Hoa Lồng Đèn

Tác giả Bài
macdung
  • Số bài : 236
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.03.2010
Hoa Lồng Đèn - 8 giờ
 
HOA LỒNG ĐÈN     
 
______
 
Chàng trai ngồi trên phiến đá phẳng lì do lượng nước mưa không biết bao nhiêu năm bào mòn theo thời gian… Xung quanh rực rỡ loài hoa lồng đèn thường được trang điểm trong các mái lều dựng lên mừng ngày thành hôn cho trai gái yêu nhau! Thiên nhiên trong lành trong mắt anh. Những cánh bướm ngũ sắc chao liệng qua các khóm hoa nồng hương say, hòa trong tiếng ca ngân muôn chim reo hót…
Từ phiếm đá ấy phóng mắt xuyên qua các nhánh lá xanh um là một hồ nước rộng, trong veo, bập bềnh những cánh hoa muôn sắc. Ba cái thác đổ vào hồ nước trông tựa dải lụa bạc lấp lánh trong ánh nắng mai. Bốn mùa trôi qua, đào nguyên trong thế giới tránh xa trần tục hầu như không hiện bước chân con người. Những người đi săn không ai biết nơi này, bởi xung quanh hồ trông giống núi đá ngập bóng cây, chẳng con thú nào leo lên đó! Chỉ chàng thợ săn đơn độc trong một ngày cao hứng, nổi máu khám phá thiên nhiên rồi dừng chân bên tảng đá, lặng hồn nhìn khung cảnh thế ngoại đào nguyên…
Phía dưới hồ, trước mắt anh, một khoảnh cỏ nhỏ mọc rất nhiều hoa lồng đèn chạy quanh. Màu sắc chúng đa dạng: hồng, đỏ, vàng, trắng… đều có. Giống như những chiếc lồng đèn treo lủng lẳng vào dịp lễ hội diễn ra tại làng. Lồng đèn bụi, ngọt ngào với những vị phu nhân sành điệu. Dây leo, lại theo nhánh cây vươn lên cao khoe các cánh áo dạ hội tưng bừng thắm sắc, như ngọn tiểu hoa đăng lấp lánh dàn trải xung quanh mặt hồ tĩnh lặng phủ đầy hương và hoa… Nhưng điều khiến anh chú ý nhất! Trong rất nhiều bụi và dây leo chỉ có mỗi dây hoa tỏ ra đơn độc. Trên ấy duy nhất cái bông tai dành cho vị công nương quý tộc, điềm đạm ngồi tách biệt trong nơi lắm bạn bè rực sắc tại vị chốn nhân gian… Cái hoa to một cách lạ lùng, oằn cả nhánh cây nó tạm gửi số phận chờ thời gian để thoát kiếp…
Xuân Hạ, Thu Đông, chàng thợ săn vẫn đến đây ngồi ngắm vùng tiên cảnh có một không hai, chờ đợi mùa săn. Tâm tư chàng rộng mở, tẩy sạch bụi trần từ khi biết đến vùng đất này, đến độ thú vui giết chóc dần dần phai nhạt trong tâm trí. Chứng kiến nhiều đóa lồng đèn tàn lụi theo thời gian khiến anh buồn vô hạn, nhưng niềm vui và kích thích vẫn còn đó khi vị công nương quý tộc to nhất, đẹp nhất vẫn kiêu sa trước sự thay sắc của bốn mùa… Đóa Vân Anh vẫn rực rỡ đầy sức sống! (Một tên gọi khác về hoa lồng đèn)
Dù mưa hạ hay nắng vàng xuất hiện theo thời tiết, đóa lồng đèn lớn nhất vẫn khoe dáng đẹp rực rỡ mặc kệ không gian lẫn thời gian. Chàng thanh niên ngắm nhìn nó nhiều đến độ trở thành thói quen khi đến nơi này. Cảm giác nôn nao khi bước chân lần dò từng hốc nhỏ, leo lên đến tảng đá để ngắm đóa hoa lồng đèn luôn thúc giục anh. Tình yêu thiên nhiên ngày càng lớn mạnh không thể thiếu vắng hồ nước tĩnh lặng – xứ sở của loài hoa! Luôn núng níu bước chân anh mỗi khi thời khắc quay về nhắc sự muộn màng. Được ngắm nhìn đóa lồng đèn kiêu hãnh vẫn khỏa dáng trước họ hàng tạo ra sự ngây ngất như vừa hớp ly rượu mạnh, khiến anh choáng say rồi sinh ra nghiện luôn cảm giác ấy!
Đã ba mùa trôi qua anh vẫn đến nơi này! Cảnh vật thiên thiên không còn cuốn hút như thuở buổi đầu vì tình yêu lớn nhất bấy giờ anh đã dành cho đóa hoa to đẹp nhất… Kiều hoa vẫn đắm say, vẫn lồng lộng nét tươi tắn choán hết tất cả vẻ đẹp các đóa xung quanh…
