Hà tiện Nguyễn Đình Phùng Bạn tôi có tính hà tiện. Có lẽ vì thế anh trở nên người giàu có. Không phải người nào hà tiện cũng giàu. Nhưng muốn giàu phải là người hà tiện mới giàu được. Các bạn khác của tôi, rộng rãi, hào phóng, ăn tiêu xả giàn, tiền kiếm được bao nhiêu tiêu đến đó, không những thế, sẵn sàng hy sinh, tiêu tiền hộ cho bạn mình. Những người tốt lành như thế, lại không được ông trời hậu đãi, anh nào cũng nghèo rớt mồng tơi. Quả thật nói trời không có mắt, đúng như vậy thật!
Hồi mới sang Mỹ, tôi và anh bạn có máu hà tiện này cùng ở một tiểu bang vùng Midwest. Hồi đó xăng rẻ như nước lã, vài chục xu một gallon. Nhưng anh bạn tôi không bao giờ đổ xăng gần nhà, anh chịu khó chạy tới cây xăng khác cách xa vài dặm, chỉ để tiết kiệm được một hai xu. Nhưng anh sung sướng lắm, một xu cũng không cho chúng nó lấy lời, xu nào hay xu đó! Anh mua báo không phải để đọc tin tức gì. Nhưng chỉ để cắt các coupons trong báo để ra chợ mua đồ được bớt tiền! Anh trở thành chuyên gia về coupons, ra supermarket là xách một bị đầy coupons, người nào đứng sau ở quầy trả tiền phải đợi anh moi hết coupon này đến coupon khác, ai cũng phải lắc đầu!
Có lần đến nhà anh bạn thăm vào mùa đông, thấy chị vợ ra đón khách, tay xách kè kè máy sưởi điện nhỏ. Hỏi anh, anh bảo:
-
" Bà này chịu lạnh dở, tôi ít để sưởi cho đỡ tốn, nên bà ấy lúc nào cũng phải xách máy sưởi theo. Tôi bảo bà ấy mặc nhiều áo vào mà không chịu! Tốn tiền quá!" Sau đó ít lâu nghe tin chị vợ anh bạn phải vào nhà thương vì sưng phổi. Không lạ gì! Vì trời mùa đông tuyết phủ lạnh cóng, anh bạn vẫn không chịu để máy sưởi! Và cũng không ai ngạc nhiên khi mấy năm sau, nghe tin hai vợ chồng ly dị, bà vợ anh về vùng Cali nắng ấm, lập lại cuộc đời với một anh khác, ít hà tiện hơn, máy sưởi, máy lạnh chạy rì rì, không bao giờ để vợ phải than lạnh, than nóng!
Anh bạn hà tiện của tôi cũng dọn về Cali, đi làm địa ốc, kiếm tiền rả rích. Anh quyết định ở vậy nuôi con, không lấy vợ khác. Không biết anh có sáng mắt ra không vì chuyện vợ bỏ chỉ vì tính hà tiện. Nhưng anh vẫn tuyên bố:
"Lấy vợ làm gì nữa! Chỉ tổ tốn tiền! Rồi ly dị lại đòi chia đôi! Chả dại" Anh càng ngày càng giàu. Nhưng vẫn độc thân tại chỗ! Lẽ sống cuộc đời của anh là mỗi tháng xem giấy nhà băng gửi về, xem tiền để dành bây giờ lên bao nhiêu. Thế là sướng rồi! Cần gì hơn nữa!
Lâu ngày không gặp anh bạn, một hôm nhận được giấy mời ăn cưới thằng con trai của anh. Có vẻ sang trọng lắm! Hotel loại 5 sao, gửi cả thực đơn thấy hấp dẫn, ăn nhiều courses, tốn tiền bằng thích. Ban nhạc giúp vui với ca sĩ nổi tiếng cho buổi cưới. Ai cũng ngạc nhiên vì biết tính anh hà tiện, tưởng anh tổ chức đám cưới cho con ở McDonalds, cho ăn hamburger, uống Coca là quý lắm rồi! Ai dè anh chịu tốn tiền làm đám cưới linh đình cho thằng con trai như vậy!
Không ai hiểu tại sao! Nhưng đoán là nhà gái đòi phải làm đám cưới sang, tốn tiền. Và anh bạn thương con, nên cắn răng gạt lệ để chịu chi tiền như vậy. Thiệp mời gửi rất sớm, cho buổi cưới phải gần 2 tháng sau. Ai cũng nôn nao để chờ đám cưới, xem cô con dâu anh như thế nào mà anh bạn hà tiện phải chịu nhẫn nhịn như vậy!
Rồi đùng một cái! Hai tuần trước ngày đám cưới, mọi người nhận được một thiệp mời mới. Xem kỹ, thiệp mời giống hệt thiệp nhận được khi trước. Chỉ khác một điểm nhỏ. Là tên của chú rể con trai anh bây giờ đã được thay vào bằng chính tên anh bạn! Có nghĩa đám cưới này là đám cưới của chính anh, lấy vợ chưa cưới của con anh. Hay nói cách khác, thằng con trai anh đã nhường cho anh, bán tháo cho anh, lấy vợ hộ cho nó!
Gọi điện thoại hỏi, anh bạn tỉnh queo:
- "Có sao đâu! Nó không chịu cưới, thì tôi lấy làm vợ cho chính tôi! Chuyện nhỏ mà!" Gặng hỏi, anh bạn sau cùng mới thổ lộ:
- " Còn có mấy tuần là đám cưới mà thằng con trai tôi mới chịu nói là nó mê một con khác. Rồi nó nói với tôi là chính con dâu hụt của tôi tâm sự với nó là cô này lại ưng tôi! Thế mới lạ chứ!" Anh chép miệng:
- "Làm sao được! Tôi đã định không bao giờ lấy ai nữa! Mà hai đứa chúng nó đưa mình vào cảnh khó xử như vậy. Rồi tôi mới nghĩ ra. Là tốn bao nhiêu tiền rồi, mấy chục ngàn đô la phải trả trước cho hotel, deposit cho bữa ăn, cho ban nhạc, ca sĩ, hoa hoét, trưng bày. Không làm đám cưới là nước lã ra sông, mất tiền nhiều quá. Đau lắm! Mà cô con dâu hụt này cũng được lắm! Lại nói ra là chịu mình! Thôi đành vậy! Thằng con trai không lấy, thì mình lấy làm vợ vậy! Cho khỏi mất tiền. Phí của trời! Tội chết! "