DIỄM XƯA
Xin đăng lại một truyện viết khá lâu để chia sẻ cùng quý vị những kỷ niệm xa xưa, của một không gian đã cũ YS Diễm Xưa Buổi chiều Saigon trời cao nắng nhẹ, đó đây vài cụm mây trắng bay lững lờ. Cả thành phố đắm mình trong màu nắng vàng hanh. Màu nắng làm vàng thêm những chồng cam tươi như những dãy núi nhỏ xa xa đang bày biện trong các gian hàng trái cây ở chợ Bến Thành. Con đường Lê Thánh Tôn đông nghẹt những xe với người. Đúng với câu thơ của cụ Nguyễn Du “dập dìu tài tử gìai nhân”. Không biết mình có được liệt vào hàng tài tử trong cái ý nghĩa của cụ hay chăng trong buổi chiều Thu nắng nhạt hôm ấy. Tôi vừa mới lãnh lương hôm nay dự định đến hiệu gìày Gia để tậu một đôi giày mới, vì mấy đôi giày hiện có của tôi đã gửi gấm hơn nửa phần đời ở các sàn nhảy trong các câu lạc bộ Huỳnh Hữu Bạc và Mây Bốn Phương Trời… ơi trong căn cứ Không Quân Tân Sơn Nhất! Mải mê suy nghĩ nên đã đi quá hiệu gìày. Tôi vội vàng “left clear”, nghiêng cánh trái làm chữ U để tấp vào lề trái. Có lẽ tôi quên mất là tôi đang lái chiếc xe Lambretta hai bánh đi giữa dòng xe cộ của một con đường hẹp. Bỗng nghe tiếng thắng gấp đàng sau cùng với một tiếng thét hãi hùng của một người con gái. Vừa tấp được vào lề thì tôi đã phải vội vàng xuống xe vì trước mặt tôi là một chiếc Honda Dame mang hai người con gái cũng vừa dừng lại, mà nàng đang ngồi đàng sau đã nhảy xuống xe và đang hớt hãi vụng về hai tay quấn ngang mình một cách hỗ thẹn đến trào nước mắt. Nửa vạt áo dài màu xanh da trời đang nằm gọn gàng trong căm bánh xe sau. Tôi vội vã cởi chiếc áo jacket đi bay phủ lên vai nàng. Xin Mời Đọc Tiếp nhé
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: