồng hồ để trở về quá khứ, tôi đã chẳng tiếc viết thư, gởi cái này cái kia giúp đỡ chị!


Chị chẳng may lấy một anh nghiện ngập đánh đập chị hằng ngày mà không ai can thiệp vì ai cũng cho là không phải chuyện mình! Bao nhiêu năm trời chị chịu đựng, tại sao chị không thóat ly đi tìm cuộc sống riêng tư mới, lại cứ phải nhẫn nhục chịu đựng những trận đòn vô cớ của con men rượu vô tích sự chỉ biết thượng cẳng tay hạ cẳng chân?


Tôi nghe chị tự tử với bức thư tuyệt mệnh bàng hoàng không biết nói sao với người bạn đã báo cho tôi về cái chết của chị khi tôi hỏi thăm về chị, cứ đinh ninh rằng chị vẫn còn đang sống trên đời. Chị đã vĩnh viễn ra đi từ năm ngóai, mà đến bây giờ tôi mới nghe vì cách xa cả nửa địa cầu. Tôi đau lòng lắm chị ạ! Thường thì tôi có thể làm thơ, viết văn thương vay khóc mướn nhưng trước cái chết quá đột ngột và thương đau của chị mọi ngôn từ dường như là hời hợt, nên tôi viết tất cả những gì xuất phát tự trái tim tôi, không cần chải chuốt, không cần phải sắp đặt cho mạch lạc.


Thơ tuyệt mệnh của chị viết cho cha xứ rằng, "Con không còn lối thóat nữa, sống trong nhẫn nhục chịu đựng đã bao năm mà vẫn bị đánh đập hành hạ chửi rủa ngày này qua tháng nọ, càng ngày càng mất nhân phẩm... thì chỉ có cái chết mới đưa con ra khỏi nỗi ô nhục, là lối thóat cho cuộc đời con, con mong được làm phép xác trong nhà thờ để con được trông nhờ vào lòng thương xót của Chúa nhân từ..."


Tự tử là một trọng tội nhưng linh mục nào, con người nào đã từng quen biết chị lại không nhận ra sự hiền từ thánh thiện của chị mà có thể từ chối một lời xin khẩn khoản thế chứ? Tôi tin chắc Chúa nhân từ đã mở vòng tay đón chị, Mẹ Maria đã đưa tay lau nước mắt cho chị, người con gái mang kiếp hồng nhan bạc phận. Bạn bè các nơi đã đến nhà thờ tham dự thánh lễ tiễn đưa chị đi về nơi an nhàn mà cuộc đời xã hội đã chối từ là minh chứng rõ ràng ảnh hưởng của chị đối với mọi người.


Tôi cầu mong nhà cầm quyền trong nước trừng phạt những kẻ vũ phu, chè chén, nghiện ngập hành hạ vợ con đích đáng và tôi cầu mong mọi người đừng làm ngơ trước những tiếng kêu cứu bi thương. Đôi khi chỉ một lời nói thông cảm, một hành vi cứu giúp kịp thời có thể cứu sống một mạng người. Tôi cầu mong đàn ông thanh niên tránh uống rượu say sưa, tránh đánh đập hành hạ vợ con thân nhân vừa khổ người vừa hại mình.


Vĩnh biệt Đinh Thị Thu, một người con gái hiền từ, thánh thiện thưở nào! Tôi mong cái chết đau thương của chị là hồi chuông cảnh tỉnh mọi người, cho tôi, cho bạn bè....


Nguyên Đỗ
#1
    Nguyên Đỗ 18.11.2005 18:41:24 (permalink)
    Cầu xin cho hương hồn chị Đinh Thị Thu được hưởng nơi anh nhàn!
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2005 02:29:46 bởi Nguyên Đỗ >
    #2
      MM_Ngoc 22.11.2005 13:33:40 (permalink)
      Đọc những dòng từ gĩa người đã khuất của Nguyên Đỗ ,tôi đã rơi những giọt nước mắt vì người phụ nữ đau khổ kia. Không biết những người thân của chị có tỉnh ra trước cái chết của chị hay không? Những người hàng xóm quanh chị hay chính quyền có can thiệp vào việc gây nên cái chết của chị hay không...? Nhưng một con người cũng đã ra đi rồi ,không thể lấy lại được nữa. Trên đời còn biết bao nhiêu điều bất công như vậy ,còn biết bao nhiêu những việc xảy ra không thể ngờ được về hành động của con người trong xã hội hôm nay. Đó chính là sự giáo dục làm nên nhân phẩm của mỗi thành viên trong xã hội ,tốt đẹp hay xấu xa...
      Tôi đã từng cứu một em bé gái chưa đầy 2 tuổi bị chính cha ruột của nó trong khi giận vợ đã định bóp cổ cho chết đứa con xinh xắn vô tội của mình. Khi đó tôi cảm nhận được về người cha đó , lúc hành động như vậy anh ta vẫn chưa hết bản năng của con người , sự thương yêu con mình vẫn có đó ,nhưng cái " người " đang mất dần trước sự tức giận ,để phần " con " lấn át. Như vậy phải chặn họ từ đâu...?
      Nếu trong mỗi người không tự dùng lý trí để điều khiển mình ,dùng tình cảm để nhắc nhở mình thì cái gì sẽ xảy đến khi bản thân mình nổi loạn...?
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2005 13:36:33 bởi MM_Ngoc >
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9