Rồi điều kỳ lạ lại diễn ra cạnh nàng Vân Anh kiều diễm – cái tên mỗi khi anh nhớ đến. Khi tất cả hoa lồng đèn quá lứa đã lụi tàn lại xuất hiện một thế hệ mới bắt đầu nhích gần lại Vân Anh. Chúng thi nhau vươn cao để được làm bạn cùng nàng hoa diễm tuyệt. Như hoa đăng kết hội, bên cạnh Vân Anh ngợp những bạn bè rực rỡ xinh xắn, nhưng sự hội tụ này khiến chàng thợ săn chú ý. Các đóa hoa bắt đầu tìm cách che đi ánh sáng, cọ vào cánh khiến Vân Anh trở nên tiều tụy mất hẳn sinh khí buổi đầu. Mỗi lần như thế Vân Anh lại vươn lên cao, vươn lên, vươn lên mãi… Chỉ có vượt lên trên tất cả để hấp thụ ánh sáng, đóa lồng đèn to đẹp mới tìm được chính mình và lại tỏa sáng…
Đóa Vân Anh vẫn lung linh khoe sắc! Nhưng mỗi lần nó vươn lên các bông lồng đèn khác cũng không bỏ cuộc. Chúng cũng vượt lên bằng tốc độ tăng trưởng đáng kinh ngạc. Một cuộc chiến đang xảy ra giữa những bông lồng đèn đua nhau thi sắc và hút sự chú ý mọi giống hoa khác hướng về. Các loại dây leo bắt đầu bò theo cành nhỏ đến nơi Vân Anh đang sinh sống…
Từ phiến đá chàng thợ săn đang đứng, phút chốc trở thành khán sàn chứng kiến cuộc sính sắc lạ kỳ của loài hoa lồng đèn…
Đóa Vân Anh như đoán biết sự xuất hiện của anh là một cứu tinh. Nó vươn lên và bắt đầu hướng về phiến đá – nơi chàng trai đang đứng. Cho đến một ngày, cái hoa lồng đèn to nhất, xinh nhất, lộ ngời trước mắt anh thợ săn như biểu tượng sắc đẹp rạng rỡ từ mẹ thiên nhiên... Chàng trai say sưa ngắm đóa hoa như nhìn cô gái tuyệt trần vừa bước vào đỉnh điểm đẹp nhất đời người. Rồi không ngăn được sự ngưỡng mộ, anh quyết định đứng về phía cuộc chiến bảo vệ kẻ yếu mỹ miều đang hứng trọn sự ghét ghen…
Đang vào mùa săn nên chàng trai có nhiều thời gian bên cạnh Vân Anh. Anh dùng các cành cây nhỏ rào quanh đóa đại lồng đèn như khu bảo tồn vật quý hiếm quốc gia. Vành đai bảo vệ xem ra rất rộng vì sợ những lúc anh không tới được các hoa khác sẽ nhân cơ hội tấn công vật anh trân quý!
Dùng cây, anh thợ săn gạt hết những đám hoa lồng đèn khác cách xa khu vực được bảo vệ lý tưởng. Đêm trăng sáng, anh ngủ bên cạnh đóa Vân Anh như người tình thủy chung luôn dang tay bảo hộ vật mình yêu quý. Không biết cảm được điều này hay không? Đóa hoa thùy mị về đêm cứ ngã đầu vào vai, vào má chàng thợ săn như người tình yêu thương…
Đã hết mùa săn, chàng trai trở lại hồ nước thường xuyên hơn với tâm trạng thấp thỏm lo âu vì sự an toàn của đóa hoa yêu quý mà giờ trở nên thân thiết như người thân. Mùa đông nên không khí mờ hơi lạnh, lòng hồ nổi lên nhiều hạt tuyết bập bềnh khi ngọn gió thoáng qua… Và kia là đóa Vân Anh vẫn kiêu sa trước gió…
Đêm đó trong giấc ngủ chàng thợ săn chợt nghe tiếng nói văng vẳng bên tai: “Đã hết thời gian rồi, em phải đi đây! Cảm ơn chân tình của chàng từ bấy lâu nay quan tâm chăm sóc, nhưng sự khác biệt làm em mệt mỏi rồi. Thà được sinh ra bằng chị bằng em niềm vui có lẽ công bằng hơn là sự khác biệt trước đồng loại. Bất cứ sự bình đẳng nào cũng được đề cao trong muôn loài nhưng mãi chỉ là ước mơ – Ước mơ vì bởi hiện thực luôn có sự khác biệt… Tạm biệt chàng thơ săn thân yêu!...”
Chàng thợ săn choàng tỉnh giấc nhìn về đóa Vân Anh… Trong màn sương, cuốn hoa đang run rẩy rồi từ từ khuỵu xuống. Sắc hoa đang biến đổi đến kinh ngạc trước mắt chàng… Chàng trai chồm tới nâng đóa Vân Anh lên nhìn cho rõ lần cuối trước tinh túy của loài hoa ngàn năm mới hiếm hoi xuất hiện… Mắt chàng ứa lệ thay cho lời từ biệt…
…Bao mùa trôi qua… Cái hồ nước vẫn trong veo, xanh cỏ. Ngàn vạn loài hoa vẫn khoe sắc theo tầng, theo lớp, nhưng mãi mãi không còn ai tìm thấy đóa Vân Anh của chàng thợ săn được diễm phúc ngắm nhìn…
 
                                        Sg – 28.9.2024
                                             MacDung